Duẫn Lam Thuần trước khi ngất đi liền cảm thấy được có một thứ gì đó vô cùng nóng hổi rơi lên mu bàn tay mình. Nhưng vì quá mệt mỏi nên cô quyết định ngủ thiếp đi. Khi Duẫn Lam Thuần thức dậy, thứ cô thấy là một màn đêm vô tận, vết thương trên người bỗng không còn. Duẫn Lam Thuần loay hoay xung quanh cố gắng tìm một tia sáng nào đó. Đột nhiên bầu trời bừng sáng. Một vị cô nương đột ngột xuất hiện khiến Duẫn Lam Thuần giật thót. Vị cô nương kia ngũ quan thực xinh xắn, răng trắng môi hồng, đôi mắt ánh lên tia vui vẻ, nụ cười tỏa nắng:
- " Tiểu Thuần tử. Ngươi cuối cùng cũng đến a ! "
Duẫn Lam Thuần mặt đầy hắc tuyến, vị tiểu mỹ nhân này rốt cuộc là ai ? Tiểu mỹ nhân có nhan sắc nhưng ăn nói chẳng dễ thương chút nào, Duẫn Lam Thuần bĩu môi:
- " Hừ ! Cái gì mà tiểu Thuần tử ? Nghe y như thái giám. Ta không thích "
Vị tiểu mỹ nhân kia che miệng cười cười:
- " Vốn kiếp trước ngươi là thái giám mà a "
- " Ngươi mới là thái giám ! Cả nhà ngươi đều là thái giám ! "
Vị tiểu mỹ nhân kia cũng có dấu hiệu tức giận, nàng hai tay chống hông, mày nhíu lại, phồng hai má lên:
- " Hừ ! Ta mới không phải ! Ta không thèm nói chuyện với ngươi "
Duẫn Lam Thuần lại hắc tuyến đầy đầu, day day trán, thở dài một hơi:
- " Thôi được rồi a. Rốt cuộc ngươi là ai ? "
Vị tiểu mỹ nhân hừ một tiếng, lập tức quay đầu đi, không thèm nhìn đến Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần lắc lắc đầu, nheo mắt, bày ra bộ mặt tươi cười, chạy đến trước mặt tiểu mỹ nhân:
- " Tiểu mỹ nhân a. Ta sai rồi. Ta mới là thái giám. Cả nhà ta đều là thái giám. Ngươi cho biết tên có được hay không tiểu mỹ nhân ? "
Tiểu mỹ nhân kia liếc Duẫn Lam Thuần một cái, hai tay chống hông, thật tự hào mà nói:
- " Ta là Diệp Thúy ! Tiểu Thuần tử. Ngươi phải tự hào vì có thể trò chuyện với ta a ! "
Duẫn Lam Thuần nheo mắt nhìn tiểu mỹ nhân, đánh giá một phen, lại nhìn đến vòng 1 của nàng. Cô thở dài, mặt đắc ý, nở nụ cười lưu manh. Diệp Thúy theo bản năng che lại các bộ phận trọng yếu trên cơ thể, trên mặt nổi một tầng mây đỏ, nàng lắp ba lắp bắp:
- " Ngươi ... Ngươi đang nhìn cái gì a ... ? "
Duẫn Lam Thuần bộ mặt vẫn duy trì sự đắc ý, cô cười nói:
- " Tiểu loli à không tiểu mỹ nhân. Quả nhiên là nhan sắc không thể so với Di nhi a. Ta chính là không thích trẻ dưới vị thành niên à nha. Ngươi che cái gì chứ ? "
Diệp Thúy câu hiểu câu không nhưng nàng biết là Duẫn Lam Thuần đang trêu chọc mình, đang định phản bác thì khuôn mặt Duẫn Lam Thuần bỗng tái nhợt. Duẫn Lam Thuần như nhớ ra chuyện gì, khuôn mặt lo lắng, gấp gáp hỏi:
- " Đúng rồi ! Di nhi ! Di nhi nàng ở đâu ? Tại sao ta lại ở đây ? "
- " Ngươi đừng vội. "
Khuôn mặt Diệp Thúy thay đổi, trở nên vô cùng nghiêm túc. Quang cảnh xung quanh Duẫn Lam Thuần cũng dần thay đổi, là bệnh viện. Đúng là bệnh viện ở thời hiện đại, Duẫn Lam Thuần thực ngạc nhiên. Quang cảnh lại tiếp tục thay đổi, trong phòng nào đó ở bệnh viện, tiếng trẻ con khóc náo truyền đến. Tim Duẫn Lam Thuần bỗng nhói một chút, một thứ gì đó thúc đẩy Duẫn Lam Thuần bước vào căn phòng kia. Duẫn Lam Thuần đưa tay mở cửa nhưng là tay cô xuyên qua cả cánh cửa. Duẫn Lam Thuần hướng mắt nhìn Diệp Thúy, thấy nàng gật đầu, Duẫn Lam Thuần mới bước vào căn phòng kia. Ngồi trên chiếc giường trắng tinh là một người phụ nữ hiền hậu, nàng đang bế một đứa trẻ trên tay, khuôn mặt tuy mệt mỏi nhưng phần lớn là hạnh phúc. Bên cạnh nàng là một người đàn ông, hắn cũng cười rất tươi, bỗng hắn ta nói:
- " Mẹ nó à ! Hay là đặt tên Tề Thạch Lam đi ! "
- " Hừ ! Thạch Lam gì chứ ! Không hay gì cả ! Tôi không muốn. Sau này nó mà bướng thì ông có chịu nổi hay không ? "
Người phụ nữ kia bĩu môi, trông thật là trẻ con. Người đàn ông kia nhíu nhíu mày, sau đó lại hớn hở nói:
- " Vậy thì Tề Thiên "
- " Không ! "
- " Tề Minh ! "
- " Không ! "
- " Tề Khánh "
- " Không ! "
...
Người đàn ông đang định mở miệng, người phụ nữ kia đã trừng hắn, nàng nhéo tai hắn nói:
- " Ông có bị bệnh hay không ? Nó là con gái ! Sao ông cứ đặt tên con trai cho nó thế ? "
- " Ách ... Tại ... nghe hay cơ mà ... "
- " Cút ! "
Người phụ nữ kia quát một tiếng, người đàn ông kia co ro lại, hắn thật rụt rè hỏi:
- " Vậy ... Tề Lam ... được không ... ? "
Người phụ nữ kia nheo nheo mắt nhìn người đàn ông, hắn bị ánh mắt nàng dọa sợ. Nàng nhìn biểu hiện của hắn, cười vô cùng hài lòng, sau đó gật gật đầu:
- " Được "
Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nàng bỗng nhiên thật dịu dàng gọi:
- " Ông xã ~ "
Mồ hôi lạnh của hắn vất vả lắm mới ngừng được bây giờ lại tiếp tục chảy ra. Mỗi lần nàng gọi hắn như thế rõ ràng là không có chuyện gì tốt xảy ra. Đúng lúc hắn đang không biết làm gì thì có một cặp trai gái chạy vào phòng. Cả hai cùng đồng thanh nói:
- " Con chào cha mẹ ! "
Người đàn ông kia thở phào, hắn được cứu rồi a. Còn người phụ nữ kia thì liếc mắt hắn một cái, sau đó cười với hai đứa trẻ kia:
- " Các con đi học về rồi à ? Ở trường như thế nào ? "
Bé gái nhanh nhảu trả lời:
- " Hôm nay Huy vẫn tiếp tục bị cô phạt mẹ à "
Bé trai kia ngay lập tức phản bác:
- " Không phải lỗi của em mà ! Mẹ ! Mẹ đừng tin ! "
Cả một nhà cười nói rất vui vẻ. Duẫn Lam Thuần cũng nở nụ cười. Đúng vậy đây chính là gia đình ấm áp của cô. À không là của Tề Lam mới đúng. Những năm tháng cứ thế mà hiện ra trước mắt Duẫn Lam Thuần. Khi em trai cô sinh ra, khi cô vào tiểu học, khi cô lên trung học, khi cô học cấp ba, khi cô vào đại học, khi cô gặp 2 người bạn là Thảo và Huyền, khi cô trở thành bác sĩ. Những ngày tháng vui buồn lẫn lộn cứ thế mà làm cho Duẫn Lam Thuần nở nụ cười. Khi nhìn thấy cảnh tượng chính mình lao tâm khổ tứ vì cho rằng cô yêu Thảo. Đúng vậy ! Duẫn Lam Thuần chính là như vậy mà hiểu lầm. Từ tiểu học, đã có rất ít người chơi với cô bởi cô giống con trai thích chơi đá bóng, rượt bắt, ... Khi lên đại học gặp được 2 người kia, nhưng vì thân với Thảo hơn nên cô bắt đầu thích Thảo. Nhưng là thích chứ không phải là yêu. Duẫn Lam Thuần cười cười, sau đó mọi thứ lại biến mất. Chỉ còn lại Diệp Thúy cười nhìn cô, cô hướng Diệp Thúy hỏi:
- " Mục đích của ngươi là gì ? "
- " Thô lỗ quá đấy ~ Mục đích gì chứ. Ta chỉ muốn cho ngươi biết là ngươi vẫn chưa thể chấm dứt với thế giới bên kia. Ngươi sẽ quay về hiện tại hay ở lại nơi đó ? "
- " Ta ... "
Duẫn Lam Thuần nửa ngày vẫn không thể nói gì. Một bên là gia đình, một bên là người con gái cô yêu. Duẫn Lam Thuần vô cùng khó xử. Diệp Thúy búng tay một cái, lại một hình ảnh khác hiện lên. Là mẹ cô ! Mẹ cô đang ngồi bên giường bệnh, nắm chặt lấy tay cô, thay cô lau mặt, mớm cô ăn. Không lâu sau mẹ lại âm thầm rơi nước mắt. Cha cô, anh chị và cả đứa em trai nghịch ngợm của cô đều vẻ mặt buồn man mác mà an ủi mẹ. Duẫn Lam Thuần chấn động, đây là có chuyện gì ? Diệp Thúy bỗng mở miệng:
- " Ngươi bị sét đánh, theo lí sẽ chết đi. Nhưng là mệnh của ngươi vẫn không dứt, cứ thế mà ngất đi. Mẹ ngươi ngày nào cũng như thế mà chăm sóc cho ngươi trong vô vọng. "
- " Bao lâu ? Ta ngất đi bao lâu ? "
Duẫn Lam Thuần nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ cô mà muốn khóc. Cô đây là đang làm cái gì ? Tại sao lại khiến mẹ khổ cực như vậy ? Diệp Thúy nhận ra cảm xúc của Duẫn Lam Thuần, câu trả lời của nàng khiến Duẫn Lam Thuần giật mình:
- " 3 năm. Ngươi đã bất tỉnh như thế 3 năm. Không chết nhưng cũng không tỉnh dậy. "
Duẫn Lam Thuần nuốt ngược nước mắt, 3 năm. Mẹ cô cứ thế trông chừng cô ba năm. Duẫn Lam Thuần cuối cùng nhịn không được thương tâm mà rớt nước mắt:
- " Ta có thể hay không trở lại gặp nàng ? "
- " Ngươi muốn trở về hiện đại ? "