Hôm nay Hoàng Hạ còn có pháp sự phải làm, vội vàng rời khỏi khuôn viên trường lái xe trở về đạo quán nhỏ.
Phòng học yên tĩnh chỉ còn lại một mình Văn Vũ, ký ức bắt đầu hiện lại rõ ràng trong đầu cậu.
Cách cậu nắm lấy Ứng Thần hôn môi, tư thế hai người lăn trên sàn nhà, còn có những thanh âm vụn vặt kia.
Mặt thiếu niên đỏ bừng, tim đập nhanh.
Trước đó cậu kháng cự không muốn về nhà là vì sợ Ứng Thần làm gì cậu, giờ là cảm giác xấu hổ không có cách nào đối mặt. Một tay chống đầu, nắm lấy tai đau khổ: Phải làm gì đây?
Chuông điện thoại vang lên, Từ Thành gọi tới.
"Tiểu Vũ! Gặp chuyện lớn như vậy sao em không nói cho bọn anh biết!"
Từ Thành ở đầu bên kia điện thoại rất tức giận: "Phú hào muốn trả ơn, cho em một căn biệt thự ở, em còn không nói cho bọn anh biết. Em có coi bọn anh là bạn không?! ”
Văn Vũ run tay: "Làm sao anh biết? Chờ đã, bọn anh? ”
Từ Thành hừ một tiếng: "Em chẳng nói em chuyển đi đâu? Anh phải đi tìm chú Lưu. Chú Lưu kể hết chuyện Ứng tiên sinh kia trở về tìm em báo ơn với bọn anh rồi!!!"
"Trên đường trở về vừa hay gặp được thằng bạn Hiểu Lượng của em. Bây giờ anh với nó đến nhà em mừng tân gia đây, em mau nói bảo vệ để bọn anh vào. ”
Giọng nói bất mãn của Triệu Hiểu Lượng cũng lập tức truyền tới: "Văn Vũ, cậu xấu quá nha! Chuyện tốt như vậy cậu cũng giấu. Hại tớ hai ngày trước lo lắng chạy cả về quê tìm cậu."
“ Hôm nay, cậu phải chiêu đãi chúng ta đó!!!"
Chuyện tốt, mẹ nó chuyện này có gì tốt không?
Văn Vũ nghẹn họng, đè thấp giọng hỏi: "Giờ hai người đang ở đâu? ”
Từ Thành: "Ở cổng khu biệt thự ấy, chú Lưu cho anh địa chỉ. ”
"Chậc chậc, quá trâu bò. Anh nghe nói rất nhiều ngôi sao sống trong khu này. Hôm nay, bọn anh tới lấy may, cảm nhận dinh thự của những người giàu có đây."
Triệu Hiểu Lượng ở bên cạnh cũng vui vẻ hưng phấn.
Nhưng lại không biết lúc này đầu ngón tay của Văn Vũ vì căng thẳng mà run lên bần bật.
Tối hôm qua Ứng Thần bởi vì chuyện của Từ Thành mà ghen tuông đốt quần áo của cậu, cắn cậu một cái, hôm nay Từ Thành lại xuất hiện trước cửa nhà.
Ứng Thần có thể giận chó đánh mèo hại Từ Thành hay không?
Cậu không muốn bạn bè của mình bị cuốn vào trong này, giờ muốn giấu cũng chẳng giấu được nữa.
Nhưng mà, đám Từ Thành còn có thể gọi điện thoại cho cậu, chứng tỏ Ứng Thần còn chưa phát hiện ra bọn họ.
Văn Vũ cố gắng bình tĩnh, nói với hai người: "Bây giờ em còn ở bên ngoài, ngoài cổng khu có một quán cà phê, hai người ở đó và chờ em về ”
Tắt điện thoại, Văn Vũ thử kêu lên: "Lâm An? ”
Lâm An tối qua có nói cậu chỉ cần gọi tên này thì cho dù ở bất cứ nơi đâu Lâm An cũng đều có thể xuất hiện. Nhưng bây giờ không có động tĩnh gì cả.
Cậu lại hơi tăng âm lượng: "Lâm An. ”
"Vâng Văn thiếu gia!"
Bóng dáng Lâm An đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu bé gầy gò đeo một chiếc tạp dề vuông màu xanh đen, tay cầm cây lau nhà đang nhỏ giọt, hình như đang lau nhà, nghe thấy Văn Vũ gọi liền vội vàng chạy tới đây.
Văn Vũ: "Ứng Thần ở nhà không? ”
Lâm An một tay cầm cây lau nhà, thái độ cung kính: " Thưa Văn thiếu gia, chủ nhân còn chưa trở về. ”
"Khi nào anh ấy về?"
"Cái này tôi cũng không biết. Ngài có thể gửi tin nhắn cho ngài ấy. Nếu là ngài, bất kể ngài nói gì thì ngài ấy cũng nghe cả thôi."
Bảo hắn đừng xuất hiện ở nhà cũng được sao?
Văn Vũ cười thầm trong lòng: "Bạn tôi hôm nay tới tìm, đang chờ ở cổng ngoài tiểu khu".
Lâm An lập tức sửa sang lại quần áo, nói, "Vâng, tôi lập tức đi tiếp khách của ngài. ”
"Không phải."
Văn Vũ lập tức ngăn lại: "Trước khi tôi nhà, cậu đừng ra ngoài đó, cũng đừng để bọn họ biết trong nhà ngoài tôi còn có người khác. ”
"Tôi không muốn bạn bè của tôi biết cậu và Ứng Thần."
"Vâng."
Lâm An khó xử: "Nhưng nếu chủ nhân trở về thì làm sao bây giờ?"
Văn Vũ cau mày: "Tôi sẽ nói với anh ấy, cậu đi tới đây trước đi. ”
Lâm An nháy mắt biến mất, lại vèo một cái lái xe chờ ở cổng trường đón Văn Vũ.
Trong xe, Văn Vũ cầm điện thoại di động, thử nhắn tin cho Ứng Thần:
[Hai người bạn của em biết nơi ở hiện tại của em, hôm nay sẽ đến chơi. Em muốn mời họ vào nhà ngồi. 】
Sau khi đọc đi đọc lại nhiều lần, cuối cùng cậu thêm một câu: ["Có được không?] Mới nhấn gửi.
Sau đó bắt đầu lặng lẽ chờ đợi.
Ứng Thần sẽ nói gì? Có thể không đồng ý, có thể sẽ hỏi bạn bè của cậu là ai.
Nếu biết là Từ Thành, hắn có điên cuồng ghen tuông rồi làm gì Từ Thành không?
Nếu bọn Từ Thành gặp nguy hiểm thì sao.
Đôi mắt Văn Vũ híp lại, lạnh lùng.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, hiển thị tin nhắn của Ứng Thần.
[Không muốn họ nhìn thấy tôi à?]
Văn Vũ đọc hai lần, hoảng hốt.
Ứng Thần chẳng hỏi gì thêm, mà ý trong tin nhắn như đang hỏi thăm ý kiến của cậu.
Văn Vũ mím môi, trả lời: [Em sợ gây ra phiền phức không cần thiết.]
Ứng Thần trả lời rất nhanh: [ Hiểu rồi.]
Hiểu gì?
Ý của Ứng Thần là đồng ý cho cậu dẫn bọn Từ Thành và Triệu Hiểu Lượng vào nhà, còn nguyện ý tàng hình không xuất hiện hả?
Hắn thực sự dễ nói chuyện vậy luôn?
Văn Vũ cầm di động mê mang ——
Khi đến tiểu khu, Văn Vũ bảo Lâm An dừng xe ở một góc đường. Kết quả từ xa đã nhìn thấy trong tay hai người kia xách theo túi lớn túi nhỏ, đứng ở ngoài cổng tiểu khu chờ cậu.
Hai người nhìn thấy cậu đến gần, vẫy tay hét lên: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, ở đây."
Văn Vũ vội vàng chạy tới: "Ngày nắng nóng như vậy sao lại đứng ở chỗ này? Đã đợi lâu chưa?"
"Muốn gặp em sớm thôi"
Từ Thành muốn cho cậu một quyền, mà tay xách nhiều thứ quá không còn cách nào khác: "Thật là, dọn đến nơi tốt như vậy mà không nói cho anh trai biết. Không có suy nghĩ trước sau gì hết."
Triệu Hiểu Lượng: "Hại tớ ngày nào cũng lo lắng cho cậu. Còn căn nhà trước đây phải làm sao bây giờ, cậu hai của cậu bán rồi à? ”
Văn Vũ không biết nên giải thích một loạt biến cố gần đây như thế nào, đơn giản nói: "Mọi thứ tới quá đột ngột, tớ cũng không biết phải nói với cậu như thế nào. Dù sao hiện tại tớ vẫn ổn. ”
"Này còn không tốt! Không ai được như em đâu, Ai có thể may mắn bằng em, tự nhiên có người đàn ông giàu có tới trả ơn, đưa tiền, tặng biệt thự. Phim truyền hình cũng không dám làm như thế này."
Sau khi đùa giỡn, Từ Thành vui mừng thở dài một hơi: "Như vậy tốt biết bao, sau này anh không cần phải lo lắng cho em nữa. ”
Triệu Hiểu Lượng thúc giục: "Được rồi được rồi, chúng ta mau đến nhà mới của Tiểu Vũ xem, bia lạnh mua đều sắp bị phơi nóng rồi. ”
Dọc theo đường đi từ cổng lớn về nhà, hai người Từ Thành - Triệu Hiểu Lượng nhìn từng căn biệt thự phong cách sang trọng trong tiểu khu không ngừng cảm khái thế giới của người giàu thật tốt.
Văn Vũ lần lượt đáp lại hai người, nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.
Ứng Thần có ở nhà không?
Đưa hai người bọn họ về nhà, có thể xảy ra vấn đề gì không?
Cho đến khi cậu cẩn thận đẩy cổng biệt thự ra, đưa hai người đi vào, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong đại sảnh im ắng, không có chút hơi thở nào của Ứng Thần.
Từ Thành, Triệu Hiểu Lượng nhìn phòng khách rộng rãi xa hoa ánh mắt tỏa sáng: "Oa! Vẫn là thiết kế kiểu Trung Quốc đẹp nhất! ”
"Nghe chú Lưu bảo tổ tiên của vị Ứng tiên sinh kia cũng là quan lớn phải không? Từ cách trang trí, thiết kế tao nhã và không khí này liền biết là người rất tỉ mỉ, có phẩm chất.
Tỉ mỉ? Có phẩm chất?
Văn Vũ nghĩ đến một loạt chuyện Ứng Thần làm với mình, trong lòng cười ha hả hai tiếng.
Triệu Hiểu Lượng kéo cậu hỏi: "Cậu đã gặp vị Ứng tiên sinh kia chưa? Trông thế nào? ”
Văn Vũ: "Chưa từng thấy qua. ”
"Ôi, mặc kệ anh ta là ai. Dù sao Tiểu Vũ chúng ta sau này có nhà ở là tốt rồi! ”
Từ Thành đặt đồ ăn vặt mua về, bia, hoa quả lên bàn ăn, nói: "Nào, anh em chúng ta đến mừng tân gia Tiểu Vũ, mừng biệt thự mới! ”
Triệu Hiểu Lượng mở một lon bia, đưa cho Văn Vũ: "Đúng, những chuyện trước kia đừng nghĩ tới nữa, nào, chúng ta uống đi!"
Văn Vũ nhận lấy bia, khóe môi thầm nở nụ cười chỉ có mình mới có thể hiểu được.
Từ Thành và Triệu Hiểu Lượng có thể vui vẻ chúc mừng cậu vì biết cuộc sống trong quá khứ của cậu.
Hoàn cảnh không có ai có thể dựa vào, cậu chỉ có thể giấu đi yếu đuối, mạnh mẽ đối mặt với mọi người xung quanh.
Cậu nâng lon bia cụng với họ, ngẩng đầu uống cạn một ngụm đắng cay.
Chính vào lúc này, luồng khí lạnh lẽo quen thuộc vây quanh cậu.
Ứng Thần đã trở lại!
Giống như cơ thể phản ứng theo bản năng trước những thứ nguy hiểm, Văn Vũ lập tức rơi vào trạng thái đề phòng, cảnh giác kinh hãi nhìn bốn phía.
Bàn tay cầm lon bia* bởi vì căng thẳng mà lỏng ra, lon bia nặng nề rơi xuống.
( Chỗ này tác giả nói là rượu, nhưng bên trên nói là bia, có vẻ như tác giả nhầm, mình xin phép sửa lại)
Từ Thành và Triệu Hiểu Lượng mới cụng ly với cậu, mắt thấy bia trong tay Văn Vũ rơi xuống, cả kinh kêu lên: "Ai! Rơi kìa. ”
Lon bia rơi được một nửa, lơ lửng trên không trung, quỷ dị trở về tay Văn Vũ như video tua ngược.
Từ Thành trợn to hai mắt: "Mẹ kiếp, vừa rồi xảy ra chuyện gì! Anh bị ảo giác à? Rơi xuống rồi sao còn quay lại tay em được?! ”
Văn Vũ:...
Chỉ có cậu mới biết, vừa rồi có một bàn tay lạnh lẽo vô hình bắt lấy lon bia của cậu lại nhét trở lại trong tay cậu
Còn ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói một câu: "Cẩn thận một chút. ”
Giọng nói khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi.
Nhưng Văn Vũ cũng phát hiện, Ứng Thần chẳng những không tức giận với sự xuất hiện của Từ Thành, còn nguyện ý ẩn thân ở trong nhà này không bị bọn Từ Thành và Triệu Hiểu Lượng nhìn thấy.
Thần kinh căng thẳng và cảnh giác của cậu hơi buông lỏng, cầm lon bia uống một ngụm, bình tĩnh hỏi: " Lúc nãy là em bắt được, 2 người không nhìn thấy à? ”
Từ Thành trợn mắt há hốc mồm: "Em á, nhanh tay quá vậy. ”
Lon bia rơi xuống lại trở về trong tay Văn Vũ chỉ xảy ra trong chớp mắt, Từ Thành cũng không có thật sự nhìn thấy rõ ràng chuyện xảy ra.
Triệu Hiểu Lượng hài lòng: "Đã nói với anh rằng Văn Vũ rất lợi hại rồi, nhanh tay lẹ mắt. Đám côn đồ xung quanh trường em, không ai có thể đánh bại cậu ấy. ”
Từ Thành cầm lon bia lên: "Hôm nay anh xem như đã thấy được, đến đây, chúng ta uống tiếp. ”
Ba người lại nâng lên, ngửa đầu vui vẻ uống.
Chỉ có Văn Vũ vẫn không yên lòng. Bởi vì, cậu có thể cảm nhận được Ứng Thần ở bên cạnh nhìn cậu uống bia, từng tia khí lạnh vờn quanh cổ, lại giống như là cố ý thổi hơi lạnh vào tai cậu.
Cậu lo lắng giờ Ứng Thần trông có vẻ yên tĩnh, chốc nữa phát điên làm ra chuyện gì đáng sợ thì làm sao bây giờ. Sau khi uống vài vòng cậu nói với hai người kia: "Hai người cứ uống đi, em vào bếp gọt hoa quả mang ra."
Sau khi vào phòng bếp, Văn Vũ đứng ở góc Từ Thành Triệu Hiểu Lượng không nhìn thấy, lấy điện thoại di động gõ một dòng chữ:
[Bạn em nghĩ em chuyển đến đây lên tới ăn mừng. Khi họ đi rồi, em sẽ dọn dẹp nhà cửa và khôi phục lại tình trạng ban đầu, không gây rắc rối cho anh.]
Sau đó dựa vào cảm giác lạnh lẽk vờn quanh, tìm kiếm phương hướng của Ứng Thần, chỉ cho hắn xem.
Cậu nhanh chóng nghe thấy một giọng nói truyền vào tai mình: "Đây là nhà của em, em muốn làm gì cũng được."
Giống đeo tai khi nghe nhạc, thanh âm của Ứng Thần vờn quanh trong đầu, giọng nói vừa trầm vừa khàn, chỉ có một mình Văn Vũ mới có thể nghe thấy.
Chỉ là, Văn Vũ nghe được giọng điệu Ứng Thần hơi khác thường, không u ám lạnh lùng như trước, mà như mang một nỗi buồn nặng trĩu.
Chuyện gì xảy ra với hắn vậy?
Chẳng lẽ là đi tìm ký ức của cậu, tiêu hao quá nhiều tinh lực mệt mỏi quá?
Cậu đang thắc mắc, trên vai bỗng nhiên truyền đến một luồng khí lạnh như băng, giống như Ứng Thần đang dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: "Ở đây, còn đau không? ”
Là chỗ ngày hôm qua bị Ứng Thần cắn, vết đỏ nhàn nhạt sớm đã không có cảm giác gì.
Cậu không nhìn thấy vị trí của Ứng Thần, không biết trốn đi đâu. Rụt đầu vai nhanh chóng gõ ra ba chữ:
[Đừng chạm vào.]
Cái chạm vào vai lạnh lẽo đột nhiên biến mất,ngay sau đó là một tiếng: "Xin lỗi. ”
Vẫn trĩu nặng một nỗi buồn da diết.
Thậm chí làm cho người nghe muốn khóc theo.
Không hiểu sao, cổ họng Văn Vũ như bị chặn lại khiến cậu nghẹn ngào, vẻ mặt mất tự nhiên không muốn bị ai nhìn thấy.
Cậu nhanh chóng gõ vài chữ trên điện thoại: [Anh có thể đừng ở đây không?]
Sau khi gõ xong, cậu cười nhạo.
Ứng Thần sao có thể nghe cậu rời đi được.
Kết quả, Ứng Thần dừng lại vài giây, cúi đầu 'Ừ' một tiếng.
Câu cuối do dự dường như chứa đầy không muốn cùng lưu luyến tột độ
Văn Vũ:???
Thế mà lại nghe lời cậu.
Ứng Thần rốt cuộc là làm sao vậy? ——
Sau khi không cảm nhận được hơi thở u ám của Ứng Thần nữa, Văn Vũ thả lỏng hơn rất nhiều.
Cậu và Từ Thành từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ giống như huynh đệ. Triệu Tiểu Lượng là bạn tốt từ khi bắt đầu học trung học, cũng được 6 năm rồi.
Thỉnh tụ tập cùng nhau như vậy tự nhiên là nói không hết chuyện, bất tri bất giác đã là tối muộn.
Từ Thành nhận được một cuộc điện thoại, hình như là việc gấp muốn anh nhanh chóng qua đó. Anh thở dài tìm túi rồi chuẩn bị rời đi: "Được rồi, anh phải về kịp bên đó, đi trước đây ”
Triệu Hiểu Lượng cười hỏi: "Bạn gái anh à? ”
Từ Thành xùy nói: "Nếu bạn gái gọi anh, anh còn thể miễn cưỡng như vậy à. Nô lệ khổ sai*, thân bất do kỷ. Hai đứa thừa dịp còn là học sinh nên đi chơi cho thoải mái đi, chơi tùy thích. ”
(* Gốc là xã xúc, đại loại là nhân viên bị công ty đì, đi làm như chos, kiểu giống như nô lệ của công ty, mình chưa tìm được từ thay thế để tạm vậy. Ai biết nhắc mình nha)
Triệu Hiểu Lượng lắc đầu: "Em không có thời gian, còn có một kỳ thi đại học đang chờ em đây. Em cũng phải về nhà làm đề, tạm thời ôm chân Phật. *”
(Thành ngữ: “Bình thường thì chẳng thắp hương/ Đến khi cùng đường mới ôm chân Phật”.)
Cậu ta nhìn đại sảnh xa hoa, ánh mắt hâm mộ: "Tiểu Vũ thì được, cậu ấy được vào trường đại học mình muốn vào, còn bỗng nhiên được phú hào đẳng cấp thế giới báo ơn, về sau chẳng cần lo lắng nữa. ”
Văn Vũ đưa bọn họ rời đi, bất đắc dĩ cười nói: "Nào có. Tớ cũng phải ôn tập thật tốt, thi kém quá thì giải thích làm sao các thầy cô trong trường. ”
Từ Thành: "Em nha, cứng nhắc quá. Anh nhớ lúc em còn học tiểu học có một cô bé gửi cho em sôcôla, bên trong có một bức thư tình. ”
"Còn em thì sao, trước mặt ba mẹ cô bé trả sôcôla, còn nghiêm trang nói, chúng ta còn quá nhỏ, không thể yêu sớm."
"Anh đến bây giờ vẫn còn đồng cảm với con bé, sao lại nhìn trúng loại người như em chứ, bóng ma tâm lý kia lớn bao nhiêu."
Triệu Hiểu Lượng không nhịn được cười: "Thì ra 'không thể yêu sớm' đã sớm là cái cớ Văn Vũ dùng để từ chối nữ sinh. Mấy năm nay em thấy có bao nhiêu là nữ sinh theo đuổi Văn Vũ, cậu ấy đều lấy cớ này từ chối người ta. ”
Từ Thành chậc chậc bất mãn: "Hạn hán cũng chết, lũ lụt cũng chết.* Đồng ý một phát thì đã sao nào. ”
(Câu này có nhiều nghĩa, nhưng đại khái là không có bạn gái cũng không tốt, có quá nhiều bạn gái cũng không tốt)
Văn Vũ cứng họng: "Loại chuyện này sao có thể tùy tiện đồng ý được. Em cũng đâu có thích người ta. ”
Động tác mang giày của Từ Thành ở cửa dừng lại, nhìn Văn Vũ đầy ẩn ý chần chờ hỏi: "Tiểu Vũ, có điều anh luôn muốn hỏi em, em không thích con gái đúng không?"
Triệu Hiểu Lượng không hiểu ra sao, hỏi ngược lại: "Không thích con gái thì thích con trai à? ”
Văn Vũ giật mình: "Đừng nói bậy, sao có thể chứ! ”
Nhưng mà những lời này lại như in sâu vào trong lòng cậu, trên đường tiễn hai người về nhà vẫn luôn nghĩ.
Cậu thực sự thích đàn ông à?
Từ trước đến nay, đám con trai trong lớp luôn bàn tán xem bạn gái nào xinh đẹp, dễ thương nhưng cậu không có cảm giác gì.
Cho đến khi lần đầu tiên nhìn thấy Ứng Thần mặc dù sợ chết khiếp, nhưng cũng là lần đầu tiên cậu hiểu được tính từ đẹp trai này dùng như thế nào.
Cậu đang suy nghĩ, kiếp trước có phải mình khuôn mặt Ứng Thần mê hoặc nên mới chủ động không.
Thiếu niên chưa bao giờ nghĩ tới khía cạnh này, giờ giống như là bị người vạch trần, bắt đầu phiền não, mông lung.
Cậu đầy bụng suy nghĩ đến gần cổng nhà, vừa mới bước vào một bước, giọng nói khàn khàn của Ứng Thần liền truyền tới: "Về rồi à? ”
Văn Vũ dừng lại, ngẩng đầu nhìn.
Ứng Thần không còn che dấu nữa, người đàn ông cao ngất đứng trong sân, đôi mắt u ám rũ mắt thâm trầm nhìn cậu.
Áo đen quần tây vẫn ảm đạm như trước, trong đôi mắt sâu thẳm có một tia u ám không rõ ràng.
Nhưng, hơi thở đã hoàn toàn khác, không còn lạnh lẽo.
Chỉ là Văn Vũ bây giờ, nhìn thấy Ứng Thần đứng ở trước mặt mình, những ký ức xấu hổ kia đột nhiên bị đánh thức.
Trong đầu đều là hình ảnh cậu và Ứng Thần dây dưa lăn lộn trên sàn nhà, bên tai vang lên thanh âm vụn vặt của chính mình nghe như muốn khóc, xấu hổ vô cùng.
Hai má thiếu niên không khống chế được bắt đầu nóng lên, cúi đầu đi tới trước mặt Ứng Thần: "Em, em đi thu dọn phòng ăn. ”
Khi đi ngang qua, Ứng Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: "Không cần, Lâm An sẽ làm những việc này. ”
Cánh tay bị nhẹ nhàng kéo một phát, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị Ứng Thần ôm vào trong ngực.
"A, anh, anh buông ra."
Văn Vũ hoảng hốt, hai tay đẩy lồng ngực người đàn ông.
"Tiểu quỷ có đau không?"
Ứng Thần kéo tới hỏi một câu, chỉ là cuối câu hơi run nhẹ.
Giọng nói nhẹ như sợi tơ, sợ lớn tiếng một chút sẽ làm đau tai cậu.
"Cái gì?"
Ứng Thần không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy cậu,. Sức lực của cánh tay cùng với sức nặng của lồng ngực đè lên người cậu vô cùng kiềm chế, tựa như không dám dùng một chút lực nào.
"Anh bị sao vậy?"
"Tiểu quỷ, em muốn cái gì?"
Ứng Thần chẳng biết làm sao lại hỏi cậu
"Anh buông em ra trước đã."
Văn Vũ nói xong, nhẹ nhàng giãy giụa, không tốn chút sức lực tránh thoát khỏi vòng tay Ứng Thần.
Chỉ là nhìn Ứng Thần ở khoảng cách gần, cậu mới nhận ra đôi mắt của người đàn ông thâm quầng, mang theo vẻ mệt mỏi nặng nề.
Văn Vũ nghĩ đến Lâm An nói ứng Thần vì tìm lại trí nhớ của cậu, đã mấy ngày không ngủ không nghỉ.
Bây giờ cậu đã hiểu được, kiếp trước là cậu trêu chọc Ứng Thần trước, sau khi Ứng Thần thích mình, không biết vì nguyên nhân gì mà rời khỏi hắn.
Còn để hắn đi tìm mình, tìm kiếm suốt một ngàn năm.
Trong lòng Văn Vũ thầm cảm thấy áy náy không thôi.
Cậu đứng cách Ứng Thần hai bước, nghiêm túc nói: "Em sẽ nghĩ cách nhớ tới ký ức kiếp trước của mình, cho anh một lời giải thích. Cho nên anh không cần lao tâm khổ tứ đi tìm ký ức của em từ trong trí nhớ của sinh linh khác nữa đâu."
Ứng Thần: "Lâm An nói cho em biết à? ”
"Là em ép cậu ta nói, đừng phạt cậu ta".
Ứng Thần 'Ừ' một tiếng: "Em đồng ý với tôi một chuyện, được không? ”
"Gì cơ?"
Ứng Thần lấy ra một cái vòng tay, giữ chặt cánh tay Văn Vũ lần nữa: "Mang theo cái này. ”
Nhìn qua chỉ là một cái vòng tay màu tím đậm bình thường, nhưng trong đêm đen, trên sợi dây dệt ra ánh sáng mềm mại.
Chỉ cần nhìn, là cảm nhận được có một nguồn năng lượng đáng kinh ngạc nào đó đang được khóa chặt trong chiếc vòng tay.
"Tôi biết, em không muốn ấn ký của tôi. Tôi chỉ có thể nghĩ cách khác bảo vệ em, miễn là em mang theo nó, bất cứ nơi nào em đi, rời khỏi tôi bao xa, em sẽ không bao giờ gặp phải bất kỳ mối nguy hiểm nào. ”
Ứng Thần cúi đầu chậm rãi nói, bắt đầu đeo vòng tay lên cổ tay trái Văn Vũ, động tác nhẹ nhàng, dịu dàng. Đến nỗi Văn Vũ không còn cảm giác muốn phản kháng nữa, cậu hỏi: "Đây là cái gì vậy? ”
Ứng Thần: "Khi tôi không ở bên cạnh em, nó sẽ thay tôi bảo vệ em, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của em, càng không ràng buộc em. Hứa với tôi, đừng bỏ nó đi. ”
"Được chứ?"
Văn Vũ cau mày, không nói gì.
Cậu phát hiện Ứng Thần hôm nay thật sự không bình thường, mỗi một yêu cầu đều mang theo giọng điệu hỏi han. Còn sợ cậu không đồng ý, trong giọng nói đều là đầy mong đợi.
Chuyện quái gì xảy ra hôm nay vậy?
Đang thắc mắc, Ứng Thần lại hỏi một câu: "Em đừng sợ tôi nữa, được không? Tôi sẽ không làm hại em, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn. Tôi cũng biết em hiện tại muốn rời khỏi tôi nhất."
Ứng Thần thắt chặt dây trên cổ tay thiếu niên, thanh âm khàn khàn nói: "Chỉ có điểm này, tôi không thể đồng ý với em được. ”
Văn Vũ:...
"Anh có mệt không? Có muốn vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát không? ”
Hỏi xong, cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức hối hận.
Quả nhiên, sau khi Ứng Thần nghe cậu nói như vậy, vẻ mặt u ám mệt mỏi rốt cục cũng nở nụ cười: "Được. ”
Sau đó, hắn kéo tay thiếu niên đang đeo vòng tay xoay người đi vào nhà. Văn Vũ kinh ngạc bị hắn kéo lên cầu thang, đi vào lầu hai, rẽ vào phòng ngủ của Văn Vũ.
Sau đó, trơ mắt nhìn người đàn ông này xốc chăn lên, nằm vào.
Còn hỏi: "Tiểu quỷ, muốn cùng nhau không?"
Văn Vũ: "Không! ”
Cậu suýt chút nữa quên mất, ở trong mắt Ứng Thần đây là phòng ngủ của hai người bọn họ.