Cuối cùng thì cuộc tỷ võ cũng bắt đầu. Trong tiếng hò reo của đông đảo người ở dưới đài. Một thân ảnh phóng lên võ đài, là một nam tử có vẻ rất trẻ, hắn mặc một bộ y phục màu tím, hắn chắp tay, giọng đầy kiêu ngạo:
- " Chư vị, xin tự giới thiệu, ta tên là A Liêm, đệ tử Võ Đang, muốn góp chút sức mọn cho cuộc tỉ võ này "
Dưới đài ồ lên một tiếng, sau đó lại có một vị thân mặc y phục rách rưới, bên hông có đeo vài cái túi. Duẫn Lam Thuần ngu đến mấy cũng biết đó là đệ tử của Cái Bang. Tên kia chắp tay hướng dưới đài, thẳng thắn nói:
- " Tại hạ là Phú Quý, đệ tử Cái Bang, muốn thỉnh giáo A Liêm huynh "
Duẫn Lam Thuần cười, thật thú vị nha. Là ăn mày lại tên là Phú Quý, thật là trò vui mà. Dưới đài tiếng vỗ tay ào ào, bắt đầu rộn ràng lên. A Liêm vẻ mặt nịn cười, châm chọc nói:
- " Phú Quý huynh, mời "
Phú Quý thấy A Liêm nhịn cười, lại còn châm chọc mình, hắn tức giận, hướng A Liêm nói:
- " Mời ! "
Sau khi nói xong, Phú Quý lao vào A Liêm, đánh điên cuồng. A Liêm nhàn hạ chống đỡ. Đỡ khoảng 5 chiêu, A Liêm phản công. Phú Quý bị đánh bất ngờ, chưa đến 5 chiêu đã bại. Dưới đài vang lên một trận vỗ tay như sấm. Phú Quý mất mặt, lủi thủi đi xuống đài, cúi đầu nhận lỗi với bang chủ Cái Bang. Tên bang chủ kia cười cười, vỗ vai hắn. Các trận đấu tiếp theo, A Liêm cùng lần lượt đấu với các đệ tử môn phái khác. Các đệ tử kia thua, nhưng ai cũng oan ức. Tại sao ư ? Bởi vì tên A Liêm kia dám dùng trò đê tiện. Trước khi lên đài ai cũng được phép chọn một loại vũ khí. Tuy các loại vũ khí đa dạng nhưng không có chùy thủ, hay đoản kiếm. Nhưng khi đánh nhau A Liêm cư nhiên lại dùng chùy thủ trong tay áo hắn để tấn công đối thủ. Bất quá chỉ có chưởng môn nhân của các phái hoặc một số cao thủ nhìn ra được. Những người ở dưới đài cũng chỉ biết cổ vũ cho hắn. Những người nhận ra được hắn dùng trò đê tiện cũng không thể lên giáo huấn. Hắn là một tên trẻ tuổi. Những người nhận ra bất quá cũng đã là trưởng bối, không nên ức hiếp hậu bối nha.
Trong khi chưởng môn các môn phái đang giận tím mặt, thì chưởng môn phái Võ Đang cười đắc ý, tên đệ tử hắn yêu thích cũng không có phụ lòng hắn. Tên chưởng môn Võ Đang này chỉ là tân chưởng môn, nghe nói chưởng môn tiền nhiệm bị bệnh mà qua đời. Hắn trở thành chưởng môn nhân. Duẫn Lam Thuần thấy thế, cười thật gian, cách hắn đối phó với đối thủ cũng như Duẫn Lam Thuần dùng tiểu xảo để đối phó với Lưu Thiên Bảo. Nhưng Lưu Thiên Bảo rất ghét những trò tiểu nhân bỉ ổi, còn Duẫn Lam Thuần chỉ dùng mẹo không dùng những trò đó. Duẫn Lam Thuần lại gần ghé nhỏ vào tai Lưu Tấn:
- " Tấn bá bá, con cho tên đó một bài học, bá bá ngồi xem trò vui đi được không ? "
Lưu Tấn không trả lời, hắn biết hắn có ngăn cản thì đứa nhỏ bướng bỉnh này cũng sẽ lên đài, với võ công của Lưu Tấn, tuy không bằng Lưu Thiên Bảo nhưng cũng là cao thủ, hắn thực chướng mắt tên A Liêm. Duẫn Lam Thuần không chờ câu trả lời của Lưu Tấn, trực tiếp nhảy lên võ đài. Cô một thân bạch y, bên hông đem hàn kiếm, một bộ dạng phong lưu, ngọc thụ lâm phong. Nhìn thấy Duẫn Lam Thuần có vẻ nhỏ hơn mình, A Liêm cười khẩy:
- " Người huynh đệ, ngươi thực sự muốn đánh với ta ? "
Duẫn Lam Thuần không để ý đến A Liêm, hướng xuống võ đài, nói thật rõ ràng:
- " Tại hạ Duẫn Lam Thuần, đệ tử của { Sát Thần } "
Dưới đài kinh ngạc, ai mà không biết phái { Sát Thần } thiện ác bất minh, một thời gian trước, cách đây không lâu có một vị đệ tử phái { Sát Thần } vì yêu một cô nương mà bỏ đi. Không lâu sau, bị môn phái truy sát, nhưng hắn đã một mạch giết chết tất cả mọi người trong môn phái, người ta đặt biệt danh cho hắn là { Đệ Nhất Sát Kiếm }. Từ đó, hắn biến mất khỏi giang hồ cùng cô nương kia. Người trên giang hồ đồn đại hắn đã chết. Vậy phái { Sát Thần } cũng chỉ là truyền thuyết, thậm chí có người còn không biết câu chuyện đó có thật hay không. Đa số mọi người đều không biết nên tin hay không, lúc này vị đại sư kia lại đứng dậy:
- " A di Đà Phật, các vị thí chủ, bần tăng từng là bằng hữu của { Đệ Nhất Sát Kiếm }. Hắn là người tốt. Còn vị thiếu niên trên đài kia có phải là đệ tử của hắn không thì bần tăng nhất định sẽ biết được. Xin các vị bình tĩnh. "
Duẫn Lam Thuần cười khẩy nhìn vị đại sư. Lão trọc người là bằng hữu của sư phụ ta ? Cớ sao không đến thăm người ? Duẫn Lam Thuần cũng mặc kệ, với cô Lưu Thiên Bảo mới quan trọng, lão trọc kia là " bằng hữu " thật hay giả cũng không liên quan đến cô. Duẫn Lam Thuần hướng A Liêm cười gian, A Liêm lạnh gáy, nhưng vẫn mạnh miệng:
- " Mau chọn vũ khí đi ! "
- " Đúng rồi, ta quên mất. Hm ... Được rồi ... Lấy cái này đi ! "
Nghe A Liêm nói, Duẫn Lam Thuần bước xuống đài, suy nghĩ một hồi, bẻ một cành liễu, lại chạy lên đài. A Liêm giật giật khóe miệng, trước nay chỉ có hắn khinh thường người khác, người khác không thể ! A Liêm không nói gì, tức giận lao đến. Duẫn Lam Thuần cười gian, né qua một bên, dùng cành liễu đánh vào mông hắn, cười nói:
- " Hài tử hư, ngươi phải biết nghe lời a "
Dưới đài truyền lên tiếng cười ngặt nghẽo, kể các các vị trưởng bối cũng không nhịn được nhếch khóe miệng lên. Tên tiểu tử này thật thú vị a. A Liêm ngượng chín mặt, hắn lại sử dụng chùy thủ. Duẫn Lam Thuần biết hết các đòn tấn công của hắn, lách người né đi chùy thủ, ngã người lui sau giả vờ bị ngã, còn chân lại đá vào cổ tay cầm chùy thủ của hắn. A Liêm bị đau, chùy thủ lại bay đi. Duẫn Lam Thuần xoa xoa mông đứng lên, giả vờ đau nói:
- " Ui da, mông của ta a ! Hả !? Chùy thủ ? Không phải chứ !? Liêm huynh không lẽ muốn dùng cái này để đâm ta ? Bất quá hình như cái này hơi nhỏ, vẫn là huynh nên đổi một cái to hơn đi. Mất công người ta không nhìn thấy lại tưởng huynh gian lận. "
Duẫn Lam Thuần giả ngu, thực " tốt bụng " giúp A Liêm chọn vũ khí lớn hơn. Dưới đài ồ lên, sau đó liên tục chửi mắng A Liêm. Các vị chưởng môn kia có vài người nhịn không được cười lớn. Tên tiểu tử kia đúng là giúp họ nhổ đi cái gai trong mắt. Tên chưởng môn nhân Võ Đang cùng A Liêm tức đến tím mặt, hắn sai người đem A Liêm xuống, tránh lại làm cho hắn bẽ mặt. Duẫn Lam Thuần cười cười, hướng A Liêm cười nói:
- " Liêm huynh khiêm nhường rồi ~ "
Dưới đài ồ lên, Lưu Tấn nhịn cũng không được cười tươi. Hắn tuy hiền hòa nhưng người khiến hắn có thể cười thật lòng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tên tiểu tử này cũng thật đặc biệt đi. Vị đại sư kia, nhìn Duẫn Lam Thuần cười cười. Bóng lưng tên tiểu tử này tuy nhỏ hơn nhưng thực giống với Lưu Thiên Bảo năm đó. Một thời tuổi trẻ oanh liệt. Rõ ràng hắn chính là đồ đệ của { Sát Thần }. Không đúng ! Phải là hậu nhân của Lưu Thiên Bảo.
Lâm Uyển Di từ dưới đài nhìn lên, quả thật hắn đã đến. Hắn thực sự nghịch ngợm, tên A Liêm kia cũng thật bỉ ổi. Lâm Uyển Di bỗng có cảm giác tự hào. Không biết là tại sao. Duẫn Lam Thuần ở trên đài cảm nhận được một ánh mắt khác thường, tìm kiếm ánh mắt đó. Là Lâm Uyển Di ! Cô vui mừng muốn chết, hướng Lâm Uyển Di cười cười. Lâm Uyển Di như bị phát hiện đang làm chuyện xấu, cúi đầu thật sâu, không dám ngẩng mặt lên a, bây giờ mặt nàng nóng ran.