*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Ninh dù không phải là một tín đồ Cơ đốc giáo sùng đạo, nhưng anh thích đọc Kinh thánh vào một buổi chiều nhất định. Trông rất chân thành và ngoan đạo. Anh thích nhiều câu trích dẫn trong đó.
Như 《 Tân Ước – Côrintô 》 chương thứ mười ba ———
* Kinh Thánh Tân Ước là phần cuối của bộ Kinh Thánh Công Giáo bao gồm 27 cuốn sách được viết và hoàn chỉnh bởi các Thánh Tông Đồ và cộng sự của các ngài, được hình thành trong nửa cuối thế kỷ đầu tiên sau biến cố Chúa Giáng Sinh.
Nội Dung Kinh Thánh Tân Ước
Nội dung của Tân Ước nói về tình yêu của Thiên Chúa với con người, về việc Ngài thiết lập giao ước mới và vĩnh cửu cùng lời hứa cứu độ được thực hiện một cách trọn vẹn qua cuộc đời Đức Giê-su Ki-tô. Tân Ước cũng cho chúng ta biết sự hình thành và phát triển bước đầu của Giáo Hội Công Giáo và những sự kiện được tiên báo về thời kỳ cuối cùng tới ngày Chúa quang lâm.
Bốn sách Tin Mừng nói riêng và Kinh Thánh Tân Ước nói chung đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với Giáo Hội, là cơ sở hình thành, phát triển và hoàn thiện Đức Tin Công Giáo. Hãy đọc Tân Ước với tâm hồn rộng mở và trái tim mang tình yêu thương, để thấy được con đường đi, ánh sáng chân thật cho cuộc đời mỗi chúng ta.
Yêu là không đố kị, yêu là không khoe khoang, không bừa bãi, không làm chuyện xấu hổ, không mưu lợi, không dễ dàng tức giận, không tính ác của người, không thích bất nghĩa, chỉ thích chân lý;
Bao dung mọi thứ, tin tưởng mọi thứ, hy vọng mọi thứ và nhẫn nại mọi thứ.
Anh thường đọc Kinh thánh, nhưng không bao giờ hiểu được sự thật, vì vậy tất cả những cuốn Kinh thánh anh đọc trong những năm qua thực sự là xúc phạm văn bản thiêng liêng này. Anh tự hào, tự tin, kiêu ngạo và thậm chí làm tổn thương người khác. Anh đã đi quá xa. Đã quá muộn để hiểu ra, và một khi nhìn lại, anh đã đánh mất thứ quý giá nhất.
Tiêu Vũ, Cận Phong và tình yêu đã biến mất ngay khi cơ thể anh bị hủy hoại.
Khi anh mở mắt ra lần nữa đã là buổi chiều đầu xuân, ánh nắng lười biếng từ sau rèm cửa chiếu vào, phủ lên sàn gỗ trước cửa sổ. Dường như có một yêu tinh đang bình tĩnh đang nhảy múa trên không trung. Tiêu Ninh đang nằm trên giường hồi lâu cũng không dám cử động ngón tay, đây là mơ hay là hiện thực, tại sao khung cảnh xung quanh đều giống như phòng ngủ của anh hơn mười năm trước?
Trên tường có một tấm áp phích của một ngôi sao NBA* nào đó. Trên bàn làm việc cách đó không xa là bức ảnh của anh và Tiêu Vũ mà mẹ đã dán lên. Màu ga trải giường gần với màu xanh da trời thuần khiết, và hình nền cũng là mẫu đám mây tốt lành yêu thích của anh.
*NBA: National Basketball Association (viết tắt NBA) là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ. Đây là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp lâu đời nhất thế giới. Hiện nay, giải đấu có 30 câu lạc bộ cùng tham gia tranh tài (trong đó có 29 câu lạc bộ bóng rổ của Mỹ, 1 câu lạc bộ của Canada). Ngôi sao NBA là ngôi sao bóng rổ.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tiêu Vũ mười bốn tuổi đứng ở ngoài cửa, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Anh à, dậy đi.”
Tiêu Ninh ngẩn người tại đó, nhìn thẳng vào em trai, không biết có phải anh đang mơ hay không.
Trong nháy mắt, Tiêu Vũ đã đi tới, ngón tay trắng nõn chui vào chăn bông nắm lấy tay anh, thì thào nói, “Anh hai, cảm lạnh đỡ hơn chưa? Em nấu cơm rồi, anh ngồi dậy ăn một chút đi.”
Ngón tay của Tiêu Vũ mang theo một luồng nhiệt ấm áp, giống như một loại lửa, dần dần sưởi ấm những ngón tay có phần lạnh lẽo của anh.
Tiêu Ninh đưa tay còn lại lên và chạm vào khuôn mặt của mình, những xúc cảm ấm áp. Tiêu Vũ có vẻ như sửng sốt trước hành động của anh anh sờ mặt mình một cái em có cần phải ngạc nhiên vậy không?” Giọng nói giống hệt như của Tiêu Vũ, có phần thô ráp đặc biệt của giai đoạn dậy thì.
Tiêu Vũ chớp chớp mắt, “Nhưng mà anh chưa từng sờ mặt của mình.”
Tiêu Ninh cảm thấy đau khổ một hồi, đứng dậy ôm lấy em mình, vùi mặt vào cổ ấm áp của Tiêu Vũ, không hiểu vì sao nước mắt lại trào ra.
Không phải là một giấc mơ.
Cảm thấy Tiêu Vũ trong vòng tay của anh đang nóng lên, cảm nhận được nhịp tim đập trong lòng ngực của em ấy, và anh thậm chí có thể cảm thấy nhịp đập ổn định ở cổ của em trai mình.
“Anh, anh làm sao vậy?” Tiêu Vũ mặc anh ôm, thận trọng hỏi.
Tiêu Ninh lắc đầu, nén lại sự ướt át trong mắt, nhẹ giọng nói, “Tiểu Vũ, anh rất nhớ em.”
“Đang nói cái gì vậy, sáng nay chúng ta mới gặp nhau.”
“Anh vẫn nhớ em.”
“Đúng vậy, anh trai, nếu vậy thì anh nghe em dậy ăn cơm đi, buổi trưa anh đã không ăn, bây giờ có đói bụng không?” Tiêu Vũ vỗ vỗ lưng anh trai, nhẹ giọng nói.
Tiêu Ninh chậm rãi rời khỏi giường và đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Gương mặt trẻ con được phản chiếu trong gương treo tường, và một ánh hào quang anh hùng mờ nhạt có thể nhìn thấy giữa hai lông mày của anh. Thì ra mình trông như thế này khi mười bốn tuổi. Cơ thể anh cũng gầy, với làn da mảnh mai và hơi ốm. Đặc điểm của một thiếu niên. Mạch máu lục lam mỏng manh hiện ra mờ nhạt, Tiêu Ninh nhếch miệng nhìn gương, người trong gương mỉm cười đáp lại cạu, trong sương mù, như nhìn thấy chính mình hai mươi tám tuổi, thật kiêu sa và thật đáng buồn.
Trên bàn chỉ có hai anh em nhà Tiêu.
Hai món ăn và một món súp được đặt trên chiếc bàn dài phủ khăn trải bàn ca rô xanh và trắng. Đó là những món ăn duy nhất Tiêu Vũ có thể nấu. Tiêu Ninh nhìn chằm chằm vào đĩa trong vài phút trước khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Tiêu Vũ. Cầm đôi đũa, Tiêu Ninh đùa vài ngụm cơm vào miệng, trong lòng cảm động. Trong những năm mất đi cha mẹ, anh đã bỏ lỡ bao nhiêu bữa cơm đơn giản, bình thường nhưng ấm áp như vậy?
Tiêu Vũ nhìn anh trai mình đang ngấu nghiến dùng bữa, không khỏi mỉm cười nói, “Anh à, anh từng nói món em nấu rất ghê.” Mũi anh nhóc hơi chun lại, biểu cảm đáng yêu không thể tả.
Tiêu Ninh gắp một đũa rau xanh vào miệng, “Ăn mãi cũng thành quen rồi.” Đổi lại, Tiêu Vũ bật cười ha ha.
Ăn được một chút, Tiêu Ninh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Ba mẹ đâu?”
“Nói nhà máy hôm nay có cuộc họp, tối mới trở về.” Tiêu Vũ mơ hồ nói sau khi cắn một miếng cà chua.
Tiêu Ninh gật đầu nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, trong lòng cảm thấy lo lắng vô cớ, mãi đến khi Tiêu Vũ đặt bát đũa vào bếp, Tiêu Ninh mới cầm quyển lịch để bàn trên tủ lạnh lên, chỉ liếc nhìn, cơ thể đông cứng tại chỗ.
Hôm nay là ngày cá tháng tư.
Mười bốn năm trước, vào ngày 1 tháng Tư, có người đột nhiên gọi điện thoại thông báo, Tiêu Ninh, ba mẹ anh bị tai nạn xe hơi trên đường về nhà, hai người họ hiện đang ở bệnh viện chưa qua khỏi cơn nguy kịch.
Tiêu Ninh không đợi bên kia nói xong, liền cúp điện thoại.
Mọi thứ nghe nói vào ngày Cá tháng Tư đều là giả, không thể tin là thật.
Lúc đó Tiêu Ninh tự an ủi bản thân như vậy, nhưng trong lòng lại có một tia hoảng sợ, tin dữ đưa anh trở về thực tại, giống như người sắp chết đột nhiên bắt được cành cây, tưởng rằng cuối cùng cũng được cứu sống, nhưng không ngờ cành cây đó chỉ là đoạn cây khô.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh, như muốn xé toạc cả không gian.
Tiêu Vũ bước ra khỏi phòng bếp, lau đi đôi tay dính nước chuẩn bị nghe điện thoại, Tiêu Ninh vội vàng đi tới, cầm micro lên trước.
Mọi thứ không khác gì mười bốn năm trước.
Anh và Tiêu Vũ lại trở thành trẻ mồ côi chỉ vì một cú điện thoại.