Phía trước Duẫn Lam Thuần là cả một đoàn quân đang kéo đến nhưng Duẫn Lam Thuần không thể di chuyển, thân thể cô cứng đờ, hô hấp như ngừng lại, lồng ngực cô đập nhanh đến phát đau, đầu óc quay cuồng, tiếng ong ong vang lên bên tai. Cô không dám quay đầu lại, không dám di chuyển, mặc kệ đoàn quân đông đúc kia đang kéo tới, cô cứ như thể tượng đá mà đứng im.
- " Lam Thuần !! "
Lại một lần nữa giọng nói quen thuộc kia vang lên, Duẫn Lam Thuần như bừng tỉnh khỏi cơn mê, người như phản xạ có điều kiện muốn quay đầu, bỗng nhiên một giọng nói khác vang lên vô cùng uy mãnh:
- " Không được quay đầu lại ! Ngươi muốn chết sao ?! Chúng ta đang ở hoàn cảnh nào rồi !? "
Không khó để nhận ra đó là giọng của Diệp Thúy, giọng nàng như nhắc nhở Duẫn Lam Thuần rốt cuộc là đang có chuyện gì, nhắc nhở cô tại sao lại phải rời xa giọng nói kia. Hờ hững nhìn đoàn quân đang kéo tới ngày một gần, không hiểu sao, Duẫn Lam Thuần bỗng nhiên cảm thấy hận, hận, vô cùng hận. Hận ông trời cho cô gặp Lâm Uyển Di rồi lại bắt cô rời xa nàng. Hận số phận đưa đẩy cô đến bên cạnh nàng rồi lại đẩy nàng đi xa. Hận bản thân là từ đầu cố chấp muốn tiếp cận nàng. Sát khí ngày một nhiều, không quản đám binh lính kia tới vì mục đích gì, không quản hậu quả ra sao, không quản cái gì số mạng bách tính, Duẫn Lam Thuần điên cuồng xông đến chém giết. Từng người từng người một ngã xuống dưới lưỡi kiếm của cô nhưng Duẫn Lam Thuần vẫn cảm thấy hận, hận đến không thể tự tay giết toàn bộ người trong thiên hạ trừ nàng.
Vốn dĩ nghĩ rằng Duẫn Lam Thuần đã bị mắc mưu, ai ngờ cô lại đột nhiên nổi điên khiến cho Nu Hồ và hai tên còn lại không khỏi bất ngờ. Nhanh chóng chỉnh lại đội ngũ, Nu Hồ quyết lấy mạng Duẫn Lam Thuần:
- " Quân đâu ? Mau đến ! Kẻ cần giết chỉ có một ! Giết hắn ! "
Chủ tướng đã ra lệnh, có thể không nghe theo sao ? Đám binh lính lại tiếp tục tiến tới, chẳng bao lâu Duẫn Lam Thuần đã bị bao vây nhưng không có tên nào dám lại gần cô. Duẫn Lam Thuần cũng không làm càn, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hay chính xác là cô cảm nhận được mãnh liệt là sẽ có chuyện gì diễn ra. Cô cảm giác, chắc chắn Nu Hồ sẽ xuất hiện và nhất định hắn sẽ chết dưới kiếm của cô. Quả nhiên, trực giác của cô đã đúng, không để Duẫn Lam Thuần thất vọng, Nu Hồ với bộ giáp chắc chắn cưỡi chiến mã đi đến. Dù biết hắn to lớn nhưng nhìn gần thì như là một ngọn núi, đôi mày xếch hung hãn, làn da không lành lặn lắm nếu không phải muốn nói là có vô số thương tích. Là một đại tướng lâu năm, Nu Hồ trên người tỏa ra một loại khí khái có một chút anh trực mà lại vô cùng uy nghiêm. Bằng chứng đó là khi hắn vừa xuất hiện, binh lính không tự chủ được mà khẩn trương.
- " Ngươi là Duẫn Lam Thuần ? "
Duẫn Lam Thuần trong trí tưởng tượng của Nu Hồ dù không cao lớn nhưng nhất định không phải thư sinh như thế này. Dù nghĩ như thế nào thì người khuấy động kế hoạch của hắn, buộc hắn phải dùng đến hạ sách lại còn dám một mình một ngựa xông đến đây thì người khác có bản lĩnh sao ? Nhưng vì từ nãy đến giờ Duẫn Lam Thuần cứ mãi cúi đầu nên Nu Hồ không dám khẳng định lắm. Duẫn Lam Thuần không trả lời, trong đầu cô bây giờ đột nhiên thật trống rỗng. Chính cô cũng không để ý sự thay đổi kỳ lạ của bản thân mình. Đột nhiên cảm thấy hận thật hận, rồi lại đau thật đau, cuối cùng tất cả đều trở thành trống rỗng. Ngẩng đầu nhìn Nu Hồ. Nu Hồ nhìn thật sâu vào đôi mắt vô hồn của Duẫn Lam Thuần, vừa hứng thú vừa lo sợ. Đôi mắt kia như sâu không thấy đáy mà cũng như không có gì, thu hút người nhìn muốn khám phá sâu hơn nhưng lại có chút sợ hãi không dám lại gần. Giống như thử làm một trò ảo thuật bí ẩn vậy, vừa muốn khám phá ra nhưng lại sợ những mối nguy hiểm trong đó. Hắn rất thích những thứ mạo hiểm, không kiêng nể xông thẳng đến Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần ý nghĩ vẫn trống rỗng nhưng bản năng của cô lại rút kiếm ra. Một chiêu trong vô thức, không có sát ý, nhưng lại vô cùng kỳ diệu đẩy lui Nu Hồ. Hắn rút cây thương từ sau lưng, lần này hắn kiềm chế bản năng, kiềm chế xúc động muốn xông vào, mỉm cười ra chiêu, chiêu chiêu khó đoán, còn lại rất cẩn thận không để Duẫn Lam Thuần phản công. Duẫn Lam Thuần vô số lần suýt rơi đầu vì thương pháp của Nu Hồ nhưng cô chẳng mảy may nghĩ đến, đầu óc trống rỗng. Cô không nghĩ phương pháp tấn công hay phòng thủ, cũng không thèm nghĩ đến tính mạng của bản thân, chỉ là bản năng của cô vẫn thay cô chống đỡ mà thôi.
Hắc mã của Duẫn Lam Thuần bị Nu Hồ đâm trúng, lăn ra chết. Duẫn Lam Thuần ngã xuống đất, thanh Thiên Bảo cũng bị văng ra. Nếu là trước đây, Duẫn Lam Thuần nhất định sẽ không buông tay để thanh Thiên Bảo văng ra nhưng giờ đây cô chỉ là nhìn chằm chằm thanh Thiên Bảo. Đột nhiên một chút ánh sáng hiện lên. Một người đàn ông đầu tóc bạc phơ bắt cô đi từ khi vừa được sinh ra. Vẫn là người đó nuôi nấng cô lớn lên từng ngày. Bỗng nhiên một ngày, người đó nằm ở dưới đất không cử động, mặc Duẫn Lam Thuần kêu gào như thế nào cũng không tỉnh lại. Máu tràn ra ngày một nhiều, Duẫn Lam Thuần không có cách làm nó dừng lại, bất lực ngồi bên cạnh. Đột nhiên, cô cảm thấy trên mặt từng trận ẩm ướt, từng giọt nước mắt đã rơi từ bao giờ ...
- " Sư phụ ... "
Duẫn Lam Thuần thì thào một tiếng, loạng choạng muốn đứng dậy, lại nghe thấy tiếng cười quen thuộc:
-" Hahaha ... Ngươi rốt cuộc cũng có ngày này !!! Duẫn Lam Thuần !! "
Nu Hồ nhíu mày nhìn tên ngồi trên chiếc xe lăn kia, cái mũ trùm đầu che hết nửa khuôn mặt hắn nhưng Nu Hồ vẫn nhận thấy nụ cười đắc ý kia. Vốn dĩ thất vọng với Duẫn Lam Thuần giờ lại có kịch hay để xem, Nu Hồ im lặng nhìn hai người. Duẫn Lam Thuần hờ hững nhìn tên kia, không hiểu sao những vết thương trên người lại bắt đầu phát đau. Cô nhìn hắn, nước mắt vẫn đọng lại trên khuôn mặt. Hắn lại tiếp tục cười, cười đến điên cuồng:
- " Không nhận ra ta sao ? Duẫn Lam Thuần !? "
Cởi mũ trùm đầu, khuôn mặt bị Duẫn Lam Thuần lăng trì đến vô số lần trong đầu. Duẫn Lam Thuần nhìn Tuệ Đàm. Một trận ký ức tràn về, vốn dĩ là trống rỗng, đột nhiên lại có một loại cảm xúc tràn vào, là chua xót. Đúng vậy, không phải là hận, không phải là ghen tị, chính là chua xót mà thôi. Lại một hình ảnh khác len lỏi vào, nhỏ thật nhỏ nhưng Duẫn Lam Thuần không thể bỏ qua, một hình bóng Duẫn Lam Thuần đã khắc khảm vào tim. Duẫn Lam Thuần cố gắng nhớ lại nhưng dường như càng cố gắng lại càng không có kết quả. Đầu cô đau như búa nổ, đau đến phát điên. Duẫn Lam Thuần dựa theo trí nhớ đi đến chỗ thanh Thiên Bảo. Vừa chạm vào thanh Thiên Bảo, không hiểu sao các vết thương trên người cô lại càng đau nhức. Những vết xước trên mặt do né khỏi thương thuật của Nu Hồ, hay là những vết thương lúc trước đều đồng loạt đau như muốn lấy mạng cô. Cắm thanh Thiên Bảo xuống đất, cố gắng chống trụ.
Tuệ Đàm cuồng tiếu, hướng người đứng bên cạnh nói:
- " Cha, chúng ta kết thúc mối thù này ở đây thôi. Giết hắn đi. "
Tuệ Khang nhìn Duẫn Lam Thuần, lại nhìn Tuệ Đàm ra lệnh nhưng không dám tự quyết định, nhìn Nu Hồ, thấy hắn gật đầu, Tuệ Khang cầm kiếm đến chỗ Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần nghe Tuệ Đàm gọi người kia là cha, bỗng nhiên đứng bật dậy, bất chấp cơn đau như muốn bổ xẻ cô. Một kiếm đâm xuyên họng Tuệ Khang. Binh lính khiếp sợ, ánh mắt Nu Hồ lại lóe lên một tia sáng, cầm lấy thương, thúc ngựa đến chỗ Duẫn Lam Thuần, dùng tốc độ nhanh nhất ra đòn. Duẫn Lam Thuần đưa bàn tay trái ra hứng trọn một thương của Nu Hồ, lòng bàn tay nay lại thêm một lỗ mới. Nhưng Duẫn Lam Thuần lại nhanh tay một kiếm chém bay đầu Nu Hồ, dù đầu đã lìa khỏi cổ đôi mắt hắn vẫn mở to sợ hãi. Loạng choạng bước đến bên cạnh Tuệ Đàm, Tuệ Đàm không tức giận, chỉ là sợ đến đổ mồ hôi hột. Chờ khi Duẫn Lam Thuần vừa vào tầm ngắm, Tuệ Đàm vung tay ném một nắm bột vào người Duẫn Lam Thuần, Duẫn Lam Thuần có phản xạ né tránh nhưng vẫn hít phải một ít, không lơ là, Duẫn Lam Thuần lại tiếp tục một kiếm đâm xuyên lồng ngực Tuệ Đàm. Hắn phum một ngụm máu, vẫn cuồng tiếu:
- " Hahahaha ... Ta sẽ không đi một mình đâu. Chúng ta sẽ còn gặp ... "
Chưa nói hết câu thì hắn đã tắt thở chết. Duẫn Lam Thuần đồng lúc đó ngã xuống đất, đau đến không thở được. Các vết thương cái mới chồng lên cái cũ đồng loạt đau nhức, thổ ra một ngụm huyết đen xì. Duẫn Lam Thuần đôi mắt dần dần nhắm lại. Trước khi không chịu nổi mà ngất đi, cô lại nhìn thấy một hình bóng, thật quen thuộc ...
---------- Trước đó ----------
- " Lam Thuần !! "
Lâm Uyển Di kinh hỉ hét lên, nhìn người mình ngày đêm mong nhớ, nhìn cả nguồn sống của mình cứ thế đứng im nơi đó. Lâm Uyển Di muốn lao ngay xuống đó, lại bị Diệp Thúy sống chết ôm chặt, không cho nàng cơ hội di chuyển. Diệp Thúy hét lên:
- " Không được quay đầu lại ! Ngươi muốn chết sao ?! Chúng ta đang ở hoàn cảnh nào rồi !? "
Duẫn Lam Thuần lập tức thúc ngựa chạy đi. Lâm Uyển Di ngây người, đẩy Diệp Thúy ra, hoảng loạn nói:
- " Ngươi ... Ngươi nói gì vậy ... ? Đừng để hắn bỏ đi ... Đừng để hắn bỏ đi ... "
- " Ngươi tại sao lại tìm được đến đây !? "
Diệp Thúy có chút tức giận nhìn Lâm Uyển Di. Nàng đã phải mất công lắm mới không xảy ra họa diệt quốc, bây giờ Lâm Uyển Di lại đến đây, có phải hay không mọi sự cố gắng của nàng và Duẫn Lam Thuần sẽ tan thành mây khói.
- " Mau gọi Lam Thuần quay lại !! Gọi hắn quay lại !! "
Lâm Uyển Di kích động lay người Diệp Thúy, không thèm để ý đến lời nàng. Diệp Thúy đưa tay điểm huyệt Lâm Uyển Di, thấy nàng chống cự, muốn một chưởng đánh ngất nàng lại bị một bàn tay ngăn lại. Một giọng nói không thể quen thuộc hơn:
- " Thúy nhi, đừng làm đau nàng. Hiểu nhầm rồi. "
- " Tử Hiền !!? Tỷ ... tỷ làm gì ở đây ?! "
- " Tử Hiền !! Mau !! Mau gọi Lam Thuần quay lại !! Hắn gặp nguy rồi !! "
Không chờ Lạc Tử Hiền trả lời câu hỏi của Diệp Thúy, Lâm Uyển Di nhanh chóng cầu xin, thân thể bị điểm huyệt chẳng thể làm gì khác ngoài cầu xin Lạc Tử Hiền. Diệp Thúy nghe Duẫn Lam Thuần gặp nguy hiểm, quay lại nhìn thì thấy Duẫn Lam Thuần đang bị bao vây, muốn dùng khinh công bay xuống lại bị Lạc Tử Hiền ngăn lại, nàng lắc lắc đầu. Diệp Thúy bực tức:
- " Bây giờ ta không quản cái gì thiên luật này nọ nữa, tỷ mau buông tay, ta không thể để hắn gặp nạn !! "
- " Tin tưởng ta. Hắn sẽ không sao. "
- " Tử Hiền ... Mau cứu hắn ... Ta cầu xin ngươi ... Mau cứu hắn ... "
Lâm Uyển Di nước mắt rơi xuống, nàng sợ hãi, sợ hãi mất đi Duẫn Lam Thuần. Lạc Tử Hiền nhìn lên trời, thấy một con đại bàng lượn qua lượn lại giữa không trung, thầm thở dài một hơi. Bỗng nhiên từ phía sau một loạt tiếng động vang trời, Lạc Tử Hiền buông tay Diệp Thúy, mỉm cười với nàng:
- " Bọn họ tới rồi, không cần lo lắng. "
Chỉ một lúc sau, khói bụi mù mịt dần trở nên rõ ràng hơn, là một đoàn quân, à không là một đoàn người. Không phải quân đội bởi vì là một loạt người mang áo quần đa dạng, cưỡi trên lưng những con ngựa đủ màu sắc không có giáp. Nhìn qua thì cũng biết là nhân sĩ giang hồ. Dẫn đầu là Lưu Tấn và Lâm Tịch Minh. Diệp Thúy kinh ngạc nhìn Lạc Tử Hiền. Lạc Tử Hiền nhìn Diệp Thúy, hất cằm về phía Lâm Uyển Di, ý bảo giải huyệt cho nàng. Lâm Uyển Di được Diệp Thúy giải hiệp, không nói một câu, nhảy xuống tường thành, huýt sáo gọi con bạch mã của nàng đến. Phi nước đại đến chỗ của Duẫn Lam Thuần. Lưu Tấn và Lâm Tịch Minh chạy đến thì thấy người cưỡi ngựa phía trước là Lâm Uyển Di thì Lưu Tấn có phần an tâm, Lâm Tịch Minh thì lại kinh ngạc. Rồi dần dần cả đoàn người đều theo sau Lâm Uyển Di.