Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 37: Mẫu nữ cùng phòng



 
 Cửa mở, Doãn Xuyên hai tay nâng đồn bộ của Dung An Dao, cất tiếng vai nài Vân Vũ Lôi: "Tiểu Lôi, mau, mau lấy đá, khăn ướt. Em muốn chửi cũng được, muốn đánh cũng được, phải cứu tỉnh mẹ em đã rồi hãy nói"
 
Nhìn thấy Doãn Xuyên và mẫu thân gần như trụi thụi lụi ôm lấy nhau, còn ở trong một tư thế cực kỳ dâm đãng, Vân Vũ Lôi gần như không tin nổi vào mắt mình. Nhưng, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt của Dung An Dao khiến Vân Vũ Lôi tạm thời bỏ qua cơn phẫn nộ, nàng giận dữ trừng mắt với Doãn Xuyên một cái, tức tối nói: "Mẹ em mà có chuyện gì, em nhất định không tha thứ cho anh" Nói rồi, nàng chạy vào trong phòng ăn.
 
Doãn Xuyên ngấm ngầm kêu khổ, mặt gã như đưa đám không ngừng cầu khẩn: "Tiểu Dung Dung của tôi, mình đừng dọa tôi nha, mau tỉnh lại đi" Có lẽ cảm thấy hơi mệt, Doãn Xuyên bế Dung An Dao đặt xuống giường. Gã thử rút dương cụ ra, nhưng dương cụ cứ như bị cột chặt lại vậy, chỉ khẽ dùng sức đã đau vô cùng. Doãn Xuyên không biết làm sao chỉ đành để mặc.
 
Đá lạnh tới, khăn ướt cũng được đưa tới. Doãn Xuyên bảo Vân Vũ Lôi đóng cửa lại, chỉ lo để Vân Vũ Phi đang ngủ say nghe thấy.
 
Mặc dù Vân Vũ Lôi rất oán giận Doãn Xuyên, nhưng nàng vẫn làm theo lời. Nhưng lúc Vân Vũ Lôi đóng cửa xong quay đầu lại, nàng phát hiện tên gia hỏa to tướng kia của Doãn Xuyên vẫn cắm trong âm đạo của mẫu thân. Nàng nổi giận.
 
"Lúc này rồi mà anh còn lo cho nhục dục của anh? Anh có còn là người nữa không?" Hai mắt Vân Vũ Lôi như tóe lửa.
 
"Xin.xin lỗi.bây giờ rút ra không được. Em đừng trách anh vội, để anh làm hô hấp nhân tạo cho mẹ em đã" Doãn Xuyên đắp khăn ướt lên trán Dung An Dao, sau đó cúi người xuống, một mặt vừa áp vào miệng Dung An Dao hà hơi thổi ngạt, một mặt dùng tay phải nhẹ nhàng xoa nắn trên vùng tim của Dung An Dao.
 
Rất nhanh, Doãn Xuyên đã cảm giác thấy Dung An Dao có hơi thở yếu ớt. Gã vội vàng hớp một ngụm nước lạnh phun lên mặt Dung An Dao. Dung An Dao bị nước đá lạnh làm cho giật mình, mới yếu ớt tỉnh lại. Nhìn thấy Doãn Xuyên lo lắng vạn phần ở trước mặt, nàng nhu nhược nói ba chữ: "Tôi, không, sao"
 
"Mụ.có phải là Doãn Xuyên ăn hiếp mẹ?" Vân Vũ Lôi nhao đến bên cạnh Dung An Dao.
 
Dung An Dao nhìn thấy Vân Vũ Lôi, hổ thẹn lắc đầu, chỉ thốt ra ba chữ: "Mụ, yêu, chàng" Lúc nói đến 'chàng', trên khuôn mặt trắng bệch của Dung An Dao không ngờ có một tia huyết sắc.
 
Vân Vũ Lôi ngẩn ra nhìn mẫu thân, nước mắt lã chã tuôn rơi. Nàng biết, nếu như mẫu thân yêu Doãn Xuyên, vậy thì nàng chỉ có thể rút lui, rút lui khỏi phần tình cảm đối với Doãn Xuyên. Trong mắt nàng, mẫu thân vĩnh viễn là vĩ đại nhất, nàng sẽ không tranh đoạt tình nhân với mẫu thân, bởi vì mẫu thân đã hy sinh cho tỷ muội nàng quá nhiều quá nhiều, hiện giờ nên là lúc đền đáp cho mẫu thân.
 
Dung An Dao từ từ bình phục lại. Nàng đã cảm giác thấy dương cụ của Doãn Xuyên vẫn cứ chọc ở trong âm đạo. Ngoại trừ hổ thẹn Dung An Dao còn cảm thấy rất lo lắng. Nàng lo Vân Vũ Lôi sẽ hận mình là mẫu thân mà không biết liêm sỉ, không ngờ cướp tình nhân của con gái, không ngờ phát sinh quan hệ với tình nhân của con gái. Cho nên, Dung An Dao cứ nắm chặt tay Vân Vũ Lôi.
 
"Tiểu Lôi, đừng khóc, đều là mụ không tốt, con đừng trách tiểu Xuyên, tiểu Xuyên rất thích con, chỉ là..chỉ là mụ cũng rất thích tiểu Xuyên, mụ nhẫn nhịn không nổi, mụ không phải với con......"
 
"Mụ, đừng nói nữa, mẹ vì con và tiểu Phi, bao năm nay đều cô độc một mình, bây giờ mẹ tìm được hạnh phúc, con gái nhất định chúc phúc cho mẹ, tác thành cho mẹ" Vân Vũ Lôi đột nhiên không khóc nữa.
 
"Không, con nghe mẹ nói, tiểu Xuyên cũng thích con, hai đứa cũng đã có quan hệ rồi, mẹ biết, cho nên.mụ cũng định để cho con cưới Doãn Xuyên, con đồng ý chứ?" Dung An Dao mặc kệ thân thể hư nhược, nôn nóng giữ rịt lấy Vân Vũ Lôi.
 
"Không.con không đồng ý......" Vân Vũ Lôi lắc đầu.
 
"Con không đồng ý, mụ chỉ đành chết đi thì thôi" Khuôn mặt vừa có chút huyết sắc của Dung An Dao lại trắng bệch như tờ giấy.
 
"Mụ..mẹ đừng nói tới chuyện đó vội, xem xem hiện giờ nên làm thế nào? Tiểu Xuyên không thể rút ra, mụ.mẹ thả lỏng chút đi" Vân Vũ Lôi lau khuôn mặt đẫm nước mắt. Mặc dù lúc này tâm tình nàng rối tinh rối bời, nhưng thân thể của mẫu thân lại là đại sự nàng quan tâm nhất.
 
"Dung a di, cô đừng nói vội, hãy thả lỏng ra, tôi thử một chút" Doãn Xuyên lại một lần nữa thử kéo dương cụ cứng ngắc ra. Lúc này sao mà gã hy vọng nhục bổng của mình càng nhỏ càng tốt đến vậy.
 
"Đau...." Vẻ mặt Dung An Dao lộ ra nỗi đau đớn.
 
"Mau dừng lại....." Vân Vũ Lôi lớn tiếng mắng Doãn Xuyên.
 
Doãn Xuyên vội vàng dừng lại, nhìn tư thế dâm đãng mà quái dị của mình và Dung An Dao, gã làm gì còn có đến nửa điểm dục vọng, huống chi Vân Vũ Lôi còn ở bên cạnh chăm chú nhìn. Gã khó chịu đến thật muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui vào.
 
"Mụ, hay là đi bệnh viện nha!" Vân Vũ Lôi vô cùng nôn nóng.
 
"Không......" Giọng nói của Dung An Dao mặc dù nhu nhược, nhưng lại như đinh đóng cột, không hề có chút do dự. Nghĩ tới việc nếu tới bệnh viện, thì chẳng khác nào tố cáo với toàn dân thiên hạ biết mình và con rể có một chân. Nàng sẽ trở thành đại danh từ dâm đãng, nàng sẽ khó mà dung thân ở cái xã hội này.
 
Doãn Xuyên và Vân Vũ Lôi không phải kẻ ngốc, bọn họ đương nhiên biết suy nghĩ của Dung An Dao.
 
"Chúng ta và phòng tắm xem sao. Tiểu Lôi, em vào phòng tắm xả nước, nước nóng nhé." Doãn Xuyên nghĩ tới một biện pháp.
 
"Đúng, nước nóng có thể làm thân thể thư giãn, em đi ngay" Vân Vũ Lôi sáng mắt lên, như cũng cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, nàng vội vàng đứng lên chạy vào phòng tắm.
 
Phòng tắm của Dung An Dao có một bồn tắm rất lớn rất lớn, bởi vì Dung An Dao rất thích ngâm nước hoa. Hàng ngày sau khi luyện yoga xong, Dung An Dao vẫn thường dùng hai loại cánh hoa hồng, hoa bách hợp thêm vào lá oải hương thả đầy trong bồn bồn nước nóng, sau đó thư thái ngâm mình cả nửa giờ. Thói quen này nàng đã duy trì cả chục năm.
 
Từ nhỏ Vân Vũ Lôi đã biết mẫu thân có thói quen xa xỉ đó, nhưng nàng không học nổi. Vân Vũ Lôi cảm thấy có chút phiền phức. Có điều, nàng thích nước, điểm này thì rất giống với mẫu thân.
 
Nhiệt độ trong phòng tắm dâng cao, bồn tắm bằng sứ trắng bị một làn sương mờ bao phủ, hơi nước mờ mịt lượn lờ lộ ra vẻ như mộng ảo.
 
Vân Vũ Lôi ngẩn ngơ lấy tay thử nhiệt độ nước một chút. Làn nước ấm áp đến cả nàng cùng muốn ngâm mình một chút. Có điều, khi Doãn Xuyên ôm mẫu thân tiến vào phòng tắm, nàng phát hiện thứ mình ghét nhất chính là nước.
 
"Hai..hai người tự giải quyết nha, con đi ra ngoài, có chuyện gì thì.thì kêu con" Vân Vũ Lôi còn phát hiện bản thân đứng trong phòng tắm có vẻ dư thừa. Nhìn hai người trong bồn tắm, mặc dù có chút khác biệt với uyên ương nghịch nước, nhưng hai người triền miên quấn quýt lại khiến cho Vân Vũ Lôi nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Nàng chua xót rời khỏi phòng tắm, trở lại phòng ngủ.
 
Cảnh tượng trong phòng ngủ cũng không làm cho nỗi buồn phiền của Vân Vũ Lôi giảm đi chút nào. Giường đệm ngổn ngang, đồ lót rải rác..không gì không cho thấy nơi đây từng có một phen kích tình chấn động lòng người.
 
"Hừ, tên sắc lang đáng chết, không ngờ đến cả mẹ ta cũng không bỏ qua. Hết rồi, mình phải rút lui, nhưng..mình thật không nỡ à. Mình phải làm sao đây?" Nước mắt của Vân Vũ Lôi lại rơi xuống như mưa.
 
Trong phòng tắm lại là một phong cảnh khác. Doãn Xuyên nằm ngửa trong bồn tắm, Dung An Dao nằm sấp trên người gã. Nước ấm trong bồn tắm tràn qua thân thể không mảnh vải che thân của họ. Trong làn nước trong vắt, hai bàn tay đang nhào nặn đồn bộ của Dung An Dao.
 
"Cảm giác đỡ hơn chưa?" Doãn Xuyên hỏi.
 
"Ừm" Làn nước ấm áp khiến cảm giác của Dung An Dao cực kỳ thoải mái. Khuôn mặt tái xanh của nàng trở nên hồng hào. Những giọt nước đọng trên mặt, mái tóc sũng nước càng làm tăng thêm vẻ tươi đẹp vô cùng.
 
"Mình thật đẹp......" Doãn Xuyên nhìn đến si dại.
 
"Miệng trơn như mỡ, nghĩ xem làm sao khuyên giải tiểu Lôi đi" Dung An Dao giận dỗi nói, nhưng trong lòng nàng lại cực đắc ý. Thấy phản ứng của con gái không kịch liệt như trong tưởng tượng của nàng, Dung An Dao tựa hồ như có đầy niềm tin đi vỗ về.
 
"Tôi có thể khuyên gì đây? Mình không nhìn thấy dáng vẻ cô ấy vừa rồi, đơn giản là muốn nuốt sống tôi, hay là mình ra khuyên nhủ tiểu Lôi đi" Doãn Xuyên cười. Gã đột nhiên phát hiện Dung An Dao đang ngấm ngầm hoạt động. Mặc dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng Doãn Xuyên vẫn có thể cảm giác thấy rõ ràng.
 
"Mình cũng không thể trách tiểu Lôi nha. Đổi lại tôi, thì sẽ lập tức nuốt sống mình" Dung An Dao nhịn không được bật cười.
 
"Ăn thế nào?" Doãn Xuyên cười hỏi. Bàn tay gã đang vui chơi trên bờ mông phì nhiêu của Dung An Dao cũng lén lút trượt tới hậu môn, còn lấy ngón tay nhẹ nhàng quét qua đóa cúc hoa đang thít chặt đó một chút.
 
"Ư......" Dung An Dao khẽ run lên. Hay tay nàng chống lên ngực Doãn Xuyên, hơi nhấc người lên, để cho nhũ phong đầy đặn đung đưa trước mặt Doãn Xuyên. Đó là ám hiệu rất mãnh liệt.
 
Doãn Xuyên chỉ há to miệng ra là có thể ngậm lấy nhũ đầu của Dung An Dao. Nhũ đầu hơi săn, Doãn Xuyên còn ra sức mút nút, phảng phất như muốn mút ra sữa từ trong nhũ phong màu mỡ đó.
 
Sữa không có, có điều, một loại nước khác thì lại bắt đầu chảy ra. Cái thứ dịch thể trơn dính đó đến từ nơi sâu thẳm trong hoa phòng. Đột nhiên Doãn Xuyên lại cảm giác thấy quy đầu cánh hoa mềm mại bao lấy, con đường bị tắc nghẽn cũng trở nên thông suốt trong thoáng chốc.
 
"Dung tỷ, giờ mình thử xem sao, dường như có thể hoạt động được rồi" Doãn Xuyên mừng rỡ vô cùng, giọng nói cũng tăng thêm vài đê xi ben.
 
"Ư, tôi.tôi đã biết rồi" Nói rồi, Dung An Dao thẹn thùng quay mặt đi. Bờ mông đẹp của nàng khẽ nhấc lên, nhưng đến lúc nhục bổng to tướng gặp rời khỏi huyệt khẩu của nàng, nàng lại từ từ ngồi xuống.
 
"Có vẻ dâm nha" Doãn Xuyên cười xấu xa.
 
"Cái gì dâm chứ, mình.nói linh tinh, tôi chỉ là sợ mình đau....., không.không muốn rút ngay ra mà thôi, hứ!" Dung An Dao bị Doãn Xuyên bóc mẽ tâm tư một cách trắng trợn, không khỏi tức tối. Nàng cắn môi, như đang chịu đựng một loại kích thích khác.
 
Doãn Xuyên cười. Gã liếc cửa phòng tắm đang hé mở một cái, xác định Vân Vũ Lôi không nhìn lén, mới suồng sã nâng bờ mông đẹp của Dung An Dao rồi nhẹ nhàng chuyển động lên.
 
"Ư, không muốn mà, tiểu Lôi ở bên ngoài" Dung An Dao đỏ bừng mặt.
 
"Cô ấy không biết đâu, nào, chuyển động một chút" Doãn Xuyên trơ trẽn, một tay tóm lấy nhũ phong đang rung rinh mà xoa nắn.
 
Ánh mắt Dung An Dao bắt đầu mê đi, bởi vì chuyển động của Doãn Xuyên càng lúc càng mạnh, cùng với đó là tiếng nước vỗ ì oạp. Dung An Dao cũng phối hợp nhún nhảy đồn bộ của mình. Nhục bổng to tướng một lần nữa cọ sát tiểu huyệt của nàng mạnh mẽ.
 
"A.ô ô ô..........." Vì để Dung An Dao không phát ra tiếng rên rỉ, Doãn Xuyên hôn lấp lấy chiếc miệng xinh của Dung An Dao.
 
Nước miếng ngọt mát chảy vào trong miệng, Doãn Xuyên ra sức nuốt xuống.
 
"Làm gì thế không biết, lâu như vậy rồi, không xảy ra chuyện gì bất ngờ chứ?" Trong phòng ngủ Vân Vũ Lôi vẫn lo lắng không yên đến thân thể của mẫu thân. Nàng cáu kỉnh lẩm bẩm.
 
Thật sự không thể yên tâm nổi, Vân Vũ Lôi đứng lên, len lén bước về phía cửa phòng tắm, nép mình sát cạnh cửa, ghé mắt vào nhìn lén tình huống trong phòng tắm. Nhưng chỉ nhìn thoáng cái lập tức khiến cho nàng vừa tức giận vừa xấu hổ. Nàng vội vàng rụt đầu lại, trong lòng thầm rủa: "Thật đúng là một cặp dở hơi"
 
Rủa thì rủa, rốt cuộc Vân Vũ Lôi vẫn quan tâm tới mẫu thân. Nàng vừa không thể bỏ đi, lại vừa không thể xông vào ngăn cản hai người làm tình. Điều duy nhất nàng có thể làm là nhắm chặt mắt lại, bịt chặt tai lại.
 
Nhưng, Vân Vũ Lôi vừa nhắm mắt lại, nàng lại lo lắng cho Doãn Xuyên. Nàng biết trên người Doãn Xuyên bị thương, hôm nay nàng còn kiểm tra rồi, miệng vết thương của Doãn Xuyên vẫn chưa hoàn toàn kín miệng, làm sao có thể chịu đựng nổi màn vận động kịch liệt như vậy? Nghĩ tới đây, Vân Vũ Lôi thầm trách mẫu thân cũng quá điên cuồng, quá không quý trọng Doãn Xuyên.
 
"Mặc kệ anh ấy chứ? Mình quan tâm tới cái tên sắc lang ấy làm gì?" Vân Vũ Lôi hằn học nhìn cánh cửa phòng tắm. Vừa định quay người bước đi, từ trong phòng tắm ẩn ước lại vọng ra tiếng động, lại một lần nữa va đập vào tâm linh của nàng. Đột nhiên nàng có xung động muốn nhìn một chút.
 
"A..ư..to quá" Dung An Dao đã cố hết sức không để mình phát ra âm thanh, nhưng cảm giác như điện giật lan khắp toàn thân nàng, nàng chỉ đành vong tình rên rỉ. Phía sau nàng, cây nhục bổng to lớn kia đang đâm chọc nhục huyệt của nàng một cách vô tình.
 
Đó đã là lần thứ ba Doãn Xuyên thay đổi tư thế rồi. Dường như Dung An Dao thích nhất Doãn Xuyên chọc vào nàng từ phía sau. Nàng luôn cảm thấy tư thế đó dâm đãng nhất, kích thích nhất, giống như động vật giao cấu vậy. Nàng không biết vì sao lại thích tư thế đó. Nàng chỉ biết, bị Doãn Xuyên chọc vào từ phía sau, có cảm giác như bị chinh phục.
 
"Thật không ngờ mụ mụ lại dâm đãng như vậy. Trời ạ, tư thế đó mình còn chưa từng được thưởng thức qua. Không ngờ tên Doãn Xuyên đáng ghét lại giày vò mụ mụ mình như vậy. Nhưng, dường như dáng vẻ mụ mụ rất sung sướng vậy. A, mình không thể nhìn nữa, mình phải rời khỏi đây....." Vân Vũ Lôi mở to mắt chăm chú nhìn mọi chuyện xảy ra trong phòng tắm. Nào cảnh cáo bản thân phải rời đi, nhưng bàn chân lại không sao cử động được. Trái tim nàng đang đập thình thịch.
 
"Nga..a.a.a tôi sắp tới rồi, tiểu Xuyên, mau, mau mạnh nữa" Dung An Dao chống tay lên thành bồn tắm, vểnh đồn bộ phì nhiêu lên không ngừng lắc lư. Nàng tựa như đã căng hết mức, theo những cơn co giật, nhục huyệt của nàng ào ra dịch thể thơm ngát mà dính dấp.
 
Doãn Xuyên vẫn đang mong chờ đám dịch thể thơm tho đó. Gã điên cuồng thọc mạnh mấy cái, rồi vội vàng rút nhục bổng ra, quỳ xuống phía sau Dung An Dao, hai tay ôm lấy mông nàng, miệng há to dí sát tới mật huyệt, tham lam mút lấy từng giọt mật ngọt.
 
"Mắc ói quá, Doãn Xuyên đáng chết đang làm gì vậy? Anh ấy có phải bị biến thái, cái thứ đó của mụ mụ sao lại có thể ăn được chứ?" Vân Vũ Lôi toàn thân đã nóng đến phát sốt trợn mắt há miệng ngẩn ra nhìn Doãn Xuyên cuống cuồng liếm hạ thể của mẫu thân. Tâm linh mê loạn của nàng một lần nữa bị va đập mạnh. Dường như nàng đã không thể nào xem tiếp được, quay mình lại vội vàng về ngồi phịch xuống giường, há to miệng thở hồng hộc.
 
"Tiểu Lôi nhìn lén thật sao?" Doãn Xuyên lấy khăn tắm ôn nhu lau thân thể màu phấn hồng của Dung An Dao.
 
"Đương nhiên là thật. Tôi chính mắt nhìn thấy, đợi lát mình hãy làm thế......." Dung An Dao toàn thân mềm nhũn như bún không còn chút hơi sức nằm trong bồn tắm ngoắc ngoắc ngón tay với Doãn Xuyên, lộ ra vẻ mặt giảo hoạt.
 
Doãn Xuyên cúi thấp mình, ghé tai vào sát làn môi Dung An Dao, không ngừng gật gù, dáng vẻ nuốt lấy từng lời, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười xấu xa.
 
Vân Vũ Lôi vẫn không thể nào quên màn kịch trong phòng tắm. Nàng không những cảm thấy toàn thân bức bối, còn phát hiện một vài bộ vị mẫn cảm trên thân thể có chút khác lạ, đến ngay cả hạ thể cũng có cảm giác mát mát. Đưa tay xuống sờ thử ở giữa hai đùi một cái, không ngờ đến tay cũng bị ướt.
 
"Họ không sao rồi, mình phải đi thôi, thật sự phải đi thôi" Vân Vũ Lôi lầm bẩm, hốt hốt hoảng hoảng đứng lên.
 
"Đi đâu đó?" Doãn Xuyên đột nhiên đứng ngay sau lưng Vân Vũ Lôi.
 
"A......" Vân Vũ Lôi sợ giật nảy người. Lúc nhìn thấy Doãn Xuyên toàn thân trần trùng trục đứng trước mặt mình, nàng lạnh lùng nói: "Chăm sóc mẹ em cho tốt" Nói rồi, quay đầu bước về phía cửa phòng.
 
"Đợi đã...." Doãn Xuyên ngăn Vân Vũ Lôi lại, van nài: "Đợi anh giải thích mà"
 
"Tránh ra, có gì cần phải giải thích chứ? Chỉ cần anh đối tối với mẹ em là được, em và anh từ nay một dao cắt đứt. Còn nữa, anh cũng phải đối tốt với tiểu Phi một chút" Vân Vũ Lôi định đẩy Doãn Xuyên ra, nhưng Doãn Xuyên đứng chắn trước cửa chẳng hề động đậy.
 
"Em nhìn xem vết thương của anh này" Doãn Xuyên hẩy quái vật của gã tới. Có lẽ do còn chưa tiết thân, dương cụ của Doãn Xuyên cứng rắn như sắt.
 
"Vết thương của anh thì liên quan gì đến em?" Vân Vũ Lôi cười lạnh. Có điều, ánh mắt nàng vẫn cứ liếc xuống hạ thể của Doãn Xuyên. Lọt vào mắt, cây nhục bổng to tướng hung hăng kia ra oại mạnh mẽ, toàn thân màu phấn hồng, to như cánh tay. Không những không có thương tích mà cả đến vết sẹo cũng không có.
 
"Ơ?" Vân Vũ Lôi cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi. Nàng nhìn nhìn Doãn Xuyên rồi lại nhìn nhìn nhục bổng, còn lấy tay dụi dụi mắt.
 
"Đó toàn là nhờ Dung a di giúp đỡ đó" Doãn Xuyên giải thích.
 
"Mẫu thân của em? Bà ấy có thể giúp gì chứ?" Mặc dù Vân Vũ Lôi vẫn không sao tin nổi lời Doãn Xuyên, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, nàng lại không thể không tin.
 
"Đúng vậy" Doãn Xuyên vắn tắt thuật lại quá trình lành vết thương cho Vân Vũ Lôi. Gã đặc biệt cường điệu vết thương có thể hoàn toàn lạnh lặn toàn là nhờ vào việc nếm ái dịch của Dung An Dao.
 
"Nói.nói linh tinh" Vân Vũ Lôi cẩn thận ngắm nghía dương cụ của Doãn Xuyên.
 
"Không tin, em sờ thử xem" Doãn Xuyên nắm lấy tay Vân Vũ Lôi đặt lên nhục bổng nóng hổi.
 
"Anh buông tay em ra" Vân Vũ Lôi kêu lên một tiếng hư trương thanh thế, nhưng vẫn nghiêm chỉnh sờ mó nhục bổng một lượt kỹ càng. Không sờ còn đỡ, càng sờ tim càng đập mãnh liệt.
 
"Tiểu Lôi, anh còn muốn cho em biết, sau này anh không sợ tiểu huyệt huyệt của em nữa, Dung a di không những có thể chữa khỏi vết thương của anh, còn có thể làm cho anh kéo dài không xuất. Không tin, chúng ta thử mà xem" Doãn Xuyên mặt mày hớn hở cười hô hô một chặp. Gã chỉ muốn ổn định Vân Vũ Lôi trước đã, còn như có thể chịu đựng đòn "thắt cổ" của tiểu huyệt Vân Vũ Lôi hay không thì gã chẳng có chút cơ sở nào.
 
"Em thèm vào thử...." Vân Vũ Lôi lại có chút động tâm. Nàng thầm nghĩ, dục vọng đè nén bấy lâu nếu có thể phát tiết một cách thoải mái, vậy dường như cũng có thể tha thứ cho cái tên tồi tệ trước mặt này. Nhưng, mẫu thân sẽ đồng ý sao? Chẳng nhẽ muốn ba mẹ con chúng ta cùng chung hầu hạ một nam nhân sao?
 
Từ trong ánh mất lấp lánh của Vân Vũ Lôi, Doãn Xuyên nhìn thấy có cơ hội. Gã càng hiểu tình cảm của Vân Vũ Lôi đối với gã đã rất sâu sắc rồi. Nhân lúc Vân Vũ Lôi còn đang do dự, gã ôn nhu nói: "Tiểu Lôi, thật ra Dung a di sớm biết quan hệ của anh và em rồi, nàng hy vọng em và muội muội của em đều gả cho anh"
 
"Hứ" Đương nhiên Vân Vũ Lôi hiểu được tâm tư của mẫu thân. Cùng muội muội chung hưởng một nam nhân đã khiến cho nàng có chút ấm ức, giờ đến cả mẫu thân cũng chen một chân vào, nàng sao có thể bình tĩnh được.?
 
"Tiểu Lôi, anh đều yêu cả ba nữ nhân nhà em, đặc biệt là em. Nếu như anh còn không cách nào thỏa mãn được em thì trên thế giới này sẽ chẳng có nam nhân nào có thể làm em thỏa mãn" Doãn Xuyên nắm được nhược điểm của Vân Vũ Lôi. Gã biết cấu tạo sinh lý của Vân Vũ Lôi rất đặc biệt, nam nhân bình thường khẳng định không sao thỏa mãn được nhu cầu sinh lý của Vân Vũ Lôi.
 
"Cái đó không nhất định nha, em..em mai sẽ đi kiếm nam nhân" Dường như Vân Vũ Lôi bị Doãn Xuyên nói trúng điểm nhạy cảm nhất ở nơi sâu kín nhất trong lòng. Nghĩ tới hai nam nhân trước kia, đừng nói tới làm tình, dù là việc tiến vào đơn giản cũng chưa từng thành công, chỉ có Doãn Xuyên mới có thể làm cho nàng lĩnh hội được lạc thú của việc làm nữ nhân. Nếu như bỏ Doãn Xuyên, nàng thật không làm nổi. Nghĩ tới đây, Vân Vũ Lôi có chút nản lòng, chỉ là trong nhất thời lại không sao bình ổn được nỗi uất ức trong lòng. Nàng đành giở bài giận nẫy con nít.
 
"Ài, Dung a di nói rồi, chỉ cần em đồng ý gả cho anh, cô ấy sẽ tình nguyện rút lui, nếu em không đồng ý, cô ấy sẽ một mình rời khỏi nơi đây, đến một nơi không ai biết. Tiểu Lôi, thân thể Dung a di không khỏe, vì mẫu thân của em, vì gia đình này của chúng ta, em đồng ý với anh được không?" Những lời đó dĩ nhiên là do Dung An Dao dạy cho Doãn Xuyên nói. Là mẫu thân nên hiểu con gái nhất. Trái tim mềm yếu của hai con là ưu điểm lớn nhất của họ, nhưng cũng là nhược điểm lớn nhất. Doãn Xuyên thi triển hết công phu, vẻ mặt thất tình, lại còn lấy lợi hại để dụ dỗ, gạt cho Vân Vũ Lôi cứ ngây ra.
 
"Em....." Vân Vũ Lôi đã mềm lòng, giờ chỉ còn lại cầu thang để xuống nước.
 
"Vừa rồi Dung a di nói em nhìn lén?" Doãn Xuyên giảo hoạt giương thòng lọng lên cho Vân Vũ Lôi.
 
"Không.không có" Đương nhiên Vân Vũ Lôi ra sức phủ nhận.
 
"Thật không? Vậy anh phải kiểm tra một chút" Doãn Xuyên cười xấu xa.
 
"Kiểm tra cái gì cơ? Vân Vũ Lôi ù ù cạc cạc. Đương nhiên nàng không hiểu được ý đồ bất lương của Doãn Xuyên.
 
"Nếu không nhìn lén, quần lót nhất định không bị ướt. Nếu bị ướt thì nhất định là đã nhìn lén" Doãn Xuyên ra vẻ nghiêm túc nói dứt lời liền vén váy Vân Vũ Lôi lên. Vân Vũ Lôi giật mình, vội vàng tránh né. Nhưng nàng sao có thể ngăn cản được Doãn Xuyên khỏe như vâm? Rất nhanh, một chiếc nội khố vừa nhỏ vừa mỏng lại đã ẩm ướt bị Doãn Xuyên kéo ra.
 
Vân Vũ Lôi vừa thẹn vừa cuống, muốn giành lại. Chỉ là nàng còn chưa kịp cướp lại tiểu nội khố thì đã bị Doãn Xuyên đè xuống dưới. Trên vùng tam giác đen nhánh mẫn cảm, một cây gậy to tướng nóng như thiêu như đốt đã tả xung hữu đột. Trong lúc giãy giụa, cây gậy to đó thật không may chọc đúng vào huyệt khẩu trơn ướt.
 
"Ai da, mụ......" Vân Vũ Lôi kinh hãi, trong lúc cấp bách vừa tung ra một tràng phấn quyền vừa kinh hãi kêu lên.
 
Dung An Dao đang lười biếng ngâm mình trong làn nước ấm áp, tiếng kêu của Vân Vũ Lôi nàng nghe thấy rõ rõ ràng ràng, chỉ là Dung An Dao lại cười.
 
"Gọi mẹ em làm gì? Gọi lão công còn hơn" Con quái vật của Doãn Xuyên công phá tầng tầng núi non trùng điệp, thẳng đến tận đầu hoa phòng.
 
"A..đồ xấu xa nhà anh, em ghét anh...." Khuôn mặt Vân Vũ Lôi đỏ hồng lên, hơi thở như lan, chỉ là ngoài miệng vẫn không chịu tha thứ cho Doãn Xuyên.
 
Đương nhiên Doãn Xuyên không tranh chấp với Vân Vũ Lôi. Nhìn Vân Vũ Lôi đã trở thành miếng thịt trên thớt, gã đắc ý vung vẩy chiếc tiểu nội khố đã ẩm ướt: "Quả nhiên là coi lén. Em xem, quần lót ướt hết rồi. Ừm, còn có mùi khai khai" Vừa nói gã vừa đưa chiếc quần lót lên mũi hít mạnh, bộ dạng say mê.
 
Vân Vũ Lôi cuống lên. Thấy Doãn Xuyên trêu ghẹo nàng như vậy, nàng bực mình vô cùng. Chỉ là một cảm giác ngứa ngày kỳ diệu bắt đầu lan tỏa ra. Cảm giác căng chật ngập tràn mật huyệt nàng. Nàng cứ nhắm mắt lại, từ từ giang rộng cặp đùi tuyệt mỹ ra.
 
Doãn Xuyên ung dung thong thả cởi ý phục giúp Vân Vũ Lôi. Vân Vũ Lôi định ngăn cản, Doãn Xuyên lại thọc mạnh một cái vào nhục huyệt. Vân Vũ Lôi mặt đỏ bừng bất lực rên rỉ không ngừng, mặc cho Doãn Xuyên làm ẩu làm càng.
 
Thưởng thức thân thể kiều diễm không một mảnh vải che thân bên dưới, Doãn Xuyên nuốt nước miếng ừng ực, ngầm so sanh một hồi. Gã phát hiện mông Dung An Dao đẹp nhất, đùi Vân Vũ Phi đẹp nhất, bàn chân Vương Cảnh đẹp nhất, còn nhũ phong Vân Vũ Lôi lại đẹp nhất, giống như trái đào chín mọng. Nhũ đầu màu phấn hồng chỉ lớn chừng bằng hạt đậu tương tư. Nhũ vựng không lớn, nhưng bằng phẳng sáng bóng, không hề có chút mụn cơm nào, sờ vào không những đầy tính đàn hồi, mà còn có một mùi hương sữa, tuyệt đối là cực phẩm trong hàng cực phẩm. Doãn Xuyên nhẹ nhàng ngậm nhũ đầu non hồng vào trong miệng.
 
"Ư......" Vân Vũ Lôi rên lên một tiếng nhu hòa.
 
"Khít quá à" Cùng với tiếng rên rỉ của Vân Vũ Lôi, những cú siết không hạn độ trong nhục huyệt cũng bắt đầu. Vách hoa mềm mại ép tới từ bốn phương tám hướng, bao chặt, ép chặt lấy nhục bổng của Doãn Xuyên, giống như một bàn tay bóp chặt cả một cây trụ thịt, không có lấy nữa kẽ hở. Doãn Xuyên hơi biến sắc mặt. Gã vội vàng cong hông lên, tiến hành phản kích nhục huyệt.
 
"Ư.ư.Doãn Xuyên" Vân Vũ Lôi đôi mắt mơ màng. Khí tức nam nhân trên người Doãn Xuyên khiến nàng ái mộ, nhưng dương cụ dũng mãnh của Doãn Xuyên càng làm cho nàng thưởng thức được lạc thú cùng cực của nhân gian. Nàng bằng lòng dâng hiến, như say như nghiền.
 
Doãn Xuyên đâm thọc như bão táp mưa sa, gã vò nắn nhũ phong hoàn mĩ của nàng, mút hút nụ hoa màu phấn hồng. Mặc cho những móng tay sắc nhọn cắm vào da thịt trên lưng, gã cũng không lơi lỏng việc chinh phục nữ nhân dưới thân này.
 
Vân Vũ Lôi thở hổn hển, nhưng vẻ mặt lại hiện ra nụ cười, trong nét duyên dáng khó che giấu được chút vẻ phóng đãng. Có lẽ kiêng dè mẫu thân ở trong phòng tắm, nàng đè nén thanh âm bản thân. Đè nén quá lâu thành ra khiến khuôn mặt nàng càng đỏ rực hơn.
 
"Lôi Lôi, muốn kêu cứ kêu đi" Vẻ mặt của Vân Vũ Lôi không thoát khỏi sự chú ý của Doãn Xuyên. Gã dùng lưỡi ôn nhu tách làn môi của Vân Vũ Lôi ra.
 
"Sợ.sợ mụ nghe thấy......" Vân Vũ Lôi vừa lén hé mắt ra, lại thẹn thùng nhắm lại.
 
"Mẹ em còn kêu to hơn nhiều" Doãn Xuyên mắc cười.
 
"Không cho..cho anh nói mụ mụ em như vậy" Vân Vũ Lôi hé miệng ra, cắn mạnh một cái lên lưng bàn tay Doãn Xuyên.
 
Cảm giác đau đớn lại kích thích dục vọng của Doãn Xuyên. Tốc độ thọc vào rút ra của gã chậm lại, nhưng mỗi lần chọc vào và mạnh vừa nặng, mang đến sự cọ sát cực độ cho mật huyệt. Vân Vũ Lôi vong tình rên rỉ. Cặp giò đẹp của nàng gác lên vai Doãn Xuyên.
 
Cộc cộc.
 
Cùng với tiếng gõ cửa, từ ngoài cửa vọng lại một giọng nói quen thuộc: "Mụ, mở cửa"
 
"Tiểu Phi" Doãn Xuyên và Vân Vũ Lôi cùng bật kêu lên kinh hãi. Bọn họ đối mắt nhìn nhau, chẳng biết làm sao đành dừng lại.
 
"Mau vào trong phòng tắm" Dung An Dao quấn mình trong một chiếc khăn tắm màu hoa lan từ trong phòng tắm bước ra.
 
Doãn Xuyên nhìn Dung An Dao một cái, bế Vân Vũ Lôi lên chạy vào phòng tắm. Đợi cửa phòng tắm đóng lại, Dung An Dao mới mở cửa phòng ngủ.
 
"À, mụ đang tắm à, thảo nào mãi mới mở cửa. Tắm xong chưa ạ, con cũng muốn tắm một chút" Vân Vũ Phi đầu tóc bù xù như vừa tỉnh dậy. Tay nàng cầm đồ lót để thay đi vào phòng ngủ.
 
"Chẳng phải bên ngoài cũng có phòng tắm sao? Sao lại chạy vào chỗ mẹ để tắm?" Dung An Dao trong lòng khẩn trương, ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi.
 
"Con mệt quá, định ngâm nước nóng một chút" Vân Vũ Phi ngáp dài một cái. Nàng tuyệt không chú ý tới giường của Dung An Dao không những bừa bộn, mà còn có một cái quần đùi của nam nhân.
 
"A? Cái......" Dung An Dao nhất thời nghẹn lời.
 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv