Có lẽ thứ duy nhất khiến cô ấy không thể rời xa tôi, chính là trói buộc cô ấy... giam cầm, độc chiếm lấy cô ấy!
...___*___...
Tề Nặc Khê ngước đầu lên nhìn trần nhà được trang trí hoa văn cầu kỳ, sau đó lại nhìn xuống tấm thảm trải sàn màu đỏ tía. Cô đứng lên đi về phía cửa sổ, khẽ tựa vào khung cửa. Tề Nặc Khê thở dài.
Từ hôm quay về từ bữa tiệc dành riêng cho thương nhân đó đến này, chỉ vì cô gặp riêng Âu Định mà Tề Hiên đã không cho cô đặt chân ra ngoài... Nhưng từ trước đến nay có bao giờ cô được ra ngoài đâu. Lúc nào cũng chỉ biết quanh quẩn trong căn biệt thự rộng lớn không bóng người này.
Đột nhiên Tề Nặc Khê muốn trồng một loài hoa nào đó, cô nhìn mảnh vườn tàn úa không lấy một cái cây. Trong lòng có chút lạnh lẽo trống vắng theo.
Phía cửa vang lên tiếng động mạnh, Tề Nặc Khê quay đầu lại nhìn. Tề Hiên mùi rượu bám khắp người, nồng đậm đến mức khó ngửi. Anh lao đến chỗ cô, ôm lấy cơ thể gầy yếu, phả hương rượu lên chiếc cổ trắng ngần.
"Khê Khê! Em nhất định không được đi đâu hết, phải ở lại nơi này với anh. Nhất định..."
Tề Hiên nói năng lộn xộn, dựa cả cơ thể to lớn vào người Tề Nặc Khê. Cô đỡ lấy vai anh dìu về phía giường ngủ. Khẽ nhìn gương mặt anh tuấn đang say ngủ, trong lòng Tề Nặc Khê dâng lên một cảm giác chua xót, cô tự hỏi bản thân rốt cuộc tại sao anh ấy có thể ngốc đến mức đó, hay là do cô vờ ngốc nên đã không phân biệt được thực tại và giả dối nữa rồi.
"Tiểu Nhạc! Anh sẽ không chấp nhận lời xin lỗi đó... không chấp nhận..." Trong cơn mơ, Tề Hiên lẩm bẩm nói ra những những lời chất chứa từ tận đáy lòng. Tề Nặc Khê lặng im nghe, nước mắt từ khóe mắt tràn ra nhỏ xuống mu bàn tay anh.
Người anh ấy yêu không phải là cô, dù có làm thế nào cũng không thể giống được. Âu tiên sinh đã nói có thể nhờ người khác chữa lành vết thương lòng, nhưng vốn dĩ chẳng ai muốn chữa lành cho nó cả. Thế nên càng ngày nó càng lớn, lớn đến mức không thể nào cứu vãn được nữa.
Tề Nặc Khê gục đầu xuống, nằm lên lòng bàn tay ấm áp của Tề Hiên. Khẽ khàng cảm nhận từng hơi ấm của anh...
.........
Đến khi cô mở mắt ra một lần nữa thì trời đã tối đen. Tề Hiên cũng không thấy đâu, còn cô vẫn vậy. Nằm trên sàn đất lạnh lẽo với ánh trăng sáng rọi vào từ ô cửa sổ nhỏ.
Tề Nặc Khê cố gắng gượng dậy, những hai chân lại mềm nhũn không chút sức lực. Ngay cả tay của cô cũng thế, hoàn toàn giống như mất đi cảm giác. Triệu chứng này gần đây Tề Nặc Khê rất hay gặp phải, Tề Hiên không biết đến nó, Tề Nặc Khê đương nhiên cũng không nói với anh. Nhưng cô biết... thời hạn của cô sắp đến rồi.
Che giấu được bao lâu cô nhất định sẽ che giấu bấy lâu, thứ trước hết được ưu tiên chính là phải làm một thế thân thật hoàn hảo, để trong mắt của Tề Hiên có một chỗ dành cho cô.
Trước mắt tối sầm lại, Tề Nặc Khê gục đầu xuống sàn gạch lạnh toát. Cả cơ thể vẫn không ngừng run lên bần bật.
.........
"Khê Khê! Đến đây ngồi đi!" Tề Hiên ngồi dưới phòng bếp, chỉ vào chỗ trống bên cạnh bàn ra hiệu ý muốn cô ngồi xuống. Tề Nặc Khê cười thật rạng rỡ đến bên anh ngồi xuống.
"Hôm nay anh không cần phải ra ngoài sao?"
"Không cần! Có thể... ở nhà cùng em."
Tề Nặc Khê nghiêng đầu, "Bên ngoài vườn em muốn trồng hoa có được không?"
"Hoa gì?" Tề Hiên vẫn không ngước lên, anh cúi đầu chăm chú dùng bữa, bâng quơ đáp lại.
"Hoa hướng dương!"
"Ừm, ngày mai sẽ cho người đến trồng cho em."
"Không cần, em tự làm được." Tề Nặc Khê đứng lên cười một cái rõ tươi với anh, sau đó nhắm thẳng về phía vườn mà đi.
Tề Hiên nhìn người con gái vừa rời đi, trái tim cảm thấy trống rỗng lạ thường. Dù có thế nào vẫn không thể giống với cô ấy, thật sự không thể giống được.
Cô ấy hoạt bát, cũng từng bướng bỉnh như thế. Nhưng người này lại chẳng thể nào làm giống, có lẽ sau cùng Tô Doãn Đình vẫn không thể diễn tốt vai diễn của mình.
Mặc dù như thế nhưng Tề Hiên lại không biết thật sự thứ mình đang muốn là gì, anh hoàn toàn không hiểu rõ chính mình tại sao phải biến một người khác thành thế thân của cô. Làm vậy đúng là chẳng giúp ích được gì, nhưng liệu như vậy có thể sẽ khiến anh thoải mái hơn không?
Trói buộc cô ấy bằng cách giam giữ cô ấy tại nơi này cho đến cuối đời. Không để rời xa anh dù chỉ một bước.
Tề Hiên từ đầu đến cuối vẫn muốn tìm lại hình bóng của năm nào qua một người khác, nào biết ngay bản thân mình đã có nảy sinh tình cảm với người kia từ lúc nào. Vì anh không biết, thế nên lại càng không trân trọng, lúc mất đi rồi chỉ biết hoài niệm lại những hồi ức tốt đẹp, cùng đau thương và tuyệt vọng khôn nguôi.
Anh đứng dậy nhìn về phía cửa sổ, Tề Nặc Khê đang loay hoay làm gì ngoài vườn, đột nhiên cô ngoảnh đầu lại khẽ mỉm cười với anh.