Buổi tối hôm đó Hà Liêu Tinh ngủ cũng không ngon, cậu không có kinh nghiệm ở lại trong trường, từ nhỏ đến lớn được chiều chuộng, quen giường rồi, vì vậy cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cho nên lúc đồng hồ báo thức vang lên, cậu vẫn đang mơ màng, theo bản năng muốn nhấn tắt đồng hồ báo thức, mà tay mò mẫm cạnh giường một lát mới phát hiện hình như không phải đồng hồ báo thức của cậu đang kêu, mà là của người khác.
Khi Bùi Túc tắt đồng hồ báo thức, từ trêи giường trèo xuống, Hà Liêu Tinh nửa tỉnh nửa mê kéo mi mắt lên nhìn sang, tóc đen ngổn ngang, khuỷu tay vắt một bên trán, đại khái là đang che ánh sáng.
Lúc này là sáu giờ sáng, sắc trời còn chưa có sáng rõ, ánh sáng nhợt nhạt*, xuyên qua cửa sổ rơi vào, như một tầng sương trắng trêи mặt đất, ở chỗ xa cửa sổ hơn, liền biến mất vào trong mảng tối.
*Nguyên văn:晨光熹微, Hán Việt: “thần quang vi hi“, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả ánh nắng, sắc trời nhạt buổi sớm, xuất xứ từ “Quy khứ lai hề từ” – nguồn Baidu
Nhưng đối với Hà Liêu Tinh đang thiếu ngủ mà nói, cho dù tia sáng có nhỏ bé hơn nữa, cũng vẫn là phiền nhiễu.
Cậu nhìn thấy Bùi Túc, suy nghĩ mấy giây, mới mơ hồ không rõ làu bàu câu chào buổi sáng.
Bùi Túc đáp lại, bắt đầu thay quần áo: “Cậu hôm nay không đi tự học buổi sáng à?”
Hà Liêu Tinh trở mình, vùi đầu vào trong chăn, bởi vì ngủ không ngon, giọng hơi khàn: “Không đi.”
Đây là câu trả lời trong dự liệu, Bùi Túc cũng không kinh ngạc lắm, y nhẹ chân vào phòng tắm vệ sinh, không mở đèn.
Hà Liêu Tinh nằm ở trêи giường, nhắm mắt lại, tiếp tục ôm ấp cơn buồn ngủ.
Bùi Túc sửa soạn xong hết rồi, liếc mắt nhìn Hà Liêu Tinh đang cuộn mình, suy nghĩ một chút, từ trong tủ lấy đồ ra bỏ lên bàn, tiện tay viết một tờ giấy nhắn.
Lúc sắp ra ngoài, Hà Liêu Tinh có lẽ là ý thức được cái gì, bỗng nhiên trá thi* vùng dậy: “Cậu đi à?”
*Nguyên văn: 诈尸, theo quan niệm dân gian, con người khi chết đi nếu còn một hơi thở, bị chó, mèo, chuột,… xông vào thì sẽ trá thi – xác chết vùng dậy, nhưng hơi thở này không thể hỗ trợ sự sống mà cái xác chỉ biết cắn phá như thú vật, cuối cùng khi hơi thở đó biến mất thì cái xác mới chết thật sự; trá thi khác với phục sinh hay mượn xác hoàn hồn; có một phần xuất xứ từ sự cập nhật đột ngột của một bản phim truyền hình/hoạt hình/trò chơi đã tuyên bố kết thúc – nguồn Baidu
Bùi Túc khẽ ừ một tiếng.
Hà Liêu Tinh lấy tay che mắt, giọng nồng đậm buồn ngủ, không nghe ra được cậu rốt cuộc là đã tỉnh hay còn mơ: “…Cái gì nhỉ, vào khu nhà ăn rẽ phải, đừng mua ở hàng thứ hai… có người từng ăn phải đồ dơ… chỗ khác thì được… bánh bao sữa trứng* với bánh bao thịt tương**… ăn rất ngon.”
*Nguyên văn: 奶黄包, Hán Việt: “nãi hoàng bao“, có vị sữa đậm đà cùng lòng đỏ trứng, là một loại bánh truyền thống ở tỉnh Quảng Đông, thuộc loại điểm tâm ngọt kiểu Quảng. Người Quảng Đông có thói quen uống trà sớm, khi uống trà sẽ gọi một giỏ bánh, có ba kiểu nhồi nhân thông dụng – nguồn Baidu
**Nguyên văn:酱肉包, Hán Việt: “tương nhục bao” là một món ăn làm từ thịt heo và bột, một món ăn nhẹ ngon, hương vị mặn ngọt, cách làm đơn giản, phù hợp với nhiều lứa tuổi – nguồn Baidu
Hà Liêu Tinh khi tỉnh táo với khi nửa ngủ mà nói chuyện là hai kiểu âm sắc khác nhau, người trước có chứa sự trong trẻo, sạch sẽ đặc biệt của thiếu niên, mà người sau thì lại kéo dài âm cuối, mang theo sự lười nhác, dường như là một con mèo con phơi bụng ra dưới ánh mặt trời.
Trong buổi sáng yên tĩnh an tường, nghe vào như là đang làm nũng.
Bàn tay đặt trêи chốt cửa của Bùi Túc dừng lại một lát, lặng lẽ đè cảm giác như bị một cái lông chim vuốt ve kia xuống: “Muốn mình mua cho cậu à?”
Người cuộn tròn trêи giường im lặng một lát, cũng không biết rốt cuộc có phải đã ngủ thϊế͙p͙ đi hay không.
Bùi Túc nghĩ một hồi, mới vừa kéo nắm cửa ra, còn chưa kịp đi, phía sau liền truyền đến tiếng trả lời.
Hà Liêu Tinh mơ mơ màng màng nói: “Không có.”
“… Mình không ở cạnh cậu, sợ cậu không biết nên ăn cái gì.”
Thời gian dáng người đứng lặng im ở cạnh cửa càng lâu hơn.
Ngoài cửa trời sáng, hừng đông đã lên, gió thổi qua tán cây, chim chóc nhảy giữa các chạc cây, trong hàng cây xanh dài ở dưới ký túc xá có mấy đứa học trò, đang học bài buổi sáng.
Lúc Bùi Túc đến phòng học, còn có năm phút nữa là reo chuông.
Học sinh cả lớp hầu như đều ở đó, có mấy người đang học bài, có mấy người đang ngậm bánh mì chép bài tập, có mấy người đang lén chơi điện thoại di động, trong lớp các loại hoạt động tụ tập lại, như là một buổi hòa nhạc nhỏ.
Bùi Túc mới vừa ngồi vào chỗ, cũng không lâu sau, Tần Thư ngáp một cái đi tới, nói một câu chào buổi sáng với Bùi Túc, đoạn liền hỏi: “Anh Bùi, bài tập cậu làm chưa? Nhanh cho mình chép một chút.”
Bùi Túc lấy bài tập ra cho cậu ta.
Tần Thư tùy ý quét mắt nhìn vở bài tập, xúc động nói: “… Cái chữ này, má mình chứ, mình luyện một năm cũng không ra, anh Bùi cậu làm sao mà viết được như vậy? Cứ như in ấy.”
“Muốn biết à?” Bùi Túc lấy sách từ vựng ra, lật tới vị trí đã đánh dấu lần trước, giọng điệu đều đều, “Mình lấy thước đo khoảng cách giữa mỗi chữ, rồi so với thước mà viết.”
Tần Thư suy nghĩ một lát, sau đó liền nhìn mớ chữ gà bới của mình: “… Anh Bùi trâu bò* quá, vậy cậu thấy giờ mình luyện giống vậy có còn kịp không?”
Bùi Túc nghiêng đầu liếc cậu ta một cái: “Thật ra mình còn bỏ nhiều tiền mua một bảng chữ mẫu từ một thư pháp gia, ông ấy nhốt mình ở chỗ đấy, nói mình không dùng thước đo mà không viết được mười vạn chữ sẽ không cho mình ra khỏi cửa, nếu như cậu thật sự muốn luyện, mình có thể thử liên hệ ông ấy cho cậu.”
Tần Thư kinh ngạc, ước lượng một cái, khoa tay múa chân: “Trời ạ, mười vạn chữ, viết xong xếp cao cỡ một người à?”
“Ít nhất cao bằng hai người.” Mắt Bùi Túc một lần nữa rơi xuống trêи sách từ vựng, dừng một chút, “Mấy thứ này cậu tin à?”
Tần Thư: “…?”
Tần Thư phản ứng lại: “Anh Bùi cậu gạt mình??”
Khóe môi Bùi Túc trong chốc lát cong lên, không lên tiếng.
Đại diện môn vật lý đi tới: “Bùi Túc, thầy kêu cậu lên văn phòng một lát.”
Lên văn phòng không chỉ có một mình Bùi Túc, còn có ba người khác, là ba người đứng đầu về thành tích Vật Lý.
Thầy Vật Lý ngồi trong phòng làm việc, uống một cốc trà lớn, thấy bốn người họ đi tới, nở nụ cười: “Chào buổi sáng, đã ăn điểm tâm hết chưa?”
Alpha nam Khương Nham cúi đầu đầu tiên, rất có lễ phép, khóe môi còn mang theo mỉm cười: “Thầy ăn rồi ạ?”
“Tất nhiên rồi.” Thầy Vật Lý vui cười hớn hở, ánh mắt xoay giữa mọi người, cuối cùng dừng ở trêи người Bùi Túc, “Trò chính là Bùi Túc đúng không?”
Lúc trước bài thi nhập học của Bùi Túc đã gây nên oanh động không nhỏ trong phạm vi giáo viên, ông cũng lấy qua nghiên cứu, có thể thấy ông đang mở cờ trong bụng*, cơn đau đầu do thường ngày bị đám học trò học hành nhớ trước quên sau** tặng cho cũng nhẹ bớt.
*Nguyên văn: 心花怒放, Hán Việt: “tâm hoa nộ phóng“, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả nội tâm vui vẻ cực kỳ, xuất xứ từ “Văn Minh tiểu sử” thời Thanh của Lý Bảo Gia – nguồn Baidu
**Nguyên văn: 马冬梅式学习方法, Hán Việt: “Mã Đông Mai thức học tập phương pháp“, dịch nghĩa: phương pháp học tập kiểu Mã Đông Mai; Mã Đông Mai là một nhân vật trong phim “Phiền não Hạ Lạc Đặc” (Charlotte Annoyance), thuật ngữ mạng Mã Đông Mai có nguồn gốc từ một đoạn hội thoại trong phim, khi Hạ Lạc Đặc đi tìm Mã Đông Mai, gặp một người ở dưới nhà Mã Đông Mai: Hạ Lạc Đặc: “Bác ơi, Mã Đông Mai có ở nhà không ạ?” – Người nọ: “Mã Đông gì?” – Hạ Lạc Đặc: “Mã Đông Mai.” – Người nọ: “Cái gì Đông Mai?” – Hạ Lạc Đặc: “Mã Đông Mai.” – Người nọ: “Mã cái gì Mai?” – Hạ Lạc Đặc: “Chú ơi chú nên nghỉ ngơi đi!” – Người nọ: “Ừ, phải.” Về sau đoạn hội thoại này được lưu truyền như một trò đùa trêи mạng – nguồn Baidu
Bây giờ nhìn thấy người thật, một tên nhóc đẹp trai, nhã nhặn nho nhã, nhất thời càng thêm hài lòng, hảo cảm với y càng tăng phồng.
Bùi Túc gật đầu một cái, chào thầy.
“Bài thi của trò viết rất tốt đấy, có mấy câu thật là khó, vậy mà trò làm được cả, thật sự không dễ gì, thầy dạy học nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy học sinh thông minh như trò.” Thầy Vật Lý khen Bùi Túc không dứt miệng, khen một lát rồi mới vào chủ đề, “Hai tháng nữa là kỳ thi Vật Lý cao trung toàn tỉnh, hôm nay kêu các em đến là để cho các em mấy bộ đề luyện thử một chút, một tuần nữa sẽ thi giữa các lớp rồi.”
Khương Nham mỉm cười hỏi: “Đến lúc đó mỗi lớp chọn bao nhiêu người ạ?”
Thầy Vật Lý: “Đại khái là hai người đấy, chủ yếu vẫn phải xem thành tích, dù sao lớp chúng ta cũng là mấy đứa các em, các em phải cố gắng lên đấy.”
Thầy Vật Lý lại thông báo vài chuyện khác, sau đó thả họ ra, nhưng lại kêu Bùi Túc ở lại một mình.
Ra khỏi văn phòng rồi, Omega nữ Lý Tư Tư chậc một tiếng: “Thầy đối xử với Bùi Túc thật là tốt.”
Đã khen còn giữ lại nói chuyện một mình, thầy trước giờ chưa từng làm vậy với ai.
Thành tích Vật Lý của Lý Tư Tư vẫn luôn rất ổn định, cũng coi như là một trong những học sinh thầy Vật Lý thích nhất trong lớp, nhưng mà đãi ngộ của cô cũng nhiều lắm chỉ là nhẫn nại lúc hỏi bài mà thôi.
Một nữ sinh còn lại giật ống tay áo cô, muốn nói không có việc gì đâu, mà Alpha Khương Nham ở một bên cười híp mắt mở miệng nói: “Đúng vậy đó, mà chuyện này cũng không tránh được, ai bảo chúng mình không có thông minh được như Bùi Túc chứ, chà, người ta vừa mới đến Nhất Trung có hai ngày, các thầy cô đều đã thích người ta như vậy rồi, đổi thành mình, chắc mình không làm được đâu.”
Cậu ta nói vậy xong, sắc mặt Lý Tư Tư trong nháy mắt tối đi.
Tính tình cô kiêu ngạo, trong nhà làm ăn, từ nhỏ đã được dạy là phải biết xoay chuyển bốn phương tám hướng, phải tạo mối quan hệ với tất cả tài nguyên sẵn có, vì vậy từ nhỏ đến lớn, cô luôn là người đạt thành tích tốt nhất lớp, là người được giáo viên cưng nhất.
Khương Nham nói như vậy, không khác gì đâm một cây kim nhỏ vào lòng cô, không đau không ngứa*, nhưng lại khó chịu cực kỳ.
*Nguyên văn:不痛不痒, Hán Việt: “bất thống bất dương“, thành ngữ tiếng Hán, dịch nghĩa: cảm giác không đau không ngứa, nhưng lại tạo ra một loại khó chịu không thể miêu tả, ví von làm việc mà không đến nơi đến chốn, không giải quyết vấn đề, xuất xứ từ “Tình Bưu ký – Phản phệ” – nguồn Baidu
Lý Tư Tư qua loa ừm một tiếng, thái độ lạnh nhạt.
“Ôi Tư Tư cậu cũng đừng giận, bình thường thầy thích cậu như vậy, chẳng qua là sơ tuyển thôi, mặc dù đã định trước, nhưng mà lấy thực lực của cậu, nhất định có thể được chọn.” Khương Nham như một thiên thần nhỏ an ủi cô, giọng điệu rất ôn hòa, “Mình tin cậu.”
Nghe thấy hai chữ “định trước” này, mắt Lý Tư Tư nheo lại: “Cậu có ý gì? Định trước cái gì?”
“Ấy cậu không thấy sao?” Khương Nham kinh ngạc nháy mắt, “Vừa nãy lúc tụi mình đi ra, mình thấy thầy nhét một cái đề cho Bùi Túc, còn nói với cậu ấy cái gì mà dễ như ăn cháo*… Mình thấy như vậy không khác gì là đã quyết định trước đâu?”
*Nguyên văn:小菜一碟, Hán Việt: “tiểu thái nhất điệp“, thành ngữ tiếng Hán, nghĩa đen: một dĩa đồ ăn, miêu tả việc nhỏ nhặt, dễ dàng – nguồn Baidu
Sắc mặt Lý Tư Tư triệt để trầm xuống.
Hà Liêu Tinh không đi tự học cơ bản là chuyện bình thường, đương nhiên, viết kiểm điểm thành một xấp đưa cho chủ nhiệm vì các loại trốn học không chấp hành kỷ luật cũng là chuyện bình thường, nói theo một kiểu khác, có thể cùng chủ nhiệm đạt đến trạng thái bình tĩnh ôn hòa quen mặt nhau, Hà Liêu Tinh cũng coi như là nhân tài.
Ngủ một giấc đến hơn mười giờ sáng, Hà Liêu Tinh bò dậy nhìn giờ giấc, đã đương nhiên qua buổi học sáng, đoạn không nhanh không chậm thay quần áo, rửa mặt.
Sau đó cậu phát hiện đồ để lại trêи bàn.
Đó là một bình mật ong, dưới bình có đè một tờ giấy nhắn, chữ trêи đấy rất đẹp: Uống cái này một chút sẽ thoải mái hơn.
Hà Liêu Tinh hơi sửng sốt, trong nháy mắt cảm thấy em trai Bùi Túc của cậu thật sự là săn sóc.
Ở trong ký túc xá xem sách điện tử liên quan đến nhϊế͙p͙ ảnh một chút, Hà Liêu Tinh sớm một chút đến nhà ăn mua cơm, sau đó còn mua cả phần của bọn Mai Thái, Bùi Túc, Tần Thư.
Vừa quá mười hai giờ, tiếng chuông vang lên, học sinh từng lớp cứ như một bầy vịt trời bị bỏ đói trong tù mới được thả ra, ào ào bay nhào vào nhà ăn.
May mà Hà Liêu Tinh đã đoán trước, chọn một chỗ khuất trong nhà ăn ngồi xuống.
Bởi vì sớm đã nhắn tin rồi, cho nên đám Mai Thái rất nhanh đã tìm tới.
Mai Thái vừa nhìn thấy cơm nước nóng hổi nhất thời hai mắt tỏa sáng: “Đói bụng sắp chết rồi!”
Chợt liền bắt đầu mãnh hổ bắt mồi.
Tương phản với nhóc chính là Hà Liêu Tinh, tuy rằng sáng sớm không có ăn cơm, mà động tác ăn cơm vẫn như thường không gấp không hối*, cảnh đẹp ý vui**.
*Nguyên văn: 不紧不慢, Hán Việt: “bất khẩn bất hối“, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả sự bình tĩnh, động tác thong dong, xuất xứ từ “Kính hoa duyên” của Lý Nhữ Trân thời Thanh – nguồn Baidu
**Nguyên văn:赏心悦目, Hán Việt: “thưởng tâm duyệt mục“, thành ngữ tiếng Hán, miêu tả tâm tình vui vẻ vì nhìn thấy chuyện tốt, xuất xứ từ “Nhân trung họa – phong lưu phối” – nguồn Baidu
Tần Thư cùng Hà Liêu Tinh nói tiếng cám ơn, cầm lấy đũa ăn một đũa thịt: “May mà Hà Liêu Tinh cậu mua cơm giúp bọn mình, nếu không thật sự không kịp.”
Hà Liêu Tinh uống một hớp: “Các cậu cơm nước xong có định làm gì không?”
Tần Thư vừa mới chuẩn bị mở miệng, Bùi Túc vẫn chưa lên tiếng mở miệng nói: “Chuyển ký túc xá.”
Trong bốn người bọn họ, chỉ có Bùi Túc và Hà Liêu Tinh ở ký túc xá.
Hà Liêu Tinh sửng sốt một chút mới phản ứng được: “Dọn cho cậu à?”
Bùi Túc ừm một tiếng, nhớ tới chuyện Hà Liêu Tinh nói ngày hôm qua, y bổ sung: “Mình nói với cô quản lí rồi, vì lí do cá nhân mà cậu phải ở một mình, cô ấy đồng ý.”
Mầm họa tất cả đều đã giải quyết, cũng không cần Hà Liêu Tinh đặc biệt gây phiền phức.
Mà Hà Liêu Tinh có biết, cô quản lí nổi danh khó nói chuyện, ngoan cố, khiến cô ấy nhả Hà Liêu Tinh ra ở một mình, chắc chắn Bùi Túc đã phí đi không biết bao nhiêu công phu miệng lưỡi.
Hà Liêu Tinh mới phân thành Omega hơn một năm, kỳ thật trong lòng không nhận ra AO có khác biệt gì, cậu thấy cậu cũng là con trai, cái gì nên có cậu đều có, cậu và người khác không có gì không giống nhau.
Thế nhưng Bùi Túc thì khác, y sinh ra đã là Alpha, lúc trước giúp Hà Liêu Tinh ký hiệu, là bởi vì nếu không giúp thì Hà Liêu Tinh rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, mà để y cùng Hà Liêu Tinh thân là Omega ở chung phòng, y không làm được.
—— không phải là bởi vì không tin sự tự chủ của mình, mà xuất phát từ sự tôn trọng cơ bản nhất đối với Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh có thể không có ý thức được chuyện giới tính, nhưng y không thể dưới điều kiện tiên quyết là đã nhận thức được chuyện này, mà còn làm ra chuyện bỏ qua phép tắc, đây đã không phải là loại xúc phạm đối phương bình thường.
Nghe Bùi Túc nói rồi, Hà Liêu Tinh có một lát không lên tiếng, cậu thay đổi vị trí mà suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy hành động này của Bùi Túc thật vô cùng… đáng yêu, là kiểu đáng yêu thẳng thắn thân sĩ kia.
Trêи lý thuyết, cậu lúc này cần phải cảm ơn Bùi Túc, còn phải phát thẻ người tốt* cho y nữa, mà không biết tại sao, trong chớp nhoáng này đầu Hà Liêu Tinh lại nghĩ tới cái vấn đề đã hỏi Bùi Túc tối qua.
*Nguyên văn:好人卡, Hán Việt: “hảo nhân tạp“, “người tốt” ở đây chính là người tốt trong câu “Anh là một người tốt, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau.“, từ đó “người tốt” đại diện cho sự từ chối, cự tuyệt, mà “bị phát thẻ người tốt” cũng có nghĩa là bị người trong lòng từ chối – nguồn Baidu
Bùi Túc ở trước mặt người y thích cũng tuân theo quy củ như thế, cũng không chút tình cảm như thế, cũng không để người ta ngắt lá cây chụp trộm y như thế à?