Bí mật của tòa khách sạn nhỏ rất nhiều, rất đáng sợ, nhưng những bí mật đáng sợ đó lại bị một nữ nhân nhát gan chứng kiến từ đầu đến cuối. Nữ nhân đó đương nhiên là Vân Vũ Phi.
Lúc này Vân Vũ Phi giống như một chú chim, một chú chim nhỏ hoảng sợ. Nàng hận mình không thể có một đôi cánh, sau đó nhanh chóng chạy trốn khỏi cái nơi khủng bố này. Nàng chỉ có một cặp đùi, nhưng dù là cặp đùi đó dài miên man thì cũng đã bị cảnh tượng đẫm máu trước mặt dọa cho mềm nhũn ra.
"Xin.xin ông, đừng..đừng tới đây, cháu không quen ông" Mặt Chu Thành tái mét, nhìn lão già đang từng bước từng bước tiến lại gần gã với vẻ vô cùng kinh hoàng. Gã gần như phát khóc.
"Giết người không quen mới kích thích, hà hà" Lão già bật cười. Mặc dù lão mặt mũi hồng hào, nhưng cặp mắt hình tam giác kia lại bắn ra tia nhìn sắc lạnh.
"Cháu.cháu cho ông tất..tất cả mọi thứ trên người, ô..tha cho cháu đi, lão bá cháu không đắc tôi với ông mà" Chu Thành quỳ xuống, lớn tiếng kêu gào thương xót. Đột nhiên, Chu Thành như chợt nhớ ra điều gì đó. Gã hỏi với giọng run rẩy: "Bốn mắt, cái ..cái gã trẻ tuổi mang kính sắp quay lại đó, hắn sẽ báo cảnh sát"
"À, vậy sao? Cậu sẽ sớm gặp lại nó ở âm phủ thôi. Cậu yên tâm, xuống đến dưới đó, cậu nhất định sẽ không cô đơn, còn hơn nhiều so với lão già cô đơn ta đây. Khà khà" Lão già rốt cuộc cũng cất tiếng cười to. Chỉ là tiếng cười đó làm cho người nghe sởn hết da gà.
Chu Thành không những sởn hết da gà, mà gã còn muốn nghẹt thở. Bởi vì tay phải lão già đã nhanh như điện chớp chộp lấy yết hầu Chu Thành, siết chặt. Chu Thành đứng lên, cố gắng lùi lại, nhưng đã không còn đường lùi. Thân thể hắn đã dựa vào tường, gã chỉ có thể liều mạng giãy giụa. Khuôn mặt vốn tái xám biến thành màu gan lợn. Đó là biểu hiện của trái tim thiếu dưỡng khí.
Chu Thành phản kháng. Thân hình gã rất cao, cho nên chân rất dài, đá ra một cước thì lão già ở ngay cạnh nhất định sẽ bị trúng đòn. Chỉ đáng tiếc, chân Chu Thành chỉ đá được nửa đường thì đã nghe thấy tiếng xương gãy. Đầu gối gã vỡ rồi, đến đứng cũng đứng không nổi, kêu cũng kêu không thành tiếng. Gã tuyệt vọng nhìn chiếc búa sắt to đùng giáng xuống.
Máu bắn tung tóe. Đầu Chu Thành đã vỡ nát, nhưng lão già như không có ý định dừng tay. Cây búa của lão vẫn giơ lên giáng xuống rất có tiết tấu, giơ lên rồi lại hạ xuống, cứ như là đang giã gạo chứ không phải là đập một người vậy.
Vân Vũ Phi không kêu. Thảm trạng trước mắt nàng không hề nhìn thấy. Bởi vì nàng đã co rút mình vào một góc, hai tay bịt tai, hai mắt nhắm tịt, vùi đầu vào giữa hai đùi. Nhưng mọi thứ xảy ra trong phòng, e rằng có không nhìn không nghe thấy thì vẫn có thể cảm nhận được một chút. Cho nên mỗi lần chiếc búa của lão già giáng xuống, thân thể Vân Vũ Phi lại run nẩy lên một lần.
Cuối cùng tiếng "thịch thịch" không vang lên nữa, tiếp đó là tiếng dọn dẹp. Chẳng mất bao lâu, lão già đã dọn dẹp cả gian phòng sạch sạch sẽ sẽ một cách rất nhanh nhẹn. Đến cả máu huyết bắn tung tóe khắp nơi cũng lau sạch sẽ không còn nhìn thấy gì. Lão như còn chưa yên tâm, tìm một lọ xịt phòng mùi hoa quế phun khắp nơi trong phòng. Trong thoáng chốc, trong phòng tràn ngập mùi thơm, xộc cả vào phổi vào mũi. Mặc dù mùi hương đậm quá mức nhưng so với mùi máu thanh thì rõ ràng dễ ngửi hơn nhiều.
"Ha ha, tiểu cô nương, sợ quá à, không sao đâu, cô cứ coi như không có chuyện gì xảy ra là được" Lão già cười hà hà lấy một chiếc khăn lau tay. Tay lão đầy nếp nhăn, không hề giống bàn tay có thể giết người.
Đương nhiên Vân Vũ Phi hy vọng tất cả mọi việc đều chưa từng xảy ra. Nhưng lão già giết ba người thì không thể coi như là không có chuyện gì xảy ra, trừ phi là thằng điên.
Vân Vũ Phi lại không phải người điên, có điều cũng sắp suy sụp rồi. Miệng nàng không ngừng nhắc hai từ: "Doãn Xuyên"
"Doãn Xuyên là ai?" Lão già hỏi.
"Là..là lão công của cháu" Vân Vũ Phi nước mắt lã chã. Nàng dè dặt trả lời câu hỏi của lão già trước mặt, chỉ sợ chọc giận lão.
"Xem ra cô rất yêu lão công của cô, lão công của cô nhất định cũng rất yêu cô. Nếu cô muốn phản bội hắn thì không nên để người ta nắm được thóp chứ. Cô thật không cẩn thận, chút nào, sơ ý quá" Lão già không những mặt mũi hồng hào, hòa nhã dễ gần, mà còn cực kỳ am hiểu lòng người.
"Cháu.cháu sai rồi" Nước mắt Vân Vũ Phi như con diều đứt dây, cứ thế tuôn xuống.
"Cô xem, vừa rồi ta tìm ra một thứ trên người tên mập, không biết có phải là chứng cứ bọn chúng tống tiền cô không?" Lão già đưa tới trước mặt Vân Vũ Phi một chiếc đĩa CD, đĩa CD rất mỏng, để trong một chiếc vỏ nhựa trong.
"Có.có lẽ vậy" Vân Vũ Phi nhận lấy đĩa CD. Nước mắt nàng càng chảy nhiều hơn, đơn giản là hệt như trận mưa to ngoài cửa sổ. Dáng vẻ yếu đuối đáng thương đó thì nam nhân khắp thiên hạ nhìn thấy đều sẽ mềm lòng.
Lão già cũng mềm lòng. Lão đột nhiên ôm lấy Vân Vũ Phi. Lão muốn an ủi, an ủi nữ nhân đáng thương này.
Vân Vũ Phi lại cảm thấy lạ lẫm. Nàng giật nảy mình trước cử động đột nhiên của lão già. Vừa ngã vào lòng lão già, Vân Vũ Phi lập tức bắt đầu giãy giụa. Thậm chí nàng còn quên cả sợ hãi, quên cả lão già này là một con ma quỷ giết người như ngóe.
Nhưng Vân Vũ Phi lại phát hiện thân thể mình căn bản không thể động đậy được. Lão già mặc dù già, nhưng sức lực rất khỏe. Trong lúc vùng vẫy hoảng loạn, nàng không ngờ lại đụng phải một thứ nóng hôi hổi. Thứ đó không những nóng mà còn rất cứng. Vân Vũ Phi đột nhiên phát hiện cái thứ vừa nóng vừa cứng đó chính là sinh thực khí của nam nhân. Tức thì nàng lại rơi vào trạng thái bất an cực độ. Nàng không giãy giụa nữa, mà cũng không giãy giụa nổi. Nàng chỉ có than thở, than thở bản thân vì sao lại cứ luôn rơi vào ma trảo của nam nhân.
"Tiểu cô nương, ta giúp cô lấy lại tang chứng, cô cảm ơn ta thế nào?" Hơi thở của lão già đột nhiên trở nên gấp gáp. Tay lão nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Vân vũ Phi. Mặc dù mái tóc vẫn còn ẩm ướt chưa khô, nhưng lão đầu vẫn cảm thấy mái tóc trong tay cực kỳ mềm mại.
"Cháu.cháu đưa ông tiền......" Đầu óc Vân Vũ Phi gần như trống rỗng. Nàng bắt đầu run rẩy, bởi vì nàng linh cảm được lão già muốn gì.
"Ta không những muốn tiền, còn muốn thân thể cô. Có điều, ta chỉ muốn một lần, chỉ một lần. Ta muốn cô biết rằng, sau khi ta lấy được tiền thì chỉ có cao chạy xa bay, sau này không có khả năng quấn lấy cô nữa. Ta không giống với mấy tên ngu ngốc bắt cóc cô. Ài, ta già rồi, tương lai cũng không có cơ hội vớ được nữ nhân xinh đẹp đến như cô nữa. Cô làm cho tốt, thỏa mãn lão già hư hỏng này một lần nha"
Vân Vũ Phi chẳng nói một lời. Nàng lại khóc.
"Cô không nói, vậy ta coi là cô đồng ý. Ha ha. Lão đầu tử ta tuy già, nhưng vẫn còn rất được việc, hơn nữa sẽ tuyệt đối không làm cô thất vọng" Tay lão già từ mái tóc Vân Vũ Phi trượt xuống lưng, từ lưng trượt vào trong mảng bụng mềm mượt.
Bụng dưới của Vân Vũ Phi rất bằng phẳng, rất mềm. Nếu thuận theo phần bụng bằng phẳng xuống dưới nữa sẽ rất thuận lợi sờ tới vùng đất thần bí mà mẫn cảm. Tay lão già quả nhiên bắt đầu trượt xuống, vượt bụng, lọt vào trong váy.
Vân Vũ Phi run rẩy. Nàng đã cảm giác thấy tay lão già hoàn toàn phủ lên âm bộ của nàng. Bàn tay giết người ma quỷ đó không ngờ lại rất linh hoạt, rất ôn nhu xoa vuốt âm mao mềm mại và cánh hoa mẫn cảm. Cánh hoa khô khốc, nhưng lão già lại có thể làm cho cánh hoa khô đó chỉ trong thời gian ngắn ngủi chừng một phút đã trở nên ẩm ướt. Lão đầu cười, cười sao mà đắc ý.
Vân Vũ Phi vẫn đang khóc, nhưng thân thể mẫn cảm lại một lần nữa bán đứng nàng. Nàng cảm thấy nước dịch trong âm đạo mình dường như càng chảy càng nhiều, muốn khắc chế cũng không khắc chế nổi. Vân Vũ Phi rất bất lực. Đối với lão già dâm đãng trước mắt nàng không có một chút ý niệm tình dục nào. Nghĩ tới việc lão già này sẽ làm nhục nhã thân thể nàng, Vân Vũ Phi lợm giọng muốn ói. Nhưng thân thể mẫn cảm lại cứ khiến cho nàng mất mặt. Nàng nghĩ tới việc duy nhất có thể tránh khỏi mất mặt là rời khỏi chỗ này, rời khỏi gian phòng này, rời khỏi khách sạn này. Nhưng, lão già giết người như ngóe này sẽ đồng ý sao?
Vân Vũ Phi đã rất khẳng định rằng lão già sẽ không đại phát từ bi, bởi vì tay lão già càng lúc càng trực tiếp, càng lúc càng trắng trợn đùa nghịch bộ phân riêng tư thần bí của Vân Vũ Phi. Không những vuốt ve âm bộ của nàng, còn chọc ngón tay thô ráp vào trong nhục huyệt mẫn cảm. Những vết chai sần sui vừa khéo lại có thể làm tăng ma sát, nhục huyệt ấm áp sau khi bị ngón tay thô ráp cọ sát càng trở nên mẫn cảm.
"Ư" Vân Vũ Phi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Kiểu vuốt ve như vậy đơn giản là chẳng khác gì làm tình. Thân thể nàng phát sinh biến hóa vi diệu. Cũng may, chất dịch trơn nhầy nơi nhục huyệt làm cho ngón tay thô ráp trở nên bóng loáng, lực cọ sát của ngón tay lão già không còn đáng sợ như lúc mới bắt đầu.
Đúng lúc Vân Vũ Phi cảm thấy có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, lão già lại đột nhiên tăng thêm một ngón tay, khiến cho Vân Vũ Phi không thể lường trước. Càng không ngờ nổi là, lão già lại còn trêu ghẹo nhụy hoa nhô lên kia.
"Ư..không" Vân Vũ Phi khép chặt đùi lại.
Lão già vạn vạn lần không ngờ được là bàn tay bị kẹp lại. Khi lão tách cặp đùi Vân Vũ Phi ra, lão phát hiện lòng bàn tay đã có một chút dịch dinh dính.
"Ha ha, cô có phản ứng rồi, tiểu cô nương, cô thật dâm đãng" Lão già kinh ngạc vui mừng. Lão còn cho là việc chinh phục tiểu mĩ nữ này là màn biểu diễn của cá nhân lão, thật không ngờ nổi, tiểu mĩ nữ trước mặt lại có thể phối hợp. Lão hết sức vui mừng, vội vàng tuột quần xuống.
Đột nhiên Vân Vũ Phi cắn chặt lấy ngón tay mình. Nàng không hy vọng mình kêu thành tiếng, càng không hy vọng để cho lão già phát hiện nàng đã có khoái cảm. Tia khoái cảm thần bí đó đang nhanh chóng lan ra khắp toàn thân nàng. Nàng chỉ đành cắn mạnh ngón tay một cái mới có thể làm cho nỗi khoái cảm kia tan biến.
Lão già dường như tịnh không thỏa mãn với việc lưu luyến ở lại nhục huyệt. Lão bắt đầu khai phá mục tiêu mới. Nhũ phong đầy đặn cao vút chính là nơi lão già vẫn luôn kỳ vọng. Bàn tay còn lại của lão vén chiếc áo pull của Vân Vũ Phi lên.
Nội y của Vân Vũ Phi hôm nay rất thuần khiết, áo ngực viền hoa trông cứ như nội y của một nữ sinh. Nhưng làn da trắng mịn, nhũ phong cao vút, không gì là không tán phát ra cái gọi là gợi cảm. Lão già càng không vì món nội y thuần khiết mà bỏ qua lòng tham đối với thân thể nàng. Ngược lại, tay lão già vừa bắt đầu đã giày vò hai nụ hoa đáng kiêu ngạo kia. Hai nụ hoa rất đẹp, màu phấn hồng, khiến cho người ra có xung động chỉ muốn cắn một cái.
Lão già đã xung động. Lão bế Vân Vũ Phi vẫn đang ngồi trên sàn nhà lên, đặt nàng nằm xuống giường. Vân Vũ Phi không chống cự, cũng không dám chống cự. Mặc dù nội tâm nàng cực kỳ chán ghét lão già xấu xí này, thậm chí cảm thấy bị lão già này chạm vào một chút thôi cũng là một nỗi sỉ nhục không thể nào chịu đựng nổi. Nhưng đến cả ý nghĩ chống cự nàng cũng không có. Nàng không muốn chết, chỉ muốn có thể sống sót. Điều duy nhất nàng muốn là, chuyện này hãy sớm kết thúc, sau đó nàng trở về nhà, về bên cạnh Doãn Xuyên, mẫu thân và tỷ tỷ.
Nhưng lão già dường như không muốn kết thúc nhanh như vậy. Mặc dù lão đã rất hưng phấn, nhưng gặp phải mĩ nữ như thế này, sao lão có thể không hưởng thụ đã đời một phen chứ? Mĩ nữ như thế này nói không chừng cả đời cũng khó gặp. Cho nên động tác của lão già rất chậm rãi, rất ôn nhu. Lão muốn từ từ hưởng thụ từng phân da thịt Vân Vũ Phi.
Y phục của Vân Vũ Phi bị cởi ra, không gặp bất kỳ sự kháng cự nào. Da dẻ nàng rất trơn láng, so với lớp ra thô ráp của lão già càng tỏ ra cực kỳ non mềm. Nếu nói lão già liếm láp da thịt non mềm của Vân Vũ Phi chằng thà nói lão ngấu nghiến da thịt non mềm của Vân Vũ Phi, huống chi đó là cặp nhũ phong căng mẩy?
Lão già điên cuồng xoa nắn nhũ phong của Vân Vũ Phi, cặp nhũ đầu màu phấn hồng kia đều đã phết lên cả một vũng nước miếng.
"Mau lên đi, cháu muốn về nhà....." Vân Vũ Phi đột nhiên nói. Không biết vì sao, nói câu đó xong, mặt Vân Vũ Phi hơi đỏ lên.
"Liếm thêm.liếm thêm....." Lão già cởi nội khố của Vân Vũ Phi ra, chỗ đó không ngờ đã lầy lội trơn ướt. Lão già cười. Lão nhào tới, há to miệng, ngậm lấy cả mảng nhục huyệt, mút nút như điên cuồng.
"Ư......" Vân Vũ Phi nghiến chặt hàm răng ngọc. Thân thể nàng nóng vô cùng, chỉ là nàng không dám kêu gào, không dám rên rỉ. Nàng thề phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không thể lộ ra bộ dạng khoan khoái.
Nhưng, khi lão già đột nhiên quỳ lên, hưng phấn lúc lắc dương cụ đã cứng ngắc, Vân Vũ Phi kinh ngạc ngẩn người. Nàng vốn cho là một lão già thì cùng lắm cũng chỉ sờ sờ liếm liếm, cho dù có cho lão cường bạo cũng cường bạo không nổi không ngờ lại có nhục bổng to đến như vậy. Nhục bổng không những to lớn dũng mãnh, còn nổi gồ gân xanh, như một gốc cây cổ thụ, Vân Vũ Phi nhìn mà hãi hùng khiếp vía. Nàng đột nhiên sợ hãi, sợ bị nhục bổng như thế thọc vào nhục huyệt của mình. Bởi vị nhục bổng như thế chọc vào, nàng nhất định chịu không nổi, nhất định sẽ kêu gào.
Vân Vũ Phi thầm đau khổ: Mình phải làm sao đây?
Không có thời gian cho phép Vân Vũ Phi suy nghĩ. Bởi vì lão già đã ở thế tên đã lên dây cung, dương cụ của lão đã đặt vào huyệt khẩu trơn ướt.
"Ức.không" Quy đầu to đùng mở huyệt khẩu ra, nhục trụ nóng hổi chọc thủng cánh hoa của Vân Vũ Phi. Nàng nhích động cặp mông tròn trĩnh theo bản năng, muốn tránh thoát cái thứ đáng sợ đó.
Nhưng Vân Vũ Phi dịch một chút thì lão già cũng tiến một chút, mặc cho Vân Vũ Phi uốn éo vòng eo nhỏ và bờ mông đẹp của nàng thế nào thì thủy chung đều không thể thoát khỏi lão già bám sát như bóng theo hình. Dần Dần, Vân Vũ Phi cảm thấy bất lực, nàng không né tránh nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi nhục bổng chọc vào sâu hơn.
Việc chọc vào đã trở nên rất dễ dàng. Bởi vì dịch thể trơn trượt trợ giúp cho lão già. Nhục bổng của lão già đã dễ dàng chọc vào tận cùng. Lão thở hổn hển. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, mặc dù năng lực tình dục vẫn còn mạnh mẽ đến vậy, nhưng sức dẻo dai thì lại thiếu thốn. Giết bấy nhiêu người đã làm tiêu hao không ít thể lực của lão, huống chi Vân Vũ Phi không ngừng né tránh. Lão đã có chút lực bất tòng tâm rồi.
Vân Vũ Phi lại cảm thấy một chút khó chịu đựng nổi. Có lẽ do nhục nhã, nàng vẫn luôn khép hờ cặp mắt, cho đến khi nhục bổng to tướng đâm vào nơi thâm sâu, nàng mới bất lực nhắm chặt mắt lại. Nhưng, nàng lại không ngờ nổi sau khi lão già chọc vào tận cùng rồi lại bất động. Vân Vũ Phi cảm thấy rất kỳ quái. Nàng lại len lén hé mắt ra, nhìn thấy lão già thở phì phò, nàng có chút vui sướng trước tai họa của kẻ khác. Nàng hy vọng lão già tiết ra như trút.
Nhưng lão già không hề lo lắng. Lão nằm phục trên mình Vân Vũ Phi, vừa nghịch ngợm cặp nhũ phong của nàng vừa chậm rãi đâm vào kéo ra, đâm vào rất chậm, nhưng đâm rất sâu.
"Ư.ông nhanh lên.cháu muốn về nhà" Vân Vũ Phi bắt đầu nôn nóng, bởi vì nàng phát hiện mình càng lúc càng không chịu nổi sự ngứa ngáy trong nhục huyệt. Nội tâm nàng đã hy vọng lão già đâm vào nhanh một chút, mạnh một chút.
Nhưng lão già chỉ mải mê thưởng thức hai núm nhũ đầu, nhũ đầu đã cương cứng. Lão già không những hút mút, mà còn dùng răng cắn, càng cắn càng mạnh, càng cắn càng hung hăng.
Không ngờ nổi sự thô lỗ độc ác của lão già lại triệt đánh thức dục vọng nơi sâu thẳm trong lòng Vân Vũ Phi. Nàng thở hổn hển, dùng cánh tay run rẩy đỡ lấy cánh tay lão già. Thân dưới, vòng eo mềm mại của nàng bắt đầu uốn éo, đồn bộ căng mẩy bắt đầu hướng lên nghênh đó. Mỗi lần lão già chọc vào đều có thể được tiếp đón một cách chính xác.
"Ư.. không được, không được chọc cháu.cháu sẽ chịu không nổi..." Vân Vũ Phi khép hờ như tơ, người nóng như lửa. Chiếc miệng xinh của nàng không ngờ khẽ hé mở, bầu ngực trắng nõn vươn cao, đến cả cặp đùi đẹp đầy gợi cảm kia cũng siết lại, kẹp lấy hông lão già.
Lão già không ngờ nổi nữ nhân dưới thân lại động tình như vậy, hệt như tình nhân của mình. Thoáng chốc lão già lại trở về với những năm tháng tuổi trẻ, cũng phảng phất như trẻ lại hai mươi tuổi. Nhục bổng dưới hông trước sự tận tình của Vân Vũ Phi trở nên vô cùng mạnh mẽ, trong khoảnh khắc tốc độ và lực lượng đâm thọc của lão mãnh liệt hơn rất nhiều.
"Bép.bép......"
"Ui, mĩ nhân của ta, ta nói rồi, ta còn rất được việc.có sướng không?" Hai tay lão già tóm chặt lấy nãi tử của Vân Vũ Phi. Lão gần như dồn sức nặng toàn thân lên cặp nhũ phong cao vút trắng mịn đó.
"Ư..ông không thể.không thể cưỡng dâm cháu, của ông to quá...." Vân Vũ Phi kịch liệt đón tiếp những cú đâm thọc như vũ bão của lão già. Nhục bổng hung hăng đã cọ sát âm thần của nàng đến đỏ rực lên.
"Ta cưỡng dâm cô? Cô đừng có nói dối lão..lão già này, là cô chủ động đúng không?" Lão già nâng một chân Vân Vũ Phi lên, vừa liếm láp vừa lớn tiếng kêu oan. Thân dưới, hông lão thúc lắc tới tấp.
"A.ông cứ cưỡng dâm cháu, ông sờ cháu, liếm cháu, còn hôn miệng người ta..a..a" Hai tay Vân Vũ Phi đã ôm lấy cổ lão già. Bờ môi nàng đỏ mọng như huyết.
Lão già dường như có hứng thú đặc biệt với màu đỏ. Cặp môi đỏ của Vân Vũ Phi kích thích lão. Lão thuận theo lực ôm của Vân Vũ Phi mà nhao lên mình nàng, vừa khéo ngậm lấy bờ môi đỏ của Vân Vũ Phi.
Cặp môi đỏ của Vân Vũ Phi không những đỏ, mà còn rất thơm, rất mềm. Nam nhân thích xơi làn môi thơm đó nhất. Lão già cũng không ngoại lệ. Hàm râu của lão thậm chí còn dính cả nước miếng của Vân Vũ Phi.
"ư..ư......"
Đó là cuộc làm tình đúng tiêu chuẩn của những cặp tình nhân, căn bản không hề giống một cuộc làm tình giữa một lão già cỗi và một thiếu nữ hừng hực thanh xuân. Họ phối hợp đến hài hòa như vậy, đến cả nước miếng cũng nuốt của nhau. Bàn tay lão đầu làm tăng thêm một vết đỏ trên nhũ phong đã có dấu răng.
"A.mau.........." Hơi thở của Vân Vũ Phi càng lúc càng nặng, tiểu huyệt non mềm của nàng đã giàn giụa dâm dịch trước sự tấn công của nhục bổng to đen, thấm ướt cả ga giường.
"Hoán.hoán đổi đi cô, cô đĩ con, lão già này hơi mệt rồi" Lão già mồ hôi đầy đầu, lão đã lực bất tòng tâm rồi, nhưng nhục bổng của lão vẫn cứng ngắc. Lão ôm Vân Vũ Phi lăn một vòng, không may, nhục bổng kia trượt ra ngoài tiểu huyệt.
Lần này, tới lượt Vân Vũ Phi chiếm thế thượng phong. Nàng thẹn thùng nằm phục trên người lão già, do dự một lát rồi len lén lấy tay nắm lấy đại nhục bổng hung hăng đen thui, nhắm vào huyệt khẩu đã đỏ thắm, nhẹ nhàng cọ xát mấy cái rồi mới chọc vào trong tiểu huyệt của mình.
"ư......" Nhục huyệt trống rỗng trong thoáng chốc lại được căng đầy. Vân Vũ Phi nâng bờ mông cong đáng yêu của nàng lên.
Đúng lúc lão già đang ôm lấy cặp mông Vân Vũ Phi, định điên cuồng một hồi nữa, một tiếng gõ cửa lọt vào tai lão già.
Tiếng gõ cửa đến từ ngoài cửa khách sạn. Lão già đã đóng chặt cửa chính của khách sạn. Lão không muốn đang lúc hưởng thụ mĩ nữ lại bì người quấy rầy, huống chi lão còn giết người. Lão càng không hy vọng khách khứa ngửi thấy mùi máu tanh.
Nhưng thật không may, dù là trời mưa to, vẫn có người tới gõ cửa. Không những gõ cửa, mà còn gõ không ngừng không nghỉ, thật là vô cùng đáng ghét. Xem ra không ra tống cổ đi không được.
"Ta đi xem sao, sẽ trở lại ngay, cứ gõ cửa mãi thế làm mất hứng thú của chúng ta, hi hi. Đợi ta à, tiểu mĩ nhâ." Lão già xuống giường, nhìn Vân Vũ Phi khuôn mặt đỏ bừng, đã mặc cho lão thao túng. Lão chẳng hề có vẻ vội vàng. Thậm chí lão nghĩ chí ít cũng phải chơi trên người mĩ nhân này tám ngày mười ngày.
Cửa mở, khách tới là một thanh niên mặc áo mưa, thân hình rất cao, dáng vẻ còn rất , như đang tìm kiếm gì đó.
"Xin hỏi lão nhân gia, ông có nhìn thấy có một cô nương tới đây không? Rất đẹp, mặc một chiếc áo pull màu trắng, tóc dài....." Thanh niên có lẽ là quá lo lắng, lúc hỏi giọng có vẻ run run.
"Thời tiết chết tiệt này thì lấy đâu ra người tới đây? Tiểu cô nương xinh đẹp gì chứ? Ta không thấy, tiểu huynh đệ cậu xin mời đến chỗ khác tìm, thật xin lỗi"
Lão già vẻ mặt bực mình, nhưng trong lòng lão lại cực kỳ chấn động. Bởi vì mĩ nữ trong phòng kia chính là mặc áo pull màu trắng. Chẳng lẽ là người nhà cô ta? Chẳng lẽ nam nhân trước mặt này chính là Doãn Xuyên mà mĩ nữ nói? Mặc dù lão già chấn động trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không thay đổi sắc mặt.
"A, thật xin lỗi, làm phiền ông" Người thanh niên vốn ôm một tia hy vọng, nhưng tia hy vọng đó cũng không còn. Gã ủ rũ đến cực điểm. Quay đầu lại, gã nói với hai nữ nhân đi cùng: "Sau khi trời tối, chúng ta vẫn không có tin tức của tiểu Phi thì sẽ báo cảnh sát nha"
Hai nữ nhân mặc áo mưa buồn bã gật gật đầu.
Ba người đó chính là Doãn Xuyên, Vương Cảnh và Vân Vũ Lôi. Vốn ba người ngồi trong chiếc Volvo đã đi xa rồi, nhưng Doãn Xuyên đột nhiên cảm thấy rằng, cái khách sạn nhỏ kia là khách sạn duy nhất trong vòng mấy dặm quanh đây. Nếu Vân Vũ Phi sợ trời mưa ướt, có lẽ sẽ chạy đến khách sạn đó tránh mưa, có lẽ do đi quá vội vàng, không cẩn thận làm rớt điện thoại cầm tay.
Vì thế, gã bảo Vương Cảnh quay đầu xe, trở lại căn khách sạn nhỏ đó. Nhưng, dường như tất cả chỉ là có thể, bọn họ vẫn không có được tin tức của Vân Vũ Phi. Hy vọng duy nhất là Vân Vũ Phi đột nhiên trở về nhà, sau đó Dung An Dao gọi điện tới, báo Vân Vũ Phi đã trở về nhà không thiếu một sợi tóc.
"Đi thôi!" Vân Vũ Lôi thở dài. Vành mắt nàng vừa đỏ vừa sưng húp.
"Ô.đợi đã, mọi người xem, kia là một chiếc điện thoại" Vương Cảnh đột nhiên phát hiện trong vũng bùn nằm gần cửa khách sạn, một chiếc điện thoại di động màu hồng đang lẳng lặng nằm đó, trên điện thoại còn đeo một cái móc trang sức con gấu trúc nhỏ.
"A.đó là điện.điện thoại của tiểu Phi" Vân Vũ Lôi kích động kêu lên. Con gấu trúc nhỏ đó chính là Vân Vũ Phi cướp của nàng, nàng sao lại có thể không nhớ chứ?
"Xem ra, tiểu Phi đã tới chỗ này. Nếu đã tới chỗ này thì nhất định sẽ vào khách sạn ......." Vương Cảnh rất kỳ quái phân tích.
"Cho dù không vào khách sạn, nhưng để tránh mưa cũng nhất định sẽ gõ cửa khách sạn" Doãn Xuyên bổ sung.
"Nhưng..nhưng..ông lão vừa rồi nói không hề nhìn thấy có cô nương tới đây!" Vân Vũ Lôi càng nghi ngờ không hiểu nổi.
"Chẳng lẽ.....?" Ba người cùng đồng thanh muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, trao đổi ánh mắt với nhau, vẻ mặt dần dần trở nên nặng nề.
"Báo cảnh sát?" Vương Cảnh lập tức có phản ứng đầu tiên.
Vân Vũ Lôi cũng gật đầu theo.
Doãn Xuyên nghĩ một lát rồi nói: "Đừng vội, anh lại đến gõ cửa, nếu lão già đó để chúng ta vào, chúng ta sẽ không cần báo cảnh sát, nếu lão từ chối không cho chúng ta vào, vậy......"
"Đúng!" Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh rất tán thành phán đoán của Doãn Xuyên.
Lão già có vẻ hoảng hốt trong lòng. Dù sao người người nhà tiểu mĩ nữ kia đã tìm tới trước mặt, lão không thể không lo lắng. Nhưng nhìn tấm thân cuộn tròn, đồn bộ căng tròn trên giường kia, lão lại hưng phấn. Nhục bổng hung hăng lại một lần nữa vểnh lên. Lão già nhón chân nhón tay tới phía sau Vân Vũ Phi, áp chặt lên lưng Vân Vũ Phi. Thân dưới, cây nhục bổng to lớn kia xuôi theo khe đùi quyến rũ, trượt đến cửa tiểu huyệt, một lần nữa banh nhục huyệt ra, chọc vào nơi sâu thẳm.
"Ư......" Vân Vũ Phi rên lên. Nàng tựa hồ như mong chờ một lần nữa bị tiến vào.
"Tiểu mĩ nhân, cô có biết ai vừa gõ cửa không?" Lão già nằm phục trên lưng Vân Vũ Phi, vừa chuyển động đồn bộ vừa hỏi.
"Ư..không biết" Vân Vũ Phi cong bờ mông đẹp lên, lắc lư một cách say mê. Lời của lão già tuyệt không gợi lên bất kỳ hứng thú nào trong nàng.
"Khả năng là lão công của cô" Hai tay lão già luồn qua nách Vân Vũ Phi, nhẹ nhàng xoa nắn cặp nhũ phong.
"Không thể nào, ông..ông gạt cháu......" Vân Vũ Phi dường như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, cúi đầu nhìn hai tay khô khẳng nhăn nheo của lão già đang giày vò thân thể mình, nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã, cảm giác nhục nhã khiến Vân Vũ Phi không còn chủ động như trước nữa.
"Không gạt cô đâu, lão công của cô ở ngoài cửa, mà cô còn làm chuyện này với một lão già nua, cô thật dâm đãng a, ha ha" Lão già cười gằn. Lão cố ý dùng lời nói kích thích Vân Vũ Phi, nhưng tay càng ra sức nắn bóp cặp nhũ phong, cây nhục bổng to lớn dưới hông ấn chặt lên cặp mông căng tròn, quy đầu thâm nhập vào tận cùng nhục huyệt, không ngừng xay nghiền nhụy hoa.
Chiêu này quả là trí mạng. Vân Vũ Phi run rẩy toàn thân, mĩ đồn lắc loạn lên.
"A.cháu không dâm đãng, ông ăn hiếp cháu.là ông cưỡng dâm cháu........" Đồn bộ của Vân Vũ Phi càng nghếch lên cao hơn.
"Con mẹ nó, ta cứ cưỡng dâm cô đấy, ta cứ chơi cô đấy, ta chơi chết cô" Lão già dường như không nhịn nổi nữa, cong người lên, nhục bổng to tướng cứ như đóng cọc vậy, dập mạnh vào nhục huyệt trơn ướt, mỗi lần dập vào đều làm vang lên tiếng bép bép rất kêu.
"hư..hư....." Âm đạo co rút, dịch thể tuôn trào, tất cả đều báo hiệu Vân Vũ Phi đát tới cơn cao trào mãnh liệt. Da dẻ nàng trở nên hồng rực sáng bóng.
"Tiểu mĩ nhân.ta sướng chết đi được..a.ta xuất đây......." Lão già run rẩy phóng ra từng đợt tinh dịch loãng loãng.
Mùi thơm hắc còn chưa kịp tan hết, mùi vị tinh dịch nồng đậm đã lại lan tỏa khắp phòng. Thêm vào mùi mồ hôi và mùi máu tanh thoang thoảng, cả gian phòng ngập trong bầu không khí khiến người ta ngạt thở. Nhưng hai người trên giường lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Bình bình....."
Tiếng gõ cửa phiền lòng lại vang lên. Lần này không như lần trước, người ngoài cửa gõ rất to, như muốn gõ đổ cửa khách sạn vậy. Lão đầu mệt mỏi bò dậy, lão liếc nữ nhân trên giường một cái, mặc y phục một cách rất không tình nguyện, rồi một lần nữa ra mở cửa.
"Sao lại vẫn là cậu, cậu muốn tìm người đi chỗ khác mà tìm, ở chỗ chúng tôi không có người, một người khách cũng không có......" Lão già trợn mắt tức giận với Doãn Xuyên gõ cửa.
"Cháu không tìm người, cháu muốn thuê trọ. Giờ trời mưa to quá, xe lại bị hỏng, ông chủ xem...." Mặc dù Doãn Xuyên đề nghị lão già tạo thuận lợi, nhưng ánh mắt gã cứ nhìn chằm chằm lão già, càng duy trì một khoảng cách nhất định với lão. Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh thì ngồi trong xe, nhìn nhất cử nhất động của lão già không chớp mắt.
"Không được, hôm nay ta không làm ăn" Lão già ra sức lắc đầu.
"Cháu trả gấp đôi tiền phòng" Doãn Xuyên quyết định kéo dài thời gian với lão già.
"Không được......" lão già lắc đầu.
"Gấp ba" Doãn Xuyên cười khan.
"Đi đi đi, ta không làm ăn, có trả nhiều tiền nữa ta cũng không làm ăn" Lão già càng lúc càng bực mình. Lão đã bắt đầu liếc mắt nhìn cây búa lớn trên quầy.
"Hừ, thật không ngờ nổi làm ăn lại còn chê tiền à?" Lão già bực mình, Doãn Xuyên còn bực mình hơn. Chuyện này có thể quan hệ tới an toàn sinh mạng của một người. Gã chợt giật lùi lại sau một bước, miệng kêu lớn: "Mau báo cảnh sát"
Lão già kinh ngạc ngẩn ra, báo cảnh sát? Tên thanh niên này không ngờ báo cảnh sát? Tiêu rồi, lão không hiểu nổi rốt cuộc là xuất hiện sai sót ở chỗ nào, nhưng lão biết, nếu gã thanh niên báo cảnh sát, vậy thì lần này nhất định chạy không thoát. Khoan nó đến mĩ nữ trong phòng sẽ tiết lộ bị hãm hại, ngay cả ba cỗ thi thể trong tầng hầm đều vẫn chưa kịp xử lý. Cảnh sát tới còn không thể bị phát hiện sao? Sắc mặt lão già biến đổi, khuôn mặt vốn vẫn luôn hồng hào biến thành chẳng còn chút huyết sắc nào.
"Cậu nhỏ, cậu làm gì vậy, ta chỉ là một lão già thật thà kinh doanh, cậu gọi cảnh sát tới đây, tôi còn buôn bán gì được sao? Có chuyện gì cứ nói, nếu cậu và bạn bè của cậu muốn vào nghỉ chân thì cứ vào là được. Ài, thật ra lão già này chỉ cảm thấy mệt, muốn ngủ một giấc" Lão già định thực hiện nỗ lực cuối cùng. Lão lại bày ra vẻ mặt tươi cười, chỉ là khuôn mặt tươi cười đó ngoài lớp da thì thịt cũng chẳng động đậy, tỏ ra vô cùng hung ác.
"Ông đánh *** .Doãn Xuyên, mau cứu em....." Vạn lần không ngờ nổi, một nữ nhân từ sau lưng lão già luồn ra. Nữ nhân đó không phải là Vân Vũ Phi thì còn có thể là ai?
Tiếng gào to của Doãn Xuyên: "Mau báo cảnh sát" khiến cho Vân Vũ Phi đang thở hổn hển trên giường nghe thấy rõ ràng. Giọng nói quen thuộc khiến nàng khẳng định trăm phần trăm là Doãn Xuyên đang ở cửa. Ham muốn sinh tồn bùng lên trong chớp mắt, vì thế, nàng nhảy bật lên khỏi giường, mau lẹ mặc y phục rồi xông ra ngoài.
Nhìn thấy Vân Vũ Phi, Doãn Xuyên kích động sải bước tiến vào. Bước chân đó quá dài, ảnh hưởng tới vết thương của gã, nhưng gã chỉ nhíu mày. Điều duy nhất gã để tâm tới lúc này chính là nữ nhân đang run rẩy toàn thân trước mặt.
Đáng tiếc, Doãn Xuyên chậm mất nửa nhịp, lão già vượt lên trước một bước ôm lấy Vân Vũ Phi. Khuỷu tay lão cấp tốc siết chặt yết hầu Vân Vũ Phi. Mặc dù lão già một chút, nhưng động tác cực kỳ mẫn tiệp. Cho dù Doãn Xuyên không bị thương cũng khó so vai với lão già, huống chi hiện giờ gã lại bị thương?
"Buông cô ấy ra......." Doãn Xuyên gầm lên với lão già.
"Hà hà, ta là người chết chắc rồi, các ngươi mà dám lại đây, ta bẻ gẫy cổ cô ta" Lão già hung ác nói. Bàn tay kia của lão không ngờ còn muốn lột váy của Vân Vũ Phi.
Doãn Xuyên nổi giận, nhưng lại ném chuột sợ vỡ bình, mắt thấy váy Vân Vũ Phi đã bị tuột xuống, chỉ còn lại một mảnh nội khố, gã càng vừa kinh hãi vừa tức giận, nhưng lại không dám xông tới.
Trận mưa vẫn chưa dứt, trong tiếng mưa rơi rào rào có tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa tới gần. Ba cỗ xe cảnh sát phóng như bay đến trước cửa khách sạn. Từ trong xe nhảy ra một tốp cảnh sát. Bọn họ đều mang súng ngắn.
Lão già đã không còn đường chạy, nhưng ngược lại lão lại cười. Thân rơi vào bước đường cùng, ngược lại càng kích động cơn điên cuồng cuối cùng của lão. Bàn tay khô khốc dăn deo của lão luồn vào trong nội khố của Vân Vũ Phi. Đột nhiên, Vân Vũ Phi tránh thoát khỏi khuỷu tay hơi lơi lỏng của lão. Cánh tay non mềm của nàng vung ngược về phía sau. Chỉ thấy hàn quang lóe lên, lão già giống như gặp ma, mặc cho Vân Vũ Phi chạy thoát khỏi sự khống chế của lão.
Vào lúc Vân Vũ Phi chạy ra khỏi cửa chính khách sạn, yết hầu của lão già phun ra một vòi máu dài.
"A......." Lão già chỉ cố ra sức ấn lấy cổ họng, nhưng chẳng ích gì, vòi máu phun ra không sao ngăn cản được.
Lão già kinh ngạc nhìn nữ nhân mềm yếu trong lòng Doãn Xuyên. Lão không ngờ nổi, mới chỉ mươi phút trước, nữ nhân yếu đuối này còn chịu đựng hết mọi sự lăng nhục của lão, nhưng giờ đây, nữ nhân đó lại dùng một thứ sắc bén gì đó cắt phá yết hầu lão. Lão già không sao tin nổi sự thật đó. Lão nhìn chằm chằm vào vật màu bạc trong tay Vân Vũ Phi. Đó là một chiếc đĩa CD vỡ, đĩa CD vỡ vừa sắc vừa nhọn, không khác gì một cây dao nhọn sắc bén.
Lão già ngã xuống, ngã xuống trong vũng máu đậm.