Lưu gia trang, hai năm sau, hai vị cô nương nhìn đến hai con ngựa, một trắng một đen đang tiến lại gần, vội vàng buông thả công việc trên tay, đứng ở cửa lớn chờ. Một chốc sau, hai con ngựa tiến lại gần, bóng dáng hai con người này rất quen thuộc, không ai khác là Lưu Tấn và Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di là người lên tiếng trước:
- " Nàng hiện đang ở đâu ? "
- " Thưa, là ở phòng bếp. "
- " Còn người kia ? "
Người kia mà Lâm Tịch Minh nhắc đến, là người mà hai người bọn hạ nhân kia hiểu rất rõ ràng là ai, nàng kia do dự một chút, vẫn là lắc đầu. Lâm Tịch Minh nhìn Lưu Tấn, ánh mắt hắn hiện lên rất rõ ràng một tia khổ sở nhưng nhanh chóng bị dấu đi, cười cười cùng nàng, hai người sau khi tiến vào thì hai người hạ nhân kia mới thở phào một hơi. Một trong hai nàng tò mò hỏi người kia:
- " Lâm cô nương thì ta biết, ta đã đến đây hai tháng, xác thực có gặp mặt nàng vài lần, nhưng người kia là ai ? Sao mỗi tháng hai vị chủ tử lại đến đây, lại còn bày ra bộ mặt đau khổ như vậy ? Ta không hiểu, Lâm tỷ. "
- " Hiên nhi, ngươi mới đến chuyện này đương nhiên ngươi không biết, trước đây chỉ có một mình ta làm hạ nhân ở nơi này. Người kia, chính là một vị nữ tử bạch y, Lâm cô nương ngày đêm túc trực bên cạnh người kia, có một lần Lâm cô nương phát sốt, ta đi vào phòng một lần thì nhìn thấy nàng, tuy nàng kia phẫn nam trang nhưng là mái tóc xõa dài kia ta nhìn vào liền biết, dù sao phải tinh ý chút mới có thể làm hạ nhân nơi này a. "
- " Vậy tại sao người kia lại không tỉnh dậy ? Nàng bị bệnh sao ? "
- " Ta không biết, ngươi đừng hỏi nữa, nhanh làm việc đi, đợi các chủ tử thúc giục thì không tốt. "
Cô nương gọi Hiên nhi kia, bĩu môi, cầm lên cây chổi nhưng vẫn không cam lòng tiếp tục nói:
- " Ta thấy tình cảm của Lâm cô nương dành cho người kia quả không bình thường, làm gì có ai nguyện ý dành thời gian lâu như thế để chăm sóc cho một bằng hữu cơ chứ. "
Khiên Lâm mỉm cười, vẫn tiếp tục quét sân, Minh Hiên thấy nàng không thèm trả lời mình thì cũng không thèm nhắc lại, bĩu môi tiếp tục quét sân.
Hai người Lâm Tịch Minh đi vào Lưu gia trang, mỗi tháng, hai người đều đến đây, nhưng ngoại trừ Lâm Uyển Di có cải thiện một chút thì vẫn chẳng có gì thay đổi.
-------------------------------------------------
Hai năm trước, Khương Mệnh đến, chờ Diệp Thúy và Lạc Tử Hiền tỉnh lại, thì lập tức mang theo hai người rời đi, Diệp Thúy có phần không cam lòng nhưng đây không phải là chuyện nàng có thể đùa giỡn nên đành ngậm ngùi theo Khương Mệnh rời đi, trước khi đi, Diệp Thúy căn dặn rất rõ ràng chỉ có thể cho Duẫn Lam Thuần dùng cháo loãng, bởi vì hắn căn bản còn không tự nhai được nên đành phải như vậy mới miễn cưỡng cung cấp chất dinh dưỡng cho cơ thể hắn. Lưu Tấn vốn muốn ở lại lâu hơn nhưng Duẫn Lam Thuần đã có Lâm Uyển Di, hắn lại là một nam tử hán đại trượng phu, ở lại không thích hợp lắm. Vả lại chuyện giang hồ, hắn vẫn phải giúp Duẫn Lam Thuần xử lí, nên một tháng sau, hai người Lưu Tấn đành miễn miễn cường cưỡng rời đi. Cùng lúc mướn thêm một cái hạ nhân chăm sóc cho Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di chăm sóc cho Duẫn Lam Thuần thì không còn chỗ để nói, nhưng nàng lại chẳng bao giờ để ý sức khỏe của bản thân. Thật vất vả chọn ra một người vừa ý như Khiên Lâm. Khiên Lâm này tính tình trầm lặng lại tinh tế, biết nhìn mặt đoán lòng, cách cư xử thì như tiểu thư khuê các, quả là chọn trăm người mới được một người này như ý. Mà quả thật Khiên Lâm không khiến Lưu Tấn và Lâm Tịch Minh thất vọng. Khuôn mặt trắng bạch của Lâm Uyển Di đã hồng hào hơn một chút nhờ có Khiên Lâm chăm sóc. Nhưng là Khiên Lâm vẫn đau lòng không thôi, vị Lâm tiểu thư kia, thật sự là bởi vì lo lắng quá độ, không nghỉ ngơi đầy đủ, lại còn chăm sóc người trên giường kia.
Lần đầu tiên Khiên Lâm nhìn thấy Duẫn Lam Thuần là bởi vì khi vừa vào đây được bốn tháng, Lâm Uyển Di bỗng nhiên mệt mỏi ngất đi. Ngày đó nếu không phải Khiên Lâm tinh ý phát hiện ra sự chênh lệch thời gian thì có lẽ nàng cũng không thể phát hiện được Lâm Uyển Di ngất đi trong phòng. Mà lí do lại là nàng nghỉ ngơi không đầy đủ, kết hợp với khí trời bất thường này thì sức khỏe Lâm Uyển Di có chút không chịu nổi mà ngất đi. Trong vòng hai ngày đó, Khiên Lâm trở thành người chăm sóc cho cả hai con người kia. Nàng cũng tập theo Lâm Uyển Di nẫu cháo loãng cho Duẫn Lam Thuần. Ấn tượng đầu tiên của Khiên Lâm dành cho Duẫn Lam Thuần là khuôn mặt chí khí nhưng lại trắng nhợt mang vẻ thư sinh bệnh tật. Thực ra, để phát hiện Duẫn Lam Thuần là nữ tử đối với người tinh tế như Khiên Lâm là không khó, nhất là khi cô còn không phòng bị. Trong hai ngày Lâm Uyển Di ngất đi, luôn miệng kêu Lam Thuần, Lam Thuần, còn không quên thỉnh thoảng nói mớ vài câu. Khiên Lâm ngay lập tức hiểu được Lam Thuần là ai, cũng bán tín bán nghi đoán ra mối quan hệ của hai người. Nàng không có ý xem thường mà ngược lại là hâm mộ, hỏi trên thế gian có bao nhiêu người dám vượt qua ánh nhìn của mọi người, bất chấp thế tục mà ở bên nhau ? Những tình cảm đó đối với Khiên Lâm mà nói là rất xa vời, nhưng cũng rất đáng quí. Khi Lâm Uyển Di tỉnh dậy, ngay lập tức chạy như bay đến bên giường Duẫn Lam Thuần, ánh mắt mong chờ của nàng liền bị lu mờ đi. Khiên Lâm không đành lòng, bèn đem một ít thức ăn lên, dù sao Lâm Uyển Di vẫn chưa khỏe hẳn. Lâm Uyển Di cảm thấy món ăn của Khiên Lâm là rất ngon, nàng lại còn giúp mình chăm sóc Lam Thuần, nên hảo cảm của Lâm Uyển Di dành cho Khiên Lâm tăng lên rất nhiều. Lâm Uyển Di sẽ không ngày ngày nhốt mình trong phòng nữa, mà là sẽ nhờ Khiên Lâm chỉ cho một số món ăn, sau đó vào bếp chuẩn bị cho Duẫn Lam Thuần. Nhờ vậy mà cháo loãng cũng không phải là ngán như trước mà mỗi ngày một mùi vị, lại còn rất bổ dưỡng. Lâm Uyển Di cũng sẽ thỉnh thoảng nói chuyện cùng Khiên Lâm. Hai người thực sự rất hợp nhau nên rất nhanh trở thành bằng hữu.
----------------------------------------------------------------
Lúc Lưu Tấn và Lâm Tịch Minh bước vào phòng bếp, một thân ảnh bạch y thuần thục chuyển động, mỗi động tác của nàng đều vô cùng cẩn thận và chính xác. Nghe tiếng bước chân, Lâm Uyển Di xoay người lại, nhận ra hai người thì mỉm cười:
- " Nương, Tấn bá bá. "
Hai người kia gật gật đầu, cũng mỉm cười cùng nàng nhưng không nói gì thêm, không khí có chút kỳ quái. Lâm Uyển Di khó hiểu hỏi:
- " Có chuyện gì sao ? "
- " Không ... có gì, đi thôi, chúng ta không làm phiền con nữa. "
Nói xong, Lâm Tịch Minh kéo Lưu Tấn rời khỏi. Lưu Tấn vẻ mặt ngu ngơ nhìn Lâm Tịch Minh, lại thấy trên mặt nàng mang theo một nụ cười nhẹ nhõm, hắn khó hiểu hỏi:
- " Chuyện gì mà ngươi lại vui như vậy ? "
- " Ngươi không thấy sao ? Di nhi đã tốt hơn rồi, con bé đã cười, đã có thể rời khỏi căn phòng đó. "
Lâm Tịch Minh nhìn xa xa, khuôn mặt vẫn treo một nụ cười. Lưu Tấn nhìn thấy, cũng bất giác nở nụ cười. Hai người đi xem qua tình trạng của Duẫn Lam Thuần. Chưa kịp nói lời chào thì hai người họ đã phải rời đi, bởi vì trên giang hồ lại xảy ra chuyện, họ chỉ kịp dặn dò Khiên Lâm báo lại cho Lâm Uyển Di và nhờ nàng chăm sóc cho nàng. Lâm Uyển Di vừa làm xong cháo thì biết Lưu Tấn và Lâm Tịch Minh đã rời đi, nàng có chút mất mát nhưng không lâu sau nàng lại dồn hết tinh thần chú ý vào Duẫn Lam Thuần. Tóc Duẫn Lam Thuần đã dài ra, nhìn cô nữ tính hơn nhiều. Khuôn mặt không còn ốm yếu trắng bạch nữa mà có chút hồng hào, thế nhưng đường nét anh khí không hề giảm đi. Chỉ có một thứ duy nhất kể từ hai năm trước đã chẳng thay đổi, đó là đôi mắt nhắm chặt của Duẫn Lam Thuần. Mặc cho Lâm Uyển Di khóc bao lâu, dùng biện pháp nào, Duẫn Lam Thuần đều không tỉnh dậy.
Lâm Uyển Di nở một nụ cười ôn nhu dành cho riêng mình Duẫn Lam Thuần, thẩn cẩn thận giúp cô tiêu hóa hết một chén cháo kia. Nàng di chuyển cánh tay mảnh khảnh của mình, vuốt ve khuôn mặt Duẫn Lam Thuần. Người này, chính là một kẻ đại lừa đảo ! Cô lừa nàng thân phận của mình ! Cô lừa nàng nói sẽ không rời xa ! Cô lừa nàng nói không buông tay nàng ! Cô lừa nàng mọi thứ ! Kể từ khi gặp mặt ! Lâm Uyển Di có chút hờn dỗi nhéo má Duẫn Lam Thuần. Nàng không phải kẻ ngốc, hai năm trước, chính nàng đã biết thân phận nữ nhi của Duẫn Lam Thuần, chỉ là một mực chờ đợi cô nói ra. Chính là, yêu một người thì có thể kiểm soát sao ? Nàng đôi lúc không hiểu tại sao chính mình lại đi yêu tên đại lưu manh, đại lừa gạt này, khiến nàng khổ sở như vậy. Lâm Uyển Di nhẹ nhàng nằm lên cánh tay của Duẫn Lam Thuần, nhắm mắt, thật sự là mệt mỏi.
Khiên Lâm và Minh Hiên sau khi hoàn thành công việc quét dọn, lại chuẩn bị ngọ thiện cho Lâm Uyên Di. Hai nàng chờ mãi, thế nhưng không có ai đi ra khỏi phòng. Minh Hiên thiếu kiên nhẫn bĩu môi:
- " Lâm tỷ, ngươi nói xem, nàng làm gì lại lâu như vậy, ngọ thiện cũng đã nguội lạnh. "
Khiên Lâm nhẹ nhàng từ cửa sổ nhìn vào bên trong, thở dài một hơi:
- " Nàng đã ngủ rồi, dọn xuống thôi. "
- " Cái gì !!? Ta khổ cực như vậy chờ, cuối cùng là dọn xuống sao ? "
Khiên Lâm nghiêm mặt nhìn Minh Hiên:
- " Hiên nhi, đừng nói lớn quá. Sẽ đánh thức nàng. Đừng phàn nàn nữa, nhanh dọn xuống. "
Minh Hiên vẻ mặt thống khổ nhìn Khiên Lâm, Khiên Lâm vẫn không thay đổi vẻ mặt, ý bảo không thương lượng. Hai người dọn xuống, bên trong phòng lại có động tĩnh. Người trên giường dần dần mở mắt.