*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* JQ: gian tình
Cho đến khi hai người ra khỏi con hẻm cũ, Tiêu Ninh mới dừng lại nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi, “Tiểu Nhan là…”
“Cậu biết đó, Mạc Nhan, em trai của ông chủ bán lược.” Phong Thành nhìn anh và cười giải thích, “Gia đình họ Phong và họ Mạc có giao tình, qua lại tương đối thường xuyên. Ba người chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, giống như cậu với Tần Thư vậy.”
Tiêu Ninh gật đầu, người như Phong Thành hẳn là có một bối cảnh gia tộc vô cùng lớnh mạnh sau lưng. Điều này không có gì đáng kinh ngạc, Mạc Nhan có thể là giám đốc của trường Anh Lan, vậy gia đình tự nhiên cũng sẽ có của cải.
Một đường không ai nói chuyện.
Lúc xe chạy tới cửa nhà bà cố đã gần sáu giờ, không biết bà cố và Tiêu Vũ thấy anh về muộn như vậy có nóng lòng hay không. Nghĩ đến đây, Tiêu Ninh vươn tay đẩy cửa xe, nhưng cánh tay của anh đã bị người bên cạnh nắm lấy. Tiêu Ninh bị ép xoay đầu lại, trên trán lập tức có chút ấm áp. Đôi mắt của hắn hướng về phía cổ của thiếu niên, mảnh mai và trắng nõn, khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi.
Một nụ hôn nhỏ đến mức có chút mông lung và mờ mịt. Tiêu Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã rút lui khỏi, chỉ có điều nơi vừa mới bị hắn chạm vào là nóng bỏng không chịu nổi.
“Tiểu Ninh, hôm nay anh rất vui.” Giọng nói của Phong Thành từ bên kia truyền đến, rõ ràng là cách một cánh tay, nhưng Tiêu Ninh cảm thấy giọng nói đó như vang lên sát bên tai mình. Anh đã từng thích Cận Phong nhưng chưa bao giờ đòi hôn, sau này cho dù có người đến trên giường, anh cũng không muốn hôn ai hay cho người khác cơ hội hôn mình. Vào lúc này, nâng niu và trân trọng được kiềm chế trong một nụ hôn, trái tim bỗng trào dâng cảm xúc khó có thể kìm nén.
Đôi mắt tuổi trẻ không còn trong sáng như xưa, như mang theo rất nhiều mồi lửa, bùng cháy trong đêm sâu, sáng sủa rạng ngời.
Khuôn mặt thanh tú đầy vẻ sâu lắng của tuổi tác và một chút tình cảm đặc biệt, vui mừng, quyến rũ và thậm chí hơi xấu xa.
Người bình thường khó có thể chống lại sự cám dỗ cực độ này, cho dù là Phong Thành cũng không may mắn tránh khỏi. Tiêu Ninh dường như đã bước qua tuổi 14 mà trở thành một người đàn ông trưởng thành. Dùng một đôi mắt thâm thúy mà nhìn hắn, gần như để cho sự bình tĩnh tự lập của Phong Thành sụp đổ. Phong Thành cho tới bây giờ nói một không có hai, thích đánh một đòn ăn ngay, đối mặt với con mồi non nớt nhưng trưởng thành, chỉ chần chừ một giây trái tim đã quyết đoán. Hắn từ từ đưa tay ra, che đi đôi mắt sáng và sâu hút của anh rồi thở dài, “Tiểu Ninh, đừng nhìn anh như thế này.”
Tiêu Ninh hai mắt bị bịt kín, chỉ có thể chớp chớp mi mắt, khá ngây thơ hỏi, “Phong Thành, không phải anh thích tôi chứ?” Không thì sao lại đột nhiên hôn anh?
“Em còn quá nhỏ để hiểu thế nào là thích.” Giọng nói của Phong Thành từng chữ một truyền đến, Tiêu Ninh tự đáy lòng nở nụ cười, nhưng cũng không vạch trần. Đôi mắt đen nhanh chóng lấy lại vẻ sáng ngời, Tiêu Ninh mở mắt ra, nhìn thấy Phong Thành đã trở lại vị trí của mình, dưới ánh đèn mờ ảo, một khuôn mặt tuấn tú như được phủ một lớp áo lông mềm mại.
Bên ngoài cửa sổ xe là hoàng hôn đang tối dần, bên trong cửa kính xe là nụ cười ôn nhu mà quyến rũ của người đàn ông này.
Cuộc đời có quá nhiều lựa chọn, nếu lúc này Tiêu Ninh được lựa chọn, nhất định chọn phong cảnh trong cửa kính xe này chỉ thuộc về mình.
Tiêu Ninh đẩy cửa nhảy xuống xe, sau đó xoay người vẫy tay với Phong Thành bên trong xe, “Đi đường cẩn thận.”
Phong Thành cười đáp lại anh, Tiêu Ninh xoay người đi vào trong sân.
Chiếc ô tô đen không thể quay đầu trong ngõ hẹp, giống như chủ nhân của nó, dù biết con đường phía trước không rộng rãi vẫn lao vào.
Bất cứ ai đã ham muốn đều giống như một kẻ ngốc.
Ai có thể nói không?
Tiêu Vũ tỏ ra rất bất mãn vì anh trai đi chơi mấy tiếng rồi mới về, vừa thấy Tiêu Ninh quay lại thì lập tức nắm lấy tay anh, đôi mắt to ươn ướt, giống như một chú cún con bị bỏ rơi, “Anh ơi, anh đã đi đâu vậy?”
Tiêu Ninh giơ giơ chiếc hộp gỗ trong tay được Phong Thành nhét vào tay khi anh bước xuống xe, “Anh ra ngoài mua một chiếc lược mới cho bà cố. Lăng Ba đâu?”
“Lăng đại ca đã đi rồi.” Tiêu Vũ lấy hộp gỗ từ anh trai mở ra, lập tức bị chiếc lược được chế tác tinh xảo bên trong thu hút, liền hét lên, “Anh, cái lược này đẹp quá. Hạt châu này có phải là bảo thạch không?”
Tiêu Ninh lắc đầu, “Anh cũng không biết, anh thấy nó đẹp mắt thì mua.” Ở phần giữa, anh tự động bỏ qua việc bản thân không tốn một xu nào, chỉ là tiêu hao một bình rượu gốm ba màu đời Đường của Phong Thành mà thôi.
Gốm ba màu đời Đường đương nhiên có giá trị hơn một chiếc lược, tuy nói chiếc lược này là bảo vật của cửa hàng ở thị trấn, nhưng như Phong Thành đã nói, Mặc Nam rõ ràng đã kiếm lời.
Bà cố đã chuẩn bị xong bữa tối, Tiêu Ninh bước vào nhà chính thấy bà cố đang ngồi trên ghế xem Tiêu Vũ. Lớn tuổi rồi nên thị lực của bà đã không còn tốt như trước, may mà tai của bà còn khá tốt, tiếng phát TV lại nghe rất rõ ràng. Tiêu Ninh dựa vào cửa nhìn bà cố dưới ánh đèn nhạt, cảm thấy bà khi còn trẻ nhất định là một cô nương dịu dàng tao nhã, dám yêu dám hận.
Bà cố quay đầu lại, trong mắt lóe lên tia sáng làm cho Tiêu Ninh có chút giật mình, nghe được bà cố nói, “Tiểu Ninh, con đã trở về?”
“Dạ, bà cố, buổi chiều bà ngủ có ngon không?”
Tiêu Ninh thường thấy kỳ lạ là đôi mắt của bà cố rõ ràng nhìn không rõ, nhưng bà luôn có thể phân biệt chính xác giữa anh và Tiêu Vũ. Điều này thực sự khó có thể tin được. Tiêu Ninh sau đó đã hỏi bà cố tại sao, khi đó là mùa đông, bà cố ôm một cái bếp nhỏ* ấm áp trong ngực, cười nói, “Con và Tiểu Vũ, một người thuộc về băng và một thuộc về lửa. Băng thì lạnh, lửa lại nóng. Cho nên, bà cố sẽ không bao giờ nhận sai hai người các con.”
*Hỏa lô/bếp nhỏ: Thực ra là bếp than kiểu nhỏ. Thời xưa, người Trung Quốc thường dùng hỏa lô để đốt than sưởi ấm, hoặc nấu nước pha trà,… tạo thành một nét văn hóa độc đáo kéo dài đến ngày nay. Được thể hiện qua rất nhiều bài thơ.
Trong 《Kiến thức linh tinh Cổ hệ》 có câu:
“Đông sâu rạng đông,
đặt bếp lò mời khách…
Băng tuyết phủ đầy mặt đất,
vừa mở cửa đã say…”,
hay như bài《Vấn lưu thập cửu》 của Bạch Cư Dị
“Rượu Lục Nghị mới cất,
bếp nhỏ bằng đất sét đỏ.
Đến trời muộn tuyết rơi,
ngươi uống một chén được không?”
Nhìn vào tiểu thuyết, không có gì rõ ràng trong tiểu thuyết, ngoài việc nó đề cập đến,
“Chảo đặt mâm xanh,
bình rượu đun sôi.
Hai người ngồi đối diện nhau uống rượu vui vẻ”
Bà cố nắm lấy tay chắt trai, bà nói cháu chắt này thuộc về băng, nhưng bà thích nhất miếng băng này, chính mình cũng không sợ chết cóng, “Ta vừa nghe thấy tiếng xe hơi ngoài cửa. Bạn của con đã tiễn con về? “
Tiêu Ninh thấy không giấu được nên thành thật trả lời, “Dạ.”
“Sao lại không mời người ta ở lại ăn cơm?” Lão phu nhân có ý trách móc, con cháu nhà họ Tiêu không thể lỗ mãng như vậy, “Có phải là đứa nhỏ tên Lăng Ba chiều hôm đó không?”
“Không phải ạ.” Tiêu Ninh nói.
“Vậy thì lần sau nhớ mời người ta đến nhà ăn cơm. Bà cố tuy đã lớn tuổi, nhưng chào hỏi một bữa cơm vẫn được.” Bà cố hiền lành, Tiêu Ninh lại mơ hồ nhìn thấy cô gái trẻ thanh tao, thông minh, lịch sự. Cho dù dịu dàng lại đảm đương được trách nhiệm của người mẹ trong gia đình.
Sau bữa tối, Tiêu Ninh và Tiêu Vũ cùng lão phu nhân tán gẫu một hồi, sau đó đưa bà trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Vũ vừa bước vào phòng, hai anh em liền gửi chiếc lược cho bà như dâng bảo vật, cười toe toét nói, “Bà cố, hôm nay anh trai ra ngoài mua cho bà một chiếc lược mới. Trông đẹp lắm.”
Lão phu nhân đeo kính đọc sách vào, cầm lấy chiếc lược nhìn trong lòng một hồi, cười nói, “Quả nhiên là một chiếc lược tốt, Tiểu Ninh a, ngày mai ta sẽ trả lại. Chiếc lược của ta vẫn còn tốt, còn sử dụng được.”
“Bà cố, mua rồi thì dùng đi.” Tiêu Ninh vỗ vỗ bả vai của bà cười nói.
Nói chính xác chiếc lược này là do Phong Thành mua, anh không tốn một xu nào. Lúc đó quả thực rất hỗn loạn, thậm chí còn quên nói với Phong Thành về chuyện chiếc lược, lựa hôm nào đó gửi tiền lại cho hắn nhỉ? Tiêu Ninh vừa nghĩ lập tức xua tan ý nghĩ, tiền của Phong Thành, hà tất phải quan tâm nhiều như vậy? Cứ như bà cố nói, mời hắn dùng bữa cơm ở nhà là được rồi.
Bà cụ cố chấp lắc đầu, “Chiếc lược này là bảo vật quý hiếm, khẳng định tốn rất nhiều tiền. Người bình thường chúng ta dùng một năm cũng chưa mua được. Bà cố biết con là người có hiếu, nhưng chúng ta không thể tiêu tiền như thế này, đúng không?”
Tiêu Ninh sửng sốt, không ngờ bà cố nói toạc giá trị của chiếc lược này, đành phải thốt lên, “Bà cố, đây là hàng giả không phải hàng thật. Con có một người bạn chuyên môn phỏng theo mấy món đặc biệt này. Con thấy đẹp mới mua nó, không tới vài đô bữa, bà cố cứ thoải mái dùng đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, bà cố cứ dùng đi. Chiếc lược này thật sự rất đẹp. Dù bây giờ tụi con không đủ tiền mua hàng thật, nhưng khi lớn lên có tiền đồ, tụi con nhất định sẽ mua nó cho bà!” Tiêu Vũ ở một bên tiếp lời, vẻ mặt ngây thơ rực rỡ.
Bà cố mỉm cười, đặt chiếc lược lên bàn trang điểm cũ kỹ, cầm tay hai đứa nhỏ rồi cười an ủi, “Được rồi, bà cố nhận. Sau này đừng có phí tâm tư mua cho ta nữa.”
Tiêu Ninh và Tiêu Vũ ngoan ngoãn đồng ý, cùng bà cụ nói chuyện một lúc rồi mới rời đi.
Khi ra khỏi phòng bà cố thì ngoài trời đã nhá nhem tối, thời tiết lúc này khó thấy ánh trăng, sao cũng thưa thớt, chỉ có cây hòe trong sân bị bao phủ bởi màn đêm và góc tường nở hoa giữa tối. Tiêu Vũ nhìn lên bầu trời trên đầu, đột nhiên nói, “Anh, anh thích nơi này sao?”
“Còn em?” Tiêu Ninh không trả lời câu hỏi.
Tiêu Vũ bật cười, nụ cười lúc nào cũng ngây ngô như vậy, cậu là một kiểu người hoàn toàn khác với Tiêu Ninh, “Em thích nó. Khi còn nhỏ, cây hòe trong sân không cao như vậy, những bông hoa ở góc tường không nở rộ như bây giờ và ông bà cố còn ở đó. Bây giờ cây cao, hoa nở nhiều nhưng đã thành một mình bà cố, đáng thương lắm.”
Tiêu Ninh lắc đầu, vòng tay qua vai em trai, “Không thương tiếc, bà cố có anh và em, không thương tiếc chút nào.”
“Anh trai, em nhớ bố mẹ.” Tiêu Vũ dựa vào vòng tay anh trai, trầm giọng nói.
Tiêu Ninh ôm lấy thân thể của cậu, nhẹ giọng, “Bọn họ đang ở trên trời nhìn em.”
“Anh, đừng lúc nào cũng coi em như con nít,” Tiêu Vũ mím miệng bất mãn, sau đó có chút mất mát, “Hồn phách cha mẹ không còn, làm sao ở trên trời nhìn chúng ta được. Kiếp trước và kiếp này chỉ là những câu chuyện liêu trai xưa cũ. Không thể là sự thật.”
Tiêu Ninh lông mày nhảy dựng lên, anh cười, “Quả nhiên đã trưởng thành, khi còn bé không phải em thích xem Liêu Trai Chí Dị sao?”
“Bây giờ em không thích nữa.” Tiêu Vũ lắc đầu, “Anh, anh nghĩ Cận Phong có thích em không?”
“Anh không biết.” Tiêu Ninh nhìn bầu trời bao la xa xa nhàn nhạt nói, “Giữa người và người có duyên phận, nhưng Tiểu Vũ chúng ta tốt bụng và thông minh như vậy, Cận Phong không thích em là mất mát của anh ta.”
Tiêu Vũ cười rộ lên đó là nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện nhất mà Tiêu Ninh từng thấy trong đời, nếu có thể anh mong Tiêu Vũ sẽ luôn giữ được phần tình cảm chân thành nhất này, luôn trong sáng như một đứa trẻ và không bị thế tục ô nhiễm, không bị chuyện cũ bị long đong, và mãi mãi trong sáng như pha lê.