Duẫn Lam Thuần lần này là chủ động tấn công, cô sử dụng tất cả sức mạnh, tổng tấn công Nguyễn Hoàng Ưng, không một phút giây nào lơ là. Nguyễn Hoàng Ưng bị khí thế Duẫn Lam Thuần gây bất ngờ, hắn bị thương một chút. Trận chiến ngày một kịch liệt, Tiểu Vĩnh chỉ có thể cầu nguyện cho Duẫn Lam Thuần còn Tuệ Đàm thì mong rằng hắn sẽ không phải dính dáng vào tên Nguyễn Hoàng Ưng kia đồng thời ước muốn Duẫn Lam Thuần có thể chết đi. Duẫn Lam Thuần ngày một cạn kiệt sức lực, tốc độ của cô ngày một chậm. Nguyễn Hoàng Ưng phát hiện cơ hội, một kiếm đâm vào vai phải Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần bị đâm, hít một hơi hàn khí, cô cười khẩy, tay trái nắm chặt cây kiếm bên vai, tay cũng bị thương. Sau đó dùng mọi sức lực chém vào ngực Nguyễn Hoàng Ưng. Nguyễn Hoàng Ưng trúng chiêu, vội thả kiếm mà nhảy lùi lại. Hắn nheo mắt, tên này ! Đây là lần đầu tiên trong 30 năm qua có kẻ có thể khiến hắn chật vật như thế này. Duẫn Lam Thuần bị thương lảo đảo vài bước lùi ra sau, miễn cưỡng dùng kiếm đâm xuống đất để trụ vũng, máu trên thấm trên y phục đã gần như biến bộ y phục từ màu trắng chuyển đỏ. Trên mặt Tuệ Đàm hiện lên một tiếu ý khi Duẫn Lam Thuần bị thương. Nguyễn Hoàng Ưng ngay lập tức phát hiện ra tia tiếu ý này. Hắn cười khẩy, hướng Tuệ Đàm bình thản nói:
- " Tên tiểu tử kia ! "
- " Ta ... ? "
Tuệ Đàm tự chỉ tay vào mặt mình, chân bất giác run rẩy. Nguyễn
Hoàng Ưng thấy phản ứng của Tuệ Đàm, hắn cười ngày một đắc ý. Quả nhiên là tên thỏ đế, sau đó hắn lại dùng giọng điệu như ra lệnh:
- " Ta muốn ngươi giết tên tiểu tử này. Như thế nào ? "
- " Ta ... hắn ... "
Tuệ Đàm nói nửa buổi vẫn không thốt ra lời. Nếu không phải trong hoàn cảnh này hắn nhất định lập tức xông vào giết Duẫn Lam Thuần nhưng là ... Khi Tuệ Đàm đang mãnh liệt đấu tranh tư tưởng, Nguyễn Hoàng Ưng lại hướng hắn nói thật chắc nịch:
- " Nếu ngươi giết tên tiểu tử này, ta đảm bảo cho ngươi một con đường sống, ta còn giúp ngươi trở thành Minh Chủ Võ Lâm. "
Đầu Tuệ Đàm đùng một cái, nếu giết tên Duẫn Lam Thuần mà hắn vẫn có thể sống sót, lại còn đoạt được chức Minh Chủ, thật là một vụ lời chứ không lỗ, hắn sẽ không phải sống trong những ngày tháng phải nhìn mặt Duẫn Lam Thuần mà sống. Nhưng Tuệ Đàm vẫn hướng Nguyễn Hoàng Ưng nghi hoặc hỏi:
- " Ngươi nói thật ? "
Nguyễn Hoàng Ưng cười lớn, con cá đã mắc câu:
- " Hahaha ... Nguyễn Hoàng Ưng ta còn phải nói dối ngươi sao !? Chỉ là ta thấy tên tiểu tử ngươi có tố chất, muốn ngươi đi theo ta. Hahaha ... Nếu không bây giờ chờ ta giải quyết tên phế nhân đằng kia, sau đó giết chết các ngươi !! "
- " Khoan đã ! "
- " Thế nào ? "
- " Ngươi muốn ta đi theo ngươi !? "
- " Phải ! Ngươi là người có tố chất, ta cần người làm gián điệp trong võ lâm ! Mà ngươi chính là người đó ! Ta có thể giúp ngươi dễ dàng ngồi lên ngôi Minh Chủ Võ Lâm "
Tuệ Đàm suy nghĩ, sau khi lên được ngôi vị Minh Chủ Võ Lâm thì chẳng cần phải làm gián điệp cho hắn, ta sẽ bài trừ luôn cả hắn !! Tuệ Đàm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt thì một bộ mặt nguyện chết vì Nguyễn Hoàng Ưng, sau đó hắn quỳ xuống, hướng Nguyễn Hoàng Ưng hô lên:
- " Tuân lệnh Giáo chủ ! "
Nguyễn Hoàng Ưng cười khẩy một tiếng, đứng dựa vào tường điều hòa khí tức trong cơ thể, thuận tiện vừa xem kịch hay vừa trị thương. Duẫn Lam Thuần thấy một màn từ đầu đến cuối, hoàn toàn là bất ngờ, nhất thời không kịp phản ứng. Tuệ Đàm tay cầm kiếm, hướng đến Duẫn Lam Thuần, đúng là một mũi tên trúng ba đích, vừa thoát được khỏi đây, vừa lấy được chức Minh chủ, vừa trả thù được tên khốn này. Duẫn Lam Thuần thấy Tuệ Đàm đi về phía cô thì cả kinh không ít:
- " Ngươi thực sự muốn đi theo hắn !? Ngươi phản bội chúng ta !? "
- " Phản bội !? Ta chỉ đơn thuần là muốn trừ bỏ ngươi. Ngươi có biết hay không ? "
- " Ngươi !! "
Tuệ Đàm lao đến tấn công Duẫn Lam Thuần, Duẫn Lam Thuần chật vật chống đỡ nhưng cũng không được bao nhiêu, hầu như đều bị trúng chiêu của Tuệ Đàm. Lúc Duẫn Lam Thuần sắp chống đỡ không nổi, tiếng nói của Tiểu Vĩnh vang lên:
- " Tuệ Đàm ... Ngươi ... Ngươi sao lại tấn công Minh chủ ... !!? "
Tuệ Đàm nhíu mày, quay người, lúc ra mới nhớ ra lúc này còn có Tiểu Vĩnh ở đây. Duẫn Lam Thuần ngay lúc này đạp một phát vào bụng Tuệ Đàm, nháy mắt hắn bị đánh lui vài bước. Duẫn Lam Thuần hướng Tiểu Vĩnh hét lớn:
- " Mau chạy đi !! Tiểu Vĩnh !! "
Tiểu Vĩnh giật cả mình, cảm nhận được luồng sát khí của cả ba người trong phòng, hắn càng không thể di chuyển, chỉ có thể ngồi thừ ra đó, hắn đang sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Thế này là thế nào ? Tại sao Tuệ Đàm lại đi theo tên Giáo chủ kia ? Như thế nào Tuệ Đàm lại đả thương Minh Chủ ? Tại sao Minh Chủ lại bảo hắn chạy đi ? Tại sao Tuệ Đàm lại nhìn hắn đầy sát khí ? Tuệ Đàm nhận một cước của Duẫn Lam Thuần, trừng mắt nhìn Tiểu Vĩnh, hắn quát lớn:
- " Ngươi dám cử động ta phanh thây ngươi ! "
Tiểu Vĩnh bị Tuệ Đàm dọa sợ, ngay cả thở hắn cũng không dám thở. Tuệ Đàm lại quay lại tấn công Duẫn Lam Thuần, hắn ra chiêu càng mạnh mẽ, càng linh hoạt. Duẫn Lam Thuần cười khẩy một tiếng, sau đó liều chết phản công. Tuệ Đàm tuy sức lực tốt nhưng là Duẫn Lam Thuần cũng không phải hạng tiểu tốt, thế trận bắt đầu nghiêng về phía cô. Nhưng không bao lâu sau, Duẫn Lam Thuần lại phun ra một ngụm máu. Tuệ Đàm ra sức đạp Duẫn Lam Thuần một cước, Duẫn Lam Thuần liền bay đi, va chạm mạnh vào tường, cô ngã xuống sàn. Duẫn Lam Thuần tay vẫn cầm chặt thanh Thiên Bảo không buông, lúc cô muốn nhắm mắt, hình ảnh Lưu Thiên Bảo, Lâm Uyển Di, cùng Lưu Tấn bỗng hiện lên trước mắt cô. Lưu Thiên Bảo, cùng Lưu Tấn nở nụ cười hài hòa, Lâm Uyển Di cười thực rực rỡ, cả ba người cùng chìa tay ra hướng Duẫn Lam Thuần đồng thanh nói:
- " Lam Thuần/ Thuần nhi chúng ta cùng nhau trở về nhà thôi. "
Duẫn Lam Thuần bỗng mở mắt, cô vội vàng dựa vào tường mà đứng lên, khuôn mặt tươi cười, trong phút chốc ánh mắt nhìn thấy Tuệ Đàm, sát khí lại nổi lên, cô cố gắng đứng thẳng dậy:
- " Đúng vậy. Ta ... phải trở về ... Tấn bá bá cùng Di nhi đang đợi ta ... Ta phải báo thù cho sư phụ ... Ta không thể chết ... Hạng tiểu nhân khốn nạn như ngươi lấy quyền gì muốn giết ta !!? "
Sau đó dũng mãnh lao đến tấn công Tuệ Đàm, Tuệ Đàm bị kinh sợ ( kinh ngạc + hoảng sợ ) hắn không ngờ Duẫn Lam Thuần còn có thể đứng lên. Trong phút chốc, Duẫn Lam Thuần dùng hết sức lực lao về phía Tuệ Đàm, dùng một chân đạp lên ngực hắn, lấy hết sức bật về phía Nguyễn Hoàng Ưng. Nguyễn Hoàng Ưng không kịp phản ứng đã bị thanh Thiên Bảo đâm vào ngực, hắn vội vàng dùng chưởng đẩy Duẫn Lam Thuần, lúc Nguyễn Hoàng Ưng hắn đang ngăn vết máu chảy, Nguyễn Hoàng Ưng bỗng nghe được tiếng đánh nhau, không lẽ ... ? Hắn vội vàng vận khí rời khỏi căn phòng, trước khi đi hắn sợ Tuệ Đàm bỏ chạy, mà nếu Tuệ Đàm bỏ chạy, Duẫn Lam Thuần sẽ có cơ hội sống sót. Nguyễn Hoàng Ưng hắn trước nay diệt cỏ diệt tận gốc, thế nên hắn bỏ lại cho Tuệ Đàm một câu:
- " Tiểu tử, ngươi chạy lên trên căn miếu hoang trên núi, lát ta đến đón ngươi. Nhớ diệt cỏ thì phải diệt tận gốc. "
Tuệ Đàm tuy bị thương nhưng một lần nữa lại thấy vẻ chật vật của Duẫn Lam Thuần, lòng tức giận cùng ghen tị lại nổi lên, lúc này nghe Nguyễn Hoàng Ưng nói, hắn thập phần tin tưởng, vội vàng quỳ xuống nói:
- " Tuân lệnh Giáo chủ ! "
Tuệ Đàm tiếp theo cũng nghe được tiếng binh khí va chạm, hắn vội vàng muốn đánh ngất Duẫn Lam Thuần cùng Tiểu Vĩnh. Tuệ Đàm bây giờ đã có kế hoạch. Hắn sẽ đem 2 người lên miếu sau đó cùng giết chết, sau đó trở về bẩm báo như 2 người họ bị Nguyễn Hoàng Ưng hãm hại, còn hắn an toàn trở về. Nhưng mà nếu lưu lại Tiểu Vĩnh ở đây, hắn sẽ bị phát hiện. Tuệ Đàm đi lại gần Tiểu Vĩnh cười hiền nói:
- " Tiểu Vĩnh đệ, ta sẽ cho ngươi xem một màn kịch vô cùng thú vị. "
Trong lúc Tiểu Vĩnh ngơ ngác vì sự thay đổi đột ngột của Tuệ Đàm, Tuệ Đàm đã đánh ngất hắn. Và đó cũng là hình ảnh cuối cùng Duẫn Lam Thuần nhìn thấy trước khi cô ngã xuống, thanh Thiên Bảo cũng rơi xuống đất, trước mắt cô là một mảnh màu đen.