*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Tiêu Ninh tỉnh lại vào ngày hôm sau, bên ngoài trời đã sáng hẳn, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, cơn buồn ngủ của cậu nhoáng cái đã bay mất. Làm động tác cá chép* từ trên giường bay lên, trong phòng xa lạ vẫn còn lưu lại mùi của ca ca. Mà trong phòng ngoài chính mình cũng không có ai, vì vậy cậu nhóc vội vàng đi giày vào, mở cửa và chạy ra ngoài.
*Lý ngư đả đĩnh / 鲤鱼打挺 : động tác nằm thẳng người, giơ hai chân sau rồi đột nhiên dùng lực phát động 2 chân làm cả người đứng lên. (theo tangthuvien)
Vừa bước ra khỏi cửa, Tiêu Ninh bị choáng váng, ở đây cửa nào cũng giống nhau, chỉ có điều số trên cửa là khác nhau. Nam nữ không quen biết qua lại liên tục, có lẽ bọn họ nghĩ rằng cha mẹ nào lại bỏ rơi con trẻ một mình vào khách sạn nên nhìn Tiêu Ninh bằng ánh mắt kỳ quái. Tuy rằng nhìn thấy ánh mắt của họ, nhưng lúc này trong lòng cậu nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng tìm người. Cho đến khi cậu nhóc đến sảnh khách sạn, nhìn thấy bóng dáng của Phong Thành ở ngoài cửa.
Tiêu Ninh chạy tới, nhưng Phong Thành đã lên xe trước một bước, tài xế nổ máy và chiếc xe như một mũi tên lao ra ngoài.
“Ca ca! Ca ca!” Tiêu Ninh chạy theo chiếc xe đang vội vã, từ trong miệng liều mạng kêu lên một cách tuyệt vọng, nước mắt trượt dài trên má như những hạt châu đứt vỡ rồi nhanh chóng tan vào trong gió. Thế giới của một đứa trẻ luôn đơn giản. Ai đối xử tốt với nó là một người tốt, nhưng đối với Tiêu Ninh mà nói, Phong Thành không giống như vậy. Phong Thành không phải là một người anh lớn thông thường ở nhà bên. Tiêu Ninh luôn nghĩ đến đôi mắt của hắn trong đêm như một ngôi sao biết nói, hắn luôn mỉm cười, và nụ cười của hắn ấm áp và quyến rũ như ánh mặt trời, cho nên đối với Tiêu Ninh, Phong Thành là tồn tại giống như người nhà, không phải một người bình thường nào khác.
Trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải đuổi theo đem ca ca mình đoạt về, ở bên anh ấy mãi mãi!
“Ông chủ, có một đứa trẻ hình như đuổi theo xe.” Lập Quân hôm nay có việc khác, vì vậy tài xế sẽ tạm thời do tiểu Ngô mới gia nhập đảm nhiệm.
Nghe vậy, Phong Thành mở mắt ra, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy khuôn mặt đang khóc sướt mướt của đứa trẻ, sắc mặt hắn vẫn như thường, không có một chút cảm xúc nào, chỉ có một đôi mắt là u ám ảm đạm, sau mấy lần thăng trầm, thật lâu sau mới nghe hắn nói, “Tiếp tục lái xe.”
Tiểu Ngô tuân lệnh, đạp ga và tăng tốc về phía trước.
Đứa trẻ trong gương chiếu hậu dần bị bỏ xa, giống như khoảng cách giữa mọi thứ trên đời này sẽ thay đổi theo thời gian, mọi thứ thay đổi, bao gồm suy nghĩ của mỗi người. Có lẽ đứa trẻ tên Tiêu Ninh cuối cùng sẽ quên hắn, nhưng hắn sẽ không bao giờ, như hắn đã hứa, sẽ không bao giờ quên Tiêu Ninh, Tiêu Ninh duy nhất trên thế giới này.
Khi máy bay đến Thượng Hải đã là hai giờ chiều.
Để chào đón vị tam thiếu gia đã mất tích một năm, trên dưới Phong gia cố ý sửa sang lại toàn bộ khu vườn, thậm chí bức tường bên ngoài của đại trạch nhà họ Phong cũng được chăm chút sơn lại. Cho dù Phong Nhã Vi vừa mới chết không lâu nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của mọi người trong Phong gia.
Xe từ cánh cổng chạm khắc dọc theo hoa viên chạy vào, từ xa nhìn Phong Khánh dẫn đầu đám người đứng trước cửa lớn, trong mắt Phong Thành thoáng qua rất nhiều chán ghét, sau đó hắn trở lại dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng.
Phong Thành xuống xe do tài xế mở ra, Phong Khánh lập tức sải bước lớn nghênh đón, một tay ôm bờ vai của hắn, tâm trạng kích động không nói nên lời, “Tiểu Thành, hơn một năm nay con có khỏe hay không? Không liên hệ với chúng ta gì cả? Con có biết chúng ta lo lắng như thế nào không?”
Phong Thành cúi đầu, giọng nói vừa phải vừa yếu ớt, “Xin lỗi ông nội, con làm ông lo lắng.” Về phần tại sao hắn biến mất hơn một năm không liên lạc với người nhà họ Phong, ngón tay bị đứt lìa một năm trước là xảy ra chuyện gì, và tại sao hắn lại trốn thoát khỏi những kẻ bắt cóc giết người? Phong Thành đã chuẩn bị sẵn một bộ hùng biện, tin rằng ngay cả người đa mưu túc trí như Phong Khánh cũng không thể nhìn ra một chút sơ sót.
“Không sao không sao, trở về là tốt rồi.” Phong Khánh cười vỗ vỗ lưng hắn, “Trần thúc của con nói tìm thấy on ở An Bình, ta còn tưởng mình nghe lầm, trở về là được rồi a.”
Phong Đình tiến về phía trước, có lẽ nghĩ rằng mẹ đứa trẻ chết là do mình, nên có phần mất tự nhiên khi đối mặt với con trai của mình. Phong Thành nhìn hết vào trong mắt, nhưng không vạch trần, mà lướt qua ông ta không chút dấu vết, theo Phong Khánh đi vào nhà.
Người nhà họ Phong cố gắng che giấu cái chết của Phong Nhã Vi, mà theo quan điểm của Phong Khánh, là một người đàn ông, nhất định phải có sự chịu đựng, dù núi Thái Sơn có sụp đổ cũng không được thay đổi sắc mặt, nếu không sẽ không xứng đáng là người nhà của Phong gia. Nên khi ông báo tin cho Phong Thành, nét đau buồn thoáng qua trên khuôn mặt Phong Thành làm ông hài lòng. Ít ra, đứa trẻ không cuồng loạn như ông tưởng tượng, đừng nói là buồn khổ, nó không khóc lóc hay làm khó, càng không cần người khác dỗ dành. Phong Khánh nghe được hắn nói, “Con muốn gặp bà.”
Phong Khánh thở dài gật đầu, “Ngày mai ta sẽ kêu tài xế đưa con tới đó.”
Phong Nhã Vi không có danh phận trong Phong gia, nên sau khi chết chỉ là một phần mộ lẻ loi. Phong Thành đứng trước bia mộ mới dựng, nhìn mặt mũi bình tĩnh và đạm nhiên của Phong Nhã Vi trên bia mộ, trên mặt không có buồn vui. Hắn biết mình sẽ không báo thù, bởi vì là mẹ hắn nguyện ý, hắn cần gì phải để cho nàng ở dưới đất cũng không an bình?
Chỉ là, lúc này Crow quá yếu ớt, còn hắn đơn bạc không thể gánh chịu những thứ lớn lao, nên hắn cần trưởng thành, cần sức mạnh, chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn, nó mới có thể bảo vệ được người quan trọng nhất. Lần sau sẽ không khoanh tay đứng nhìn người quan trọng của mình chết trước mặt mà không thể làm gì được.
Thế giới này không bao giờ cần kẻ yếu, vì kẻ yếu sẽ luôn chết trước, giống như người mẹ ngu ngốc của hắn, chết vì người đàn ông mình yêu thì thế nào, bất quá đổi lại vài giọt nước mắt giả dối và một khoảng thời gian ngắn hư tình giả ý mà thôi. Chỉ có kẻ mạnh thật sự mới có quyền, đối với Tiêu Ninh, hắn sẵn sàng và phải trở thành một người mạnh mẽ.
Vào tuần thứ tư sau khi Phong Thành trở lại Phong gia, từ An Bình nghe được tin tức về Tiêu Ninh.
Lập Quân nói qua điện thoại, “Ngày đó sau khi cậu bỏ đi, Tiêu Ninh cũng được cha mẹ đem về nhà. Sau khi đi trở về, Tiêu Ninh bệnh nặng một trận, lúc tỉnh lại cũng không nhớ rõ.”
Phong Thành cảm giác nắm trong tay điện thoại siết chặt, “Anh nói, không nhớ rõ là có ý gì?”
Bên kia lặng đi một lúc, như đang cân nhắc lời nói, “… Tất cả những ký ức trước đó của ngày hôm đó đều không còn nữa. Bác sĩ nói rằng cậu ấy có thể sẽ bình phục hoặc không bao giờ nhớ được. Bố mẹ cậu ấy cũng không kể lại chuyện gì, miễn cho cậu nhóc bị kích thích, dù sao đứa trẻ cũng còn quá nhỏ, anh cảm thấy thế nào?”
Trời bên ngoài chưa tối hẳn, vài nhánh hoa hồng trong vườn đang đung đưa trong gió, có lẽ vì trời đã vào đông, Phong Thành đột nhiên cảm thấy rất lạnh. Cái lạnh thấu qua lỗ chân lông nhanh chóng chiếm lấy chân tay của hắn, ngay cả tay cầm điện thoại di động cũng trở nên cứng ngắc, Lập Quân bên kia nghe điện thoại vẫn chờ hắn trả lời, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, hình như điện thoại di động rơi xuống đất, sau đó là tiếng bíp bíp mất kết nối.
Phong Thành mở cửa sổ, dưới chân vương vãi mấy phần nhỏ của điện thoại di động, khuôn mặt dịu dàng như thần dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhưng đôi mắt sâu như biển, bên trong dường như ẩn chứa vô số cảm xúc. Khi quan sát kỹ hơn, chỉ thấy một mảnh u tối. Ngọn gió đông khô khốc từ cửa sổ tràn vào, làm rối tung sợi tóc rối loạn trên trán hắn, giữa những lọn tóc xơ xác, dường như hắn nhìn thấy nụ cười rực rỡ và sáng lạn của đứa trẻ như đóa hoa hướng dương, như làn váy thu hải đường của mẹ thêu trong ký ức, dù không phải là loại bắt mắt nhất vẫn có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Sau đó, Phong Thành đến An Bình một chuyến, hắn đã đợi rất lâu ở lối vào của con hẻm, nơi hắn gặp Tiêu Ninh lần đầu tiên. Cũng chẳng còn gặp lại bóng dáng nhỏ nhoi đánh trả tụi nhỏ nữa.
Không cam lòng bị lãng quên như thế này, nhưng không thể làm gì.
Cách duy nhất của Phong Thành là nở một nụ cười gượng gạo, sẽ nhớ đến đứa trẻ lướt qua mình mà không nheo mắt, sẽ không ai thốt lên rằng: Anh à, anh lớn lên nhìn đẹp quá.
Sẽ chẳng ai nhớ đến ngày sinh nhật của mình để chuẩn bị quà.
Sẽ không có ai đuổi theo sau chiếc xe của mình với vẻ mặt buồn bã, gọi đi gọi lại tiếng ca ca.
Tiêu Ninh, ngay cả khi em không nhớ bất cứ điều gì, anh vẫn sẽ nhớ kỹ em, mãi mãi.
Vào ngày thứ hai trong sinh nhật lần thứ 15 của Phong Thành, hắn nói với Phong Khánh mong muốn sống xa nhà của mình. Phong Khánh vui vẻ đồng ý. Hôm sau, Phong Thành bước ra khỏi cửa nhà Phong gia chỉ đem theo hành lý đơn giản. Từ đó về sau, ngôi nhà này sẽ không cho hắn bất kỳ lưu luyến, hay nỗi nhớ nào nữa, nó không đáng giá để tiêu hao chút cảm xúc nào hắn đã trải qua.
Năm năm sau, Phong Thành và trở về nước, định cư An Bình.
Khi đó, Tiêu Ninh đã là một cậu bé 12 tuổi, vẫn thích đánh nhau như trước, vẫn không chịu thua bất kỳ ai, nhưng lại không nhớ có một người tên Phong Thành, cũng không nhớ mình đã từng thích người ca ca này nhiều đến mức nào.
Năm đó, chuyện cháu trai ruột của Phong Khánh là Phong Việt yêu một người đàn ông như sôi sùng sục, xảy ra rất nhiều rắc rối. Thái độ của Phong Việt rất rõ ràng, anh ta thề sống thề chết ở cùng người thanh niên tên Dư Hiểu. Mà thái độ của Phong Khánh càng cứng rắn, Phong gia không thể có loại cặn bã yêu đương với đàn ông, nên sự việc này kết thúc bằng cái chết do tai nạn của Dư Hiểu. Phong Việt biến thành một kẻ mất trí, bị xóa tên và đuổi khỏi Phong gia. Ở An Bình xa xôi, Phong Thành nghe được chuyện này, bất quá cười bỏ qua.
Trước giờ có chuyện nào của Phong gia mà được đưa ra ánh sáng đâu.
Chỉ là giết một cá nhân thôi, chuyện không có gì đáng nói với nhà họ Phong, cũng chỉ có Phong Việt phát điên lên vì chuyện này, đã có lúc anh ta cứ phát điên ở Mỹ, chẳng biết suy nghĩ tìm cách báo thù cho Dư Hiểu.
Phong Thành, 20 tuổi, đã là một người đàn ông trưởng thành và vững vàng. Những đường nét ngây ngô trên khuôn mặt ấy đã được trau chuốt thành những đường nét sắc sảo và sâu thẳm. Thân hình gầy gò đã trở nên thon dài và thẳng tắp, giống như một cây tùng đơn độc trên vách đá, thanh ngạo mà giàu sức dãn.
Hắn thích Tiêu Ninh bởi vì nụ cười của Tiêu Ninh trong sáng không có tạp chất, đây là điều hắn muốn nhất nhưng lại không có, cho nên hắn thích gần gũi đứa nhỏ đó.
Tuy nhiên, phần tình cảm này không ngừng thay đổi theo năm tháng, khi hắn phát hiện ra, sự quan tâm và yêu thương dành cho em trai đã trở thành tình cảm giữa những người yêu nhau.
Phong Thành chưa bao giờ nghĩ tính hướng của mình sẽ khác với những người khác, nhưng hắn cũng không quá ngạc nhiên, chỉ liên tục nghĩ đi nghĩ lại, nếu Tiêu Ninh biết hắn thích cậu như vậy, liệu cậu có sợ hãi bỏ đi không?
Lập Quân là người đầu tiên để ý đến suy nghĩ của hắn, luôn hỏi hắn tại sao không lại tiếp cận Tiêu Ninh.
Lúc này Phong Thành sẽ trầm mặc một hồi, sau đó cười nói, “Chờ cậu ấy lớn hơn một chút.”
Khi lớn lên có thể phân biệt rõ tình yêu nam nữ, khi lớn lên có thể chấp nhận yêu cùng giới tính, trước lúc đó, việc Phong Thành phải làm là đứng từ xa ngắm nhìn cậu.
Vào ngày Cá tháng Tư khi Tiêu Ninh 14 tuổi, ở nước Mỹ xa xôi hắn nhận được tin báo về vụ tai nạn xe hơi của cha mẹ Tiêu Ninh.
Hắn vội vã trở về trong đêm, nhưng chỉ bắt được một khoảng không.
Lúc hắn vội vàng đến bệnh viện, Tiêu Ninh đã bị người thân đưa đi, sau đó tài sản của cậu cũng bị người thân chiếm hết, chỉ còn lại tin tức về căn nhà do cha mẹ để lại. Lúc đó Bạch Bắc và Lăng Ba là hai cánh tay trái phải của hắn nói, “Thành ca, anh đi đón Tiểu Ninh thì tốt hơn, sớm muộn gì cậu ấy cũng biết chuyện trong quá khứ, tôi tin rằng cho dù biết, cậu ấy cũng sẽ không trách anh.”
Đôi mắt của Phong Thành có thể xuyên thấu qua cửa sổ lớn sát đất nhìn ra ngoài. Tấm kính phản chiếu khuôn mặt nghiêm nghị của hắn. Rõ ràng là đang là đầu mùa hè, nhưng giọng nói của hắn vẫn lạnh như váng băng, “Bảo Mạc Nhan bí mật chăm sóc cho hai anh em bọn họ, sai người chặt hết ngón tay của những người thân ngầm chiếm đoạt tài sản. Nếu bọn họ thích ăn xin như vậy, cứ để họ sống bằng nghề ăn xin cả đời đi. Nhớ, chuyện này đừng để Tiểu Ninh biết.”
Tiêu Ninh đã mất đi cha mẹ, lớn lên rất nhiều chỉ qua một đêm, ít nhất, vẻ tàn nhẫn trên khuôn mặt cậu dần dần mờ đi, thay vào đó là một sự u ám sâu sắc hơn.
Tiêu Ninh như thế này không phải là điều Phong Thành muốn thấy, hắn mong rằng cậu sẽ luôn nở một nụ cười rực rỡ và sáng lạn, không bao giờ biết đến bóng tối hay tranh đấu trên thế giới này.
Khi Tiêu Ninh 15 tuổi, cậu như một con ngựa hoang lạc lõng, suốt ngày lang thang trong những trò chơi, nhờn với đám xã hội đen, mái tóc nhuộm đen rối bời, lỗ tai có vài lỗ. Vẻ ngoài đáng ghét sợ người khác không biết rằng cậu vô học vô công rỗng nghề. Phong Thành nhìn thấy Tiêu Ninh như thế này trong bức ảnh, cây bút trên tay hắn gãy làm đôi trước câu trả lời. Lăng Ba thấy vậy rụt cổ lại, nghe ông chủ phân phó, “Gọi Bạch Bắc tới đây.”
Trong Crow, Phong Thành như một vị thần, mỗi một cử động, mỗi một ánh nhìn trong mắt, mỗi một lời nói của hắn đều được tôn sùng là thánh chỉ.
Cho nên khi Phong Thành yêu cầu Bạch Bắc và Bạch Bắc rời khỏi Crow và bảo vệ Tiêu Ninh thay cho hắn, cả hai đã đồng ý không chút do dự.
Khi Phong Thành biết đến người tên Cận Phong, Bạch Bắc và Lăng Ba đã lấy được lòng tin của Tiêu Ninh. Khi Phong Thành nhìn thấy nụ cười đó lần nữa trên khuôn mặt Tiêu Ninh, thì người đứng đối diện Tiêu Ninh đã không còn là hắn, thay vào đó là một mỹ nam anh tuấn bất phàm. Hai người bọn họ trạc tuổi nhau. Khóe mắt của Tiêu Ninh cong lên khi nói chuyện khiến Phong Thành đột nhiên cảm thấy khủng hoảng của chính mình, bởi vì Phong Thành nhìn thấy từ trong đôi mắt đó, sự thân mật.. và yêu say đắm.
Trong những năm qua, mỗi bước đi của Phong Thành đều cực kỳ chính xác, hắn đã tính toán hết mọi chuyện, nhưng hắn lại quên mất rằng, trong suốt những năm tháng hắn bỏ đi, cũng sẽ có ngày Tiêu Ninh thích người khác. Phong Thành không thể lường được lúc đó hắn cảm thấy thế nào, chỉ cảm thấy như thể ai đó đang hung hăng đấm vào ngực hắn, đau đến hoảng.
Bạch Bắc có một bộ não thông minh, ít nhất, có anh ta ở bên người, cuộc sống của Tiêu Ninh tốt hơn so với tưởng tượng của Phong Thành, huống chi còn có thêm một Lăng Ba nói nhiều. Trên bàn Phong Thành là một đống ảnh chụp Tiêu Ninh, gương mặt bướng bỉnh, nụ cười xuất hiện ngày càng nhiều. Phong Thành nhặt một tấm gần đây nhất, Tiêu Ninh 19 tuổi có đôi mắt trầm lặng và thân hình gầy gò như trước, nhưng cậu không còn là đứa trẻ cần người bảo vệ nữa. Phong Thành nhìn hình ảnh của người kia, ánh mắt lưu luyến mà dịu dàng.