Hôm sau là thứ bảy và không có tiết học nên Tiêu Ninh dậy rất muộn.
Khi anh bước ra khỏi phòng ngủ với mái tóc rối bù, Tiêu Vũ đã bày biện bữa ăn sáng đơn giản trên bàn. Nhìn thấy đầu tóc anh trai như bước ra từ chuồng gà, Tiêu Vũ mỉm cười ha ha chọc Tiêu Ninh vào phòng tắm tút lại. Một lúc sau anh bước ra ngồi vào bàn bắt đầu ăn sáng, phần lớn thức ăn tối hôm qua đã vào dạ dày của Tiêu Vũ nên sáng nay vừa tỉnh dậy đã thấy đói.
Mới ăn sáng được phân nửa, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hai anh em nhìn nhau, từ khi cha mẹ mất, chuông cửa nhà họ đã lâu không ai bấm.
Người bấm chuông hiển nhiên đang rất lo lắng, ding dong ding dong ding dong.
Tiêu Vũ đi tới mở cửa, vừa mở ra đã bị người ở bên ngoài ôm lấy, chỉ nghe thấy người nọ líu ríu nói, “A Ninh, tớ có nghe nói rồi. Sao cô chú xảy ra chuyện như vậy được? Cậu đừng buồn, đừng thương tâm khổ sở, cái gì cũng có tớ đây, tớ sẽ bảo vệ cậu, tớ đã chạy ra khỏi nhà ngay khi biết tin, bố mẹ tớ dặn tớ đừng làm phiền cậu nhưng tớ không thể làm khác được. A Ninh, cậu đang khóc à? A Ninh?”
Tiêu Ninh ngồi trên ghế nhìn cậu bé đang ôm Tiêu Vũ nhưng trong miệng lại gọi A Ninh, kí ức lập tức bị xé mở.
Hình dạng Tần Thư khi chết lại hiện ra. Năm đó yên ổn tuyết rơi dày đặc, sáng hôm sau thi thể cứng ngắc của Tần Thư được tìm thấy trong hồ nhân tạo phía nam thành phố. Trong mùa đông lạnh giá cậu ta chỉ có mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, đôi chân dài với chiếc quần đùi bị một con dao sắc cắt một lỗ lớn, máu đã đông cứng lại bởi hơi lạnh, có vết máu đã khô thành màu đen, trong đó có bảy viên đạn găm vào cơ thể, mỗi chỗ đều là trí mạng.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Ninh đã gây ra cái chết của Tần Thư.
Bởi vì trước khi Tần Thư chết bọn họ đã cãi nhau rất lớn, tất cả thành viên của Thanh Bang và mọi người trong quán tối hôm đó đều chứng kiến quá trình này, sau khi hai người cãi nhau, Tần Thư vội vàng bỏ đi, sáng hôm sau thi thể được tìm thấy.
Cố Huy thậm chí không để anh nhìn mặt Tần Thư lần cuối cùng vì anh ta muốn trả thù cho sự bất công mà Tần Thư gặp phải.
Tiêu Ninh đã khuấy đảo toàn bộ An Bình đến long trời lở đất, nhưng không tìm ra thủ phạm thực sự.
Thế giới này không thể che giấu bí mật, nhưng cái chết của Tần Thư lại giống như một bí ẩn không bao giờ có thể giải đáp, không có bằng chứng, kẻ sát nhân thậm chí còn không để lại dấu vết, Bạch Bắc nói với anh: Đừng kiểm tra nữa, rẽ rất nguy hiểm nếu kiểm tra thêm.
Tiêu Ninh đương nhiên không nghe.
Anh và Tần Thư quen nhau từ thời còn mặc tã, Tần Thư chết không rõ ràng, anh làm sao có thể bỏ qua cho được?
Cho dù mọi người đều cho rằng cái chết của Tần Thư có liên quan đến mình, nhưng anh không phản bác lại, anh muốn tìm ra kẻ sát nhân thực sự để an ủi linh hồn của Tần Thư trên bầu trời.
“Anh chàng nhỏ à, hai người còn thì thầm gì nữa mà chưa chịu buông ra?” Tiêu Ninh giơ đũa gắp một miếng đậu ngâm bỏ vào miệng, nhìn hai người ôm nhau ở cửa với vẻ mặt thích thú.
Tần Thư đột ngột buông Tiêu Vũ ra, nhìn thẳng qua, sau đó ba bước đi hai bước đi tới chỗ Tiêu Ninh nắm lấy tay cầm đũa của anh, hai mắt đỏ hoe, “A Ninh, tớ đã không thể nhận ra cậu nữa, làm sao bây giờ? Tớ nên làm gì nếu tớ cứ tiếp tục nhận nhầm người đây?”
Tiêu Ninh đen mặt, đưa tay đỡ lấy móng vuốt của Tần Thư, chỉ vào cái ghế mà Tiêu Vũ vừa ngồi. Tần Thư ngoan ngoãn ngồi xuống. Tiêu Ninh nhìn bàn tay trống trơn của tên kia mà nhướng mày, “Không mang theo hành lý?”
Tần Thư gật đầu.
“Cậu lẻn ra ngoài đúng không?”
Tần Thư lại gật đầu.
Tiêu Ninh đặt đũa xuống, nhìn sắc mặt Tần Thư, “Cậu định sống ở đây lâu dài? Hay là định chuyển trường đến Anh Lan?”
Kế hoạch bị nói ra, Tần Thư sởn tóc gáy, “A Ninh, cậu đúng là con giun trong bụng của tớ, cậu còn biết tớ nghĩ gì nữa.”
“Không.” Tiêu Ninh từ chối với giọng điệu vô cớ. Hồi đó nếu Tần Thư không kiên quyết ở lại thành An Ninh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cậu ta sẽ không chết. Cố Huy cũng không giết anh để báo thù cho Tần Thư, ngược lại bị Bạch Bắc ngộ sát giết chết. Chú thím lớn tuổi cũng sẽ không vì mất con trai mà qua đời, tất cả những điều này dường như đã được báo trước ngay từ đầu.
Nghĩ đến tất cả những gì đã qua, Tiêu Ninh chỉ cảm thấy kinh hãi.
Những gì đã chôn sâu từ kiếp trước đột nhiên sống lại trong tích tắc, và chúng lần lượt lướt qua tầm mắt của anh.
Tần Thư bị cự tuyệt một mặt khóc lóc, sau đó cười ranh mãnh, “Cậu không đồng ý cũng không sao, ba mẹ tớ đồng ý là được rồi.”
“Chú, thím không phải đồ ngốc, họ không giữ cậu ở lại Bắc Kinh chắc?” Lúc đầu Tần Thư quyết định, chú và thím đều kiên trì ý kiến phản đối, Tiêu Ninh không tin đời này chú và thím sẽ thay đổi chủ ý ban đầu.
“Chuyện này cậu không cần lo lắng. Dù sao cũng cách Bắc Kinh không xa. Tớ có thể thường xuyên trở về gặp bọn họ.” Tần Thư thoải mái nói. Tiêu Ninh bất lực lắc đầu, Tần Thư này, không cho cậu ta chết, cậu ta lại càng đi tới họng súng.
Tiêu Vũ đi lại ngồi trên ghế, tò mò nhìn qua Tần Thư đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, “Anh Tần Thư, năm nay anh học năm cuối cao trung sao? Mấy tháng nữa sắp đến kỳ thi đại học rồi đó. Lần thi này rất quan trọng, anh đừng chuyển trường nữa, sẽ nguy hiểm lắm a.”
Cấp ba đột nhiên chuyển trường, cả môi trường và giáo viên đều cần phải thích nghi lại, điều này quả thực bất lợi cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thế nhưng Tần Thư rõ ràng đã cân nhắc vấn đề này, vỗ ngực nói, “Haha, đừng lo lắng chuyện này. Ta có điểm tốt như vậy, Anh Lan muốn chiêu mộ còn không kịp.”
Đến lúc này, hai anh em nhà họ Tiêu không còn lời nào để nói nữa.
Tần Thư và Tiêu Ninh Tiểu Vũ cùng nhau lớn lên, sau này cha của Tần Thư được thăng chức, chuyển thẳng từ An Ninh lên làm dưới chân thiên tử. Tuy hai gia đình không có cắt đứt liên lạc nhưng con cái chỉ có thể gặp nhau trong hai ba năm một lần. Lần trước nhìn thấy Tần Thư là sinh nhật lần thứ mười một của Tiêu Ninh, Tần Thư từ nhỏ đã luôn thích Tiêu Ninh. Có lẽ hai người họ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Còn Tiêu Vũ quá ngây thơ so với Tần Thư, nên cậu ta đến chơi không thích mang theo một cậu nhóc ngây thơ như vậy, hay vì lúc đó Tiêu Ninh không thích cậu em trai này, nên cả hai đều cố tình xa lánh Tiêu Vũ.
Tiêu Ninh nghĩ, thím nhất định sẽ không để Tần Thư làm loạn, cho nên anh để Tần Thư tạm thời ở lại.
Ngôi nhà của gia đình Tiêu có ba phòng ngủ và một phòng khách. Dù cha mẹ đã mất nhưng Tiêu Ninh vẫn giữ đồ đạc trong phòng ngủ và không di chuyển bất cứ thứ gì. Tiêu Ninh và Tiêu Vũ mỗi người ở một phòng nên chỉ có phòng khách là còn trống. Vì vậy Tần Thư buổi tối tự nhiên sẽ cùng Tiêu Ninh ngủ, hơn nữa cậu ta cũng rất vui vẻ. Tần Thư nằm ở trên giường Tiêu Ninh như hình chữ Đại* duỗi ra thoải mái, “Ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, mệt chết đi được!”
* Chữ đại: 大
Tiêu Ninh ném bộ đồ ngủ cho Tần Thư, “Cậu đi tắm rồi ngủ đi.”
Tần Thư bất đắc dĩ ôm đồ ngủ đi tắm rửa. Tần Thư mặc dù lớn hơn Tiểu Ninh mấy tuổi, nhưng hai người bộ dáng cũng tương tự, hiện tại hắn mặc đồ ngủ của Tiểu Ninh cũng rất vừa vặn. Khi vào phòng, Tiêu Ninh đang dựa vào đầu giường đọc sách, Tần Thư nghiêng đầu đọc bìa sách, sau đó cười thành tiếng, “A Ninh à, cậu đừng có lớn sớm như vậy được không? Bây giờ cậu bao nhiêu tuổi, mà đi đọc một cuốn sách sâu sắc như vậy?”
Tiêu Ninh liếc hắn một cái, “Tần Thư, cậu không phải là yêu sớm bị bại lộ, bị chú thím đuổi ra ngoài chứ?”
Tần Thư ngồi chồm hổm trên giường, đột nhiên ôm lấy eo của anh, “Nghe nói đến ba mẹ của cậu, tớ vội vàng chạy tới ngay lập tức.” Giọng nói của cậu ta cũng không còn sáng sủa như trước, Tiêu Ninh dễ dàng cảm nhận được cái ôm an ủi này. Tiêu Ninh mỉm cười dưới ánh đèn không quá sáng, vỗ vỗ lưng cậu, “Tiểu Vũ và tớ đều không sao, cậu đừng lo lắng.”
“Tiểu Ninh, từ nhỏ cậu đã thích cứng miệng rồi, nếu còn coi tớ là bạn thân thì phải nói thật cho tớ biết, nếu không tớ sẽ lo lắng.” Tần Thư nói.
Nụ cười trên môi Tiêu Ninh hơi mở rộng, ánh mắt khẽ động, “Tần Thư, cả đời này chúng ta không đánh nhau, dù có tức giận cũng đừng gây gổ, được không?”
“Cả đời còn rất dài, làm sao tớ có thể đảm bảo được.” Tần Thư thẳng thắn nói.
“Vậy cho dù lại tức giận cũng không thể tắt điện thoại di động, không thể để cho tớ tìm không được.”
“Tớ chưa có điện thoại di động. Ba tớ nói rằng chừng nào tớ trúng tuyển đại học, ông ấy mới mua cho tớ.” Tần Thư lại tự tin.
Tiêu Ninh cho hắn một cái lườm, “Tớ nói cái gì thì cậu cứ nghe đi, ở đâu mà nói nhảm nhiều như vậy?”
Lần này Tần Thư mới chân chính dừng lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, cửa nhà họ Tiêu lại bị gõ.
Tiêu Vũ dụi mắt chạy ra mở cửa, một lúc sau chạy lại đẩy cửa phòng anh trai, thở hổn hển nói, “Anh à, bên ngoài có mấy người mặc đồ đen, còn đeo kính râm nữa.”
Quần áo đen và kính râm, đây không phải là trang phục điển hình của thế giới ngầm sao?
Tiêu Ninh xuống giường đi dép lê đi ra ngoài, Tần Thư đang ngủ say như heo cũng ráng mở to đôi mắt đau khổ hỏi Tiêu Ninh, “A Ninh, bộ gần đây các cậu đắc tội ai sao?”
Tiêu Ninh phớt lờ cậu ta đi thẳng ra mở cửa, đúng như Tiêu Vũ đã nói, có một vài người đàn ông mặc đồ đen và quần tây đen đứng bên ngoài, nhưng họ đều cầm vali trên tay, trông họ giống vệ sĩ của người khác hơn. Tiêu Ninh dựa vào cửa hét vô phòng ngủ, “Tần Thư, người đem hành lý cho cậu đến rồi.”
Tần Thư vừa nghe lời này, thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống.
Tiêu Vũ lo lắng nhìn cậu ta, sau đó quay đầu liếc nhìn mấy người đang đứng ngoài cửa giống như mấy ông Phật lớn, sau đó ném ánh mắt đáng thương về phía anh trai mình cho đến khi Tiêu Ninh nở một nụ cười trấn an cậu mới dần dần bình tĩnh lại hơi thở.
Sau cái chết của cha mẹ, Tiêu Vũ trở nên có chút trông gà hoá cuốc.
Bởi vì không lâu sau đám tang, gia đình người dì ruột và bác ruột đến cửa la lối rằng anh trai đã nhận tiền đền bù của cha mẹ, nói rằng hai đứa cháu của họ cần được chăm sóc, còn bà cố thì đã quá già rồi, sợ bọn họ không chăm sóc được nên bắt anh trai rút tiền ra. Khuôn mặt hiền lành trước đây của họ trở nên vô cùng đáng sợ, ánh mắt cứ như dao cứa vào hai anh em. Tiêu Vũ thấy sợ hãi, trong khi người bác kéo trực tiếp cánh tay của anh trai, gương mặt hung thần ác sát.
Tiêu Vũ bước tới định kéo lại nhưng bị chú đẩy văng ra ngoài, lưng va mạnh vào cửa tủ lạnh, đến bây giờ vẫn còn đau nhức.
Tiêu Vũ ngồi chồm hổm trước tủ lạnh, trên trán toát mồ hôi lạnh, đau đớn thấy rõ ràng anh trai mình lúc đó trở nên dữ tợn vô cùng, cả người toát ra sự cuồng bạo, cậu chưa từng thấy anh trai như thế này bao giờ. Anh trai, mặc dù anh trai trước đây không thích cậu nhưng anh ấy chưa bao giờ có vẻ mặt đáng sợ như vậy. Khi anh liếc nhìn mình, cậu dường như ngay lập tức biến thành khối băng. Bác dường như cũng bị anh trai như vậy làm cho sợ hãi mà thả lỏng tay ra, người anh không lại đây mà nhặt chiếc ghế đẩu bên cạnh và đánh bộp vào đầu ông bác.
Trong lúc nhất thời đầu rơi máu chảy, không khí nồng nặc mùi máu.
Tất cả đều hoảng sợ, bác gái hét lên và chạy đến đỡ chồng, dì cũng kinh hãi đứng nhìn.
Nền nhà lấm tấm máu từ trán bác trai, giọng anh trai lạnh lùng và thờ ơ, “Nếu còn dám gây chuyện nữa, sẽ không đơn giản như cái ghế đẩu đâu, cút đi!”
Tiêu Vũ không biết rốt cuộc kết thúc như thế nào, vì cậu đã ngất đi sau khi nhìn thấy anh trai mình đánh người.
Dù sao khi tỉnh lại cậu đã nằm trên giường của mình, có anh trai đang chăm sóc ở bên cạnh, lại thấy anh trở về với nụ cười dịu dàng trên môi, trong phòng khách cũng chẳng còn một giọt máu, tất cả mọi thứ vẫn như vậy. Trông rất hoàn chỉnh như thể không có gì xảy ra.
Tần Thư chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Vũ hoàn hồn, nhanh chóng nhường đường.
Vệ sĩ đứng ở cửa nhìn thấy cậu ta, lập tức lên tiéng, “Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đoán chừng cậu có lẽ sẽ ở đây vài ngày, cho nên để chúng tôi phái người tắm rửa giặt quần áo và đồ dùng hàng ngày cho cậu.”
Ở vài ngày cần mang từng này vali và quần áo hay sao? Tần Thư thường thay quần áo như thế nào?
Tiêu Vũ chớp một đôi mắt to, tự hỏi.
Tần Thư miễn cưỡng liếc nhìn người nói chuyện, yếu ớt nói, “Không cần đâu, ngày mai tôi trở về.”
Vệ sĩ dường như từ sớm đã mong đợi câu trả lời này, cuối cùng nở nụ cười, “Được, vậy sáng mai chúng tôi đến đón cậu.”