Phong Thành tới An Bình đã là đêm giao thừa.
Tiêu Ninh từ sáng sớm đã gọi điện cho hắn nói năm nay gia đình anh sẽ về quê ăn Tết. Phong Thành đứng giữa sân bay đông nghịt, nhìn cảnh nam nữ xa cách gặp lại, người một nhà đoàn tụ sau một thời gian dài. Mọi thứ xung quanh diễn ra rất tự nhiên và hòa hợp, khiến lòng hắn càng nôn nóng muốn nhìn thấy Tiêu Ninh.
Lúc hắn bước ra khỏi sân bay, xe của Bạch Bắc đã đợi sẵn ở ven đường, thấy hắn bước ra Lăng Ba trên xe vội vàng chạy xuống mở cửa cho ông chủ lớn. Phong Thành liếc mắt nhìn anh ta rồi ngồi thẳng vào ghế sau. Trong lòng Lăng Ba vẫn mang sự kính sợ, lúc này cũng không dám làm loạn mà ngoan ngoãn ngồi chỗ ghế phụ. Xe khởi hành từ sân bay nhanh chóng trộn lẫn vào giao thông đông đúc.
Bạch Bắc cầm vô lăng nhìn đường phía trước, “Thành ca, bây giờ anh về nhà sao?”
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe không ngừng bị bỏ lại, đèn lồng đỏ trước cửa hàng, băng rôn rực rỡ lễ hội ở ven đường, khuôn mặt của Tiêu Ninh cứ như vậy đâm vào lòng hắn, hắn nheo mắt, hình như mỉm cười nhẹ nhõm rồi nhàn nhạt thốt lên, “Đi về quê.”
Sau khi nghe vậy, Bạch Bắc và Lăng Ba nhìn nhau và hiểu ngay rằng quê trong miệng hắn chính là quê hương của Tiêu Ninh.
Nhà hàng lẩu đã đóng cửa mấy hôm nay, Tiêu Ninh đích thân đưa Hạ Thất trở về Trùng Khánh, sau đó vòng về quê, còn Tần Thư cũng bị anh trai đưa về Bắc Kinh mấy ngày trước.
Ngày hôm sau, Tiêu Ninh đưa bà cố và Tiêu Vũ trở về quê, cũng đem theo khá nhiều đồ gồm một số quần áo cá nhân và những thứ mà bà cố có thể sử dụng trong vài tháng tới. Ban đầu, anh dự định sẽ đi xe buýt đường dài trở về, kết quả sáng sớm Lăng Ba đã gõ cửa sân, cười nói tiễn bọn họ về quê.
Tiêu Ninh biết đây là sự sắp xếp của Phong Thành vì vậy anh không từ chối. Quê hương của Tiêu Ninh vẫn ở An Bình chỉ là tương đối xa. Ngay cả khi Lăng Ba lái một chiếc Audi hiệu suất cao cũng tốn hết ba giờ đồng hồ. Quãng đường đi có một phần ba là đường đất, đường đi thì gập ghềnh xóc nảy, ngồi trên đó giống như đang nhảy trong vũ trường. Bà cố tuổi đã lớn không thể chịu được xóc nảy nên Tiêu Ninh đã nhờ Lăng Ba lái xe chạy chậm hơn một chút. Họ khởi hành vào sáng sớm khi đến cửa thôn cũng đã gần trưa.
Những năm trước, bà cố thường về vào thời điểm này nên từ xa đã thấy bác trai và người nhà trong gia đình đang đợi.
Đã một năm không gặp nhau nhưng vừa gặp mặt lại thấy rất thân thiết. Tiêu Ninh giữ Lăng Ba lại ăn trưa nhưng Lăng Ba nói rằng anh ta có việc không thể ăn được. Tiêu Ninh thấy rằng anh ta thực sự đang có chuyện nên anh không ép ở lại nữa, chỉ dặn anh ta đi đường rất cẩn thận và Lăng Ba vội vàng lái xe đi.
Bà cố có một ngôi nhà cổ ở quê, cao hai tầng, phía trước có sân rộng trồng một số loại cây hoa cỏ, sát bên còn có một giàn nho, nếu đến đây vào mùa hè thì có thể ngồi dưới giàn vừa thưởng thức không khí mát mẻ vừa ăn nho. Mấy ngày trước có vài người họ hàng đích thân đến dọn dẹp nhà cửa, chăn bông còn có mùi nắng của mùa đông. Chờ Tiêu Ninh dọn dẹp xong cho bà cố, anh họ nhà bác trai cũng gọi họ xuống nhà ăn trưa.
Người dân quê nấu những món ăn đơn giản nhưng mỗi món ăn được chia phần rất hào phóng, đều được đựng trong bát lớn, món trên bàn cũng phong phú. Có lẽ là bản địa, thậm chí rau xanh bình thường cũng đặc biệt ngon, bác trai và bác gái nhiệt tình bắt chuyện vừa bảo họ ăn nhiều hơn chút vừa gắp đồ ăn bỏ vào bát của bà cố. Họ rất cẩn thận làm một ít thức ăn mềm cho bà cố nhai, Tiêu Ninh thấy để cho bà cố ở đây một thời gian là một lựa chọn đúng đắn.
Vào đêm giao thừa, Tiêu Ninh và Tiêu Vũ đi dạo thị trấn một chuyến, họ mua một số bức tranh Tết và câu đối Tết dự định dán chúng lên khung cửa nhưng họ không tìm được bức nào ưng ý. Cuối cùng chỉ mua một vài bức tranh chúc Tết và cặp câu đối. Bất quá trông không đẹp bằng bức thư pháp do Phong Thành viết. Tiêu Ninh từng nhìn qua bức thư pháp của Phong Thành viết bằng bút lông, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, cứng cáp có lực, rất có phong phạm đại gia.
Tiêu Ninh hỏi gia đình bác gái mượn một chiếc xe đạp, lúc đi thì Tiêu Vũ chở, lúc về thì anh chở. Hôm này chẳng có tuyết rơi, chắc là vì thời tiết sắp bước sang năm mới. Mặt trời đã ló dạng chiếu những tia nắng xuống mặt đất, mặc dù không nhiều lắm nhưng vẫn có cảm giác ấm áp khi nó chiếu vào cơ thể.
Lúc Tiêu Ninh về thì mồ hôi nhễ nhại, anh quay về phòng thay quần áo rồi mới đi ra. Tiêu Vũ đã trộn hồ xong đang dán mấy bức tranh mừng năm mới lên cửa.
Bà cố đang ngủ trưa, Tiêu Ninh quyết định tới bữa trưa mới gọi bà dậy.
Sau khi bức tranh chúc mừng năm mới được dán lên, Tiêu Vũ định leo lên chiếc thang để treo hai chiếc đèn lồng đỏ thì Tiêu Ninh nhìn thấy liền kéo cậu xuống, nói, “Đưa đèn lồng cho anh, để anh treo cho. “
Tiêu Vũ ngoan ngoãn đưa chiếc đèn lồng trong tay cho anh trai, Tiêu Ninh một tay cầm chiếc đèn lồng, tay kia vịn cây thang leo lên. Tay cầm chiếc đèn duỗi ra một ngón tay trắng trẻo và mảnh khảnh, dưới ánh mặt trời ấm áp dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng mỏng manh. Thân hình cao lêu nghêu của anh cách mặt đất một mét, dưới chiếc áo khoác đen khoác ngoài là một đôi chân dài mặc quần jean sáng màu. Nghe thấy tiếng động phía sau, anh chậm rãi xoay đầu lại, giật mình, khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ, giống như một viên kim cương đã mài giũa, như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.
Phong Thành dáng người cao lớn đứng ở cổng sân ngẩng đầu nhìn anh, một tay đút túi, trên miệng nở nụ cười nhàn nhạt, tao nhã cao quý.
“Phong đại ca, sao anh lại tới đây!” Tiêu Vũ kêu lên, hiển nhiên là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Phong Thành bước từng bước tới, cười nói, “Không ngại anh đón năm mới cùng mọi người chứ?”
Tiêu Vũ lập tức lắc đầu, “Đương nhiên không ngại.”
Phong Thành bước đến chân thang ngẩng đầu nhìn người phía trên, nhẹ giọng nói, “Trèo cao như vậy mà ngã xuống thì phải làm sao?”
Tiêu Ninh mỉm cười chưa trả lời, chỉ xoay người treo chiếc đèn lồng trong tay rồi cầm lấy một chiếc khác treo lên, sau đó leo xuống. Tiêu Vũ thức thời bước tới giữ chiếc thang, còn Phong Thành cầm tay của Tiêu Ninh dùng sức đem người ôm vào trong lòng, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của người thanh niên, giống như một tráng sĩ mạnh mẽ trở về sau trận xuất chinh, trong giọng nói vui mừng, “Tiểu Ninh, anh rất nhớ em.” Lời nói buồn nôn như vậy lọt ra khỏi miệng Phong Thành vô cớ lại nghiêm túc và sâu sắc hơn một chút, như thể đây là lời thổ lộ sâu nhất trong lòng hắn.
Tiêu Ninh đáp, ôm lấy eo thon của hắn, vùi đầu vào trong cánh tay hắn, không nói nên lời.
Anh vốn tưởng rằng Phong Thành sẽ ăn mừng năm mới tại Phong gia, không ngờ được gặp hắn vào ngày trước giao thừa, có thể thấy kết quả thương lượng không được tốt. Thế nhưng trên mặt Phong Thành cũng không có biểu hiện gì khác hơn là tình cảm nên Tiêu Ninh cũng yên lòng, ít nhất dù người khác muốn đánh tới, cũng phải đợi đến khi qua Tết.
Họ hàng nghe tin bạn của Tiêu Ninh đi cùng nên kêu anh chở người bạn này đi ăn tối. Bà cố rất ngạc nhiên khi thấy Phong Thành nhưng bà cũng bật cười khi thấy niềm vui không giấu được trên người Tiêu Ninh. Bà là người thông suốt, bây giờ cũng đã đoán ra nên không quan tâm gì nữa, chỉ cần Phong Thành không làm gì có lỗi với Tiêu Ninh, bà sẽ cho qua hết.
Người dân ở nông thôn tính tình chân chất, cả đời chưa từng thấy qua đại nhân vật nào, cho nên khi Tiêu Ninh dẫn Phong Thành vào nhà, trong nhà yên lặng hết mấy giây. Người đàn ông cao gầy có nét trầm lặng, nụ cười nhẹ khiến nét mặt hắn càng thêm khó đoán, một đôi mắt sâu không lường được, áo khoác đen trên người là phẩm chất tốt, thoạt nhìn đã biết giá trị xa xỉ. Mang một đôi ủng quân đội ống đứng, đứng ở cửa, giống như một bóng người bước ra từ trong tranh. Phong Thành cũng chậm rãi nói trong không gian yên tĩnh này, giọng nói mang theo nụ cười ôn hòa và lịch sự, “Xin chào mọi người, tôi là bạn của Tiểu Ninh, tôi tên là Phong Thành, làm phiền mọi người.”
Trời sinh hắn phong thái hời hợt, cử chỉ giở tay nhấc chân có sức hấp dẫn khó cưỡng, đã sớm bắt chuyện sôi nổi với mọi người. Tiêu Ninh ngồi bên cạnh nghe Phong Thành vừa nói chuyện vừa không quên gắp thức ăn cho anh. Mọi người chỉ chú ý đến lời nói của Phong Thành, không quan tâm đến việc hắn thường xuyên gắp đồ ăn cho Tiêu Ninh. Chỉ có Tiêu Vũ và bà cố là trong lòng sáng như gương, nghĩ đến Phong Thành không ngại cực khổ chạy về quê ăn Tết với họ, mới thấy được một tấm chân tình.
Sau bữa ăn, Phong Thành đã trở nên quen thuộc với mọi người, Tiêu Ninh chỉ vùi đầu vào bữa ăn, giọng nói quyến rũ của Phong Thành thỉnh thoảng lại vang lên bên tai. Không hiểu sao anh lại đột nhiên nghĩ đến hai từ “chuyện nhà”, nghĩ đến người này là Phong Thành, trong tương lai anh sẽ sống với hắn, mọi thứ về củi, gạo, dầu, muối, nước sốt, giấm và trà đều sẽ liên quan. Trong tim như ăn điềm mật, y hệt một cô gái đang hoài xuân, sự ngọt ngào cứ mãi lắc lư trong lòng như những gợn sóng, đẩy tới đẩy lui không thể dừng lại.
Có lẽ là bởi vì người này quá cao cao tại thượng, lại buông bỏ thân phận ngồi xuống cùng bàn nói mấy chủ đề thô thiển kỳ quái với người thân, nhìn thôi cũng rất vừa lòng. Tiêu Ninh liếc mắt rồi đưa tay nắm bàn tay Phong Thành để dưới gầm bàn, giọng nói Phong Thành bị khựng lại chút vì hành động này, rồi thản nhiên tiếp tục, vừa siết chặt các ngón vừa nắm chặt bàn tay không mời mà đến.
Trong thời gian sau đó, Phong Thành không động đũa nữa, kể cả khi người khác mời rượu, hắn cũng cầm cốc bằng tay trái để uống cùng người khác, còn tay phải để dưới bàn, mười ngón đan xem với anh.
Sau bữa cơm trưa, bà cố và Tiêu Vũ ở nhà bác gái nói chuyện phiếm, Tiêu Ninh đưa Phong Thành ra khỏi nhà, đi trên con đường đất trong thôn tản bộ.
Tết Nguyên Đán bọn trẻ chơi điên rồi, liên tục có mấy đứa nhỏ đi ngang qua, chúng nó cũng không quên nhìn hai người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong thôn. Hai người cư xử thân mật, nhưng là không thể ghét bỏ. Người đàn ông cao lớn khẽ mỉm cười, thiếu niên bên cạnh cũng khẽ cười, đứa trẻ chạy đi, khi pháo trong tay ném ra ngoài, giữa cánh đồng khô cằn trong mùa đông vang lên tiếng pháo giòn giã.
Mùa đông ở miền quê vắng lặng, không khí se lạnh không kém ở thành phố, chỉ là có người này bên cạnh nên không còn thấy lạnh, chỉ có trái tim nóng như lửa đốt có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Hai người đi chốc lát đã đến trường tiểu học trong thôn, trường đã nghỉ nhưng cửa vẫn mở, hai đứa bước vào. Cơ sở vật chất ở đây rất đơn sơ, bàn bóng bàn toàn bằng đá, Phong Thành quan sát vào trường, đột nhiên mỉm cười và nói, “Trường học này cần được cải tạo.”
“Ừm, nhưng em nghe bác trai nói trong thôn nghèo, hiện tại không có khả năng chi trả.” Lúc Tiêu Ninh nói xong đã bước đến bàn chơi bóng bàn, cũng không biết nó có sạch sẽ hay không, anh trực tiếp ngồi lên. Phong Thành nhét hai tay trong túi, bước đến gần, cúi đầu và hôn lên má anh, “Chúng ta quyên góp một ngôi trường cho họ.”
Tiêu Ninh hai mắt sáng lên, “Trước tiên em thay bọn họ cám ơn anh.”
Phong Thành nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng và ranh mãnh, “Cám ơn bằng cách nào?”
Tiêu Ninh cũng không chút suy nghĩ, vươn tay câu cổ kéo người xuống, sau đó đưa môi phủ lên, chủ động bày tỏ tình cảm với người yêu. Phong tiên sinh đương nhiên mong còn không được, một lúc lâu sau, hắn chuyển thế bị động thành chủ động, kéo người đó vào lòng hôn sâu hơn. Hai người mới cách nhau vài ngày như thể vài chục năm chưa gặp, Phong Thành trở nên hung hăng như muốn nuốt chửng Tiêu Ninh trước khi anh nguyện ý. Tiêu Ninh bị hắn hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, cả người đều dựa vào vòng tay hắn, và khi họ sắp hụt hơi, Phong Thành giật lại khoảng cách của hai người.
Tiêu Ninh ghé vào vai hắn hít thở mấy hơi rồi mới nói, “Nụ hôn này của em thật có giá trị.”
Thấy Phong Thành không lên tiếng, anh tiếp tục, “Đổi trường bằng một nụ hôn, he he, có phải em có giá trị cao không?”
Phong Thành siết chặt vòng tay ôm anh vào lòng, xung quanh yên lặng, giọng nói trở nên vô cùng rõ ràng, “Đối với anh, em chính là tất cả.”
Yêu một người là điên rồ, có thể làm bất cứ điều gì cho người ấy, dù đúng hay sai.
Vì vậy, đối với Phong Thành, Tiêu Ninh là tất cả, dù có dùng mọi thứ cũng không thể đổi lấy.
Tiêu Ninh nghe xong liền sửng sốt, sau đó hài lòng ậm ừ rồi hôn tới, trong khe hở hôn chỉ nghe anh nói mơ hồ, “Phong Thành.”
Rồi giọng nói của người đàn ông vang lên, “Ừ.”
Vào đêm giao thừa, cả gia đình quây quần bên chiếc bàn tròn lớn và ăn bữa cơm tất niên rất thịnh soạn. Phong Thành ngồi bên cạnh Tiêu Ninh, cùng mọi người cụng ly ngược xuôi, coi như đã sáp nhập vào gia đình này. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc và ngưỡng mộ người đàn ông đột ngột xuất hiện này, một người đàn ông đẹp trai không giống người. Màn đêm bên ngoài đen kịt, cùng mọi người nói cười, vẻ mặt bình thản chan hòa dưới ánh đèn ấm áp. Tiêu Ninh gác đũa ngang nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên trên, nở một nụ cười hạnh phúc mà anh thậm chí không nhận ra.
Đúng tám giờ, dạ tiệc mừng xuân bắt đầu.
Tiêu Ninh đã không xem Gala Lễ hội mùa xuân trong nhiều năm, bên cạnh có Phong Thành, ngay cả một tiểu phẩm bình thường cũng có thể cười vang. Bà cố đã xem cùng mọi người một lúc, rồi bị bà ngoại nhà chú bắt đi, hai người già đi vào buồng trong nói chuyện, chắc đêm nay sẽ ngủ chung giường. Tiêu Vũ nhìn một hồi cũng thấy buồn ngủ nên dụi mắt rồi đi về ngủ, Tiêu Ninh và Phong Thành đứng dậy và theo cậu đi ra nhà của bác trai.
Ở đây không có đèn đường, tầm nhìn hoàn toàn tối đen khi đi ra ngoài. Phong Thành lấy điện thoại di động làm đèn pin, hai người đi bộ về nhà dọc theo con đường không bằng phẳng. Về đến nơi thì Tiêu Vũ đã ngủ ngay, Tiêu Ninh đưa người trở về phòng. Anh ngã ở trên giường giang rộng tay chân, Phong Thành đi tới nửa ôm lấy anh, cởi bỏ áo khoác nặng nề đặt ở trên ghế bên cạnh giường, trong phòng không có hệ thống sưởi ấm, cho nên Phong Thành chỉ cởi áo khoác, đem người nhét vào trong chăn bông, còn Tiêu Ninh thì nép vào trong chăn bông, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn hắn, trong đó nhiệt liệt dị thường.
Phong Thành có chút chịu không nổi, quay lưng cởi áo khoác, vừa quay đầu lại đã thấy người trên giường không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc cám dỗ, xấu xa, xảo quyệt và … quyến rũ trần trụi.
Hô hấp Phong Thành bị kiềm hãm, hắn bước tới đè người đó vào trong chăn bông, nói nhỏ, “Đừng để cảm lạnh.”
Nhưng mà Tiêu Ninh nhân cơ hội nắm lấy tay hắn kéo thật mạnh, Phong Thành ngã xuống giường, vừa lúc đè lên người anh. Phong Thành vươn tay vén thẳng tóc trên má anh, giọng nói có chút khàn khàn, “Tiểu Ninh, em đừng châm lửa, bằng không khó dập lắm.”
Tiêu Ninh ngây ngô chớp chớp mắt, “Em không thể dập tắt được… chỉ dùng thân thể dập lửa thôi.” Lời nói cực kỳ chậm rãi, từng lời đều mang theo mùi vị khó lường, Phong Thành cảm thấy hô hấp của mình cũng bắt đầu gấp gáp, và tất cả nhiệt độ trong cơ thể đều dồn về một điểm nào đó dưới người. Đối mặt với ánh mắt đầy khiêu khích và quyến rũ của Tiêu Ninh, câu trả lời duy nhất của Phong Thành là cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi mọng nước.
Phong Thành một tay đặt lên vầng trán mịn màng, tay còn lại đặt ở trên người, Tiêu Ninh buộc phải rướn cổ lên chịu đựng nụ hôn mãnh liệt và điên cuồng của hắn, thân mình đã mềm như nước. Thấy Phong Thành vẫn một bộ dáng quân tử hoàn toàn không có ý định vượt qua ao sấm một bước, Tiêu Ninh dốc lòng nắm lấy tay Phong Thành, đưa bàn tay đó vào trong áo lông của mình. Hành động mời mọc này làm cho Phong Thành dừng lại, trong đôi mắt đen tĩnh lặng lại chứa đựng cảm xúc mãnh liệt, có thể nhìn ra dục vọng đang bị đè nén đến tột cùng, hắn nhìn anh trầm giọng nói, “Tiểu Ninh, em chưa đủ 16 tuổi.”
Tiêu Ninh nháy mắt, vô tội nói, “Ai quy định phải chờ đến 16 tuổi? Bây giờ em nhịn không được, anh có muốn tới hay không?”
Câu nói này cực kỳ táo bạo, không thể nghi ngờ chính là nói, hiện tại em hết nhịn nổi, anh có muốn chơi em không!
Phong Thành cúi đầu thấp cười, “Đau lắm, không sợ sao?”
Tiêu Ninh cong môi nghĩ thầm, đương nhiên em biết đau lắm a, nhưng làm loại chuyện thế này với người mình thích thì đau tới đâu cũng đáng, sợ cái gì, a phi!
Vì vậy, anh ngửa cổ, đôi mắt đen biếc liếc nhìn Phong Thành, “Phong tiên sinh, anh kiếm cớ nhiều như vậy, chẳng lẽ là không được à?”
“Vậy em đừng hối hận!” Phong Thành dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn anh chằm chằm. Bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy khó chịu khi bị tra hỏi như vậy, huống chi là người mình nâng niu trong lòng. Cho nên sau khi Phong Thành nói những lời này, hắn đã trực tiếp dùng hành động để chứng minh.