Lớp năm lúc này hỗn loạn tưng bừng, đám học sinh trong lớp dồn dập trốn ra bên ngoài, tiếng bàn ghế vang lên liên miên.
An Hoài bị người túm cổ áo ép xuống bàn, mặt dán lên mặt bàn lạnh lẽo, hơi thở ở trêи mặt bàn ngưng thành lớp sương mờ.
Mắt gã trừng trừng nhìn thiếu niên đang đè mình, nhếch môi, còn cười, tựa thật vô tội: “Mày đến tìm tao làm gì? Dám làm không dám nhận à?”
Mặt Hà Liêu Tinh không chút cảm xúc, một quyền mạnh mẽ đánh tới, gương mặt vẫn luôn mỉm cười kia giờ khắc này bị lôi xuống, ngũ quan vẫn đẹp đẽ như trước, mà khí chất cả người lại xuất hiện sự thay đổi hoàn toàn, từ một đóa hoa tinh xảo biến thành một lưỡi dao sắc đã ra khỏi vỏ, cả người căng thẳng, hiện ra hàn quang.
Cậu nói: “Bố đến dạy dỗ mày làm người như thế nào.”
Mặt An Hoài lập tức sưng lên, gã đưa tay muốn lau khóe miệng, à một tiếng: “Người hư đốn như mày, có tư cách quơ tay múa chân với người khác? Hà Liêu Tinh, mày hồi sơ trung làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, mày quả thật một rác rưởi!”
Dường như một cây đuốc bị quăng vào trong một đống rơm rạ, đột nhiên làm dậy ngọn lửa to.
Hà Liêu Tinh liền là một quyền đánh tới: “Hư đốn?”
An Hoài bị đánh đến mức mũi xanh mặt sưng [1], choáng váng hoa mắt, khóe miệng hơi rỉ máu, nắm đấm cuộn chặt.
[1]Nguyên văn:鼻青脸肿, Hán Việt: “tị thanh kiểm thũng“, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả bộ dáng thương tích thê thảm, xuất xứ từ “Tam hiệp ngũ nghĩa” – nguồn Baidu
Hà Liêu Tinh lại hỏi: “Xấu xa?”
Quyền thứ ba đánh tới, gương mặt An Hoài thật sự không thể nhìn được, quanh mắt đều đã thâm tím.
Người chung quanh cũng muốn đến can ngăn, mà bị Hà Liêu Tinh khí tức toàn bộ đều đã khai hỏa nghiền nát, không có ai dám tiến lên nửa bước.
Hà Liêu Tinh giọng lạnh như băng: “Nếu cái miệng này chỉ nói hỗn được thôi, vậy không bằng đừng ——”
Cậu lần thứ hai vung nắm đấm lên, mà trong nháy mắt này, còn nhanh hơn nắm đấm của cậu chính là con dao trong tay An Hoài, An Hoài dường như đang chờ đợi thời khắc này, trong con ngươi tràn đầu tơ máu đỏ dọa người, gã cầm con dao đâm Hà Liêu Tinh, rống lớn một tiếng: “Mày phải chết ở trong cái kho hàng đó rồi, tại sao mày chưa chết?!”
Một tay Hà Liêu Tinh siết cổ áo An Hoài, một tay khác nắm thành quyền, động tác đã lên đà không thể thu lại, vị trí của con dao kia vừa vặn đâm vào bụng của cậu, lúc này né tránh trêи căn bản là không kịp!
Có người thất thanh hét không được, có nhát gan cũng bịt đôi mắt lại.
Thậm chí ngay cả Hà Liêu Tinh, đều đã chuẩn bị tâm lý xong, theo bản năng chớp mắt.
Nhưng lưỡi dao này lại dừng lại ở vị trí cách bụng Hà Liêu Tinh chỉ có mấy xăng-ti-mét, cực kỳ cứng rắn, rốt cuộc cũng không thể tiến tới một phân.
Bùi Túc vững vàng cầm lấy cánh tay An Hoài, nhẹ nhàng đẩy gã về phía sau một cái.
Rầm rầm, An Hoài lảo đảo từ trêи ghế té xuống, kéo theo những bàn ghế, sách vở, bút trước sau gã đều ngã xuống, đổ lên người gã, lưỡi dao sắc bén nọ vì lực tác dụng ngược, cắt tay An Hoài, máu tươi lập tức rỉ ra, ướt cả bàn tay.
Thời gian dường như đọng lại, ở cửa phòng học có hai người xông tới, Mai Thái cùng Tần Thư hô to đừng đánh, thầy cô đến.
Thế nhưng tất cả những thứ này Hà Liêu Tinh đều không nghe thấy.
Cậu chỉ nghe hai chữ kia, kho hàng.
Cậu đứng tại chỗ, có luồng ý lạnh vô tận từ lòng bàn chân lan ra, như là vô số đao bằng băng, chậm rãi lăng trì cậu, lại cứ như một chùy sắt khổng lồ, đập nát cánh cửa che giấu ký ức ở nơi sâu xa nhất kia.
Đằng sau cánh cửa nọ, hoa lấy máu làm chất dinh dưỡng mà nở rộ, ngàn dặm hàn băng.
Bùi Túc đưa tay nắm bả vai cậu: “Hà Liêu Tinh, cậu không sao chứ?”
Qua mấy giây, Hà Liêu Tinh mới phục hồi tinh thần lại, nhẹ khẽ ừ một tiếng: “Mình không sao.”
Ngang nhiên đánh nhau trong phòng học, hơn nữa còn thêm vào công kϊƈɦ bằng đồ vật nguy hiểm, chuyện này không thể tránh khỏi sẽ phiền phức lớn.
Một quyển sách nặng nề vỗ lên bàn, thầy chủ nhiệm trường [2] giận dữ hét lên: “Ngang nhiên đánh nhau trong lớp, còn dùng dao, giỏi lắm rồi đúng không?! Các cậu coi trường học là cái gì!”
[2]Nguyên văn: 教导主任, Hán Việt: “giáo đạo chủ nhiệm“, trong hệ thống giáo ɖu͙ƈ Trung Quốc chỉ chức vụ quản lí học vụ, giáo vụ như tuyển dụng, đảm bảo chương trình, kế hoạch dạy học, trực tiếp báo cáo với hiệu trưởng, mà bởi vì đã có chức vụ hiệu trưởng, giáo đạo chủ nhiệm thông thường chỉ như người phát ngôn của hiệu trưởng, khó phát huy vai trò vốn có – nguồn Baidu
Ở trước mặt thầy là ba người, An Hoài trêи mặt một mảng xanh một mảng tím, khóe miệng rách, tay còn đang chảy máu tí tách, chỉ quấn lại hai vòng lung tung, rìa băng gạc đều đỏ.
Mà hai người khác, sạch sạch sẽ sẽ [3], một người tuấn tú vô song, một người trầm ổn tuấn mỹ, không hề bị một chút thương tổn nào từ trận đánh.
[3]Nguyên văn: 干干净净, Hán Việt: “cán cán tịnh tịnh“, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ không có bụi đất, tạp chất, hành vi cử chỉ không dư thừa, dây dưa, xuất xứ từ “Hồng Lâu Mộng” – nguồn Baidu
Thầy chủ nhiệm trường đau đầu mà xoa trán, tay chỉ lên trời hai lần: “Các cậu, các cậu… thực sự là quá mức tự cao!”
“Em không có đánh.” An Hoài hạ con người, dáng vẻ thành thật vô cùng, “Hà Liêu Tinh đánh trước, em tự vệ.”
Thầy chủ nhiệm nhìn về phía Hà Liêu Tinh: “Em đánh trước?”
Tay Hà Liêu Tinh nắm chặt sau lưng, trêи mặt lại một vẻ bình tĩnh: “Cậu ta đồn bậy em.”
“Đồn bậy cái gì?” Thầy chủ nhiệm trường ngược lại nhìn về phía An Hoài: “Trò đồn bậy trò ấy?”
An Hoài vô tội cực kỳ: “Em không có. Thưa thầy, mọi việc đều cần có chứng cứ chứ? Hà Liêu Tinh đây là vu oan, cậu ta muốn trả thù chuyện lúc trước chơi bóng em không cẩn thận đụng phải cậu ta, cho nên cố ý tìm cớ muốn đánh em.”
Mang theo khuôn mặt sặc sỡ đủ màu [4], lời này gã nói đích thật rất có sức thuyết phục.
[4]Nguyên văn: 五颜六色, Hán Việt: “ngũ nhan lục sắc“, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả hình dáng, hoa văn phong phú, xuất xứ từ “Kính hoa duyên” của Lý Nhữ Trân thời Thanh – nguồn Baidu
Huống hồ trận bóng rổ tuần trước là người có mắt đều có thể nhìn ra được, An Hoài thật sự là “không cẩn thận” va vào Hà Liêu Tinh.
An Hoài đã sớm suy nghĩ rõ hết cả, gã ngày hôm nay có thể thu dọn đồ đạc chuyển trường rời đi, đi rồi thì mọi chuyện nơi này đều không có quan hệ gì với gã, gã dùng một tài khoản phụ đăng bài, coi như là có thể bị tra ra, cũng cần có thời gian.
Không thể có người trong thời gian ngắn như này tra ra được, cũng sẽ không có người biết gã ở trong chuyện cái kho đóng vai nhân vật nào.
Còn tính toán cái gì? Đây là kết quả gã đã sớm dự liệu được.
Mà Hà Liêu Tinh lần này nhất định sẽ triệt triệt để để chết trong tay gã, đây mới là quan trọng nhất.
Gã thầm cong môi dưới, dù cho động tới vết thương, gã vẫn cảm thấy vui vẻ, cảm thấy sảng kɧօáϊ.
Thầy chủ nhiệm trường vừa định nói gì, Lý Xuân Hoa bỗng nhiên đi vào, cô vội vã đi tới bên người thầy chủ nhiệm trường, nói vào tai thầy mấy câu.
Sắc mặt thầy chủ nhiệm thay đổi, thầy cúi đầu lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn ra, quả nhiên nhìn thấy hai bài đăng kia.
“Chuyện các trò đánh nhau có liên quan tới hai bài đăng này?” Thầy chủ nhiên trường đưa điện thoại ra trước họ, “Hà Liêu Tinh, đây là tin đồn trò ấy làm mà trò nói?”
Hà Liêu Tinh thấp giọng vâng một tiếng, từ khi vào phòng cậu yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có người khác hỏi, cậu mới trả lời, dường như đã chìm vào trong thế giới của chính mình.
An Hoài nhìn Hà Liêu Tinh, càng đắc ý, nếu mà có đuôi, sớm đã vung lên tận trời.
Gã hiểu Hà Liêu Tinh còn hơn chính cậu, gã biết Hà Liêu Tinh sẽ không đề phòng người bình thường, gã cũng biết điểm yếu của Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh giống như một hoàng tử bé được thiên thần nâng trong tay, như món đồ sứ tinh mỹ do thần tự tay nung ra, mà gã chỉ muốn nhìn cậu rơi vào cát bụi, nhìn cậu chật vật nằm rạp dưới chân gã.
An Hoài chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, máu trong huyết quản đều đã sôi trào, dường như tất thảy đau đớn đều biến mất.
Thầy chủ nhiệm trường ngừng lại, cặp mắt sau kính sắc bén tựa chim ưng: “Đây không phải việc nhỏ, Hà Liêu Tinh, trò có chứng cứ không?”
Hà Liêu Tinh còn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, cậu luôn có cảm giác như đã gặp An Hoài ở chỗ nào rồi, thế nhưng càng nghĩ càng đau đầu, thậm chí tự động loại bỏ những âm thanh bên ngoài, cậu không nghe thấy thầy chủ nhiệm trường.
Thấy bộ dạng Hà Liêu Tinh như vậy, An Hoài càng tự tin, gã nhếch miệng càng cao, lại cố tình ho khan, làm bộ khổ sở, cắn ngược: “Thưa thầy, thầy phải đứng ra giải quyết cho em, cậu ta đánh em thành thế này, còn vu oan em bịa đặt cậu ta, mọi người đều là bạn học cùng trường, em có thể tha thứ cho cậu ta một lần, mà em không đại độ đến mức có thể lặp đi lặp lại tha thứ cậu ta, cậu ta xâm phạm danh dự của em, còn công kϊƈɦ thân thể em, em hoàn toàn có thể kiện cậu ấy.”
Thầy chủ nhiệm trường để điện thoại di động qua một bên, nhìn An Hoài, lại nhìn Hà Liêu Tinh một chút, nhẹ nhàng hít sâu một cái: “Hà Liêu Tinh, trò không có chứng cứ, còn vu oan người khác, chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn, vậy thì thầy ——”
An Hoài ánh mắt sáng lên, tim đập nhanh hơn, mong đợi mà nhìn thầy chủ nhiệm.
Một nháy mắt này, hai người đồng thời lên tiếng.
Ngón tay thon dài của Hà Liêu Tinh ấn lên huyệt thái dương, âm thanh rất nhẹ: “Tôi biết mình đã gặp cậu ở chỗ nào rồi.”
Bùi Túc vẫn luôn cúi đầu bấm điện thoại di động lười biếng nói: “Ai nói không có chứng cứ?”
An Hoài trong lòng hồi hộp một chút, nháy mắt nụ cười ẩn bên môi đã cứng đờ.
Tác giả có lời muốn nói: đây là chương cuối cùng trước khi vào vip, ngày mai không giờ vào vip, đến lúc đó cập nhật vạn chữ (?), mong mọi người ủng hộ nhiều hơn, moa ~
Truyện kế tiếp dự thu, cảm thấy có hứng thú có thể lưu lại, yêu mọi người!
[Tiểu kiều thê của nguyên soái]
Thân là mỹ nhân xinh đẹp nhất trùng tộc, sau một lần chiến bại, Lâm Cảnh bị trùng tộc đưa cho nguyên soái, làm lễ vật lấy lòng.
Trong truyền thuyết nguyên soái hung ác, tàn bạo, không có tình người.
Đêm Lâm Cảnh bị đưa tới sợ đến run rẩy, cả đêm không chợp mắt.
Người biết rõ bản tính nguyên soái ngồi đợi nguyên soái chơi chán, đày tiểu mỹ nhân vào lãnh cung, mọi người đều đã chuẩn bị băng ghế hạt dưa đồ uống xong xuôi, đợi trò hay mở màn.
Buổi tối ngày thứ hai, Lâm Cảnh sợ hãi mà gõ cửa thư phòng của nguyên soái.
Nguyên soái là sát thần trong lời đồn lẳng lặng nhìn y.
Lâm Cảnh chậm rãi đi tới cạnh hắn, lấy dũng khí, giọng rất nhẹ: “… Em sợ đau, một lát nữa ngài có thể nhẹ một chút được không?”
Hầu kết nguyên soái giật giật, con người hắn từ từ sẫm lại.
Quần chúng ăn dưa đợi một năm rồi lại một năm, đợi đến thiên hoang địa lão, không đợi được cảnh nguyên soái chơi chán người ta, ngược lại trơ mắt nhìn nguyên soái sủng tiểu mỹ nhân đến mức coi trời bằng vung.
Quần chúng:… cái hướng đi này hình như sai sai ở đâu???
—— sau đó mọi người mới biết, Lâm Cảnh là bảo bối nguyên soái đặt ở đầu quả tim mười năm, nguyên soái chờ ngày được cưới y này đã trọn mười năm.
[1]Nguyên văn:鼻青脸肿, Hán Việt: “tị thanh kiểm thũng“, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả bộ dáng thương tích thê thảm, xuất xứ từ “Tam hiệp ngũ nghĩa” – nguồn Baidu
[2]Nguyên văn: 教导主任, Hán Việt: “giáo đạo chủ nhiệm“, trong hệ thống giáo ɖu͙ƈ Trung Quốc chỉ chức vụ quản lí học vụ, giáo vụ như tuyển dụng, đảm bảo chương trình, kế hoạch dạy học, trực tiếp báo cáo với hiệu trưởng, mà bởi vì đã có chức vụ hiệu trưởng, giáo đạo chủ nhiệm thông thường chỉ như người phát ngôn của hiệu trưởng, khó phát huy vai trò vốn có – nguồn Baidu
[3]Nguyên văn: 干干净净, Hán Việt: “cán cán tịnh tịnh“, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ không có bụi đất, tạp chất, hành vi cử chỉ không dư thừa, dây dưa, xuất xứ từ “Hồng Lâu Mộng” – nguồn Baidu
[4]Nguyên văn: 五颜六色, Hán Việt: “ngũ nhan lục sắc“, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả hình dáng, hoa văn phong phú, xuất xứ từ “Kính hoa duyên” của Lý Nhữ Trân thời Thanh – nguồn Baidu