Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 27: Ăn trộm



 
 
 
"Tiểu Xuyên, nào uống canh gà đi" Dung An Dao đích thân múc cho Doãn Xuyên một tô to canh gà đen hầm với lươn. Tô canh có một lớp váng vàng óng. Dung An Dao còn cẩn thận hớt lớp mỡ gà đó ra.
 
"ô, cảm ơn Dung a di, cháu.cháu tự làm được rồi" Nói thì nói vậy, nhưng Doãn Xuyên vẫn cười tít mắt đón lấy tô canh. Mùi thơm từ trong bát tỏa ra khiến cho nước miếng cua gã túa ra.
 
"Doãn Xuyên, anh thử khoanh bách hợp nhồi thịt này xem. Đó là món sở trường của mẹ em đó. Mẹ em từng nói, món này làm rất mất công, cần nhiều thời gian để nhồi thịt băm vào bông bách hợp. Anh không biết đâu, mẹ em đặc biệt thích chăm sóc bàn tay bà. Sợ tay bị thô, bà không dễ làm món này. Anh nha, thật có lộc ăn à!" Vân Vũ Lôi cười hi hi gắp cho Doãn Xuyên một viên thịt có màu hồng trắng đan xem lẫn nhau. Doãn Xuyên còn chưa ăn đã ngửi thấy một mùi thơm dịu bay vào mũi.
 
"Cảm ơn, cảm ơn tiểu Lôi, em cũng ăn nhiều chút" Doãn Xuyên phát hiện mấy ngày nay dường như Vân Vũ Lôi càng ngày càng đẹp.
 
Vân Vũ Phi trợn tròn mắt lên nhìn mẫu thân và tỷ tỷ nhiệt tình quá mức. Trong mắt nàng, mẫu thân và tỷ tỷ đều rất hiếm khi đối với nàng như vậy. Nàng vừa vui mừng, lại vừa ghen tỵ. Cao hứng là dù sao Doãn Xuyên cũng là trượng phu tương lai của mình, trượng phu được người nhà quý mến, nàng đương nhiên vui mừng. Ghen tỵ là, bản thân nàng dường như lại bị bỏ rơi, đặc biệt là mẫu thân Dung An Dao, mấy ngày nay gần như không nói với nàng một câu. Trước đây nàng vẫn là bảo bối trong mắt Dung An Dao.
 
"Tiểu Xuyên à, tạm thời cậu cứ ở lại nhà chúng tôi, đợi nhà cậu sửa sang xong, cậu hãy đi. Cậu cứ coi nơi đây như nhà mình vậy, không cần bó buộc, muốn ăn gì cứ nói với Dung a di, cô nhất định không để cậu đói" Dung An Dao xem ra cũng mặt mày rạng rỡ. Chỉ là, nàng đang nói, mặt đột nhiên đỏ lên, bởi vì dưới gầm bàn, bàn chân trắng nõn của nàng bị Doãn Xuyên nhẹ nhàng dẫm lên.
 
"Chỉ sợ làm phiền mọi người quá" Tâm tình của Doãn Xuyên cũng vui vẻ đến cực điểm. Gã ngẫm nghĩ, vậy e rằng nhà mình sửa sang xong rồi, gã cũng không đi. Chỉ có thằng ngốc mới muốn rời khỏi cái tổ ôn nhu này.
 
"Mụ, con chỉ có một cái gối thì làm sao đủ?" Vân Vũ Phi thẹn thùng liếc Doãn Xuyên một cái. Theo nàng, đương nhiên Doãn Xuyên sẽ ngủ cùng với nàng.
 
Nhưng, Dung An Dao đột nhiên xụ mặt lại. Nàng trừng mắt với Vân Vũ Phi, khẩu khí có vẻ nghiêm khắc nói: "Một cái gối là đủ rồi. Chúng ta có ba phòng, tạm thời con và tỷ tỷ con ngủ chung một phòng. Phòng của con nhường cho Doãn Xuyên ở. Còn nữa, con phải đặc biệt chú ý, chuẩn bị gả chồng rồi, con không thể tùy tùy tiện tiện nữa" Dung An Dao dường như có ẩn ý trong lời nói, ám thị Vân Vũ Phi cần chú ý giữ gìn.
 
Đương nhiên Doãn Xuyên nghe là ẩn ý trong lời nói của Dung An Dao, để tránh khó xử, gã vội vàng hỏi: "Vũ Phi, em xem tiệm áo cưới nào tốt? Nếu không, lát nữa sau khi chúng ta ăn xong cùng đi xem xem?"
 
"Được, hay quá. Em biết có một tiệm áo cưới rất được. Kỹ thuật tối, áo cưới là hàng cao cấp, bối cảnh rất đẹp"
 
Vân Vũ Phi chẳng hiểu sao lại bị Dung An Dao xỉa xói mấy câu, đang cảm thấy tủi thân, mấy lời nói của Doãn Xuyên liền khiến nàng vui vẻ trở lại. Dù sao việc mặc áo cưới luôn là mộng tưởng cuối cùng của một thiếu nữ.
 
"Được rồi, các con cũng nên đi xem áo cưới rồi. Vừa vặn mẹ cũng phải đi chào hỏi mấy người bạn" Nữ nhi sắp gả chồng, thân là mẫu thân bất kể nói thế nào cũng đều vui mừng. Dung An Dao biết bản thân không thể quấn mãi Doãn Xuyên, nàng lén lút đưa mắt ra hiệu cho Doãn Xuyên.
 
Doãn Xuyên ngầm hiểu trong lòng. Gã lại len lén giẫm lên chân Dung An Dao một cái. Cái giẫm này hơi mạnh, Dung An Dao có vẻ bực mình. Nàng vừa định lén lút bào thù Doãn Xuyên một chút, đúng lúc chuông điện thoại reo.
 
"Dung tỷ, điện thoại của chị!" Vân Vũ Lôi tinh nghịch làm mặt hề với mẫu thân Dung An Dao.
 
"Chẳng biết lớn bé gì hết...." Dung An Dao đón lấy điện thoại. Trong điện thoại, Dung An Dao vừa cười vừa gật đầu đáp ứng điều gì đó.
 
Đặt điện thoại xuống, Dung An Dao nói: "Cứ như đòi mạng vậy. Mấy vị hảo bằng hữu ba thiếu một, giục mẹ đi đánh bài. Mẹ cũng đã mấy ngày không gặp bọn họ rồi, lát sẽ qua đó. Hai đứa các con sau khi xem áo cưới xong về nhà gọi điện cho mẹ, mẹ về làm cơm cho các con" Nói rồi, Dung An Dao đánh mắt đưa tình với Doãn Xuyên một cái, tựa hồ lòng không nỡ đi.
 
Doãn Xuyên không nhịn được tâm thần chếnh choáng. Nghĩ tới mấy ngày qua, chỉ cần có thời gian, chỉ cần có cơ hội, Dung An Dao đều rất chủ động giang đôi chân nàng ra, hé mở hoa phòng của nàng. Bất kể là trong phòng, sô pha, hay là phòng bếp, phòng tắm đều lưu lại dấu vết tình yêu của họ. Thậm chí Dung An Dao nói với Doãn Xuyên, đợi gã chuyển đến, nàng muốn cùng Doãn Xuyên làm một lần trên sân thượng. Đương nhiên Doãn Xuyên sướng phát điên. Gã rất mong đợi.
 
Có điều, hiện giờ còn lâu mới đến đêm khuya. Bởi vì Doãn Xuyên và Dung An Dao ước hẹn vào nửa đêm.
 
"Mẹ đi đây, bọn họ đang đợi mẹ. Mẹ không ăn nữa, tiểu Lôi con lát nữa dọn dẹp nha" Dung An Dao lau miệng, đứng lên vội vàng đi. Doãn Xuyên phát hiện, Dung An Dao cho dù bước đi rất vội vàng, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn muôn vẻ thướt tha, đẹp không sao tả xiết.
 
Dung An Dao đi rồi, Vân Vũ Phi cũng không thể chờ được nữa. Hiện giờ khắp đầu óc nàng toàn là đám áo cưới trắng muốt thần thánh. Vì thế, nàng cũng giục Doãn Xuyên ngừng ăn.
 
"Vậy chúng ta đi. Chỗ này làm phiền tiểu Lôi nhé" Doãn Xuyên không biết làm sao, chỉ đành nói lời chào Vân Vũ Lôi. Trái tim gã vẫn luôn rất mềm, chịu không nổi sự khẩn nài và nhõng nhẽo của nữ nhân.
 
"Anh đợi chút, Doãn Xuyên anh lại đây một chút. Tiểu Phi, chị có mấy câu muốn hỏi Doãn Xuyên"
 
Vân Vũ Lôi bất ngờ chặn Doãn Xuyên lại, lại còn lôi Doãn Xuyên vào phòng nàng, khiến cho Vân Vũ Phi ở bên cạnh trợn mắt há miệng. Nàng không hiểu Vân Vũ Lôi có chuyện gì mà không thể hỏi trước mặt nàng.
 
"Có lẽ là liên quan đến chuyện quảng cáo" Doãn Xuyên chỉ đành giải thích qua loa với Vân Vũ Phi.
 
Cửa phòng đóng lại, Vân Vũ Phi không thể nghe thấy gì được nữa.
 
"Doãn Xuyên, em cho anh biết, em là Vân Vũ Lôi, chứ không phải vợ hai. Nếu anh không nói rõ quan hệ của chúng ta với tiểu Phi, em sẽ nói với nó." Vân Vũ Lôi nắm chặt vạt áo Doãn Xuyên lạnh lùng nói: "Còn nữa, mấy ngày nay sao anh cứ trốn tránh em suốt vậy? Suốt ngày bí bí mật mật. Anh đang giở trò gì?"
 
"Vân đại tiểu thư à, anh sẽ nói rõ với tiểu Phi về quan hệ của chúng ta. Anh ngày ngày ở nhà em, còn có thể giở trò quỷ gì được? Em đừng ngốc nữa, anh muốn em còn không kịp nữa là, sao lại tránh em? Chẳng phải em đi gặp bác sỹ sao? Anh sợ anh nhịn không nổi, lại mạo phạm em" Doãn Xuyên cợt nhả ôm lấy Vân Vũ Lôi giải thích.
 
Thật ra Doãn Xuyên có một loại ám ảnh sợ hãi đối với Vân Vũ Lôi. Gã rất muốn ân ái với Vân Vũ Lôi, nhưng lại sợ chống cự không nổi, thoáng cái đã bị thất trận. Nam nhân rất sĩ diện. Doãn Xuyên thật không muốn làm một tên lính thua trận.
 
"Hứ, em mặc kệ, đêm nay em..em muốn!" Nữ nhân có lúc rất không biết điều. Nữ nhân xinh đẹp càng như vậy.
 
"Đêm nay? Này......"
 
Doãn Xuyên nhớ tới ước hẹn với Dung An Dao, vừa định kiếm cớ thoái thác, Vân Vũ Phi ở ngoài cửa đã sốt ruột gọi ầm lên: "Nói xong chưa? Làm gì mà thậm thà thậm thụt thế?
 
"Không nói nhiều nữa, đêm nay anh chờ em ở phòng.hi hi!" Vân Vũ Lôi cũng không cho Doãn Xuyên nói thêm nữa, liền mở cửa đi ra, trước mặt là Vân Vũ Phi sắc mặt có vẻ khó coi.
 
"Nói chuyện gì với chị em vậy?" Vân Vũ Phi hỏi.
 
"À, cô ấy nói muốn anh trước khi kết hôn không được đụng đến em" Doãn Xuyên nói dối.
 
"Hứ, vậy anh có nghe chị ấy không?" Vân Vũ Phi hờn dỗi hỏi.
 
"Thì đương nhiên phải nghe rồi" Doãn Xuyên cười đáp.
 
"Em không tin, tối nay em muốn anh ở trong phòng đợi em" Vân Vũ Phi ném về phía doãn Xuyên một ánh mặt cực kỳ quyến rũ. Nàng chẳng thèm để ý đến câu trả lời của Doãn Xuyên, bởi vì nàng tin tưởng tuyệt đối vào nhan sắc của mình. Không một nam nhân nào có thể kháng cự được sự cám dỗ của nàng. Lý Kha không thể, Doãn Xuyên cũng không phải ngoại lệ.
 
"Tối nay?" Đầu Doãn Xuyên trở nên to đùng.
 
Việc làm ăn của nhà hàng Lai Cách ngày càng phát đạt. Dù là ban ngày, khách hàng cũng nườm nượp không ngừng. Mỗi lần Doãn Xuyên đi ngang qua nhà hàng Lai Cách đều phải liếc nhìn một cái. Bởi vì lần đầu tiên gã hẹn hò cùng Vương Cảnh là ở trong nhà hàng Lai Cách, là nơi Vương Cảnh gián tiếp giúp gã có được Vân Vũ Phi, Vân Vũ Lôi và Dung An Dao. Cho nên Doãn Xuyên rất cảm ơn Vương Cảnh. Gã lại nhớ tới Vương Cảnh.
 
"Nghĩ gì vậy? Anh nhìn kìa, cửa hàng áo cưới nằm ở đối diện" Vân Vũ Phi khoác tay Doãn Xuyên kêu lên.
 
"Được, chúng ta sang đó đi" Doãn Xuyên rất ôn nhu, nhưng dường như gã không tập trung tư tưởng. Một giây trước, gã lén lút gửi một tin nhắn đến cho một người: Xin mau đến salon ảnh viện áo cưới Ánh trăng.
 
Cửa vào Salon ảnh viện áo cưới Ánh trăng rất có khí thế, cũng rất lãng mạn. Trước cửa đậu một chiếc xe hoa thu hút ánh mắt mọi người. Xe hoa là một chiếc siêu xe hiệu Rolls-Royce. Hai bên hàng ghế sau của chiếc xe trang trí đầy hoa hồng đua nở. Không có một loại hoa nào khác, chỉ có hoa hồng. Hoa hồng đỏ được những chiếc lá xanh mơn mởn tôn lên, tỏ ra cự kỳ tươi đẹp, giống như một cô nương đa tình, mĩ lệ mà lãng mạn.
 
"Ôi, hoa đẹp quá" Vân Vũ Phi ca ngợi từ tận đáy lòng.
 
"Xe xịn thật" Doãn Xuyên là tín đồ mê xe, có điều hiện giờ đến cả một chiếc Honda bình thường gã cũng không có, huống chi là con xe Rolls-Royce nghe nói có giá sáu trăm vạn này. Vừa bước vào tiệm Ánh trăng, một cô lễ tân duyên dáng đã xuất hiện trước mặt Doãn Xuyên và Vân Vũ Phi. Cô gái lễ tân không những dáng vẻ duyên dáng, thân hình còn uốn lượn hấp dẫn, ăn mặc cũng tỏ ra ôn nhu trang nhã. Đến ngay cả Doãn Xuyên đã quen nhìn gái đẹp cũng phải nhìn thêm mấy cái.
 
"Hoan nghênh tiên sinh, tiểu thư hạ cố đến Ánh trăng" Giọng cô lễ tân không ngờ dễ nghe như tiếng chim oanh chim yến. Doãn Xuyên lại nhìn thêm mấy cái. Mấy ánh nhìn đó không ngờ lại làm cho tiểu cô nương có vẻ e thẹn đó bắt được. Mặt nàng đỏ ửng lên.
 
"Chúng tôi chuẩn bị kết hôn, có thể giới thiệu giúp chúng tôi những khoản phục vụ ở đây của các cô một chút được không?" Vân Vũ Phi đã rất sốt ruột.
 
"Đương nhiên là được. Trước tiên tôi xin thay mặt cho Ánh trăng gửi lời chúc phúc chân thành tới hai vị" Tô Tình mỉm cười hơi nghiêng người, sau đó đưa ra một tấm danh thiếp, mỉm cười nói: "Tôi họ Tô, tên là Tô Tình, là chuyên viên hướng dẫn chụp ảnh áo cưới"
 
Doãn Xuyên mỉm cười nhận lấy danh thiếp nhưng lại lập tức đưa cho Vân Vũ Phi, sau đó nói với Tô Tình: "Mọi việc liên quan đến chụp ảnh đều do vợ chưa cưới của tôi quyết định, tôi nghe lời cô ấy hết"
 
Chỉ mấy câu ngắn ngủi nhưng lại làm cho hai nữ nhân trước mặt một người thì vui vẻ, một người thì hâm mộ.
 
Đương nhiên Vân Vũ Phi vô cùng vui vẻ, bởi vì Doãn Xuyên nâng cao sĩ diện cho nàng, cũng cho thấy gã cực kỳ tôn trọng mình, đặc biệt là trước mặt nữ nhân khác. Mặc dù rất đơn giản để có thể làm được đến mức đó , nhưng trong lòng Vân Vũ Phi đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
 
Tô Tình ở bên cạnh càng tỏ ra hâm mộ Vân Vũ Phi, khen ngợi: "Oa, chồng chị thật tuyệt vời nha. Tôi rất ít khi gặp được nam nhân tôn trọng vợ như vậy, tiểu thư chị thật hạnh phúc. Chồng chị tương lai nhất định là nam nhân rất quan tâm chăm sóc, rất yêu chị. Tôi thật sự hâm mộ chị đó" Vân Vũ Phi cười tươi như hoa.
 
Nhưng lúc đó, một bóng dáng thon thả xuất hiện trước cửa tiệm Ánh trăng, cũng lọt vào ánh mắt của Doãn Xuyên. Gã lập tức ôn nhu nắm tay Vân Vũ Phi nói: "Tiểu Phi, em cứ từ từ xem nhé, anh đi ra ngân hàng rút ít tiền, mọi chuyện ở đây em cứ quyết định là được"
 
"Vâng, anh đi đi" Trong mắt Vân Vũ Phi đã long lanh.
 
"Tô tiểu thư, làm phiền cô nhé" Doãn Xuyên rất phong độ gật gật đầu với Tô Tình rồi tiêu sái bước đi, để lại nơi Tô Tình cảm giác rất ám muội. Loại cảm giác đó bao gồm cả yêu thích, cũng bao gồm cả đố kị.
 
Phong cách của nhà hàng Lai Cách vẫn không có gì thay đổi, phong cách tao nhã, yên tĩnh trong lành. Nếu ngồi ở vị trí gần cửa sổ có thể nhìn thấy rất rõ salon ảnh viện áo cưới Ánh trăng. Có điều, Doãn Xuyên không chọn vị trí bên cửa sổ, gã chọn một góc khuất nhỏ.
 
Các đôi tình nhân phần nhiều thích chọn những góc khuất kín đáo để dốc bầu tâm sự tình yêu của họ. Nữ nhân đi cùng với Doãn Xuyên rất mê người, rất gợi cảm. Đứng ở cạnh Doãn Xuyên, mọi người đều tin rằng họ là bạn tình, huống chi mĩ nữ kia còn gần như ép sát khuôn ngực cao vút lên người Doãn Xuyên.
 
"Có nhớ em không?" Vừa ngồi xuống, mĩ nữ là cất tiếng cười khúc khích.
 
"Đương nhiên là nhớ, bắt em phải xin nghỉ quả thật rất áy náy. Tiểu Tư, em càng lúc càng đẹp hơn" Doãn Xuyên chẳng tỏ ra chút phong độ nào, tay gã đã ngấm ngầm luồn vào trong váy Tiểu Tư.
 
"Anh xem anh kìa, vẫn cứ dê như thế. Mau cho em biết, muốn em giúp anh chuyện gì?" Tiểu Tư không hề cự tuyệt sự vô lễ của Doãn Xuyên.
 
"Đừng vội, để anh xem có ướt không đã?" Doãn Xuyên ôm cổ Tiểu Tư, hôn lên đôi môi nàng, bàn tay đang thăm dò trong chiếc váy ngắn móc vào nơi ấm áp ẩm ướt.
 
"Ư, Doãn Xuyên, chúng ta tìm chỗ nào đó được không?" Tiểu Tư xem ra không những xinh đẹp mà còn rất mẫn cảm.
 
"Chỗ này cũng rất tốt. Em xem cây cột kia vừa khéo ngăn cản tầm nhìn của mọi người. Em có thể ngồi lên được đó" Doãn Xuyên đưa ra một đề nghị rất liều lĩnh với Tiểu Tư.
 
"Ư, ư, sao anh cứ sờ lung tung thế" Tiểu Tư đỏ bừng mặt. Nàng không tỏ ra đồng ý, cũng chẳng hề phản đối, chỉ là cặp đùi nàng đã hé mở ra.
 
"Chân em thật đẹp. Anh thích em đi vớ màu da chân" Dường như Doãn Xuyên có tình cảm đặc biệt đối với vớ da chân. Loại vớ mềm mượt luôn có thể gợi lên dục vọng của Doãn Xuyên. Gã kéo Tiểu Tư dậy, đặt nàng ngồi lên đùi gã. Lập tức Tiểu Tư liền cảm giác thấy dưới mông có thứ gì đó đang phồng lên.
 
"Ức, anh chọc vào em rồi" Tiểu Tư nhẹ giọng oán trách. Thân thể nàng mềm như bông, dựa vào lòng Doãn Xuyên.
 
Cặp đùi thon dài của nàng co lên, Doãn Xuyên rất dễ dàng kéo nội khố của Tiểu Tư xuống đến đầu gối. Nội khố là loại màu trắng, rất mỏng, rất trong.
 
"Ướt quá à!" Doãn Xuyên dùng hàm râu ngắn cạ cạ lên tai Tiểu Tư. Đó đúng là một tuyệt chiêu trí mạng, rất ít nữ nhân có thể trốn thoát khỏi tuyệt chiêu đó của Doãn Xuyên. Đương nhiên Tiểu Tư cũng không may mắn thoát khỏi. Nàng không những ướt, mà còn ướt sũng.
 
"Vậy phải làm sao?" Tiểu Tư thì thầm.
 
"Dùng thứ gì đó lau được không?" Doãn Xuyên đã móc con quái vật hung hăng ra. Con quái vật không ngừng cọ xát vào đồn bộ Tiểu Tư.
 
"Không được"
 
"Vì sao?"
 
"Em không muốn lau, em muốn nút.ư!"
 
Chỗ ướt át quả nhiên bị một thứ gì đó nút chặt lại. Chỉ đáng tiếc là nút lại cũng không giải quyết được vấn đề, chỗ ướt vẫn cứ nước chảy róc rách. Họ càng nút chặt, nước càng chảy ra nhiều, không ngờ nổi lại thành vòng tuần hoàn ác tính.
 
"Xin hỏi, tiên sinh, tiểu thư muốn dùng gì?" Nhân viên phục vụ của nhà hàng rất lễ phép quấy rầy đôi nam nữ đang anh anh em em, âm âm ư ư đó. Thậm chí nhân viên phục vụ kia còn phát hiện nơi đầu gối Tiểu Tư tòn teng đồ vật màu trắng. Có lẽ nhân viên phục vụ ở đây đã quen thấy chuyện kỳ lạ nên chẳng hề tỏ ra kinh ngạc.
 
"Một ly nước trái cây, một lon trà thanh nhiệt Vương lão cát" Doãn Xuyên kêu một ly nước trái cây cho Tiểu Tư, còn cho bản thân một lon Vương lão cát. Mấy ngày qua làm cho gã ăn những thứ bồi bổ cơ thể nhiều vô kể. Hiện tại mỗi ngày Doãn Xuyên không phát tiết được hai ba lần, liền cảm thấy toàn thân khó chịu. Gã rất muốn hạ hỏa.
 
"Doãn Xuyên, Vương lão cát là để hạ nhiệt. Có em ở đây, anh còn sợ không hạ nổi nhiệt sao?" Tiểu Tư đôi mắt mơ màng. Chỉ đáng tiếc là đang ở trong nhà hàng, cho dù Tiểu Tư ngứa ngáy khó chịu cũng không dám quá phóng túng.
 
"Hôm nay em giúp anh một việc, cũng tức là giúp anh hạ một ngọn lửa to" Doãn Xuyên nâng đồn bộ Tiểu Tư, giúp Tiểu Tư uốn mình càng thuận lợi hơn.
 
"Ư..ư.e nhất định sẽ giúp, anh muốn em làm gì, em sẽ làm vậy. Doãn Xuyên, chúng ta kiếm chỗ nào đó được không?" Khuôn mặt Tiểu Tư đỏ hồng như quả táo chín.
 
"Uy, nhân viên tới, em dừng lại chút" Doãn Xuyên tranh thủ móc điện thoại di động ra.
 
"Tiên sinh, tiểu thư, đồ của các vị đây" Chất lượng phục vụ của nhân viên cực tốt. Không những thái độ phục vụ tốt, còn rất chu đáo. Bởi vì sau khi viên phục vụ rời đi, trên bàn còn để lại một tập giấy ăn thơm. Giấy ăn rất mềm, có khả năng thấm nước rất tốt, có thể lau chùi được rất nhiều nước.
 
"Lát nữa em vào salon ảnh viện áo cưới Ánh trăng, theo dõi giúp anh một cô gái". Trên màn hình máy di động của Doãn Xuyên có hình của một nữ nhân rất xinh đẹp. Nữ nhân đó đương nhiên là Vân Vũ Phi.
 
"Ồ, nữ nhân này thật đẹp nha. Cô ấy là lão bà của anh?" Tiểu Tư rất nhạy cảm. Nữ nhân đều là loại động vật nhạy cảm trời sinh.
 
"Đúng vậy, cô ấy tên là Vân Vũ Phi. Anh nghi ngờ cô ấy phản bội anh vụng trộm với nam nhân khác. Em giúp anh theo dõi cô ấy, cô mấy mà rời khỏi tiệm áo cưới, em lập tức gọi điện báo cho anh biết. Giúp anh chuyện này, sau khi mua lại Tử Vân hiên, sẽ giao cho em quản lý"
 
"Cái gì? Anh muốn mua Tử Vân hiên?" Tiểu Tư giật mình kinh ngạc.
 
"Đúng!" Doãn Xuyên trả lời thẳng thắn gọn gàng.
 
"Em.em quản lý?" Giọng Tiểu Tư có vẻ run run. Sự cám dỗ đó dù là thằng ngớ ngẩn cũng sẽ động lòng. Tiểu Tư lại không phải kẻ ngớ ngẩn.
 
"Anh không giải thích, cũng không muốn nói nhiều. Anh chỉ muốn nói với em một câu, là nữ nhân của anh, anh nhất định sẽ không bạc đãi." Tay Doãn Xuyên bóp mạnh một cái lên ngực Tiểu Tư. Mặc dù cách một lớp y phục, nhưng Doãn Xuyên tóm được điểm gồ lên rất chính xác. Gã lại vân vê mạnh mấy cái.
 
"A.ư..em nghe lời anh, em sẽ để ý cô ấy. Cô ấy mà rời khỏi cửa tiệm, em sẽ gọi điện cho anh, đúng không?" Tiểu Tư bắt đầu nhún nhảy cặp đồn bộ của nàng.
 
"Ư.đúng......." Doãn Xuyên cũng bắt đầu dồn sức.
 
"Ư.to quá.Doãn Xuyên, em muốn làm nữ nhân của anh, thân phận thế nào đều không quan trọng.ư" Thân thể của Tiểu Tư đã nóng hầm hập.
 
"Được!" Doãn Xuyên cười. Gã thích nữ nhân thần phục, bất kể là về mặt tâm lý, hay về mặt xác thịt.
 
"Ư.ư..ư.Tiểu Tư sắp tới rồi..a.a" Đợt cao trào của Tiểu Tư không ngờ liên miên không dứt.
 
Nhưng con quái vật của Doãn Xuyên vẫn đứng sừng sững. Có lẽ đã sớm dự liệu sẽ có kết quả như thế này, gã bật mở lon Vương lão cát, ngửa cổ uống ừng ực một hơi tu cạn lon Vương lão cát. Nhìn Tiểu Tư mềm nhũn ra dựa vào lòng mình, gã đắc ý hỏi: "Thoải mái không?"
 
"Ưm, nhưng anh..dường như còn chưa thoải mái" Đương nhiên Tiểu Tư phát hiện quái vật trong nhục huyệt vẫn phồng to như lúc đầu.
 
"Muốn cho anh thoải mái, vậy ít nhất phải nửa tiếng. Không còn thời gian nữa, nhớ nhé, em nợ anh một lần, lần sau anh nhất định trút đầy cái lỗ nhỏ của em"
 
"Anh nói đó nha, không đổ đầy, em không tha cho anh đâu" Khuôn mặt Tiểu Tư vẫn còn đỏ hồng.
 
"Ừ, anh đi trước, em nghỉ ngơi một chút rồi hãy sang đó. Chú ý một chút, đừng để người ta phát hiện ra" Doãn Xuyên rút cây nhục bổng ra, hôn Tiểu Tư một cái lên mũi rồi vội vàng bỏ đi.
 
Tiểu Tư yếu đuối kéo nội khố lên, ngẩn ngơ nhìn tập giấy trên bàn cười khổ: "Có loại người có suy nghĩ kỹ càng hơn cũng lãng phí tâm tư" Nói rồi, nàng nhấc điện thoại lên, bấm số.
 
"Hân Viện tỷ tỷ à? Vâng, anh ấy muốn em giám sát lão bà của anh ấy. Vâng, anh ấy đã đi rồi. Được rồi, em biết phải làm thế nào"
 
Nói chuyện điện thoại xong, Tiểu Tư lấy một ít giấy lau bên trong đùi một chút. Nơi đó vẫn cực kỳ mẫn cảm. Tiểu Tư khẽ thở dài: "Thật ra làm nữ nhân của anh cũng chẳng có gì xấu, đáng tiếc....."
 
Doãn Xuyên đang trên đường trở về Tây Uyển. Mặc dù đã uống một lon Vương lão cát nhưng cũng chẳng thể làm cho cảm giác hưng phấn, kích động của Doãn Xuyên giảm đi chút nào. Trong lòng gã không thể nào bình tĩnh nổi. Ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, thậm chí gã còn ham muốn mãnh liệt về tương lai tươi đẹp.
 
Xe chạy vào Tây Uyển. Đó là khu căn hộ cao cấp. Tuyệt đại đa số người ở đó không giàu thì cũng sang, xe hơi sang trọng càng nhiều không kể xiết. Chiếc taxi Doãn Xuyên ngồi vừa khéo dừng lại bên cạnh một chiếc Ferrari đỏ chót, khiến Doãn Xuyên rất khó chịu. Doãn Xuyên nhìn con xe đua có giá mấy trăm vạn đó phải đến một phút, mắt không chớp lấy một lần. Gã tự nói với bàn thân, tương lai không xa, gã cũng sẽ sở hữu một chiếc Ferrari, hoặc là, hai con, ba con.
 
Cửa nhà mở ra. Trong nhà vắng lặng không một bóng người. Đó không phải là nhà Doãn xuyên, mà là Vân gia. Đương nhiên gã đã có chìa khóa để tự do ra vào Vân gia.
 
Dung An Dao đã đi chơi bài, Vân Vũ Phi lúc này còn đang ở tiệm áo cưới. Còn Vân Vũ Lôi? Nghĩ tới Vân Vũ Lôi Doãn Xuyên mỉm cười. Bởi vì Vương Cảnh hẹn Vân Vũ Lôi đi thẩm mỹ viện. Doãn Xuyên bảo Vương Cảnh, hôm nay nhất định phải làm thẩm mỹ toàn thân cho Vân Vũ Lôi. Đương nhiên Vương Cảnh đồng ý. Nàng còn cho Doãn Xuyên biết, làm thẩm mỹ toàn thân, ít nhất cũng hết ba tiếng đồng hồ.
 
Ba tiếng đồng hồ? Quá đủ. Ba mươi phút đã có thể làm được rất nhiều việc, huống chi là ba giờ?
 
Doãn Xuyên huýt sáo. Gã nhìn có vẻ rất trấn tĩnh, nhưng gã không sao che giấu được sự khẩn trương trong lòng. Bởi vì tay gã hơi run run. Doãn Xuyên run run mở cửa phòng Dung An Dao. Thật không ngờ nổi, Doãn Xuyên không ngờ có được chìa khóa phòng Dung An Dao. Cần biết rằng ngay cả là Vân Vũ Phi hay Vân Vũ Lôi đều không có chìa khóa vào phòng Dung An Dao.
 
Nhưng, Doãn Xuyên lại có. Đó là Dung An Dao chính tay đưa cho gã. Nàng hy vọng Doãn Xuyên có thể thuận lợi vào phòng ngủ của nàng. Mỗi một nữ nhân đều hy vọng tình lang của mình lúc nào cũng có thể đến bên cạnh mình. Có chiếc chìa khóa đó, Doãn Xuyên muốn làm gì cũng đều rất thuận tiện.
 
Nhưng, rõ ràng Doãn Xuyên biết rằng Dung An Dao không ở nhà, vì sao gã còn muốn vào phòng ngủ của Dung An Dao?
 
Doãn Xuyên thở dài. Dường như gã cảm thấy bản thân có chút đê tiện: "Tiểu Dung Dung, xin mình tha thứ cho tôi, thật ra những bảo bối đó của mình sớm muộn cũng là của tôi. Hôm nay tôi làm thế này không phải chỉ vì bản thân tôi. Một người bạn của tôi đang rất cần tiền, hắn đã không còn biện pháp nào nữa. Mười mấy năm nay, hắn luôn đối đãi tôi không tệ, tôi cũng chỉ có một bằng hữu là hắn mà thôi. Tôi không thể không giúp hắn"
 
"Nhưng cậu có thể nói với Dung An Dao nha. Nàng yêu cậu đến vậy, có lẽ nàng sẽ giúp cậu?" Một ý nghĩ lướt qua đầu Doãn Xuyên. Gã lại do dự. Không một ai bẩm sinh đã muốn làm trộm. Trước đây Doãn Xuyên có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Nhưng, hiện giờ gã không thể nào chờ đợi thêm được nữa. Nếu Lý Kha phải bóc lịch, Vương Cảnh yêu dấu cũng bị liên lụy theo. Còn Lý Nhã nữa. Nữ nhân trao cái lần đầu tiên cho gã đó là muội muội của Lý Kha, chẳng lẽ gã chỉ nhìn Lý Nhã chịu khổ? Không thể, tuyệt đối không thể.
 
Nếu nói với Dung An Dao, nàng không đồng ý, vậy thì ngay cả cơ hội ăn trộm cũng không còn. Dung An Dao nhất định sẽ đề phòng gã, nói không chừng cuộc hôn nhân với Vân Vũ Phi cũng bị hủy bỏ. Nói không chừng, Vân Vũ Lôi cũng bỏ gã mà đi. Ài, trời ạ, Doãn Xuyên càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ càng lo sợ. Nỗi đắc ý vừa rồi trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, thay vào đó là cảm giác tội lỗi, thất vọng, hoảng sợ, bàng hoàng.
 
"Anh có biết em đang đợi anh, nếu anh thật sự để ý em, thì tại sao lại để em cô đơn trải qua những đêm dài vô tận....."
 
Tiếng chuông điện thoại di động của Doãn Xuyên đột nhiên vang lên. Gã thất kinh đưa máy lên, không ngờ là điện thoại Vân Vũ Phi gọi tới.
 
"Anh đi đâu vậy? Rút tiền mà rút lâu thế sao?" Vân Vũ Phi có vẻ tức giận, nhưng giọng nói của nàng vẫn ỏn ẻn, rất dễ nghe.
 
"A, không, công ty anh tạm thời có hội nghị quan trọng, anh buộc phải tham gia" Lời nói dối đó Doãn Xuyên đã chuẩn bị sẵn từ trước, cho nên gã có thể nói ra rất nhanh.
 
"Vậy anh cũng phải nói với em một tiếng chứ, để người ta ở đây đợi mãi" Vân Vũ Phi nũng nịu nói.
 
"À, anh vừa định nói với em thì em lại gọi điện tới. Thật xin lỗi, hay là em mặc thử trước đi, anh sẽ cố gắng quay lại sớm" Doãn Xuyên vội vàng an ủi Vân Vũ Phi.
 
"Được rồi, vậy em đi mặc thử đây. À, đúng rồi, em chọn chụp một bộ ảnh cưới, tổng cộng ba vạn tám ngàn đồng, có được không?" Vân Vũ Phi hỏi.
 
"Được, em cứ quyết định là được. Ba vạn tám thì ba vạn tám. Được rồi, cứ vậy đi, lát nữa anh qua" Doãn Xuyên không chờ Vân Vũ Phi nói thêm liền ngắt máy. Sóng lòng gã nhấp nhô, nghĩ đến chụp một bộ ảnh cưới mà gần như tốn hết cả năm tiền lương của gã, gã không khỏi thở dài một lần nữa.
 
Không còn đường lùi, Doãn Xuyên không thể do dự nữa. Gã đã hạ quyết tâm.
 
Nhấc chiếc gối mềm mại lên, trên gối còn vương lại mùi nước hoa Dung An Dao thích dùng nhất. Nhu tình của Dung An Dao lại hiện ra trước mắt Doãn Xuyên. Gã lại chần chừ một chút. Có điều, gã vẫn giũ giũ chiếc gối. Từ trong gối rơi ra hai chiếc chìa khó cổ.
 
Ngăn tủ đầu giường của Dung An Dao trông có vẻ rất phổ thông, rất tầm thường, nhưng Doãn Xuyên biết chỗ càng tầm thường, càng phổ thông thì nhất định có thứ không ngờ nổi.
 
Dường như mọi việc đều rất thuận lợi. Doãn Xuyên mở ngăn kéo dưới cùng ra, gã lại ngăn kéo nhỏ bên trong ngăn kéo đó. Lọt vào mắt là một chiếc rương nhỏ màu sắc rực rỡ.
 
Doãn Xuyên rất khẩn trương, nhưng cũng rất hưng phấn. Gã hít thật sâu một hơi, chuẩn bị mở chiếc rương ra. Chiếc rương đó mặc dù màu sắc rực rỡ, dáng vẻ cổ xưa nhưng trông lại chẳng có gì đặc biệt. Doãn Xuyên đưa tay ra, nắm lấy bên cạnh rương, nhẹ nhàng lật nắp lên.
 
Nhưng, đúng vào lúc Doãn Xuyên lật nắp rương lên, gã đột nhiên rú lên một tiếng, thân thể bắn mạnh lên, đầu đập mạnh vào tường đến "uỳnh" một tiếng. Gã chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, thiếu chút nữa là ngất đi.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv