Duẫn Lam Thuần và Lâm Uyển Di suốt một tháng rất ăn ý mà bám dính lấy nhau. Lâm Tịch Minh và Lưu Tấn phải khuyên bảo đủ thứ Duẫn Lam Thuần mới may ra không dụ dỗ Lâm Uyển Di qua đêm tại phòng của cô. Lưu Tấn cũng phải bó tay với độ bám dính của hai người này, ở đâu cũng có thể ân ân ái ái thực khiến một vài tiểu tăng trong chùa mặt đỏ đến không thể đỏ hơn. Cuối cùng do tính chất dai như đỉa của Duẫn Lam Thuần, dặn mãi không nghe. Lưu Tấn quyết định để Duẫn Lam Thuần chuyển đến Lưu gia trang. Nơi mà đã rất lâu hắn từng quyết định bỏ hoang. Phong cảnh ở đây thật đẹp, cây cỏ mọc ở đây đều xanh tốt, còn có cả những bông hoa đẹp đẽ hiếm nơi tìm thấy. Căn nhà được xây thành nhiều gian phòng, thực đầy đủ tiện nghi. Chẳng bao lâu, Duẫn Lam Thuần đã thực sự coi đây là nhà mình mà ở. Lúc Duẫn Lam Thuần và Lâm Uyển Di chuyển đến đây, do nơi này khá ít người nên hai người không thể biết được một tin tức đang chấn động giới võ lâm. Mông Cổ muốn sang xâm chiếm nhà Minh ta, hiện đang đánh chiếm một số làng mạc ven đường đi của chúng.
Một chiều nọ, trong khi Duẫn Lam Thuần đang luyện kiếm trong sân. Lâm Uyển Di thì trở lại Thiếu Lâm Tự thăm Lâm Tịch Minh. Duẫn Lam Thuần phát hiện một loại sát khí ở trong sân, cô cảnh giác quay đầu. Duẫn Lam Thuần ngạc nhiên kêu lên một tiếng:
- " Diệp Thúy ?! "
Diệp Thúy sắc mặt âm trầm, đầu không ngẩng lên nhìn Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần khó hiểu nhìn Diệp Thúy nhưng vẫn là để nàng đi đến chỗ mình. Diệp Thúy giơ tay tát Duẫn Lam Thuần một cái, cái tát này thực không nhẹ, chứng minh cho thấy tiếng tát vang vọng cả một khoảng sân. Duẫn Lam Thuần ôm má nhìn Diệp Thúy, đang định mở miệng hỏi tại sao thì Diệp Thúy đã cướp đi lời của cô:
- " Duẫn Lam Thuần ! Xem như ta nhìn nhầm ngươi ! "
Duẫn Lam Thuần ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Thúy, Diệp Thúy cắn cắn môi, hướng Duẫn Lam Thuần tức giận nói:
- " Ta rốt cuộc đã nói với ngươi cái gì ?! Là họa diệt quốc ! Họa diệt quốc ! Ngươi có nghe rõ hay không !? Ngươi coi tính mạng trăm dân ngoài kia là cái gì ? "
- " Ta ... "
Duẫn Lam Thuần ta nửa ngày cũng không thốt ra được cái gì. Diệp Thúy lại càng tức giận:
- " Ngươi thì hay lắm ! Có biết hay không lúc ngươi đang ở đây vui vẻ thì biết bao nhiêu người dân ngoài kia chịu cực khổ vì mất đi gia đình !?? Ngươi có hiểu hay không ?! "
Diệp Thúy thực sự tức giận. Với tư cách là một vị thần, nàng không thể để nhân dân chịu cực khổ không đáng có như thế ! Với tư cách là một người bạn của Duẫn Lam Thuần, mặc dù nàng đau lòng cho số phận của Duẫn Lam Thuần nhưng nàng không hi vọng Duẫn Lam Thuần lại không biết nặng nhẹ như thế ! Diệp Thúy nhìn vào ánh mắt bi thương của Duẫn Lam Thuần, thở dài, giọng cũng nhẹ đi:
- " Chỉ vì một nữ nhân ... Có đáng hay không ? ... "
Duẫn Lam Thuần nhìn Diệp Thúy, trong mắt tràn đầy kiên định. Cô khẳng khái trả lời:
- " Ta có thể vì Lâm Uyển Di nàng phụ tẫn tất cả mọi người trong thiên hạ ! "
Duẫn Lam Thuần vừa nói xong câu này, đầu lập tức đau như búa nổ. Lại là các hình ảnh mập mờ hiện lên.
***
Duẫn Lam Thuần đang mang y phục thái giám, cô quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn vị quý nhân hoàng tộc trước mắt, mà cũng không ai khác là Lâm Uyển Di trong trang phục hoàng hậu như giấc mơ lần trước. Lâm Uyển Di khuôn mặt lạnh lung trong trẻo tựa tiếu phi tiếu hỏi Duẫn Lam Thuần:
- " Ngươi dám từ bỏ cừu hận của mình ? Ngươi dám chối bỏ bổn phận làm con của mình ? Ngươi dám chống lại thiên tử ? Ngươi dám từ bỏ mọi thứ sao ? Ngươi dám phụ lòng tin của cha nương ngươi sao ? "
Duẫn Lam Thuần mở miệng tươi cười:
- " Ta có thể vì Lâm Uyển Di ngươi mà phụ tẫn tất cả mọi người trong thiên hạ. "
***
Duẫn Lam Thuần ôm lấy cái đầu đau nhức, khó hiểu không hiểu đoạn ký ức kia là từ đâu mà ra. Nhưng ngay lúc này Diệp Thúy một lần nữa bị cơn giận lấn áp, nàng quát:
- " Hay cho một câu này ! Vậy ngươi cứ để quân Mông Cổ tàn phá đất nước này đi !! "
Duẫn Lam Thuần không đáp, chỉ là bàn tay siết ngày một chặt, Diệp Thúy lại tiếp tục tức giận:
- " Ngươi ! Còn không hiểu hay sao !? Nàng yêu chính là Duẫn Lam Thuần thân phận nam tử ! Nàng yêu một nam tử không phải nữ tử như ngươi !! "
Duẫn Lam Thuần chấn động, thân thể run rẩy. Đây là điều mà cô tự lừa dối mình suốt thời gian qua. Dù là cô có hạnh phúc bao nhiêu, cư nhiên hạnh phúc này chỉ là do tự cô lừa dối mình, lừa dối Lâm Uyển Di mà có. Là cô đã sai từ bước đầu tiên. Là cô đã ngu ngốc động lòng, ngu ngốc lừa dối Lâm Uyển Di về thân phận nam tử. Lồng ngực đau nhói, Duẫn Lam Thuần cảm thấy hô hấp thực khó khăn, cô thả rơi thanh Thiên Bảo cô hằng trân quý, ngồi xổm xuống ôm lấy ngực trái đau thắt của mình. Kỳ lạ là cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, kỳ lạ là cô cảm thấy tuy ngực rất đau nhưng là đầu óc cô thực trống rỗng, kỳ lạ là cô đáng lẽ phải rất tức giận Diệp Thúy nói như thế nhưng là cô không có bất kỳ cảm giác nào nữa. Duẫn Lam Thuần cảm thấy ngực trái đã trở lại bình thường nhưng vẫn không muốn đứng lên. Diệp Thúy nhận ra mình quá lời, nàng đành lay nhẹ người Duẫn Lam Thuần:
- " Ngươi không sao chứ ... ? Ta không phải cố ý ... "
Duẫn Lam Thuần ngước mắt lên nhìn Diệp Thúy. Diệp Thúy vừa bắt gặp ánh mắt của Duẫn Lam Thuần, nước mắt không tự chủ tuôn ra. Duẫn Lam Thuần cô ... là nàng đã hại cô sao ... ? Diệp Thúy che miệng tránh cho bản thân khóc nấc lên. Ánh mắt Duẫn Lam Thuần đã trở nên trống rỗng như là một người không hồn, Diệp Thúy không dám nhìn thẳng vào cặp mắt ấy, không một tia cảm xúc, không một tia đau lòng hay tức giận, không gì cả. Duẫn Lam Thuần như là một xác chết, ánh mắt kia không còn phản ánh bất cứ thứ gì, không một thứ gì. Rốt cuộc là cô đã đau lòng như thế nào mới tự phong bế tình cảm cảm xúc của mình ? Diệp Thúy tựa hồ là bị dọa cho sợ hãi, một vị thần đã nhìn thấu hồng trần như nàng mà lại có thể khóc lên như một đứa trẻ, rốt cuộc là Duẫn Lam Thuần đã phải đau khổ đến mức nào nữa ? Duẫn Lam Thuần nhìn Diệp Thúy khóc, cô không có bất cứ cảm giác gì cũng không có bất kỳ một ý muốn gì giúp Diệp Thúy ngừng khóc. Cô chỉ đơn giản là nhìn, như nhìn một việc không liên quan gì đến mình. Không biết qua bao lâu, Diệp Thúy mới dừng khóc nhưng thủy chung vẫn không dám nhìn vào mặt Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần nhìn Diệp Thúy, lúc lâu sau mới mở miệng hỏi, thanh âm lãnh cảm:
- " Quân Mông Cổ hiện đang đánh đến đâu ? "
Diệp Thúy giật mình, Duẫn Lam Thuần như biến thành người khác, cả chất giọng của không còn một sự ấm áp nào cả. Diệp Thúy vẫn như cũ nhìn chằm chằm mặt đất mà trả lời:
- " Vẫn còn đang lăm le ở biên cương ... "
Duẫn Lam Thuần sắc mặt không đổi, lòng cũng không nổi một tia gợn sống nào, cô cầm thanh Thiên Bảo lên, chính trang lại y phục, nhìn Diệp Thúy, nghĩ ngợi một chút sau đó thốt ra:
- " Thực xin lỗi ... "
Diệp Thúy hai tay siết chặt, Duẫn Lam Thuần ... cô thực sự ... Nàng dùng hết can đảm ngẩng đầu nhìn Duẫn Lam Thuần nhưng đổi lại vẫn là vẻ mặt vô cảm như thế. Duẫn Lam Thuần bước vào nhà, cầm bút, viết lên một dòng chữ: " Vĩnh biệt. ". Duẫn Lam Thuần sợ Lâm Uyển Di sẽ đuổi theo cô, sợ vì Lâm Uyển Di mà mểm lòng, sợ mọi thứ về Lâm Uyển Di. Mặc dù cô cảm thấy không còn cảm giác gì nhưng mỗi lần nhắc đến Lâm Uyển Di, lồng ngực cô sẽ không tự chủ mà nhói đau.
- " Ngươi có giỏi thì trốn đi ! Ta sẽ không bao giờ đi tìm ngươi nữa ! "
Câu nói của Lâm Uyển Di văng vẳng trong đầu Duẫn Lam Thuần, ngực cô lại một trận nhói đau. Thật chậm chạp viết xong, Duẫn Lam Thuần bảo Diệp Thúy theo mình, Diệp Thúy ngơ ngác gật đầu. Duẫn Lam Thuần dùng khinh công bay đến Thiếu Lâm Tự nhưng cô không bước vào. Di nhi ... cũng ở nơi này. Duẫn Lam Thuần vốn định gặp mặt Lưu Tấn nhờ hắn chăm sóc nàng ... Nhưng vẫn là không đủ can đảm bước vào ... Duẫn Lam Thuần viết một bức thư gửi cho Lưu Tấn ... Sau đó bỏ đi. Diệp Thúy vẫn là cúi gầm mặt đi theo Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần hỏi Diệp Thúy tình hình quân sự, Diệp Thúy thuật lại một chút. Do nhà Minh ngày một thịnh vượng, đe dọa Mông Cổ nên quân Mông Cổ lấy lí do nhà Minh không tôn trọng bọn chúng để tiến quân sang. Nhà Minh chỉ vừa phục hưng, mặt quân sự đương nhiên không so được với Mông Cổ. Duẫn Lam Thuần nghĩ nghĩ, sau đó cũng Diệp Thúy tìm một nơi ít người bắt đầu luyện tập. Duẫn Lam Thuần tìm thấy một con sông nước chảy vô cùng mạnh bèn lấy nơi này làm nơi tập luyện. Sông này tuy nước chảy xiết nhưng khá cạn, Duẫn Lam Thuần lội ra giữa sông thì nước sông cũng chỉ cao đến cằm nàng. Mỗi ngày Duẫn Lam Thuần đều tập luyện như không muốn sống. Diệp Thúy chịu trách nhiệm giúp Duẫn Lam Thuần luyện tập bằng cách buộc dây vào đai lưng cô. Duẫn Lam Thuần mỗi ngày tập luyện chính là phi thân xuống sông, cố gắng đứng vững, đồng thời phải đánh bật mọi tảng đá lớn hay khúc cây trôi xuống. Đã có khá nhiều lần Duẫn Lam Thuần bị đánh bay xuống vực, may là có dây thừng của Diệp Thúy. Diệp Thúy rất lo lắng cho Duẫn Lam Thuần nhưng Duẫn Lam Thuần vẫn cắn răng mà tập luyện, không một lần nhíu mày hay một lời than trách.
---------- Thiếu Lâm Tự ----------
Đêm Duẫn Lam Thuần bỏ đi cũng là đêm Lưu Tấn cảm thấy sửng sốt nhất trong cuộc đời hắn, Duẫn Lam Thuần gửi cho hắn một lá thư. Nội dung lá thư là như thế này:
- " Gửi Tấn bá bá. Tha thứ cho Thuần nhi bất hiếu. Không thể làm cho bá bá nở mày nở mặt. Thuần nhi không muốn tiếp tục lừa dối mọi người, con xin để lại chức Minh Chủ Võ Lâm này, Thuần nhi cũng không muốn tiếp tục lừa dối Di nhi nhưng con không có đủ can đảm để nói cho nàng cũng chỉ có thể chọn cách rời xa mọi thứ. Con biết mình thực có lỗi, mong người hãy chăm sóc thật tốt nàng, có lẽ sẽ có người khiến nàng hạnh phúc hơn con. Thuần nhi kiếp này không thể bồi Tấn bá bá, nguyện kiếp sau gặp lại. Con cũng không muốn vì sai lầm của bản thân mà nhân dân phải chịu khổ. Con sẽ làm những việc nên làm. Duẫn Lam Thuần. "
Lưu Tấn ngơ ngác nhìn bức thư trên tay, thực sự là chữ viết của Duẫn Lam Thuần nhưng tại sao ... ? Lưu Tấn đơ người trong phút chốc. Lại thở dài. Thật sự là chuyện này hắn không thể làm gì hay sao ? Vậy Di nhi phải làm sao bây giờ ? ... Lưu Tấn quyết định nói mọi việc cho Lâm Uyển Di vào ngày hôm sau.