Nam Mẫn ngồi đó với khí phách hơn người, quả nhiên là người được sinh ra để lãnh đạo: “Huống chi, cháu còn kéo cả Dụ Thị và Phó Thị vào dự án này, không phải nói mạnh miệng, nhưng chỉ cần dự án này được làm tốt, Nam Thị có thể ngồi mát ăn bát vàng ít nhất là năm năm. Các vị đang ngồi ở đây chỉ cần làm tốt việc của mình, thì sẽ có thịt ăn”.
Dự án kiếm ra tiền thì ai cũng muốn tham gia, nghe nói Dụ Thị và Phó Thị cũng góp một tay vào, lo lắng trong lòng họ ngày càng ít đi, ai cũng gật đầu tin tưởng trăm phần trăm, thể hiện sự quyết tâm với Nam Mẫn.
“Tổng giám đốc Nam cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm thật tốt công việc của mình, không gây trở ngại gì cho công ty”.
Nam Ninh Bách cũng đột ngột trợn trừng hai mắt: “Dụ Thị gì? Ý cháu là tập đoàn Dụ Thị ở thành phố Bắc đó ư?”
Nam Mẫn hỏi lại ông ta: “Chú biết tập đoàn Dụ Thị nào khác hả?”
Chính là nó đó không sai!
Tim Nam Ninh Bách bỗng chốc đập nhanh, suýt chút nữa lật ghế, run rẩy đứng dậy, nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh, chỉ vào mặt Nam Mẫn: “Cháu… Cháu lại đi hợp tác với Dụ Thị thành phố Bắc, cháu bị điên rồi hả?”
Nam Ninh Trúc cũng khiếp sợ nhìn Nam Mẫn với vẻ khó hiểu: “Đúng đó Tiểu Mẫn, Nam Thị chúng ta từng có một số khúc mắc với Dụ Thị, tranh đấu gay gắt nhiều năm rồi, sao bây giờ họ lại đến hợp tác với chúng ta, nghĩ thế nào cũng thấy không có ý tốt. Nhỡ đâu họ chơi chúng ta thì phải làm sao?”
“Chuyện này hai người không cần phải lo lắng, chỉ cần hai người ngồi yên đừng cắn người trong nhà, thì sẽ không có bất kỳ người ngoài nào phá nổi chúng ta”.
Nam Mẫn mỉa mai nhếch môi, sau đó nói với tất cả mọi người: “Đúng là Nam Thị và Dụ Thị từng có cạnh tranh với nhau, nhưng đó đều là cạnh tranh làm ăn bình thường, trong việc kinh doanh, không có bạn bè tuyệt đối mà cũng không có kẻ thù nào là mãi mãi, tất cả đều vì lợi ích mà thôi. So với việc cạnh tranh, tôi thích đôi bên cùng có lợi hơn”.
Cô nói xong, mọi người lại lẳng lặng gật đầu, phòng họp đột nhiên chìm vào yên tĩnh.
“Còn vấn đề gì nữa không?”, cô hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, dường như Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc vẫn chưa thể thoát khỏi tin tức đầy khiếp sợ kia nên mãi vẫn không chịu hé răng nửa lời.
“Thế thì cuộc họp đến đây là kết thúc”, Nam Mẫn vỗ tay, thoải mái chạy lấy người.
Trong phòng bệnh, tập đoàn Nam Thị vừa họp hành xong thì Dụ Lâm Hải bên này đã nhận được tin tức.
“Nói thế tức là cô ấy đã hoàn toàn thắng lợi ư?”
“Đúng vậy”.
Hà Chiếu kể lại những lời nói sắc bén có thể chém giết hết mọi kẻ thù của Nam Mẫn trong cuộc họp, không nhịn được tung hô: “Mợ chủ của chúng ta chỉ cần há miệng ra một cái, cả Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc đều phải trợn mắt há hốc mồm, cắn nát răng cũng phải nuốt vào trong bụng, chắc là bây giờ đang tức hộc máu rồi”.
Dụ Lâm Hải nghe thế, khóe môi bất giác cong cong lên.
Răng nanh của cô gái đó sắc bén thế nào, anh đã có dịp được biết, cả anh còn bị cô nói cho cứng họng, nữa là những người khác.
Hà Chiếu lại nói: “Xem ra mợ chủ của chúng ta có thể tự tay giải quyết được hai người chú vô dụng của mình rồi, người chúng ta gài vào tạm thời không có tác dụng gì hết, cũng không cần giám đốc đích thân ra tay”.
Ánh mắt Dụ Lâm Hải chợt tối, buồn bã thở dài một hơi.
Một mặt anh rất thích vẻ quả cảm và sắc bén của Nam Mẫn, nhưng mặt khác thì sự kiên cường và độc lập đó cũng chứng tỏ cô không cần đến anh, khiến anh có cảm giác buồn bã vì anh hùng không có đất dụng võ.
Im lặng cả buổi trời, anh lại nói: “Tìm người theo dõi Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc cẩn thận, tuy hai lão già đó không phải là người thông minh gì, nhưng đã quen lấy đồ từ trong tay người khác, hôm nay họ bị Nam Mẫn dọa sợ, nhưng chưa chắc đã từ bỏ ý đồ, vẫn nên để ý đến từng hành động của họ cho chắc”.
“Đã rõ”, Hà Chiếu đáp: “Tôi sẽ tìm người theo dõi họ sát sao”.
Dụ Lâm Hải thản nhiên “ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục giải quyết giấy tờ, Hà Chiếu vẫn ở bên cạnh, trông có vẻ muốn nói lại thôi.
“Còn chuyện gì nữa hả?”
Hà Chiếu do dự nói: “Bác sĩ nói sức khỏe của anh không còn gì đáng lo ngại nữa, có thể xuất viện bất kỳ lúc nào”.
“Ồ”, Dụ Lâm Hải không ngẩng đầu lên, ký tên của mình vào xấp giấy tờ cuối cùng, lại lấy con dấu hoa hồng ra ấn mấy chữ “Dụ Lâm Hải ấn” lên, thản nhiên nói: “Không vội, ở đây thêm vài ngày nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đã”.
Hà Chiếu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Tôi hiểu rồi, thế thì tôi sẽ nói với tổng giám đốc Nam là bác sĩ dặn anh đi kiểm tra thêm một vài thứ nữa, nên sẽ ở lại bệnh viện vài ngày”.
Dụ Lâm Hải hài lòng “ừm” một tiếng: “Đi đi”.
Hà Chiếu đang định đi thì Dụ Lâm Hải đã lên tiếng bổ sung thêm: “Đúng rồi, cậu nhớ nói với cô ấy là tôi muốn ăn canh cá cay, nghe nói ăn canh đó bổ não lắm”.
“Tôi biết rồi…”.
Hà Chiếu thầm ai oán: Anh còn dám đưa ra yêu cầu nữa, với tính tình của mợ chủ, anh đưa ra yêu cầu như thế, không sợ cô ấy đánh anh như đập đầu cá, trực tiếp ném vào trong nồi hầm canh hả?
——
Nam Mẫn vừa mới bước vào phòng làm việc thì phó tổng giám đốc Tưởng Phàm theo ngay sau đó.
Khoảng thời gian gần đây, Tưởng Phàm bị Nam Mẫn điều đến công ty con ở thành phố Bình, giao cho anh ta quản lý một dự án, có vẻ là bị giáng chức, bởi vì anh ta đã nói một số lời không nên nói với Dụ Lâm Hải, chạm vào giới hạn cuối cùng của Nam Mẫn.
“Tổng giám đốc Nam, tôi nghe nói Nam Ninh Bách đã trở về rồi, bọn họ không làm khó dễ gì chứ?”, vẻ mặt anh ta đầy sự lo lắng không nói nên lời.
Nam Mẫn mở máy tính lên, không nói gì.
Cố Hoành đứng bên cạnh nhìn, tiếp lời Tưởng Phàm: “Không có, chỉ có một mình họ thì chẳng làm gì được tổng giám đốc Nam đâu, bị cô ấy nói vài câu đã câm nín hết rồi, cuối cùng cũng phải ngồi yên đó thôi”.
“Ngồi yên hả? Anh không hiểu hết con người bọn họ rồi, hai người chú đó của tôi nào có chịu ngồi yên bao giờ đâu?”