Chung Minh Lý khui một chai rượu, rót một ly cho mình, cũng rót một ly cho Đỗ Hiểu Hùng. Tuy rằng Đỗ Hiểu Hùng nói mình uống rượu sẽ say, thế nhưng lòng dạ lang sói của Chung Minh Lý chính là muốn cậu say nên đương nhiên là khuyên bảo tại bữa tối bên ánh nến lãng mạn như thế này, không uống rượu là rất không hợp với cảnh trí, dù sao ngày mai là ngày cuối tuần, cho dù say cũng có thể lười ở trên giường cả ngày.
Đỗ Hiểu Hùng đành phải nhấp qua một ngụm, gương mặt bạch bạch nộn nộn nhất thời ửng lên hai đóa mây đỏ, dưới ánh nến mờ ảo hiện lên tia nhu nhuận, đôi mắt to thanh triệt minh lượng (trong suốt sáng ngời) che kín một tầng hơi nước mỏng, làm cho người ta ‘thực chỉ đại động’.
Đợi cho ăn xong bữa tối, Chung Minh Lý ôm Đỗ Hiểu Hùng có chút hơi say đi đến cửa sổ sát đất, cùng nhau ngồi trên cái đệm lông cừu ngắm bầu trời đầy sao.
Đỗ Hiểu Hùng bởi vì uống chút rượu, thật sự trở lại bộ dáng con thú nhỏ, tại trong lòng Chung Minh Lý dụi a dụi, tìm được vị trí thoải mái, tiếp đó đem cả người mình oa ở trong lòng hắn, còn thích ý cọ cọ Chung Minh Lý.
Chung Minh Lý thấy Đỗ Hiểu Hùng hiếm khi phóng túng, cười cười hỏi: “Tiểu Hùng lúc trước vì cái gì nghĩ tới học làm món Tây?”
“Bởi vì món Tây khiến cho cha và mẹ tôi kết hợp cùng một chỗ.” Đỗ Hiểu Hùng thì thầm, “Cha tôi cùng mẹ tôi đều làm trong cùng một nhà xưởng. Cha là tài xế, mẹ là công nhân nữ, bởi vì hai người đều không có bao nhiêu tiền, cho nên thời điểm yêu đương bọn họ cũng là đến quán nước ăn kem, xem phim mà thôi.”
“Khi đó tiệm cơm Tây không nhiều lắm, cho nên có thể đến đó ăn một bữa cũng là chuyện đáng giá khoe, cảm thấy nó đặc biệt lãng mạn đặc biệt có thể diện. Vì thế cha tôi cũng rất cố gắng kiếm tiền, sau đó rốt cục vào một ngày mời mẹ ăn cơm Tây một lần, tiếp đó hướng mẹ cầu hôn. Mẹ thật cao hứng đáp ứng. Lúc ấy các bạn nữ của bà đều hâm mộ bà a, cảm thấy thật lãng mạn.”
“Lần đó là lần đầu tiên cũng là duy nhất cha mẹ ăn cơm Tây. Trước kia lúc mẹ dẫn tôi tản bộ, nhìn thấy tiệm cơm Tây đó hoài niệm khoảng thời gian cùng cha cùng một chỗ, đáng tiếc sau này tiệm cơm Tây đó bởi vì thành thị xây lại bị dỡ xuống. Hiện tại mở một tiệm cơm Tây mới tuy rằng rất đẹp, thế nhưng không có kỷ niệm xưa. Tôi nha, có lẽ từ nhỏ hay nghe mẹ kể về tiệm cơm Tây, cho nên đối với món Tây có hảo cảm đi. Tôi không phải người giỏi học hành, vậy nên tốt nhất đi học một nghề, vì thế liền đi học làm món Tây.”
“Sau khi thành tài, tôi còn có thể làm cho mẹ ăn a. Như vậy mẹ cũng không cần cô đơn tưởng nhớ cha.” nói xong lời cuối cùng, Đỗ Hiểu Hùng lại đột nhiên vui vẻ hẳn lên.
“Tiểu Hùng thật là một hảo hài tử hiếu thuận.” Chung Minh Lý dùng cằm nhẹ nhàng mà cọ cọ đầu Đỗ Hiểu Hùng.
“Vậy Chung tiên sinh vì cái gì mở tiệm cơm Tây?” Đỗ Hiểu Hùng hỏi.
Trước kia ngại thân phận khác biệt, Đỗ Hiểu Hùng không dám hỏi thăm chuyện của Chung Minh Lý. Bất quá nếu hai người đều từng biểu lộ tâm ý của nhau, còn cùng nhau sinh hoạt lâu như vậy, Đỗ Hiểu Hùng cũng bắt đầu hy vọng có thể hiểu hơn về Chung Minh Lý, cho nhau hiểu rõ đối phương, quan tâm đối phương, như vậy mới giống người yêu chứ.
“Tôi a, hồi còn thanh niên xuất ngoại du học học quản lý thương nghiệp, tôi chính là khi đó nhận thức Tô Trạch Tú, ngộ giao (quen nhầm) kẻ xấu a.” ngữ khí của Chung Minh Lý là cái dạng một hồi chuyện cũ không muốn nhớ lại.
“Khi đó mấy đại nam sinh ở cùng một chỗ, không một người biết nấu cơm, đành phải mỗi ngày cùng đi ăn ở bên ngoài. Từ pizza, hamburger, đến Trung Nhật Hàn các món, lại đến món pit-tet Tây, mỗi ngày đổi một món, đem mấy quán ăn to nhỏ gần trường đều ăn qua một lần, cổ vũ rất lớn cho nghiệp ăn uống phát triển. Sau tôi lại thấy mấy bài báo trên mạng luôn là một dạng vô cùng đau lòng nói về dân chúng hiện tại không nấu ăn chiếm đa số, tôi cảm thấy đây là một cái cơ hội làm ăn, không nấu ăn thật tốt a, quán ăn mới có sinh ý a, cho nên tôi trở lại mở tiệm cơm Tây.”
“A, không cảm động gì hết a.” Đỗ Hiểu Hùng chu cái miệng nhỏ nhắn oán hận. Nghĩ đến lần trước Chung Minh Lý an ủi mình cũng là nói như vậy.
Chung Minh Lý cười cười, hôn hôn cái cổ nhỏ của Đỗ Hiểu Hùng dưới ánh trăng như món đồ sứ trắng nõn thanh khiết trơn mịn, “Em muốn nghe chuyện cảm động? Tôi đây liền kể cho em một chuyện.”
“Thật lâu thật lâu trước đây, mẹ của tôi nhận thức cha tôi, khi đó cha tôi có một công ty nhỏ, nhưng mà sau đó lại kinh doanh không tốt mà phá sản. Thế nhưng tương phản là sự nghiệp của mẹ tôi lại càng ngày càng tốt, mỗi ngày đều ở bên ngoài đàm sinh ý xã giao, vì chăm sóc cùng giữ gìn gia đình, vì thế cha tôi ở nhà ‘giúp vợ dạy con’. Chính là mẹ tôi không thích cuộc sống như thế, bà hy vọng tìm một nam nhân càng mạnh càng tốt có thể làm cho bà ngưỡng vọng, vì thế sau một lần cãi nhau bà liền cùng cha tôi ly hôn, hơn nữa cướp được quyền giám hộ tôi.”
“Tuy rằng cướp được quyền giám hộ tôi, nhưng bà cũng không có thời gian chân chính chiếu cố tôi, toàn là mời bảo mẫu người hầu. Em có biết bà rất thường nói một câu là gì không? Bà nói: ‘Minh Lý, thực xin lỗi, mẹ phải ra ngoài làm việc, chờ mẹ có được lợi nhuận lớn, chúng ta có thể trải qua những ngày sung sướng, đến lúc đó ta mời mười người bảo mẫu chiếu cố con’.”
Chung Minh Lý nói đến đây liền ngừng lại. Không gian yên tĩnh đột nhiên vương vấn một cỗ bi thương.
Đỗ Hiểu Hùng quay đầu nhìn Chung Minh Lý, nhãn đồng của hắn tối đen không chút gợn sóng, chính là lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài lớp thủy tinh. Nghĩ đến bản thân mới trước đây tuy rằng cuộc sống gian khổ, thế nhưng mẹ vẫn làm bạn cùng mình, vô luận tan tầm có mệt mỏi thế nào cũng đều nhất định cùng mình tán gẫu vui đùa, khiến cho kỷ niệm thời thơ ấu của mình chỉ có hạnh phúc cùng ấm áp, chưa từng trải qua thống khổ, bi thương hoặc tiếc nuối.
Đỗ Hiểu Hùng đột nhiên bắt đầu nảy sinh xúc động muốn ôm Chung Minh Lý, hắn cũng làm như vậy.
Cậu xoay người lại, hai tay vòng qua vai Chung Minh Lý ôm lấy tấm lưng rộng lớn hắn, đầu nhẹ nhàng mà kề trên vai hắn, “Minh Lý trước kia nhất định thực tịch mịch.”
“Ân.” Chung Minh Lý dịu dàng ôm eo Đỗ Hiểu Hùng, gương mặt khẽ cọ lên đầu cậu, “Tôi lúc trước có một con gấu Teddy, chính là lúc sinh nhật tôi mẹ đã tặng cho tôi, mỗi lần trước khi rời nhà bà sẽ nói: ‘Minh Lý ngoan, gấu nhỏ này sẽ thay thế mẹ bồi Minh Lý ngoạn (chơi).’ vì thế dần dần thế giới của tôi cũng chỉ có mỗi mình con gấu Teddy kia. Tuy rằng sau này chậm rãi lớn lên, nhận thức không ít bằng hữu, thế nhưng về đến nhà, chung quy cảm giác sẽ bồi bên tôi chỉ có gấu Teddy.”
“Tôi biết, Tô tiên sinh đã nói với tôi.” Đỗ Hiểu Hùng vỗ vỗ lưng Chung Minh Lý mà an ủi.
“Kỳ thật ngày đầu tiên em đến, tôi vốn nghĩ, nếu Tô Trạch Tú tìm cho tôi một kẻ loạn thất bát tao tiến vào, tôi nhất định kêu quản lý đem hắn đuổi đi.”
“Ách –” thân thể Đỗ Hiểu Hùng cứng đờ. Chung Minh Lý buồn cười vuốt ve thắt lưng cậu khiến cậu bình tâm.
“Nhưng khi tôi mở cửa, thấy bộ dáng em ngủ say trên ghế sa lon, lòng liền mềm đi. Tôi cảm thấy em nhất định là lễ vật trời ban. Tôi đã đánh mất tiểu hùng (gấu bông nhà anh), ông trời bồi thường tôi một ‘tiểu hùng’ lớn.”
“Em thuần chân khả ái như vậy, tuy rằng cuộc sống khốn khổ, thế nhưng không oán trách, sau khi nhận thức tôi cũng không có sa đọa thay đổi chính mình. Mỗi ngày nhìn thấy em khoái khoái lạc lạc vì mục tiêu của mình mà cố gắng, tôi lại càng thích em hơn. Từ sau khi em đến nơi đây, căn nhà này không còn là một nơi chỉ để nghỉ ngơi nữa, nó trở nên tràn ngập nhân tính, ấm áp nhiều lắm. Mỗi lần nghĩ đến em ở nhà chờ tôi, người tôi yêu đang ở nhà chờ tôi, trong lòng liền cảm thấy có động lực. Bằng không tôi cố gắng làm việc như vậy là vì cái gì? Mỗi ngày về đến nhà, cô độc, lạnh lẽo thê lương một mình, lại có có ý nghĩa gì?”
“Tiểu Hùng a, em cũng thích tôi đúng không? Em tới nơi này không chỉ là vì em phải tới bồi tôi, đúng không? Em cũng thích nơi này mà?” Chung Minh Lý hai mắt mang theo chờ mong cấp thiết nhìn Đỗ Hiểu Hùng.
Đỗ Hiểu Hùng thấy ánh mắt chờ mong của hắn, ửng hồng chậm rãi tràn lên bờ má. Cậu cũng thực thích Chung Minh Lý, chính xác mà nói là bị hắn hấp dẫn, hắn vẻ ngoài nam tính, sự nghiệp thành công đều là những điều mình khuynh mộ. Mặc dù lúc trước là bị bắt cùng Chung Minh Lý ‘đồng giường’, thế nhưng sự tử tế ngoài ý muốn khiến cho người chịu đủ nhân tình nóng lạnh như Đỗ Hiểu Hùng rất cảm động, rung cảm trong đời sống thường ngày cuối cùng biến thành yêu mến.
Kỳ vọng yêu và được yêu, tựa như mẹ cùng cha, Đỗ Hiểu Hùng rốt cục ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó học theo động tác hôn trước kia của Chung Minh Lý, nhẹ nhàng mà nhanh chóng đáp lên môi Chung Minh Lý, gương mặt bởi vì thẹn thùng mà hồng thấu, hồng đến tận mang tai.
Được Đỗ Hiểu Hùng đáp lại Chung Minh Lý cũng không hề khách khí, tay trái ôm chặt thắt lưng Đỗ Hiểu Hùng, sau đó tay phải nhẹ nhàng đở lấy sau cổ Đỗ Hiểu Hùng, khàn khàn nói: “Tôi dạy em như thế nào là hôn môi…”
Nói xong Chung Minh Lý đầu tiên khẽ cắn môi Đỗ Hiểu Hùng vài cái, sau đó bắt đầu liếm viền môi nhỏ nhắn của cậu, vừa lòng nhìn thấy môi Đỗ Hiểu Hùng bởi vì nhiễm thượng khẩu thuỷ (aka nước miếng) của mình mà sáng bóng lên lấp lánh yêu dị. Hắn dùng đầu lưỡi đảo qua kẽ hở giữa đôi môi Đỗ Hiểu Hùng, liếm qua hàm răng như tiểu bạch ngọc.
“Ngoan, mở miệng.” Chung Minh Lý dụ dỗ. Đỗ Hiểu Hùng thẹn thùng liếc mắt nhìn Chung Minh Lý một cái, sau đó cẩn cẩn dực dực hé miệng. Chung Minh Lý lần nữa khẽ liếm môi Đỗ Hiểu Hùng y như lúc nãy, mới đem đầu lưỡi tham tiến vào trong miệng của cậu. Hắn như vũ mao (lông chim) quét qua nha ngân (lợi) Đỗ Hiểu Hùng một lần, như ý nguyện đổi lấy Đỗ Hiểu Hùng một trận run rẩy.
Chung Minh Lý dùng đầu lưỡi chạm nhẹ lưỡi Đỗ Hiểu Hùng, bắt giữ cái lưỡi đinh hương muốn chạy trốn kia, tiếp đó ma sát tiểu nụ, ôn nhu quấn lấy chiếc lưỡi cùng nhau trong miệng cộng vũ (cùng múa) quay cuồng. Hắn dùng miệng của mình bao lấy môi Đỗ Hiểu Hùng, sau đó mút vào rồi rời đi.
“Ngô –” Đỗ Hiểu Hùng lập tức phát ra một tiếng rên rỉ yêu kiều. Ý thức được thanh âm đó do mình phát sinh, Đỗ Hiểu Hùng nhất thời xấu hổ giãy dụa muốn tránh đi. Thật mất mặt, bản thân cư nhiên phát ra thanh âm nhục nhã như vậy.
Chung Minh Lý chế trụ thắt lưng cậu, trấn an: “Đừng trốn, anh thích nghe thanh âm của em.” đối ánh mắt mang điểm hoài nghi cùng thăm dò của Đỗ Hiểu Hùng, Chung Minh Lý mỉm cười: “Anh thích em, anh muốn hôn em, anh muốn khiến em thoải mái, nếu thoải mái em cứ kêu lên, anh sẽ cho em càng nhiều.”
Dứt lời, Chung Minh Lý lại hôn lên miệng Đỗ Hiểu Hùng. Được cổ vũ Đỗ Hiểu Hùng lần này dũng cảm hơn hé miệng nghênh đón đầu lưỡi Chung Minh Lý. Nhận thấy Đỗ Hiểu Hùng nghênh đón, Chung Minh Lý không hề e dè. Đầu lưỡi ướt át vói vào sâu bên trong, đè ép ma xát.
Đỗ Hiểu Hùng từ cứng ngắc tiếp thụ ban đầu chậm rãi trở nên nhuyễn xuống, trúc trắc bắt chước động tác của Chung Minh Lý để đáp lại, cái lưỡi sợ sệt đi theo họa quyển âu yếm của đầu lưỡi đối phương, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên, trái tim nảy lên như tiểu lộc loạn khiêu.
Chung Minh Lý một bên hôn môi càng sâu, một bên tay trái vén vạt áo Đỗ Hiểu Hùng mà trượt vào, dùng đầu ngón tay như chuồng chuồng lướt nước mơn trớn thắt lưng mãnh khảnh. Một cỗ điện lưu vừa ngứa vừa tê dại chạy qua thắt lưng Đỗ Hiểu Hùng, tựa như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ yên ả, từng sóng dao động dao động truyền đến con tim cùng đầu óc.
Đỗ Hiểu Hùng khí tức nặng nề thêm, thoải mái mà hừ khẽ rồi nhẹ nhàng mà vặn vẹo lên. Chung Minh Lý lại hôn sâu cậu một hồi, sau đó mới lui ra. Đỗ Hiểu Hùng từng ngụm từng ngụm thở mạnh, trong mắt ba quang liễm diễm, đôi môi đỏ au có chút sưng lại càng tựa như bộ dáng hướng người cầu hôn.
“Thoải mái không?” Chung Minh Lý ôn nhu dò hỏi, Đỗ Hiểu Hùng gật gật đầu.
“Muốn càng thoải mái không? Ân?” Chung Minh Lý dùng thanh âm trầm thấp quyến rũ mà hỏi, ngón tay ở bên thắt lưng như gãi ngứa mà đảo từng vòng, từng vòng từng vòng chậm rãi hướng về phía rốn, sau đó lại trượt xuống…
Đỗ Hiểu Hùng nhớ tới khoái cảm xa lạ lần trước, thực kịch liệt cũng thực thoải mái, trong lòng có loại cảm xúc đang kêu gào, muốn cùng Minh Lý càng thân mật nhiệt liệt, càng gần kề hơn. Cậu muốn càng nhiều. Đỗ Hiểu Hùng hai tay bắt lấy bả vai Chung Minh Lý, lại dùng sức gật gật đầu.
Được cho phép Chung Minh Lý tay trái tiếp tục mơn trớn Đỗ Hiểu Hùng phía sau lưng cùng trước eo, tay phải cởi bỏ cúc áo Đỗ Hiểu Hùng, lộ ra bờ ngực tuyết trắng bởi vì kích động mà có điểm phập phồng, đầu nhũ hồng nhạt như hai đóa hoa nhỏ được khảm trên ngọc thạch.
Hắn cúi đầu cắn đầu nhũ phấn hồng bên trái của cậu ––– làm cho cậu kinh suyễn một tiếng, sau đó dùng đầu lưỡi đảo quanh trên nhũ tiêm, đầu nhũ mẫn cảm truyền đến xúc cảm rõ ràng, Đỗ Hiểu Hùng bất giác ngửa về phía sau, lại càng đem đầu nhũ của mình dâng lên cho Chung Minh Lý.
Chung Minh Lý cũng không khách khí đối với đầu nhũ đáng thương cắn, liếm, hấp, duyện, thẳng đến khi đầu nhũ đáng thương vừa đỏ vừa sưng, như đóa hoa nhỏ nở rộ, mới dùng ngón tay thay thế, môi hôn thì chuyển hướng sang bên kia.
“Minh Lý… như vậy rất kỳ quái…” Đỗ Hiểu Hùng khe khẽ kháng nghị, cậu không biết đầu nhũ nam nhân là nhạy cảm cũng là một trong các mục tiêu âu yếm. Thứ được coi như là bộ vị trang trí thân thể chưa từng bị *** vấy nhiễu như thế, bởi vậy mà luồng điện xuất hiện làm cho cậu cực độ thẹn thùng.
“Đầu vú của tiểu Hùng thực đáng yêu nha, làm cho người ta nhịn không được khi dễ nó.” Chung Minh Lý cười nói, giống như để chứng minh lời của hắn, còn cắn nhẹ đầu nhũ Đỗ Hiểu Hùng một chút. Lời nói nhiễm *** khiến Đỗ Hiểu Hùng càng mẫn cảm mà cảm nhận động tác của Chung Minh Lý, lại thở nhẹ một tiếng.
Chung Minh Lý cười cười, sau đó một bên hôn môi Đỗ Hiểu Hùng, một bên cởi bỏ quần con của cậu, một tay cầm lấy tiểu khả ái (cái ấy ấy) của cậu.
“Ngô –––” Đỗ Hiểu Hùng nhất thời run mạnh một chút, thanh âm bị Chung Minh Lý chặn lại trong miệng. Chung Minh Lý trước là qua lớp quần lót cao thấp vuốt ve, thẳng đến khi tiểu khả ái trướng đại nhú khỏi quần lót lại còn khóc ướt cả quần mới một phen kéo nó xuống. Được phóng thích tiểu khả ái lập tức hùng củ củ khí ngang ngang nảy ra, chống lại Chung Minh Lý.
“Tiểu tiểu Hùng thực có tinh thần a.” Chung Minh Lý trêu ghẹo, sau đó gảy nhẹ tiểu đầu một chút, màu sắc phấn nộn biểu hiện chủ nhân chưa trải đời.
“A –––” Đỗ Hiểu Hùng toàn thân run rẩy, đầu tựa ở trên vai Chung Minh Lý, e lệ đến không dám nhìn chính mình một cái.
“Hôn anh.” Chung Minh Lý một bên ra lệnh cho Đỗ Hiểu Hùng, một bên bắt đầu ở trên tiểu đầu thong thả đảo vòng tròn. Đỗ Hiểu Hùng thẹn thùng đành phải chủ động hôn Chung Minh Lý, tính toán dời đi lực chú ý dưới thân.
Chung Minh Lý khi thì đảo tròn, khi thì cao thấp vuốt ve, khi thì nhu niệp (vân vê) hai khỏa tiểu cầu phía dưới, Đỗ Hiểu Hùng nhịn không được phát ra từng đợt rên rỉ thoải mái, phần eo cũng không tự giác nghênh hợp với động tác của Chung Minh Lý, trước sau đong đưa khẩn cầu càng nhiều an ủi.
Cảm giác được hai chân Đỗ Hiểu Hùng bắt đầu kẹp chặt thắt lưng mình, cơ thịt phần eo cũng căng chặt, Chung Minh Lý biết cậu muốn tới cao trào. Vì thế một tay siết chặt căn bộ (phần gốc) tiểu khả ái ––– lập tức làm cho Đỗ Hiểu Hùng bất mãn rên rỉ, một tay dùng sức thật nhanh cao thấp vuốt ve. Đỗ Hiểu Hùng bị khoái cảm rất nhanh đánh úp mà giống như chiếc lá trong gió rung động, hai tay bấu chặt vai Chung Minh Lý, phần eo vặn vẹo yêu cầu phóng thích.
Chung Minh Lý buông bàn tay chế trụ căn bộ ra, đồng thời càng dùng sức vuốt ve. Đỗ Hiểu Hùng toàn thân căng cứng, đầu ngưỡng về phía sau, loan ra một độ cung xinh đẹp, thân thể rốt cục giật run lên một cái, A một tiếng, tiết tại trong tay Chung Minh Lý.
Phát tiết qua đi trong một chốc Đỗ Hiểu Hùng thất thần, cậu từng ngụm từng ngụm thở hào hển, ánh mắt mê ly che phủ hơi nước, môi cùng đầu nhũ giống như đoá hoa nhỏ đang nở rộ. Chung Minh Lý nhẹ nhàng đem Đỗ Hiểu Hùng đặt trên thảm lông cừu lớn, nhìn mị thái của Đỗ Hiểu Hùng, nhìn quần áo cậu bán mở, quần chỉ kéo xuống một chút, nhu thuận nằm trên lông cừu, lang tính muốn hành hạ người khác trong cơ thể kêu gào đòi bộc phát.
Lúc trước mua khối thảm lông cừu này mục đích là cho Đỗ Hiểu Hùng giữ ấm, còn một mục đích nữa chính là vì ngày hôm nay, ở trên những ngọn đèn của vạn nhà, dưới bầu trời đầy sao sáng, tại hoàn cảnh nơi trời cao lãng mạn vô cùng gần gũi tự nhiên này, dùng tư thế thú giao mà chiếm hữu con vật nhỏ của mình. (hãn =.= Thằng ôn này nghĩ cái chi thía lày…)
Chung Minh Lý nhịn xuống tư tưởng hắc ám của mình, hai tay đỡ tại hai bên đầu Đỗ Hiểu Hùng, nhìn xuống cậu.
“Minh… Lý…” Đỗ Hiểu Hùng chậm chạp phục hồi tinh thần, thấy Chung Minh Lý liền sợ hãi kêu lên. Nhãn đồng tối đen của hắn giống như hắc động muốn đem mình hút vào, trong mắt chớp động hoả diễm lại như muốn đem mình thôn tính tiêu diệt, biểu tình chuyên chú khác với dĩ vãng.
“Giúp anh cởi quần áo.” Chung Minh Lý lên tiếng.
Đỗ Hiểu Hùng tay khẽ run cởi từng cúc từng cúc áo một của Chung Minh Lý, bởi vì khẩn trương, có mấy cái cúc áo còn chưa mở hẳn. Chờ Đỗ Hiểu Hùng cởi y phục Chung Minh Lý, thấy ***g ngực dày rộng của hắn lại lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Tuy rằng quanh năm ngồi trong văn phòng, nhưng mà thường tới phòng tập thể thao Chung Minh Lý một chút cũng không gầy yếu, tuy rằng làn da trắng nõn bất quá cơ thể rắn chắc mà không khoa trương, đường nét thon dài mà mỹ lệ. Nghĩ đến thân mình tiểu bạch bản (nhỏ gầy thư sinh?) của mình, Đỗ Hiểu Hùng bất giác làm một món điều mà cậu khi lần đầu tiên thấy thân thể Chung Minh Lý đã muốn làm ––– cậu sờ lên.
Chung Minh Lý mị mắt, thích ý hưởng thụ Đỗ Hiểu Hùng sờ sờ cơ ngực của mình, thẳng đến khi Đỗ Hiểu Hùng muốn thu tay mới bắt lấy tay cậu. Khẽ liếm bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn của Đỗ Hiểu Hùng, mềm mại, thịt thịt, khiến người ta hận không thể một ngụm cắn xuống, tan ở trong miệng, sau đó lại dọc theo ngón tay liếm lên đầu ngón tay tiểu thịt, đem ngón tay hàm tiến vào trong miệng mà hấp duyện (mút).
“Ngứa…” Đỗ Hiểu Hùng khe khẽ lên tiếng. Chung Minh Lý nhìn cậu cười cười, sau đó đem bàn tay nhỏ bé của cậu hướng đến quần lót của mình.
“Cởi nó ra.” Chung Minh Lý lại yêu cầu.
Nghĩ đến chuyện Chung Minh Lý vừa đối với mình làm, Đỗ Hiểu Hùng đỏ bừng cả mặt, phát động dũng khí rất lâu mới run run đưa tay cởi bỏ quần Chung Minh Lý, kéo quần lót của hắn xuống. thứ cực đại của Chung Minh Lý lập tức như nộ lang xuất động, kêu gào vọt ra, hùng hổ hướng về Đỗ Hiểu Hùng.
Cùng chính mình khi xuất ra, Chung Minh Lý thật sự lớn hơn nhiều, càng so càng cảm thấy chính mình tựa như con tiểu thỏ tử.
Đỗ Hiểu Hùng muốn khóc lên, thị giác kích thích, đối lập cường liệt, khiến cậu xoay người nằm co tròn trên thảm lông cừu, không dám nhìn Chung Minh Lý lấy một cái nữa.
Chung Minh Lý cười cười, cởi quần áo, xoay người đi lấy cái đệm nhỏ cùng cao bôi trơn sớm được giấu tốt. Hắn vỗ nhẹ lưng dỗ dành Đỗ Hiểu Hùng, sau đó thuận thế đem áo sơmi cùng quần của cậu cởi xuống, tuy rằng mở máy sưởi, phía dưới lại là lông cừu, bất quá cảm giác có chút lạnh vẫn là làm cho Đỗ Hiểu Hùng co lại càng chặt hơn.
Chung Minh Lý lại khẽ vuốt tiểu cầu của Đỗ Hiểu Hùng vài cái, để cậu thả lỏng, mới chậm rãi cởi quần lót cậu ra, Đỗ Hiểu Hùng rốt cục bạch bạch lỏa trình ở trước mắt hắn.
Chung Minh Lý hướng phúc bộ Đỗ Hiểu Hùng thả một cái đệm nhỏ, đem cái mông của Đỗ Hiểu Hùng kê lên đối mặt với mình, sau đó bóp cao bôi trơn vào lòng bàn tay, bôi trơn ngón tay, tiếp theo sáp nhập hậu đình Đỗ Hiểu Hùng bắt đầu khuếch trương cho cậu. Ngón tay sáp nhập địa phương đáng thẹn cảm giác không thoải mái làm Đỗ Hiểu Hùng ngô một tiếng, Chung Minh Lý lập tức dỗ dành: “Thả lỏng, đem bản thân giao cho anh, bằng không một lát nữa em sẽ bị thương.”
Đỗ Hiểu Hùng nghe vậy tận lực thả lỏng phần eo, tiếp nhận ngón tay Chung Minh Lý ở bên trong khai phá.
Chung Minh Lý tại dũng đạo Đỗ Hiểu Hùng thong thả trừu sáp cùng tao quát (gãi), thẳng đến khi đè ép đến một điểm, Đỗ Hiểu Hùng khinh động ngô một tiếng, chân hơi hơi run lên, Chung Minh Lý biết hắn đã tìm được chi nguyên (khởi nguồn) khoái cảm. Yên lặng ghi nhớ vị trí.
Lại làm một hồi khuếch trương chuẩn bị, Chung Minh Lý rốt cục rút ngón tay ra, quét cao bôi trơn cho thứ cực đại của mình, sau đó một bên dọc theo cánh mông cùng lổ nhỏ cao thấp ma xát, một bên nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Đỗ Hiểu Hùng, nói: “Ngoan, đem chân mở ra, anh muốn đi vào.”
Đỗ Hiểu Hùng chỉ cảm thấy một thứ nhục thể sắc tình nóng bỏng ma xát vào mình, cậu khẩn trương nhắm mắt lại, nắm lấy thảm, đôi chân nghe lời mà chậm chạp hướng hai bên mở ra một chút, nghênh đón Chung Minh Lý tiến nhập.
Một mực chờ đợi ngày này Chung Minh Lý không hề khách khí, lại đem hai chân Đỗ Hiểu Hùng tách ra, liền đem chính mình chen vào lổ nhỏ của Đỗ Hiểu Hùng. Đợi cho cậu thích ứng, ngay thời điểm buông lỏng, Chung Minh Lý đột nhiên giữ chặt thắt lưng Đỗ Hiểu Hùng, thô bạo vọt vào.
“A –––” Đỗ Hiểu Hùng nhất thời kêu thảm một tiếng, thân thể tựa như bị bổ thành hai nửa, nước mắt tuôn rơi, thân người cũng giãy dụa lên muốn thoát khỏi Chung Minh Lý.
“Đi ra ngoài, đau quá, buông –––” Đỗ Hiểu Hùng nức nở quát lên, muốn tránh đi. Nhưng Chung Minh Lý lợi dụng ưu thế thân thể, gắt gao áp chế phản kháng của Đỗ Hiểu Hùng.
“Từ lần đầu tiên gặp em anh đã muốn giữ lấy em, để em nhiễm thượng hương vị của anh, để em vĩnh viễn thuộc về anh.” cảm nhận được Đỗ Hiểu Hùng co rút tiểu huyệt ấm áp bao lấy chính mình, Chung Minh Lý một cỗ nguyện vọng được thỏa mãn.
“Có lẽ anh cần càng ôn nhu đối với em, bất quá anh càng hy vọng em nhớ kỹ đau đớn lần đầu tiên cùng khoái cảm lần đầu tiên đều là anh dành cho em.”
Chung Minh Lý một bên hôn vành tai, cổ, sau lưng Đỗ Hiểu Hùng, một bên vuốt ve phân thân của cậu, dỗ dành: “Không có việc gì, lần đầu tiên sẽ đau một chút, từ từ sẽ tốt thôi, hít sâu ––– thả lỏng.”
Đỗ Hiểu Hùng vùng vẫy một hồi, cũng giãy không khỏi kiềm chế của Chung Minh Lý, đành phải nức nở nghe theo thả lỏng bản thân.
Một lát sau, cảm giác đau đớn chậm rãi giảm bớt, phía dưới bị xoa bóp cùng thứ cực đại của Chung Minh Lý sáp nhập, làm cho Đỗ Hiểu Hùng cực khó chịu cùng không biết phải làm gì, nhưng dưới những nụ hôn âu yếm liên tục, một cảm giác kỳ diệu khác dần bao phủ toàn thân.
Thứ cực đại của Chung Minh Lý ở trong cơ thể nảy lên một chút, rõ ràng truyền tới đại não cùng toàn thân, khiến thân thể cũng run rẩy theo, cảm xúc lo âu khát cầu không rõ từng chút tích luỹ, Đỗ Hiểu Hùng khó nhịn ừ một tiếng.
Thấy Đỗ Hiểu Hùng đã thích ứng, Chung Minh Lý chậm rãi rời khỏi đến huyệt khẩu, lại lần nữa nhấp vào toàn bộ na căn. Quy luật động tác cứ thế thong thả ôn nhu lại kiên quyết, mỗi lần đều chính xác đè ép lên chi nguyên khoái cảm của Đỗ Hiểu Hùng, cậu rốt cục bắt đầu thốt lên những tiếng kêu quyến rũ đứt quãng.
Chung Minh Lý một tay đỡ lấy eo của Đỗ Hiểu Hùng bắt đầu áp dụng phương pháp tam thiển nhất thâm (ba nông một sâu) mà sáp nhập, mỗi lần sáp nhập đều xoay quanh ma xát thâm bộ dũng đạo, tay kia thì không ngừng mơn trớn phân thân Đỗ Hiểu Hùng, thoả mãn nghe tiếng thở yêu kiều nhỏ vụn của cậu, thân thể dần dần bởi vì hưng phấn mà nhuốm màu phấn hồng.
“Thoải mái không?” Chung Minh Lý cúi người xuống, một bên nhẹ nhàng va chạm vào bên trong, một bên ở bên tai Đỗ Hiểu Hùng nhẹ hỏi. Thấy Đỗ Hiểu Hùng mắc cở đỏ mặt không chịu trả lời, Chung Minh Lý thân mật cắn cắn tiểu lổ tai cậu. Lổ tai mẫn cảm bị tập kích nhất thời khiến cho thân thể Đỗ Hiểu Hùng một trận run rẫy, thân thể lui về sau làm cho cái mông của mình càng nghênh hướng Chung Minh Lý.
“Thoải mái không?” Chung Minh Lý lại hỏi, đồng thời ngón cái ở tiểu đầu của phân thân Đỗ Hiểu Hùng khi khinh khi trọng vuốt ve.
“Thoải… Mái…” Đỗ Hiểu Hùng bị khoái cảm nửa vời tra tấn, chỉ có thể nghe lời nhỏ giọng đáp.
“Nói em muốn.” Chung Minh Lý lần này khinh niết thêm đầu nhũ của Đỗ Hiểu Hùng.
Đỗ Hiểu Hùng lắc lắc đầu, không chịu nói.
“Nói em muốn.” Chung Minh Lý đột nhiên tăng thêm lực đạo nhào nặn vân vê đầu nhũ cậu.
“Ô ––– em muốn!” Đỗ Hiểu Hùng cúi đầu, mang theo nghẹn ngào nói ra.
“Nói cho em.” Chung Minh Lý xấu xa dạy dỗ tiểu Hùng, móng tay gảy mạnh lổ nhỏ trên đầu phân thân.
“Cho em, cho em, ô –––” kích thích bén nhọn, bị bắt nói lời khẩn cầu khoái cảm, khiến Đỗ Hiểu Hùng thấp giọng rên rỉ.
“Ngoan, anh sẽ cho em càng thoải mái.” Chung Minh Lý vỗ vỗ mông Đỗ Hiểu Hùng, thoải mái mà hưởng thụ Đỗ Hiểu Hùng bởi vì sợ hãi mà co rút tiểu huyệt càng thêm kẹp chặt lấy mình. Sau đó hắn nâng thắt lưng Đỗ Hiểu Hùng dậy, hai tay nắm chặt bắt đầu dùng sức cực nhanh va chạm vào chỗ sâu trong dũng đạo.
“A ––– a ––– a –––”
Hung hăng va chạm làm cho Đỗ Hiểu Hùng như thuyền nhỏ trong gió bão, cao thấp xóc nảy không thể suy nghĩ, chỉ có thể gắt gao nắm lấy lông cừu cùng phát ra tiếng kêu dần dần vang to. Phân thân phía trước theo thân thể đong đưa ma xát lông cừu mềm mại, trước sau tập kích như thế càng làm sâu sắc khoái cảm của Đỗ Hiểu Hùng.
“Cùng anh.” biết Đỗ Hiểu Hùng sắp đến cao trào, Chung Minh Lý cúi xuống một tay nắm lấy căn bộ của cậu, một bên càng dùng sức vùi vào trong thân thể Đỗ Hiểu Hùng.
“Minh Lý ––– a! A!” thống khổ bị cao trào cuốn tới mà không thể phát tiết, làm cho Đỗ Hiểu Hùng một bên khóc một bên gọi tên Chung Minh Lý.
Rốt cục Chung Minh Lý sau một lần đâm thật sâu vào dũng đạo Đỗ Hiểu Hùng, buông lỏng tay ra, cùng cậu bắn ra, cùng bay lên mây.
Tính phúc đi qua, Chung Minh Lý cùng Đỗ Hiểu Hùng lại ở trên thảm lông cừu dây dưa một hồi, mới ôm cậu đến phòng tắm trên lầu rửa sạch thân thể. Chất lỏng bắn vào bên trong nhất định phải rửa sạch sạch sẽ, bằng không tiểu Hùng sẽ tiêu chảy. Sau đó lại dò xét hậu đình Đỗ Hiểu Hùng, hoàn hảo chỉ bị sưng đỏ, vì thế Chung Minh Lý bôi thuốc mỡ cho Đỗ Hiểu Hùng, thuận tiện lại ăn một chút đậu hủ, hại Đỗ Hiểu Hùng nghĩ hắn lại muốn đến một lần nữa, không chịu phối hợp, rốt cục tại dưới uy hiếp khi Chung Minh Lý lại đánh vài cái lên tiểu bạch mông của cậu, Đỗ Hiểu Hùng mới rưng rưng đi vào khuôn khổ.