Ngày gả cho Tiếu Diễm, lòng ta thấy đau đớn khôn nguôi. Vừa hay tiết trời cũng không tốt, mây mù dẫn tới mưa phùn làm xung quanh mờ tối ảm đạm.
“Xui quá.” Ma ma ở Tam Vương phủ không hề nể mặt ta, vừa phủ khăn voan lên đầu là túm ta lên kiệu hoa ngay.
Dù sao thì kẻ hèn này cũng chỉ là vợ lẽ mà thôi. Nếu không có quan hệ họ hàng với Tam Vương phi thì làm gì đến lượt ta ngồi lên kiệu hoa này. Mà ta thì chỉ được nâng vào cửa hông Hầu phủ.
Ghế đẩu thì trơn trượt mà bọn ma ma và nô tỳ không muốn đỡ ta xuống. Đúng như dự đoán, ta đạp hụt, lúc cơ thể sắp sửa ngã khỏi xe ngựa thì có một khuỷu tay rắn chắc nâng lên.
“Đêm nay đào rỗng mắt mấy tên nô tài mù lòa này đi.”
Giọng nói trầm lắng vang lên bên tai làm ta giật mình sợ hãi, trong lúc hoảng loạn nắm bừa vạt áo trước của người nọ...
Dải lụa nạm ngọc cộm vào tay ta đau đớn. Cả nước chỉ có vài triều thần nhất phẩm có lễ phục mang đai ngọc như thế này thôi. Người này hẳn là Tiếu Diễm, vị phu quân ta chưa từng gặp mặt.
Ta nhớ cả đời ta chỉ xuất hiện một sự kiện có giao thoa với hắn.
Năm ta mười tuổi hắn đã ba mươi. Lúc ấy Hầu phủ mở tiệc chiêu đãi khách khứa đến mừng sinh nhật hắn.
Bởi vì hắn có nhiều công trạng nên cha ta rất coi trọng. Ông dẫn theo mẹ ta và ba đứa con trai đến cửa thăm hỏi. Quản gia trong nhà đi vắng hết, chỉ có một mình ta ham chơi ở lại thư phòng. Ta vô ý làm ngọn nến đốt phải rèm hoa, vậy là lửa cháy thẳng một đường đến tận sau phố Nam.
Phía sau phố Nam đối diện cửa hông Hầu phủ của hắn. Sau khi mẹ quay về, bà nói với ta là Tiếu Diễm thấy ánh lửa rực cháy nửa bầu trời đêm còn cười đùa: “Không biết là người nào muốn chúc mừng sinh nhật bản Hầu mà chơi lớn thế.”
Sau đó cả đế đô có câu chuyện cười thế này: Thất tiểu thư nhà Văn Thượng thư yêu kiều hoạt bát, tiếc là tay chân không tốt, có mỗi ngọn nến cũng cầm không chắc.
Ngay cả thanh mai trúc mã đã đính hôn với ta từ trong bụng mẹ cũng buông lời chê cười.
Mà sự kiện độc đáo đó thật ra cũng không dính dáng gì nhiều đến hắn, đơn giản là vài chuyện thú vị vào một ngày đặc biệt nào đó mà thôi. Ngoài ra thì chúng ta chẳng có gì liên quan đến nhau nữa.
Nhắc đến hôm nay cũng là một ngày rất đặc biệt, không chỉ là ngày ta xuất giá mà còn là ngày ta bước qua tuổi mười sáu.
Ấy vậy mà cả đường dài ta chỉ nghe được mấy tên nô tài gào khóc xin lòng thương hại. Tiếu Diễm ôm ta, tiếng bước chân hùng hồn vang vọng hòa vào âm thanh của đàn sáo vui mừng cùng tiếng mưa rơi, ồn ào đến mức làm đầu ta đau như sắp nứt ra.
Mãi đến khi bái đường xong xuôi, ngồi ở phòng tân hôn rồi mà ta cứ mơ màng mộng mị. Từ lúc ta biết phải gả cho Tiếu Diễm đến nay chỉ mới có hai ngày mà thôi.
Hai ngày trước, ta còn vác một thân đầy tội nghiệt quỳ gối ở Tam Vương phủ. Bởi vì cha ta chia bè kết phái nên cả nhà bị phán tội lưu đày. Tam Hoàng tử là Thích Thận sử dụng chút thủ đoạn cứu mỗi mình ta quay về.
Ta và hắn chỉ gặp mặt qua vài lần lúc đi học ở Triều Huy Đường. Con người hắn rất hiền hòa, thấy ai cũng vui vẻ chào đón.
Sau khi cứu ta, Thích Thận chỉ cười mà không nói. Ta bái lạy xong thì run người ngồi dưới đất.
Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ ngươi là chị em họ với Vương phi bổn vương, dưới gối chỉ có một đứa con gái là ngươi thôi. Vương phi không đành lòng nên bổn vương mới ra tay.”
Thích Thận có một Vương phi trí tuệ hơn người, nghe nói hai người họ thường xuyên bàn luận chuyện chính sự với nhau. Hắn giúp ta là vì Vương phi của hắn.
Tâm trạng ta nặng nề, trong ngực áo còn giấu nửa cái bánh hấp đã thiu rồi mà không nỡ ăn. Khi thần trí ta còn đang lang thang tận đẩu đâu thì Thích Thận bước xuống.
Hắn đi đến trước người ta, hỏi: “Thất tiểu tư năm nay mười bốn à?”
“Bẩm Vương gia, ta... kẻ có tội này năm nay mười lăm rồi.”
Giọng ta nhỏ như muỗi, làm Thích Thận phải ngồi xổm xuống nói chuyện. Ta ngửi được mùi gỗ đàn hương thanh đạm trên người hắn.
“Mười lăm tuổi, đến lúc cần lập gia đình.”
Từ trước đến nay ta vẫn luôn ngây ngốc, nhưng lúc đó còn đủ khả năng mơ hồ nghĩ tới vài chuyện. Ta e là có bị bắt làm thiếp thì cũng phải cam tâm tình nguyện ở lại trong phủ hắn.
Lên voi xuống chó một hồi, thanh mai trúc mã đã hủy bỏ hôn ước, từ nay xem nhau là người xa lạ. Những triều thần trước đây từng được cha ta cất nhắc đều đóng chặt cửa phủ, Thích Thận là người duy nhất chịu vươn tay cứu vớt ta.
Khi một Hoàng tử đồng ý trợ giúp một nữ tội phạm thấp kém hơn, có chăng là vì hứng thú nhất thời mà thôi. Ta làm gì có đường nào mà từ chối.
Ngoại trừ lý do ấy, ta không tưởng tượng nổi bản thân còn chỗ nào hữu dụng.
Ta lúc đó chỉ biết cúi đầu nhìn chằm chằm vạt áo màu đỏ tía của hắn, tay trái bóp lấy tay phải không biết phải làm sao.
Không ngờ Thích Thận lại hỏi ta: “Thất tiểu thư có đồng ý giúp bổn vương làm vài việc hay không? Vừa vặn trở thành người một nhà.”
Ta ngẩn ngơ ngước mắt, đó là lần ta gần gũi với Thích Thận nhất từ trước đến nay...
Ta chợt phát hiện ra hắn không hề hiền hòa như lời đồn đãi. Tuy mặt mày như ngọc nhưng trong mắt đầy vẻ khôn khéo: “Vệ quốc hầu Tiếu Diễm nhiều năm không cưới, trong phủ hắn đang cần một nữ chủ nhân sống trong nhung lụa.”
“Tội nô sao có thể làm chủ nhân Hầu phủ.” Ta cự tuyệt theo bản năng, trái tim hoảng hốt đập liên hồi.
“Ngươi cứ thư thả đi, còn có bổn vương che chở cho ngươi mà? Chỉ cần thất tiểu thư nhớ rõ ân tình giữa đôi ta, cũng giúp cho toàn tộc nhà họ Văn được an toàn nơi ngàn dặm xa xôi, không biết thất tiểu thư có bằng lòng hay chăng?”
Hắn nói chuyện mới thoải mái làm sao, thậm chí có thể coi là dịu dàng mềm mỏng. Còn ta nghe vào tai thì ứa ra mồ hôi lạnh, thật sự không còn lựa chọn nào khác nữa.
Ta yếu ớt lên tiếng, mạnh mẽ đập đầu xuống nền đất.
Ai cũng biết Tiếu Diễm là võ tướng, xưa nay luôn là cánh tay vững chắc của Thái tử. Bây giờ Tam Hoàng tử muốn ta làm tai mắt cho hắn, trở thành người bên gối cản trở thân tín của Thái tử.
Ta chỉ cảm thấy Thích Thận quá ngây thơ. Lúc ta còn là con vợ cả nhà Hộ bộ Thượng thư thì chưa từng nghe Tiếu Diễm coi trọng bất kỳ ai.
Đến hôm nay cũng y như thế.
Ta ngồi trong phòng tân hôn suy nghĩ miên man. Tiếu Diễm đúng lúc bước vào, trên người còn mang theo mùi rượu cùng với vị trong lành vào ngày mưa cuối hạ.
Ta tính toán một chút, hắn so với em trai cha ta còn lớn hơn một tuổi. Ông ta có bụng béo phệ, cổ dưới cằm thì tiêu biến, trung thu năm nào cũng say rượu nằm liệt giường, tiếng ngáy còn muốn to hơn cả sấm chớp.
Phần lớn đàn ông quyền quý ở đô thành đều như thế, bởi vậy khi hắn duỗi tay xốc khăn voan lên thì cơ thể ta không khỏi co rúm lại. Bàn tay kia hơi khựng giữa chừng, lòng bàn tay rất dày, vết chai so với đốt ngón tay còn rõ ràng hơn.
Khăn voan rơi xuống, ta thậm chí còn ôm đầu bó gối, cuộn người ngồi ở mép giường. Ta chỉ đủ can đảm liếc nhìn đai ngọc trước vạt áo hắn, thở mạnh một tiếng cũng không dám.
“Còn không nhanh cởi áo cho bản Hầu?”
Ta ko nén nổi mà nhìn dọc theo cánh tay hắn duỗi ra... gương mặt này sao mà khó phân biệt vui buồn thế, đã vậy còn đang hứng thú đánh giá ta nữa chứ.
Không giống với dáng vẻ tuổi già sức yếu trong tưởng tượng, Tiếu Diễm trước mặt ta lúc này thậm chí còn có chút tuấn tú trẻ khỏe.
Có lẽ nhờ vào nhiều năm chinh chiến, luyện võ, nhìn sơ qua thì thấy hắn dồi dào nhựa sống hơn cả người anh cả mới hai mươi bảy tuổi nhà ta. Còn bộ râu kia chỉ góp thêm vài phần trưởng thành già đời mà thôi.
“Sao nào, so với em trai cha ngươi thì vẫn khỏe mạnh và minh mẫn lắm đúng không?”
Ta hoảng hốt trợn tròn hai mắt, sao hắn biết được trong bụng ta đang nghĩ gì hay vậy?
Ta và Tiếu Diễm mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, mãi đến khi hắn hơi nghiêng đầu, ý bảo tay hắn giang ra mỏi lắm rồi thì ta mới đứng lên giúp hắn cởi áo.
Ta cắn môi, từ đầu tới cuối không dám nói câu nào. Lần đầu tiên giúp phu quân thay quần áo, mới tới lớp đai lưng đầu tiên mà ta đã luống cuống tay chân. Ta không dám nhìn hắn, đỏ mặt đứng đối diện còn tay thì vòng ra sau lưng hắn tháo đai lưng ra.
Ta không cẩn thận nhào vào lòng hắn, không ngờ vai hắn dài như thế mà vòng eo lại nhỏ nhắn...
Khi ta sắp sửa mò mẫm bậy bạ thì cổ tay bị hắn nắm lấy. Ta giương mắt, kinh ngạc phát hiện Tiếu Diễm không chỉ to gấp đôi mà còn cao hơn ta một cái đầu.
“Đường Nhi cô nương.” Trong mắt hắn phản chiếu bóng dáng luống cuống của ta, bị ta chọc tức đến bật cười nói: “Đàn ông không mặc áo ôm...”
Mặt ta càng nóng hơn, gần như nhảy bắn ra khỏi lồng ngực hắn. Loay hoay tại chỗ một lúc lâu sau ta mới thấy rõ vạt áo đồ lót của hắn có nút thắt ở bên hông. Ta vừa vươn tay lại bị hắn đè xuống.
“Áo lót giữ lại. Trên giường có bố trí tủ thấp, nếu ngươi sợ hãi như vậy thì bản Hầu không động vào ngươi đâu, ta nói được làm được.”
“Chuyện giao tiếp cũng vậy.” Hắn vòng qua ta, trải chăn đệm, gối đầu xong thì nói tiếp: “Khi nào có can đảm nói chuyện với bản Hầu hãy mở miệng.”
“Ta sợ Hầu gia đột nhiên nóng giận sẽ nói [đêm nay rút đầu lưỡi mấy tên câm này đi].” Ta cắn môi, thấy động tác hắn trải giường chiếu có vẻ hiền hòa nên mới dám nói chuyện với hắn.
Tiếu Diễm nghe vậy quay đầu, hai mắt ưng tỏa sáng chẳng khác gì ngọn đuốc bùng cháy. Hắn cười thành tiếng, lúc hắn vui vẻ thì có thể nhìn thấy vài nếp gấp rất nhỏ nơi đuôi lông mày và khóe mắt.
Hắn có tuổi rồi, ta nghĩ thế, ngược lại cảm thấy thoải mái đôi chút. Nhưng ta mới lơi lỏng được một ít thì chợt nhớ tới lúc hắn sai người xẻo mắt mấy tên nô tài kia...
Bọn họ là nô tài của Tam Vương phủ, theo ta tới đây thì bị hắn vứt cả người lẫn mắt về chỗ cũ. Hắn chẳng thèm để ý gì cả, chỉ có ta là lo lắng đề phòng.
“Đêm khuya rồi, Đường Nhi ngủ đi.”
Đường Nhi là khuê danh của ta, không biết là hắn nghe được từ chỗ nào. Cứ thế, đêm tân hôn đôi ta nằm hai bên tủ thấp, hắn thì nằm ngủ ở mặt ngoài.
Cả đêm nghe tiếng mưa rơi, ta nằm với hắn mà trằn trọc mãi không tài nào ngủ nổi. Hắn không biết ta đang sợ điều gì. Mà ta đâu chỉ sợ uy nghi của nhất phẩm quân hầu, ta còn sợ thân phận cánh tay đắc lực của Thái tử, sợ hắn phát hiện ra ta làm gian tế cho Tam Hoàng tử.
“Đường Nhi.” Nửa đêm khuya khoắt lúc mưa tạnh gió ngừng, bỗng dưng ta nghe thấy hắn gọi tên ta.
“Hôm nay hơi gấp rút. Sau này mỗi năm đến sinh nhật ngươi, bản Hầu nhất định sẽ tổ chức thật kỹ càng.”
Xương sống ta cứng đờ, chỉ dám giả bộ ngủ vậy thôi. Ta cũng nghi ngờ không rõ, vì sao hắn biết hôm nay là sinh nhật của ta?
Tiếu Diễm điều một nha hoàn chỉ lớn hơn ta hai tuổi đến hầu hạ. Nàng tên là Thiện Nhi. Người cũng như tên, gương mặt nàng hiền từ, liếc mắt một cái là thấy thân thuộc ngay. Ta kéo nàng đến gần, nàng quan sát ánh mắt Tiếu Diễm xong thì gọi ta là “phu nhân”.
Ma ma già đứng ngoài cửa chỉ trích ta là vợ lẽ, không nên xưng hô tôn quý như vậy.
“Bản Hầu chỉ cưới một mình nàng, cái nhà này cũng không có thê thiếp thượng vàng hạ cám chi cả, cớ gì không được gọi nàng là “phu nhân”?”
Tiếu Diễm hoàn thành buổi luyện võ lúc sáng sớm xong, lưỡi kiếm múa một đường thu vào trong vỏ. Ánh sáng sắc bén khi kiếm dài tra vào vỏ vừa vặn xẹt qua mặt ma ma già, làm bà ta sợ tới mức im bặt.
Hắn sải bước vào phòng, áo gấm trên người tỏa ra hơi ấm của mặt trời. Ta ngoan ngoãn đi múc cháo cho hắn. Tối hôm qua sợ quá nên không dám quan sát kỹ, tới bây giờ mới cẩn thận đánh giá một phen.
Hàng năm chinh chiến nên da không thể coi là trắng, gương mặt góc cạnh rõ ràng đã được sương gió mài giũa qua. Đôi mắt ngược lại rất tròn, lúc trừng người ta nhất định rất đáng sợ.
“Nhìn gì đấy?” Hắn bỗng dưng nghiêng đầu qua, khóe miệng còn mang theo chút ý cười điềm đạm.
“Ta xem thử coi Hầu gia có mọc tóc bạc hay không.” Ta đánh giá biểu cảm hắn, thấy ý cười hắn càng đậm thì cười rộ lên theo hắn.
Ta buông thìa ra, đang muốn ngồi lại chỗ cũ thì bị hắn chặn ngang, ôm ngồi ở ngay bên cạnh hắn.
“Tóc ta mượt mà thế này, Đường Nhi phải nhìn gần vào mới tìm được.”
Đôi mắt hạnh híp lại, xảo quyệt như hồ ly gian trá.
Ta còn chưa kịp giãy giụa mà hắn đã buông tay ra, thậm chí còn nhích người ra xa, e sợ ta cợt nhả hắn. Sau đó hắn chuyên chú ăn cháo, để lại mình ta đỏ mặt cứng đờ người ngay đó.
Hừ, đồ cáo già...
Thiện Nhi rất có ý tứ, nàng kéo ghế dựa của ta đến bên cạnh Tiếu Diễm. Hắn liếc mắt khen ngợi nàng, sau đó nhìn ta nói: “Về sau hễ dùng bữa cùng nhau thì ngươi cứ ngồi bên cạnh bản Hầu thế này đi.”
Hắn há mồm ăn cháo, đầu lưỡi đỏ bừng chạm vào thìa sứ thuần trắng. Trái tim ta nảy lên mạnh mẽ, không biết là vì sợ hắn hay là còn nguyên nhân nào khác.
Ta vội di chuyển đến chỗ của chính mình, tự ôm chén khuấy động để né tránh mùi hương trên người hắn.
Tiếu Diễm không thích thắp hương, nhưng ta luôn ngửi được mùi vị thanh mát đặc biệt trên người hắn. Một mùi hương dễ ngửi đến say đắm lòng người.
Khi ta thả hồn theo gió thì Tiếu Diễm đột nhiên hỏi: “Đường Nhi có muốn tìm việc gì đó để làm không?”
Ta chớp mắt ngó hắn, nghĩ thầm gả cho hắn là ta đang làm việc rồi đó.
Không ngờ là hắn muốn để ta quản lý giúp một tiền trang hắn lén lút thành lập.
“Lúc cha ngươi làm Hộ bộ Thượng thư quản lý mọi thứ khá lắm, chắc là có dạy ngươi vài việc đúng không?” Tiếu Diễm bàn luận chuyện công với ta vô cùng nghiêm túc.
Thấy hắn tin yêu như thế thì ta hơi hoảng hốt. Ta ngồi thẳng lưng y hệt khi nhỏ nghe lời cha mẹ dạy bảo: “Ta chỉ đi theo mẹ quản lý vài việc vặt trong nhà thôi, còn công việc ở tiền trang thì phức tạp, chưa chắc ta đã có thể làm được.”
Tiếu Diễm tàn nhẫn độc ác trong lời đồn vậy mà cười thực hiền từ, giọng nói cũng mềm mỏng cứ như sợ ta bị dọa: “Những người đang quản lý tiền trang đâu phải sinh ra đã biết cách làm việc. Ngươi cứ đi học, đường nào cũng sẽ làm được thôi.”
Hắn nhận lấy khăn tay từ tay ta để lau miệng. Ta vốn nên nghe theo lời hắn ngay tức khắc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được thắc mắc: “Hầu gia, tại sao ngài lại muốn để ta làm việc?”
Nắng hè chói chang xuyên qua song cửa sổ, đôi mắt hắn sáng lên, nói với ta là: “Có việc để làm thì ngươi không cần miên man suy nghĩ cả ngày. Không suy nghĩ lung tung thì ngươi sẽ không sợ bản Hầu nữa.”
Thái tử sai người tới mời hắn đến Đông Cung thảo luận chính sự. Khi ta giúp hắn mặc lễ phục vào cung thì không còn lóng ngóng như hôm qua nữa.
Tuy rằng ta vẫn không dám dựa vào hắn quá gần.
“Hầu gia.”
Hắn không thích ngồi kiệu mà cầm roi nhảy lên ngựa. Ta đứng trước cửa đưa tiễn, hỏi hắn một câu cuối: “Ta sợ ngài thì có gì không tốt?”
“Không tốt.”
Trước cửa xe ngựa qua lại như nước chảy, hắn cố ý cao giọng hơn vài phần: “Bản Hầu tình nguyện để ngươi sống bừa bãi như khi còn ở nhà mẹ đẻ, cho dù có đốt cháy phía sau phố Nam thêm một lần cũng không sao.”
Hắn vốn đã cưỡi ngựa hướng về phía trước, không biết nghĩ đến chuyện gì mà xoay đầu trở lại. Hắn xuống ngựa, nhảy lên thềm đá, kéo theo làn gió mát ngừng ở ngay trước mặt ta.
Hắn cố ý khom lưng để tầm mắt hai ta ngang bằng nhau.
Chỉ trong gang tấc ngay trước mặt ta, ý cười trong mắt hắn lan tràn ra khắp chốn: “Bản Hầu chỉ nói đùa thế thôi, Đường Nhi đừng có phóng hỏa thật đấy nhé.”
Ngày gió ấm trong veo hòa cùng mùi hương không biết tên trên người hắn.
“Hầu gia mau đi đi, Thái tử điện hạ đang nóng lòng chờ...” Ta đẩy hắn không ra, chỉ đành quay lưng chạy trối chết.
Hòa tu tẩu, ỷ môn hồi thủ, khước bả thanh mai khứu. (!)
Đến tận lúc này đây ta mới hiểu được câu thơ ấy xinh đẹp đến nhường nào.