Mắt thấy mấy người đánh đi đánh lại mãi không xong, Nam Mẫn nghiêm mặt mở miệng: “Đủ rồi, đánh xong chưa!”
Gió đêm lạnh như vậy, cô đã rét đến mức chỉ muốn mau chóng về nhà, hiện giờ cũng không có hứng thú nhìn bọn họ đánh nhau.
Trong tiếng quát khẽ của Nam Mẫn, hai người đàn ông rất nể mặt thu tay về, đồng thời đứng vững quan sát đánh giá đối phương một hồi từ trên xuống dưới.
Dụ Lâm Hải nhìn cô hồn dã quỷ không biết từ đâu xuất hiện, dáng vẻ giả bộ chính nhân quân tử, tóc còn nuôi dài tết thành đuôi sam sau gáy, da dẻ màu đồng, cổ áo áo sơ mi màu đen mở toang, từ đầu đến cuối ngẩng cao cằm, dáng vẻ phách lối không coi người khác ra gì, vô cùng ngông cuồng.
Đôi mắt màu mực của anh khẽ híp lại: Tên này là ai?
Quyền Dạ Khiên lạnh lùng nhìn anh đứng đối diện bằng nửa con mắt, người đàn ông này mặc âu phục nghiêm túc, đúng là bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách thấp kém, anh ta thầm nghĩ: Tên nhãi này thân thủ tốt đấy, không hổ danh đã từng lịch luyện qua trong đội đặc cảnh.
“Anh chính là Dụ Lâm Hải?”
Anh ta hỏi như vậy thôi, nhưng trong lòng lại nghĩ: Chính là thằng nhóc này hại Tiểu Lục nhà chúng ta sống góa ba năm!
Anh ta lại biết anh là ai sao.
Mi mắt Dụ Lâm Hải hơi trầm xuống: “Anh là ai?”
Quyền Dạ Khiên hừ lạnh một tiếng: “Tôi là ông lớn của anh đấy”.
Anh ta vòng qua Dụ Lâm Hải, đi về phía Nam Mẫn, khuôn mặt lạnh lùng lập tức hiện lên nụ cười, anh ta xòe rộng cánh tay: “Nào tới đây, để anh trai ôm em một cái”.
Không nói hai lời, anh ta liền nhào tới ôm Nam Mẫn vào lòng.
Con ngươi Dụ Lâm Hải bỗng nhiên co rút, quanh người giải phóng ra khí tức lạnh băng, anh không nhịn được muốn đi lên kéo anh ta ra.
Nhưng anh chưa kịp tiến lên thì Nam Mẫn mặt đầy chán ghét đẩy Quyền Dạ Khiên ra, cô cau mày nói: “Cả người toàn mùi nước hoa kém chất lượng, cách xa em một chút đi! Không phải anh không muốn gặp em sao? Vậy còn tới đây làm gì?”
Quyền Dạ Khiên cười: “Sao anh có thể không muốn gặp em chứ? Anh nhớ em muốn chết! Đây không phải là anh muốn tặng em niềm vui bất ngờ sao?”
“Đủ vui mừng bất ngờ rồi”, Nam Mẫn lười nhác giương mắt lên: “Anh đến đây từ lúc nào?”
Quyền Dạ Khiên chỉ chỉ Dụ Lâm Hải: “Trước khi hắn chưa tới thì anh đã tới rồi, quan sát toàn bộ quá trình”.
“Vậy anh cứ đứng xem, cũng không tới giúp em?”
Quyền Dạ Khiên đầy lưu manh, anh ta vòng tay nói: “Mấy cái tên côn đồ vớ vẩn như vậy, một mình em dư sức có thừa đối phó, cần gì anh ra tay. Anh cũng muốn xem, ba năm nay em làm cô vợ nhỏ, võ công có thoái hóa hay không. Hoàn thành, không khiến anh thất vọng rồi”.
Thật là hết chuyện để nói rồi hả, Nam Mẫn tức giận lườm anh ta một cái: “Bớt dài dòng. Rốt cuộc anh có theo em về không?”
“Đương nhiên muốn rồi, lâu như vậy rồi không gặp, phải cùng em vui vẻ chút chứ”.
Quyền Dạ Khiên không biết xấu hổ vòng tay ôm cổ Nam Mẫn, mặc dù Nam Mẫn mặt đầy chán ghét, nhưng không đẩy anh ta ra, có thể nhìn ra được giữa hai người rất thân mật.
Tay Dụ Lâm Hải buông xuôi bên cạnh không tự chủ liền nắm chặt thành quyền, ánh mắt cũng đỏ lên, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông cô ấy ra”.
Nam Mẫn và Quyền Dạ Khiên đang đùa giỡn liền đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Dụ Lâm Hải.
Quyền Dạ Khiên nhìn Dụ Lâm Hải mặt mũi tái mét và vẻ ngấm ngầm chịu đựng, trong lòng anh ta cảm thấy nực cười, anh ta chỉ vào mình, ra vẻ biết rồi còn hỏi: “Anh đang nói với tôi hả?”
“Tôi muốn anh buông cô ấy ra”, Dụ Lâm Hải cắn răng, nói lại một lần nữa.
Quyền Dạ Khiên chẹp một tiếng: “Con người tôi ấy à, chuyện người khác càng không muốn tôi làm, ta lại càng muốn làm. Nếu anh muốn tôi buông cô ấy ra, tôi càng không buông. Cô ấy không còn là vợ anh nữa, anh quản quá nhiều rồi đó”.
Ánh mắt nguy hiểm của Dụ Lâm Hải nheo lại, anh không nhịn được tiến lên một bước, chuẩn bị đánh người.
“Dụ Lâm Hải”, Nam Mẫn nhàn nhạt mở miệng, gọi anh một tiếng: “Nhà anh không ở Thái Bình Dương, việc vớ vẩn của tôi không đến lượt anh quản”.
Cô lại nói anh đừng quản mình?!
Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy giống như bị đâm một kiếm vào ngực, đâm xuyên qua tim phổi, ruột gan đứt từng khúc.
Anh đè nén lửa giận trong lòng, nhẫn nhịn hỏi cô: “Người đàn ông này là ai? Tình nhân cũ sao?”
Cô vừa cùng Bạch Lộc Dư ăn uống chụp ảnh xong, quay đầu lại khoác vai bá cổ với một người đàn ông khác… Người đàn ông này người đàn ông kia, bên cạnh cô sao lại có nhiều đàn ông như vậy?!
Chỗ huyệt thái dương của Nam Mẫn đột nhiên giống như bị bắn một phát.
Anh đang chất vấn cô? Anh có quyền lợi và lập trường gì đòi chất vấn cô vậy?
Nam Mẫn cảm thấy người đàn ông này vừa đáng tức vừa buồn cười, mỗi khi cô có chút buông lỏng với anh, anh liền có dáng vẻ nhanh như chớp không kịp bịt tai khiến cô tức giận, đây thật sự là bản lĩnh lớn nhất của Dụ Lâm Hải.
“Không phải ai cũng giống như anh, còn nhớ mãi không quên tình nhân cũ. Tôi không đa tình như anh đâu, anh cũng không cần lấy mình đo người”.
Nam Mẫn lạnh lùng nói một câu oán trách anh, rồi lại nói tiếp: “Dù anh ấy là ai, tóm lại cũng là người của tôi, không liên quan đến anh”.
Nói xong, cô cũng giơ tay ôm eo Quyền Dạ Khiên: “Chúng ta đi”.
Quyền Dạ Khiên nhìn biểu cảm của Dụ Lâm Hải giống như ăn phân, anh ta quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười ba ngàn tiếng, Tiểu Lục nhà anh ta có tiền đồ như vậy, hôm nay mắng chửi người ta cũng không mang theo chữ bẩn.
Dụ Lâm Hải nhìn bóng lưng cô ôm một người đàn ông khác rời đi, anh chỉ cảm thấy trong lồng ngực bực bội, anh hét lên một tiếng đầy nặng nề: “Nam Mẫn!”
Nam Mẫn dừng chân, quay đầu nhìn anh, nhưng trên mặt không có một chút cảm xúc: “Ồ, có chuyện suýt nữa quên nói. Mang người của anh về đi, đừng để người ta đi theo tôi, anh cũng không được phép đi theo tôi nữa”.
Anh luôn phái người đi theo cô, còn tưởng cô không biết, nhưng chỉ là cô lười để ý đến anh thôi.
Không phải cô không cảm kích, mà là thật lòng cảm thấy không cần thiết.
Suy cho cùng, thời điểm cô thật sự cần anh bảo vệ, cần anh che chở đã qua rồi.
…