Dụ Lâm Hải ôm trán, liên tục la đau: “Bác sĩ nói tôi bị chấn động não nhẹ, không biết là bị đánh một gậy rồi trong đầu có máu bầm gì hay không, đám côn đồ đó ra tay độc ác thật, trùm bao tải rồi vẫn còn đánh vào đầu và mặt tôi. Mấy chỗ vết thương lồ lộ ra như thế, muốn giấu cũng không thể giấu được…”
Nam Mẫn nhìn dáng vẻ anh không đau mà kêu rên, cố làm ra vẻ như đúng rồi, thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh diễn giỏi thế, sao không đến Hollywood phát triển tài năng ấy?
“Được rồi, đừng diễn nữa. Rốt cuộc anh muốn tôi làm cái gì, nói đi”.
Dụ Lâm Hải thực hiện được gian kế, lập tức sung sướng nhếch môi: “Tôi muốn em ở đây với tôi”.
Nam Mẫn hờ hững nói: “Bây giờ tôi đang ở đây với anh còn gì”.
“Em đứng xa quá”, Dụ Lâm Hải nhích người sang một bên, sau đó vỗ vỗ giường bệnh: “Ghế cứng lắm, em lên đây nằm một lát đi”.
Vẻ mặt Nam Mẫn hết sức sửng sốt, im lặng hết nửa ngày mới thốt ra một câu từ trong cổ họng: “Anh không muốn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa đúng không?”
Dụ Lâm Hải nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của cô, giật mình phản ứng lại, mặt đã đỏ bừng, vội nói: “Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn em lên nằm cho thoải mái một chút thôi… Em yên tâm, tôi không chạm vào em đâu”.
Anh vội vàng giải thích, không giống người đàn ông từng ly dị chút nào, giống đứa trẻ chưa trải sự đời hơn.
Nam Mẫn tức giận lườm anh một cái: “Thế cũng đâu có cần phải bò lên giường của anh”.
Đây là một phòng đơn, trong phòng cũng chỉ có đúng một cái giường. Nam Mẫn đi thuê thêm cái giường nữa, mang vào phòng bệnh, sau đó bảo trợ lý sinh hoạt mua cho cô một ít đồ dùng tắm rửa tới, nghiêm túc chuẩn bị chăm bệnh.
“Được rồi, tối nay tôi ở đây với anh, anh có thể yên tâm”.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời đó, Dụ Lâm Hải nhìn dáng vẻ thở phì phò của cô, không biết tại sao lại có cảm giác thích thú khi thực hiện được trò đùa dai của mình, cảm thấy lần này bị đánh là đáng.
Lăn lộn đến tận lúc này, trời cũng đã khuya.
Nam Mẫn chịu sự ảnh hưởng từ mẹ, cực kỳ quan tâm đến việc dưỡng da, dù ở bệnh viện có hơi thiếu thốn, cô vẫn vào nhà vệ sinh để tẩy trang, gương mặt sạch sẽ mang theo hơi nước khiến Dụ Lâm Hải không khỏi ngẩn người.
Hình như lâu rồi không được thấy mặt mộc của cô.
Trong ba năm kết hôn với nhau, cô rất ít khi trang điểm, dù có cũng chỉ đánh một lớp rất mỏng, nhưng sau khi ly hôn, mỗi lần cô xuất hiện đều trang điểm rực rỡ lộng lẫy, từ trên xuống dưới đều lộ ra khí thế của nữ vương.
Tất nhiên, dù là mặt mộc hay trang điểm thì gương mặt đó vẫn rất đẹp, làn da lại vô cùng mịn màng, hệt như con nít vậy.
Nam Mẫn thấy Dụ Lâm Hải nhìn chằm chằm vào mình không dời mắt, thì tức giận nói: “Nhìn cái gì, chưa thấy bao giờ hả?”
“Tất nhiên là có thấy”.
Dụ Lâm Hải đáp lời, lại tò mò hỏi: “Chỉ là tôi rất muốn hỏi, mặt em có tiêm không vậy?”
“Tiêm cái gì?”, Nam Mẫn không kịp phản ứng, sau đó chợt hiểu ra ngay: “Hyaluronic acid?”
Dụ Lâm Hải gật đầu, hình như là cái tên này.
Nam Mẫn cười nhạo: “Tôi không cần tiêm thứ đó. Tôi đâu phải ngôi sao ca sĩ, không cần phải kiếm cơm bằng nhan sắc”.
Dụ Lâm Hải cười cười, nghiêm túc khen: “Em còn đẹp hơn cả bọn họ nữa”.
Nam Mẫn không quay đầu lại, lưu loát nói: “Nét đẹp trời ban, đành chịu thôi”.
Cô không hề khiêm tốn chút nào.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn bôi sữa dưỡng thể trước mặt mình, hệt như người vợ đang dưỡng da trước mặt chồng, hoàn toàn không xem anh là người ngoài, tâm trạng anh trở nên rất vui, khóe môi cứ cong lên mãi.
Anh thấy cô bôi hết lớp này đến lớp khác, như trét vữa tường, thỉnh thoảng lại vỗ vào mặt mình, dùng sức rất mạnh, nụ cười trên môi dần biến mất: “Không đau hả?”
Nam Mẫn liếc nhìn anh, dáng vẻ “thẳng nam như anh biết cái gì mà nói”, khinh bỉ: “Anh có muốn thử không?”
“Cái đó thì không cần”, Dụ Lâm Hải từ chối.
Lại tắt đèn đi, Nam Mẫn chui vào ổ chăn, trùm bản thân mình kín mít, ngoài cái đầu đang ló ra thì chẳng để lộ một bộ phận nào khác.
Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở mỏng mai của hai người.
Tuy phòng bệnh đơn này trông có vẻ không nhỏ, nhưng đặt hai cái giường vào thì chật hơn nhiều, chiếc giường đơn Nam Mẫn thuê thêm có hơi bé, kề sát vào vách tường, cách giường anh khoảng hai cái dép lê, chín bỏ làm mười, miễn cưỡng gọi là “cùng giường chung gối”.
Dụ Lâm Hải xoay người qua, nhìn bóng dáng không mấy rõ ràng người con gái trong bóng đêm, cảm xúc ập đến như sóng xô biển rộng.
Dù là ba năm trước, hay là ba năm sau, thì đây vẫn là lần đầu tiên họ ngủ bên nhau với khoảng cách gần như vậy.
Cô nằm gần trong gang tấc, anh chỉ cần nhích người một chút là có thể nắm lấy tay cô.
Anh nghĩ thế, và cũng làm như thế.
Nhưng cơ thể Dụ Lâm Hải vừa mới nhích có nửa tấc thì đã thấy người con gái ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn thò tay ra ngoài, sau đó ánh sáng bạc chợt lóe, một con dao gọt hoa quả xoay tròn trong tay cô, đột ngột cắm phập vào bàn đầu giường, chắn ngang giữa hai người họ.