Kể từ đêm thông báo tin tức cho Đoàn Hồng Quân, hai người Duẫn Lam Thuần, Diệp Thúy bỗng tuột dốc từ thần tiên được súng bái trở thành những tên tội phạm bị truy nã ở trong thành Tường Vong. Nơi nơi dán cáo thị, khuôn mặt hai người được phác họa, sau đó dán ở mọi nơi trong thành, dân chúng chẳng mấy lo sợ bởi họ vô cùng tin tưởng rằng chủ thành sẽ giải quyết ổn thỏa. Hôm nay lại là một ngày náo nhiệt khác.
- " Quan binh đây ! "
- " Cái gì ?! Sớm như vậy đã đến !!? Khốn kiếp ! Lam Thuần đi thôi ! "
Không chờ Diệp Thúy hét lên, Duẫn Lam Thuần lập tức cầm lấy tay nải, nhảy qua cửa sổ, ở phía dưới con ngựa của cô đã chờ sẵn từ lúc nào. Diệp Thúy phản xạ có điều kiện nhảy ra ngoài cửa sổ, sao nàng thấy cảnh này quen quá vậy ... Con ngựa ở đâu ra thế ... Không phải nó còn ở trong chuồng sao ? Nhưng là lực chú ý của nàng lại một lần nữa tập trung vào đám quan binh đang hì hục rượt theo hai người, chạy một lúc, Duẫn Lam Thuần mới có thể cắt đuôi được bọn chúng. Diệp Thúy thở phào một hơi nhẹ nhõm, đám quan binh này, bám dai hơn cả đỉa, hơn cả gấu trúc con bám lấy gấu trúc mẹ. Diệp Thúy bắt đầu bài ca than vãn mà Duẫn Lam Thuần đã nghe rất nhiều lần, đến mức cả tai cũng đã chai:
- " Lam Thuần a, tại sao chúng ta không trú ở ngoài thành ? Bọn quan binh này cứ dăm ba bữa đã tìm thấy chúng ta, thực phiền toái. "
- " Tốn thời gian. "
Duẫn Lam Thuần trả lời xong, không quản Diệp Thúy, một đường phóng thẳng, bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, từ đầu rất nhẹ sau đó dần dà mạnh hơn. Đến cuối cùng, tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hí, tiếng quân xung trận liên tiếp vang lên, ầm ĩ cả một vùng. Duẫn Lam Thuần nhíu mày, thả ngựa, lập tức bay lên tường thành, Diệp Thúy cũng hiểu, thời khắc đã đến.
Dù đã tưởng tượng cả trăm nghìn lần, dù là người tương lai đã xem qua vô số phim chiến tranh, dù đã vạch ra bao chiến lược, Duẫn Lam Thuần vẫn không khỏi bỡ ngỡ trước cảnh tượng kinh hoàng này. Một đám binh lính mặc trang phục lính người Mông Cổ, phía trước hẳn là kỵ binh, chúng đứng ngay ngắn, thẳng hàng, như bức tượng, khiến Duẫn Lam Thuần có áp lực. Từ vị trí của Duẫn Lam Thuần, khi cô nhìn thấy quân địch ở kia, cách cô rất xa mà cũng rất gần, quân số phải nói là đông vô cùng. Cô nhìn mãi cũng không thấy đâu là điểm dừng của bọn chúng. Ở giữa đám rừng binh có một chiếc kiệu gỗ nghênh ngang đứng đó. Trên chiếc kiệu kia là một người đàn ông trung niên mặt mày hung ác, cơ bắp cuồn cuộn, theo Duẫn Lam Thuần, cô chắc chắn đó là tên tướng chỉ huy. Bên cạnh hắn có một tên ngồi trên xe lăn, mặt mày bị che khuất, nhưng là Duẫn Lam Thuần cảm thấy có chút quen thuộc, cũng không rõ tại sao. Một tên đứng bên cạnh tên xe lăn kia, hướng tên tướng quân mà cung kính. Ba tên đó là người nổi bật nhất trong số quân lính kia.
Duẫn Lam Thuần ngay lập tức lấy lại tinh thần, xác định mục tiêu, không ai khác là ba tên kia, nhìn tên tướng quân chắc chắn hữu dũng vô mưu, vậy ... hai tên còn lại là quân sư của hắn đi ... Đám binh lính hét lên, vang vọng cả trời đất:
- " Ô !!! Ô ô ô ô !!! "
Tên tướng quân vung kiếm lên trời, tiếng hò hét lập tức dừng lại, hắn dùng nội lực, nói lớn:
- " Ta tên Nu Hồ !!! Hôm nay thống linh 10 vạn đại quân đi trừng phạt quân Hán các ngươi !! Các ngươi nuôi âm mưu phản loạn !!! Phải diệt trừ !!! Mau chịu trói !!! "
Duẫn Lam Thuần, cũng như tất cả binh lính trên tường thành đều biết, hắn chỉ là lấy cớ mà thôi. Nu Hồ nói xong, đám binh lính lại hùa theo, hét lên:
- " Mau chịu trói !!! Mau chịu trói !! "
Duẫn Lam Thuần cướp lấy cung tên của một tên vệ binh do sợ hãi mà ngã sõng soài dưới đất, bọn vệ binh trên tường thành do quá bất ngờ nên đơ ra, không ai di chuyển. Duẫn Lam Thuần lạnh nhạt nói:
- " Mau đi báo cho Đoàn Hồng Quân, bảo hắn tìm quân viện trợ. "
Tên lính không quản là ai ra lệnh cho hắn, tóm lại hắn đang cực độ sợ hãi, chỉ cần có người chỉ việc hắn nhất định chạy đi. Duẫn Lam Thuần nhảy đến rìa thành, hít sâu một hơi, kéo cung, cô hét lên:
- " Nu Hồ !!!! "
Tên Nu Hồ giật mình, là ai ? Là ai nội lực thâm hậu như thế !!? Hắn nhanh chóng nhìn thấy bóng trắng ở trên tường thành, đột nhiên có một sự sợ hãi cùng phấn khích, hắn từ lâu lắm rồi không gặp được cao thủ. Duẫn Lam Thuần phát ra sát khí, sát khí ngút trời, bọn vệ binh trên tường thành ngay lập tức hoảng sợ nhìn cô. Duẫn Lam Thuần kéo căng dây cung, hướng về Nu Hồ, cô lại hét lớn:
- " Hôm nay Duẫn Lam Thuần ta ở đây !! Ta tử, thành vong !!! "
Đúng vậy, không nói gì nhiều, chỉ bốn chữ: " Ta tử, thành vong " này nói lên được hết ý muốn của Duẫn Lam Thuần, cô liều chết bảo vệ thành Tường Vong này, liều chết bảo vệ bá tánh nơi đây, nếu cô chết, thành nhất định thất thủ vì không đủ quân lực. Duẫn Lam Thuần buông tay, mũi tên như xé gió bay đi với tốc độ chóng mặt, Nu Hồ cảm thấy mũi tên nhưng chân lại vô pháp di chuyển, mũi tên khi sượt qua mặt hắn, bắn rơi cờ hiệu của Mông Cổ đồng thời làm má hắn chảy một vệt máu dài. Một vùng im ắng, quân Mông Cổ bị bất ngờ, quân Hán lại càng bất ngờ, nhưng không bao lâu sau, bọn vệ binh trên tường thành bỗng hét lên vui sướng:
- " Ô !! Ô ô ô ô ô !!! "
---------- Đoàn người Lạc Tử Hiền ---------
Lạc Tử Hiền, Lâm Uyển Di, Lưu Tấn, ba người đã đi rất lâu. Cả ba người đều theo chân Lạc Tử Hiền đi về phía Bắc, hiển nhiên nghe được tiếng quân hét xung trận vang trời kia, Lâm Uyển Di ngay lập tức nhìn về vùng trời phía Bắc kia, có một điều gì đó thôi thúc nàng chạy về phía đó. Lạc Tử Hiền nhíu mày, lẩm bẩm:
- " Chậm chân rồi sao ... "
Lạc Tử Hiền cũng không nói gì nữa, lập tức phi ngựa về phía thành Tường Vong, Lâm Uyển Di, Lưu Tấn cũng phóng ngựa nước đại rượt theo.
---------- Tường thành ----------
Duẫn Lam Thuần đứng trên tường thành, đưa cung lên trời, lại một trận hò hét. Cô nhảy sang phía bên kia tường thành, nhìn vào dân chúng đang hoảng loạn phía dưới, hét lên thật to:
- " Hỡi đồng bào người Hán !! Hỡi con dân đất Hán !!! Các ngươi đừng hoảng sợ !!! Quân Mông Cổ đã đánh đến đây, nhưng ở đây còn ta !! Còn quân binh dũng cảm sẵn sàng liều chết vì mọi người !! Xin hãy tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta !!! "
Mặt đất im re, không có tiếng bước chân người chạy, không có tiếng hoảng loạn, không có tiếng người nói, mọi người đều ngước nhìn Duẫn Lam Thuần. Bỗng nhiên một chàng thanh niên vất tất cả đồ đạc trên người xuống, cầm lấy cái cuốc của hắn, những lời nói Duẫn Lam Thuần đã tiếp thêm cho hắn dũng khí, đây là lúc hắn giúp cô một tay. Hắn hét lên:
- " Ta không sợ !!! Các ngươi hãy bảo vệ chúng ta !!! Chúng ta tin tưởng các ngươi !!! "
Tiếng hét của hắn như còi hiệu, lần lượt những người khác cũng đều hò hét lên:
- " Đúng vậy !! Chúng ta không còn sợ hãi nữa !!! "
- " Chúng ta sẽ chiến đấu !!! "
...
Cứ như vậy, cảm xúc của nhân dân đã chạm tới được niềm kiêu hãnh của nhưng quân binh trên tường thành. Bọn hắn hừng hực khí thế, Duẫn Lam Thuần xoay người lại, hướng tới vệ binh trên thành hét lên:
- " Các ngươi có nghe rõ hay không !!? "
- " Chúng ta nghe rõ !!! "
- " Các ngươi có sợ hãi hay không ?! "
- " Chúng ta không sợ hãi !!! "
- " Các ngươi có dám liều mình để bảo vệ cuộc sống nhân dân nơi đây ? Bảo vệ cho mái ấm, gia đình của các ngươi hay không !!!? "
- " Chúng ta dám !!! "
- " Các ngươi có dám giao tính mạng của mình cho ta hay không ?! "
- " Chúng ta dám !!! "
- " Tốt lắm !!! Bây giờ chúng ta đánh cho quân Mông Cổ phải cong đuôi chạy về !!! Như thế nào !!!? "
- " Đánh cho cong đuôi chạy về !!!! Đánh cho cong đuôi chạy về !!!! "
Nu Hồ bị Duẫn Lam Thuần làm cho giật mình, hắn đã rất gần với cánh cửa tử thần, điều này làm cho hắn có một loại cảm xúc nói không nên lời, mặc dù hắn đã từng rất nhiều lần vào sinh ra tử nhưng lần này có chút khác biệt. Duẫn Lam Thuần nhân lúc quân Mông Cổ chưa hành động, cô đã đánh đòn tâm lí, quân Mông Cổ bỗng nhiên có chút sợ hãi người đứng trên tường thành kia. Dù sao Nu Hồ cũng là lão tướng, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh, phát động tấn công.
Duẫn Lam Thuần nhìn Diệp Thúy, nói:
- " Chỉ huy tốt trên tường thành đi. Ta tin tưởng ngươi. "
Diệp Thúy nhìn Duẫn Lam Thuần, trịnh trọng gật đầu, Duẫn Lam Thuần dùng khinh công, phi thân xuống dưới đất, một mình lao vào đám quân Mông Cổ. Diệp Thúy ở trên thành hét lớn:
- " Mau bắn tên !! "
Binh sĩ nghe lệnh, một trận mưa tiễn đánh xuống, phủ đầu bọn kỵ binh. Bọn kỵ binh hoảng loạn, Nu Hò hét lớn:
- " Tấn công cổng thành !!! "
Cổng thành Tường Vong được hào nước sâu và rộng bao quanh, muốn vào thành thì phải hạ cầu xuống, Duẫn Lam Thuần dùng sức phi qua hào, đứng chặn trước cây cầu, tay cô nắm chặt thanh Thiên Bảo, cô nhắm mắt, lẩm nhẩm một mình:
- " Sư phụ ... Hãy giúp con ... "
Bọn kỵ binh tiến lên, muốn ỷ đông hiếp yếu nhưng lại bị Duẫn Lam Thuần nhẹ nhàng chém bay đầu, Duẫn Lam Thuần kiếm pháp ảo diệu, nhẹ nhàng, khó đoán, cô một kiếm lại một kiếm nhẹ nhàng chém lìa đầu những tên tới gần cây cầu, bọn quân lính kia có chút cố kỵ cô. Những tên khác đều đem thang đến, ý muốn vượt qua hào, Diệp Thúy lại ra lệnh:
- " Mau bắn hỏa tiễn ! Những người không có cung mau đi nung dầu nóng ! Tên nào vượt qua được hào liền lập tức dội xuống !!!! "
Duẫn Lam Thuần từng bộ từng bộ kiếm pháp đều thi triển ra, bọn quân lính không dám đến gần cô, máu nhiễm đỏ bộ y phục trắng thuần của cô. Nếu lúc trước cô nhìn giống thần tiên hạ phàm thì bây giờ lại như một ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục, trừng trị đám quân xâm lược. Có một số tên tiểu tốt bò qua được thang ngay lập tức bắn móc câu, ý để trèo lên tường thành, Diệp thúy ra lệnh:
- " Chặt đứt dây cho ta !! Tên nào trèo lên được chém đứt cổ hắn !! "
Quân lính y theo mệnh lệnh mà làm, những tên lính Mông Cổ rơi xuống đều chết cả, thây chất ngày một nhiều, đặc biệt là ở cây cầu Duẫn Lam Thuần đứng chặn. Trận chiến ngày một ác liệt.