*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này là đầu mùa hè, bầu trời đã le lói vào khoảng năm giờ sáng.
Rèm cửa của căn phòng trên lầu hai được kéo ra, một luồng ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ, rọi vào hai bóng mờ mờ ảo ảo trên giường.
Phong Thành mở mắt ra, đôi mắt ngái ngủ mông lung của hắn lập tức điều chỉnh theo ánh sáng trong nhà, sau đó trở nên rõ ràng. Trong vòng tay hắn là một chàng trai tuấn tú đang ngủ say, dưới ánh đèn yếu ớt, khuôn mặt của chàng trai như bị lồng lên các lớp ánh sáng, tỏa sáng thật hấp dẫn và động lòng người.
Phong Thành chồm người qua hôn lên mặt anh một ngụm, thấp giọng gọi, “Tiểu Ninh.” Hắn không muốn đánh thức anh, chỉ là vừa lên tiếng đã bất giác phun ra cái tên này. Cái tên đã cùng hắn vượt qua toàn bộ thời kỳ niên thiếu thậm chí sẽ trải qua toàn bộ cuộc đời, hắn hơi siết vòng tay và ôm người đó vào lòng càng chặt hơn.
Thời gian Tiêu Ninh rời giường, Phong Thành đã chuẩn bị xong bữa sáng ở dưới lầu.
Nhìn thấy anh đi xuống, trong mắt Phong Thành lập tức mang theo ý cười, giọng nói nhẹ nhàng mơ hồ trong ánh nắng ban mai, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Nghĩ đến người này tối hôm qua nhẹ nhàng mà đáng thương tiến nhập, Tiêu Ninh quyết định đặc xá, sau đó trừng hắn, trong khoảnh khắc đã thay đổi chủ đề, “Lại muốn đi công tác?”
Phong Thành gật đầu, “Bên kia có số việc cần anh tự mình lo liệu, đi một ngày là được.”
Nghe vậy, Tiêu Ninh im lặng đi tới ngồi vào bàn ăn, Phong Thành rót đầy một bát cháo sườn bắp* đưa cho anh, sau đó đưa chiếc thìa sứ xanh trắng vào tay anh, trong miệng nói rằng, “Cẩn thận nóng.”
*Cháo ngô/cháo sườn bắp:
Tiêu Ninh a một tiếng, rồi vùi đầu ăn cháo.
Tay nghề của Phong Thành không phải qua loa, ngay cả một bát cháo đơn giản như vậy cũng có thể làm ra đầy mùi thơm, thật là phấn khích.
Đã một tháng kể từ khi Tiêu Ninh tỉnh lại trong bệnh viện.
Trong một tháng này, Phong Thành hầu như đều canh giữ anh từng bước không rời, bác sĩ và y tá mời đến rất nhiều, từ cách ngồi đến thói quen ăn uống, ngay cả một sợi tóc cũng đều được xử lý cẩn thận. Tiêu Ninh phản đối việc này vài lần. Tuy nhiên, thái độ của Phong Thành rất kiên quyết. Cách đây vài ngày, Phong Thành lại đưa anh đến bệnh viện để kiểm tra vì anh bị đau đầu, do lúc trước cũng bị thương chỗ đó nên tự nhiên rất lo lắng về điều này. Cho đến khi trả kết quả không có vấn đề gì, Phong Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Ăn sáng được nửa đường, Phong Thành đột nhiên nói, “Theo anh đi công tác.”
Tiêu Ninh dừng ngón tay một cái, sau đó lắc đầu, “Em không muốn rêu rao khắp nơi.”
vPhong Thành cau lại đôi lông mày, “Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết.”
“Phong tiên sinh,” Tiêu Ninh đặt chiếc thìa trên tay xuống, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Em nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên giữ lấy tình yêu cho riêng mình.”
Với vẻ mặt khó hiểu Phong Thành ném một cái nhìn qua, Tiêu Ninh tiếp tục nói, “Lý do rất đơn giản, em không muốn người khác biết anh thích đàn ông.”
Phong Thành sắc mặt hơi thay đổi, cuối cùng biến thành thở dài, “Em biết anh cũng không ngại.”
“Nhưng em ngại.” Tiêu Ninh nhìn hắn bằng đôi mắt như nước suối trong vắt, róc rách, chậm rãi đi vào lòng Phong Thành, “Xã hội này còn chưa phát triển đến mức có thể chấp nhận tình yêu đồng giới. Em không quan tâm đến ánh mắt của người khác mà em quan tâm đến những gì người khác nghĩ về anh. Người đàn ông của em nhất định phải sát phạt quyết đoán, anh hùng và phi thường. Điều quan trọng nhất là em muốn anh sống thẳng thắn, không có bất cứ khuyết điểm nào. Kể cả khi có sai sót, mong rằng chỉ mình em được nhìn thấy.”
Từng lời anh nói đều vô cùng nhẹ nhàng, ướt sũng, nhưng đáy mắt đuôi mày lại rất kiên định. Trong lòng Phong Thành hơi rung động, hắn đứng dậy đi tới bên người anh, quỳ một chân xuống, ngón tay thon dài nắm lấy tay nhỏ của thiếu niên và mỉm cười, cúi đầu xuống, đặt lên mu bàn tay mềm mại một nụ hôn ngoan đạo, sau đó Tiêu Ninh nghe thấy giọng nói của hắn gằn từng chữ khỏi kẽ răng, “Tiểu Ninh, anh sẽ không bao giờ buông tay của em.”
Anh ngồi, hắn đứng, hai ánh mắt giao nhau triền miên xót xa trong không khí.
Ánh mặt trời rực rỡ tràn vào từ bên ngoài cửa sổ ở đầu kia, chiếu vào khuôn mặt tươi cười của họ, và cũng chiếu sáng hai trái tim đang ràng buộc chặt chẽ.
Phong Thành đi công tác.
Tiêu Ninh bày tỏ rất buồn chán.
Vì vậy, anh đến trụ sở của Crow.
Anh không cần người dẫn đường, vì anh đã tới trụ sở Crow rất nhiều lần. Theo lời của Phong Thành, vợ cần phải kiểm duyệt lại tất cả tài sản của chồng, kể cả bất động sản.
Trụ sở chính của Crow tọa lạc trên đỉnh núi Dương Lan ở ngoại ô phía bắc thành phố An Bình. Toàn bộ tòa nhà được xây dựng theo lối kiến trúc cổ xưa đơn giản và huyền bí, trông hơi giống những ngôi miếu cổ, nhưng trang trí bên trong lại hiện đại đến bất ngờ. Tiêu Ninh đậu xe ở trước cổng, một thanh niên từ trong nhà ngay lập tức chạy ra, tươi cười nói, “Tiêu tiên sinh, sao hôm nay anh rảnh rỗi vậy?”
Tiêu Ninh cười đáp, “Sếp của các anh đi công tác, tôi hơi buồn chán nên đến xem thử.”
Thanh niên tiếp đón một cách kính cẩn, trong lòng thầm oán, đây là tiết tấu kiểm tra công tác của bà chủ a, nhưng miệng lại nói, “Bạch tiên sinh và Lăng Ba cũng không có ở đây, nếu không tôi dẫn anh đi thăm thú cảnh núi phía sau. Ngày hôm qua có người tặng mấy con ngựa chạy nhanh như BMWs. Mà nếu anh biết cưỡi ngựa, anh có thể thử trước.”
Tiêu Ninh nghe xong, chậm rãi nói, “Lão Ô có ở đây không?”
Nghe vậy, thanh niên ngừng một chút, địa vị của Lão Ô trong Crow không hề thấp, điều này thể hiện rõ qua thái độ của ông chủ đối với anh ta. Nhưng Lão Ô quanh năm suốt tháng sống trong đại bản doanh của Crow, không có chuyện… thì không bao giờ đi ra ngoài. Người thanh niên trẻ không hiểu làm thế nào Tiêu Ninh biết đến sự tồn tại của người này.
Thấy anh ta đang cân nhắc, Tiêu Ninh biết anh ta đang suy nghĩ gì, anh nói, “Nếu anh ấy ở đó, nói anh ấy đến văn phòng trên lầu ba gặp tôi. Tôi có chuyện muốn hỏi anh ấy.” So với sự thân thiện vừa rồi, bây giờ, sắc mặt của anh hơn trầm lại, nếu không tỏ lập trường một chút, những người này sẽ không nói sự thật.
Nhìn thấy dáng vẻ im lặng của Tiêu Ninh, không hiểu sao người thanh niên chợt vỡ òa. Người này rõ ràng chỉ là một chàng trai trẻ, tại sao mọi lời nói, việc làm, dù chỉ một ánh mắt và một cử động đều có thể làm cho người ta cảm giác muốn vâng lời tuyệt đối.
Thấy thanh niên vẫn không lên tiếng, Tiêu Ninh dùng ánh mắt nhìn qua, thanh niên sửng sốt, lập tức nói, “Được, Tiêu tiên sinh, anh lên lầu ba chờ một lát, tôi sẽ phái người mời Lão Ô qua.”
Văn phòng ở tầng ba là văn phòng có hướng sáng tốt nhất ở đây, khi Tiêu Ninh đẩy cửa bước vào, một làn hơi thuộc về Phong Thành lập tức đập vào mặt anh. Hang ổ của Phong tiên sinh cũng giống như con người của hắn, đơn giản và lão luyện, toàn bộ không gian chủ yếu là màu xám và trắng, vốn là màu hơi lạnh lẽo nhưng Tiêu Ninh lại cảm thấy rất ấm áp. Anh bước tới ngồi lên chiếc ghế giám đốc mà Phong Thành thường ngồi, loay hoay nghịch ngợm vài món đồ trang trí nhỏ trên bàn. Đợi một hồi Lão Ô cũng không có tới, anh liền đơn giản nằm xuống chợp mắt chút.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị gõ.
Tiêu Ninh từ từ mở mắt ra, “Vào đi.”
Cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bước vào, mặc một bộ đường trang* đen như mực, tóc chải sau đầu tỉ mỉ, dáng người cực kỳ cao lớn đứng ở nơi đó, mang vẻ phong trần. Cho dù ánh nắng ngoài cửa sổ bao phủ cũng không sinh ra một chút hơi thở ấm áp, Tiêu Ninh nheo mắt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, “Anh là Ô tiên sinh đúng không?”
*Đường trang: là trang phục hiện đại với các yếu tố truyền thống được thiết kế dựa trên hình thức phôi thai của áo hai dây thời nhà Thanh, thêm phần cổ đứng và đường cắt ba chiều theo phong cách phương Tây. Tuy gọi là Đường trang nhưng đây không phải là trang phục thời nhà Đường, mà là một bộ áo choàng cải tiến của thời nhà Thanh.
Lão Ô gật đầu, ngay cả động tác gật đầu cũng có vẻ cứng nhắc và khắc nghiệt, “Xin chào, Tiêu Ninh.”
Tiêu Ninh giật khóe miệng, khẳng định nói, “Anh thật biết tôi.” Sau đó thủ thế mời anh ta đi tới ghế sô pha ngồi xuống, chờ Lão Ô sau khi ngồi xuống anh mới chậm rãi đứng dậy đi tới chỗ Lão Ô. Ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với anh ta.
Lão Ô dường như đang chờ anh nói, nhưng Tiêu Ninh nửa ngày không nói một câu.
Thời gian trôi qua, so với bầu không khí ấm áp bên ngoài, bên trong căn phòng trông lạnh lẽo quái lạ, giọng ói của Tiêu Ninh đột nhiên vang lên trong bầu không khí này, “Anh cũng biết kiếp trước của Phong Thành đúng chứ?”
Lão Ô không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói, “Ô tộc của tôi từ xa xưa rất giỏi thuật thầy pháp. Tôi có thể nhìn thấy tiền kiếp của cậu và Phong tiên sinh trong gương càn khôn.” Nói cách khác, anh ta đã biết Tiêu Ninh không phải là Tiêu Ninh 16 tuổi, mà là một linh hồn bay tới từ kiếp trước.
Tiêu Ninh đáp lại bằng tiếng hít khí gần như không nghe được, sau đó hỏi, “Phong Thành hiện tại có biết những gì đã xảy ra ở kiếp trước không?”
Không khí rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, ngay lúc Tiêu Ninh còn tưởng rằng anh ta sẽ không nói nữa, anh ta đột nhiên nói rằng, “Phong tiên sinh đối với tôi thật tốt. Tôi thề sẽ trung thành với anh ấy cả đời. Anh ấy đã từng nhờ tôi kích hoạt bảo vật gia truyền của nhà tôi – gương càn khôn.” Khi nói câu này, câu trả lời đã hiển nhiên. Tiêu Ninh cảm thấy ngón tay mình run lên, không thể tưởng tượng được Phong Thành sẽ cảm thấy thế nào khi chứng kiến mọi chuyện xảy ra trong kiếp trước.
Cho đến bây giờ, mỗi khi Tiêu Ninh nghĩ đến những chuyện khác nhau ở kiếp trước, không khỏi cảm thấy đáy lòng quặn lên một trận thê lương và khổ sở.
Bởi vì Phong Thành yêu một người tên Tiêu Ninh hết lòng hết dạ như vậy, không hề oán than hay hối tiếc, không cần bất cứ sự báo đáp nào, chỉ cần người tên Tiêu Ninh sống cho thật tốt.
Tình cảm sâu đậm như vậy, quyết chí thề không thay đổi, không lay chuyển được, như vậy … khiến người ta cảm thấy xót xa.
Tiêu Ninh nghĩ, chỉ có đời đời kiếp kiếp bên cạnh hắn mới được coi là không phụ tình thâm không phụ người.
“Cho nên,” Tiêu Ninh cảm thấy giọng nói của mình trở nên khàn đi, tốn nhiều công sức mới nói ra những lời kế tiếp, “Đời này, Phong Thành sẽ bị giảm 40 năm tuổi thọ?” Hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Lão Ngô đối diện, trong mắt anh mang theo tia hi vọng cùng chờ mong, Lão Ô sửng sốt nhìn ánh mắt của anh, sau đó nói, “Anh ấy đem kiếp sau hứa cho cậu, đương nhiên sẽ giảm thọ.”
Không phải là Tiêu Ninh chưa từng nghĩ đến câu trả lời này, mà là anh đang trốn tránh không tin. Hiện tại nghe nói Lão Ô thẳng thắng thừa nhận thì khó có thể giữ được bình tĩnh nữa, toàn thân anh run lên, mười ngón tay siết chặt không ngừng. Lão Ô khẽ cau mày khi nhìn đôi gò má tái nhợt của anh, nhưng đột nhiên người đối diện ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đang mông lung đã sáng ngời, lại kiên quyết hơn một chút, “Còn có cách nào để bù thọ lại?”
Lão Ô lắc đầu.
“Không có thật sao?” Tiêu Ninh cắn răng tiếp tục hỏi.
Lần này, Lão Ô lắc đầu có vẻ do dự.
Tiêu Ninh như nắm được một tia hi vọng mờ mịt, vội vàng nói, “Có cách nào xin Ô tiên sinh cứ nói thẳng.”
“Phép thuật của chiếc gương càn khôn có thể ghép tuổi thọ người này sang người khác.” Lão Ô nhìn anh và nói với giọng nói chậm rãi mà nặng nề.
Tiêu Ninh gần như ngay lập tức hiểu ý của Lão Ô, suýt chút nữa sẽ từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, nhưng đã kiềm chế được. Không còn nhìn thấy sự chán chường lúc trước ở đôi mày nữa, thay vào đó là một chút vui sướng, “Vậy thì hãy trả tuổi thọ của tôi cho anh ấy.” Anh thẳng thắn không chút do dự, Lão Ô lại cau mày nói nhỏ trong ánh mắt Tiêu Ninh, “Phong tiên sinh đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, anh ấy bắt tôi thề, tuyệt đối không thể giúp cậu. Nếu tôi phá vỡ lời thề này, tôi sẽ không bao giờ được đầu thai, chỉ có thể là một cô hồn dã quỷ trong hàng nghìn hàng vạn năm về sau.”
Khuôn mặt của Tiêu Ninh đông cứng lại, thậm chí không thể duy trì một nụ cười.
Căn phòng lại rơi vào im lặng im lặng, Tiêu Ninh liền nói, “Còn cách nào khác không?”
Lão Ô thở dài nói, “Ông nội tôi từng nói, mọi việc chớ cưỡng cầu, sở dĩ anh xuất hiện ở đây cũng chỉ vì chấp nhất quá nặng của Phong tiên sinh. Bây giờ hai người được kề cận, không bằng cứ nắm bắt thời điểm hiện tại, trân trọng mỗi ngày được ở bên nhau.”
Bầu trời vẫn còn nắng ban nãy bỗng đổ mưa.
Tiêu Ninh ngồi ở chỗ cũ, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, không biết Lão Ô rời đi lúc nào, anh chỉ nhớ những lời cuối cùng Lão Ô nói.
Anh ta nói: Giữa triệu triệu người, bọn họ gặp nhau không dễ, hãy vững lòng yêu thương và trân trọng ngày tháng sức lực đã bỏ ra, đừng bao giờ bỏ cuộc.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, ánh sáng rực rỡ trên hành lang tràn vào từ khe cửa, Tiêu Ninh từ trong bóng tối ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh đèn liền thấy một bóng người thon dài đang đứng đó, như thể những năm tháng chẳng biết mệt mỏi trong đường hầm thời gian, dù sau mấy thế kỷ, hắn vẫn ở đó, dõi theo anh ngày này qua ngày khác.
Không biết tại sao, cổ họng Tiêu Ninh đột nhiên cảm thấy không chịu nổi, có thứ gì đó ấm áp rơi xuống từ mắt anh, nhỏ xuống tấm thảm mềm mại dưới chân.
Anh nhìn người đàn ông bước vào cửa, bước đi chậm rãi và chắc chắn, sau đó từng bước đi tới trước mặt anh.
“Anh đón em về nhà.” Người đàn ông nói nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại.
Tiêu Ninh dùng sức gật đầu, sau đó mở hai tay ra, ôm chặt lấy bờ vai rộng lớn của hắn, trong miệng nói đi nói lại, “Thành ca ca, em thích anh…”
Yêu và trân trọng sức lực, không bao giờ bỏ cuộc.
Kiếp trước bọn họ đã bỏ lỡ cả một kiếp người, kiếp này sẽ lấy hết thảy thời gian lãng phí ở kiếp trước trở về.
Phong Thành dùng sức đè người đó vào trong vòng tay, trong bóng tối, hai mắt mềm mại ngân ngấn nước, “Ừ, anh cũng thích em, chỉ thích em.”
Giữa hàng tỉ tỉ người trên thế giới này, anh chỉ thích em.