Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 20: Kinh ngạc vui mừng



 
 
Có lẽ Doãn Xuyên chưa đến số chết. Lúc Lý Kha sắp xông ra cửa thì tiếng điện thoại reo vang lên.
 
Lý Kha do dự một chút, nhận điện thoại, nhưng con dao vẫn nắm chặt trong tay. "Hả, tiểu Nhã à? Có chuyện gì" Lý Kha rất yêu muội muội Lý Nhã, cho nên hắn cố hết sức đè nén cơn giận trong lòng.
 
"Ca, Doãn Xuyên đâu? Anh tìm được anh ấy chưa? Sao anh ấy vẫn không gọi điện cho em?" Lý Nhã hỏi giọng rất sốt ruột trong điện thoại.
 
"Nó, nó" Lúc này Lý Kha căn bản không muốn nghe nhắc đến hai chữ Doãn Xuyên.
 
"Anh ấy làm sao? Ca, anh đừng dọa em nha, có phải là Doãn Xuyên xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải là bị người ta phát hiện ăn trộm bảo bối nhà Vân gia rồi không?" Đầu dây đằng kia, Lý Nhã bị kiểu nói ấp a ấp ủng của Lý Kha làm cho hết hồn. Nàng bất chấp mọi thứ bắt Lý Kha phải trả lời cho nghi vấn trong lòng nàng.
 
"Nói gì chứ? Từ trước tới giờ ca ca chưa từng ăn trộm thứ gì. Doãn Xuyên cũng không ăn trộm. Nó sẽ sớm gọi điện cho em." Tràng nói dài dòng của Lý Nhã ngược lại giúp Lý Kha bình tĩnh lại. Nếu quả thật giết Doãn Xuyên, ai đi lấy hai chiếc chén? Ai chăm sóc cho song thân và muội muội của mình đây? Còn cả nữ nhân đáng giận kia nữa?
 
"Thế lúc nào anh ấy mới gọi điện cho em?" Lý Nhã tiếp tục hỏi.
 
"Mau thôi" Lý Kha đáp.
 
Lý Nhã yên tâm gác máy. Lý Kha cũng quẳng con dao xuống đất. Hắn ôm đầu ủ rũ đổ người xuống tràng kỷ.
 
Nhưng mà, chuyện mà Lý Kha cho là sẽ kết thúc rất nhanh, thực ra lại khiến hắn phải dài cổ đợi đến ba mươi phút. Trong ba mươi phút đó, chí ít Doãn Xuyên cũng đã chết đến sáu mươi lần. Có điều, Doãn Xuyên rất may mắn. Gã không chết.
 
Doãn Xuyên không những không chết, mà lúc gã bước vào nhà Lý Kha, Lý Kha còn đưa tới một chén trà Đại hồng bào đã pha sẵn.
 
Đại hồng bào là loại trà được xếp hàng hạng ngon nhất trong các loại trà của vùng núi Võ Di. Việc sản xuất trà ở Võ Di đã có lịch sử lâu đời. Thời Đường đã trồng trọt sản xuất lá trà, đến đời Tống được xếp hàng vào cống phẩm của hoàng gia. Đến thời Nguyên trong chín mạch suối của Võ Di sơn đã có bốn mạch được xây dựng ngự trà viên ở bên cạnh để chuyên việc tinh chế trà làm cống phẩm.
 
Nghe nói, uống Đại hồng bào có thể giúp tiêu trừ mệt mỏi. Doãn Xuyên không những không chết, còn có thể được uống loại trà hảo hạng như vậy, Lý Kha không thể không bội phục vận khí gã tốt đến cực điểm.
 
"Mùi vị thế nào?" Lý Kha cười híp mắt hỏi.
 
"Quả nhiên là trà ngon" Doãn Xuyên tán thưởng.
 
"Hiện giờ còn có thể uống được thì cố mà uống đi, có lẽ sau này có mà được uống nữa" Lý Kha thở dài một tiếng.
 
"Có ý gì vậy?" Doãn Xuyên rất ngạc nhiên.
 
"Nguy cơ tới rồi. Nếu như cuối tháng chúng ta không trả được nợ, nhà, cổ phiếu của chúng ta đều bị bán đấu giá. Đến lúc đó huynh đệ đây sẽ không còn xu dính túi" Lý Kha đặt thư giục nợ của ngân hàng trước mặt Doãn Xuyên.
 
Doãn Xuyên không xem. Gã hiểu rõ ý tứ của Lý Kha. Đó là phải thật nhanh moi cho được hai chiếc chén kia ra.
 
"Vậy hiện giờ phải làm sao?" Sắc mặt Doãn Xuyên trở nên ngưng trọng. Gã đâu có ngờ Lý Kha lại rơi vào kết cục này. Huống chi chuyện này cũng liên quan đến lợi ích vui buồn của Doãn Xuyên.
 
"Còn có thể làm gì nữa? Hiện giờ chỉ còn một con đường. Không nhất thiết phải có cả hai chiếc chén. Một chiếc cũng được. Có điều bán lẻ một chiếc thì giá trị khác nhau một trời một vực, thật không cam lòng à. Doãn Xuyên, chúng ta là bạn bè mười mấy năm, lần này cậu phải hết sức giúp tớ. Đương nhiên, đó cũng là giúp chính cậu. Chúng ta nói rõ ràng nhé. Sau khi chuyện này hoàn thành thuận lợi, mọi khoản thu nhập chúng ta chia năm năm, cậu thấy thế nào?"
 
"Được rồi, mấy ngày này tới sẽ cố gắng hết sức" Doãn Xuyên ngược lại không hề nghĩ tới phải phân chia rõ ràng như vậy. Có điều, nếu như Lý Kha đã đề nghị, gã cũng hoàn toàn đồng ý, hoàn toàn vừa lòng, bởi vì dù cho lợi nhuận chỉ là mười phần trăm, sau đó chia đôi thì mỗi người cũng có thể kiếm được mấy trăm vạn.
 
"À, phải rồi, lát nữa trở về cậu nhớ gọi điện cho Lý Nhã. Nó kiếm cậu mà mò đến tận tớ rồi đấy." Lý Kha cười nói.
 
"Biết rồi, tớ đi đây" Doãn Xuyên tạm biệt. Có điều lúc gã đứng dậy, nhìn thấy Vương Cảnh từ trong phòng tắm bước ra, mái tóc ướt sũng làm nàng tăng thêm vài phần hấp dẫn, một chỗ của Doãn Xuyên lại nóng rực lên.
 
Không chỉ chỗ kia của Doãn Xuyên nóng lên, đến ngay cả chỗ đó của Lý Kha cũng nóng rực. Hắn trong lòng phẫn nộ đã nghĩ kỹ rồi, đợi Doãn Xuyên đi xong, hắn phải "yêu" thê tử mĩ lệ của hắn thật tử tế mới được.
 
Doãn Xuyên đi, rất nhanh đã về đến nhà. Sau khi tắm nước nóng xong, gã vội vàng gọi điện thoại cho Lý Nhã: "Tiểu Nhã, nhớ anh không?"
 
"Phì! Quỷ mới nhớ anh. Có điều sau này điện thoại của anh mà còn tắt máy, không tìm thấy anh đâu, em cho lão dâm trùng anh biết, anh chết chắc đó."
 
"Thèm quá à?"
 
"Thèm cái đầu anh. Còn nữa, không cho phép anh làm quen với nữ nhân khác, đặc biệt là hai tỷ muội nhà Vân gia, anh cách xa họ một chút."
 
"Ờ"
 
"Lão dâm trùng, anh có nhớ em không?"
 
"Đương nhiên là nhớ rồi"
 
Mặc dù chen giữa những lời tình thoại rả rích là mấy câu cong cớn, nhưng Doãn Xuyên vẫn rất thích Lý Nhã, thích tính cách không giống mọi người của nàng. Gã không ngờ nổi mình còn có thể nói chuyện điện thoại hơn một giờ đồng hồ với một nữ hài kém gã gần mười tuổi.
 
Có điều, một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Doãn Xuyên mới quyết định ngừng cuộc nói chuyện điện thoại đó lại.
 
"Ai đến đó?" Lý Nhã rất cảnh giác, cái tai cũng thật thính.
 
"Người ta đến sửa nhà vệ sinh" Doãn Xuyên bốc phét. Bởi vì cho dù là ai đến gã cũng không hy vọng Lý Nhã biết.
 
Cuối cùng cũng đặt được điện thoại xuống. Doãn Xuyên cởi trần, chỉ mặc một cái quần cụt ra mở cửa. Chỉ là vừa mở cửa, tròng mắt Doãn Xuyên như muốn rớt ra ngoài.
 
Đến không phải người lạ, không ngờ là Dung An Dao.
 
"Dung a di, cô, mời cô ngồi, cháu, cháu đi mặc đồ" Doãn Xuyên vội vàng chạy vào mặc y phục.
 
Dung An Dao buồn cười. Có điều, thân hình tráng kiện của Doãn Xuyên khiến nàng cảm thấy thật khác lạ. Nàng nhìn ngó gian phòng của Doãn Xuyên. Dù sao Doãn Xuyên cũng là một thân một mình, trang thiết bị tự nhiên là khá đơn giản, huống chi gã tuyệt chẳng phải giàu có gì, đến ngay cả khoản tiền thuê nhà kỳ đầu của gian phòng cũng là Lý Kha cho gã vay.
 
"Không ngờ nhà cậu ở gần nhà cô đến thế, sau này không muốn nấu cơm thì đến nhà cô ăn nhé" Dung An Dao có vẻ như tuyệt không để tâm đến địa vị xã hội và thu nhập kinh tế của Doãn Xuyên.
 
"Cảm ơn Dung a di, cô đến chơi mà nhà cửa hơi bừa bộn, thật ngại quá" Doãn Xuyên vội vàng dọn dẹp sô pha, bàn trà, nhưng trong lòng gã không ngừng đặt câu hỏi, nàng đến làm gì? Nên làm gì?
 
Nhìn Doãn Xuyên vội vàng dọn dẹp, Dung An Dao cười nói: "Đừng dọn nữa, chẳng phải nam tử độc thân nào cũng vậy? Nhớ lại ngày trước, nơi ba ba tiểu Phi ở cũng lộn xộn. Cậu ngồi xuống, cô muốn nói mấy chuyện với cậu"
 
"Ài" Doãn Xuyên quả nhiên rất nghe lời, ngồi xuống. Nhưng gã không dám nhìn Dung An Dao. Gã sợ, sợ bản thân nhất thời không khống chế nổi mình.
 
"Sao vậy, tiểu Xuyên, cậu sợ Dung a di à?" Dung An Dao thoáng nhìn liền phát hiện vẻ thiếu tự nhiên của Doãn Xuyên. Nàng hiểu vì sao Doãn Xuyên không nhìn nàng. Nàng rất muốn cười.
 
"Không đâu a" Bị Dung An Dao nói trúng tim, Doãn Xuyên mạnh dạn nhìn thẳng Dung An Dao một cách thoải mái.
 
Dung An Dao không ngờ Doãn Xuyên không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn thì lại nhìn chăm chăm vào mình, trong lòng không nhịn được lại vừa buồn cười, vừa bực mình. Buồn cười là vì Doãn Xuyên xem ra thành thục vững vàng, nhưng vẫn còn vẻ trẻ con.
 
"Tiểu Xuyên, hôm nay cô tới là muốn nói với cậu, giữa tiểu Lôi và tiểu Phi chỉ có thể chọn một đứa. Bây giờ cậu hãy tỏ rõ thái độ, rốt cuộc cậu thích đứa nào, cô không thể đem cả hai đứa con gái đều gả cho cậu" Giọng điệu của Dung An Dao trở nên nghiêm túc.
 
"A?" Lời của Dung An Dao quả thật vượt ra ngoài ý liệu của Doãn Xuyên. Gã rất muốn trả lời vấn đề của Dung An Dao, nhưng gã không sao trả lời nổi. Trước cái nhìn chăm chú của Dung An Dao, gã chỉ có thể đờ người ra.
 
"Không trả lời hay là khó trả lời?" Dung An Dao hỏi, sau đó nàng thở dài: "Cũng chẳng hiểu cậu tốt thế nào mà không ngờ cả hai đứa đều thích cậu. Cậu cũng thật đa tình, lưu tình với cả hai đứa. Cô cho cậu hay, Doãn Xuyên, nam nhân quá đa tình, quá hoa tâm thật không tốt, càng không thể đứng núi này trông núi nọ" Câu nói cuối cùng của Dung An Dao dường như còn có ám chỉ khác.
 
Doãn Xuyên nghĩ cả nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Dung a di, vì sao thế tục không thể có tam thê tứ thiếp, vì sao nam nhân có bản sự lại không thể đồng thời yêu mấy nữ nhân?"
 
Dung An Dao trả lời: "Bởi vì đó là luật pháp của quốc gia"
 
"Vậy nếu như chúng ta sinh hoạt ở nước ngoài thì sao?" Doãn Xuyên hỏi.
 
"Cô lại không muốn ra nước ngoài" Câu đó Dung An Dao vô tình thốt ra. Vừa nói ra khỏi miệng liền nhận ra mình nói lỡ lời. Bởi vì Doãn Xuyên tuyệt không hề nói bao gồm cả nàng trong đám nữ nhân kia. Nàng cuống lên, sắc mặt trong thoáng chốc đỏ ửng lên.
 
Đương nhiên Doãn Xuyên nghe thấy lời đó của Dung An Dao. Gã do dự một chút, nói với Dung An Dao với ngữ khí kiên định: "Đối với Dung a di, cháu càng muốn bảo vệ, cháu muốn Dung a di sống thật vui vui vẻ vẻ, cháu, cháu còn muốn....."
 
Lúc Doãn Xuyên kích động nói đến đoạn mấu chốt thì có chút lo sợ. Gã đang muốn bày tỏ nỗi lòng.
 
Nhưng Dung An Dao với khuôn mặt đỏ bừng như say rượu vội vàng chặn lại: "Cậu còn muốn gì nữa? Đừng có nói lung tung"
 
"Cháu chỉ là muốn nghe Dung a di ca. Cháu thích nghe Dung a di hát kịch." Doãn Xuyên chỉ đành đổi lời. Thật ra gã muốn nói là còn muốn Dung An Dao làm nữ nhân của gã.
 
Chỉ cần là nam nhân, đều hy vọng nữ nhân giống như Dung An Dao gả cho mình. Đương nhiên Doãn Xuyên không phải là ngoại lệ.
 
"Hát kịch, vậy đương nhiên là tốt rồi. Có thời giờ đều có thể hát cho các cậu nghe" Nghe Doãn Xuyên nói, trái tim Dung An Dao mới thả lỏng ra, nhưng lại cũng có chút thất lạc. Nhưng câu nói tiếp sau đó của Doãn Xuyên lại khiến cho trái tim Dung An Dao một lần nữa nhảy lên tận cổ.
 
"Dung a di, nói thật nhé, giữa tiểu Lôi và tiểu Phi cháu đều không nguyện ý bỏ bất kỳ ai. Nếu như có thể, cháu cưới cả hai người. Công việc cụ thể cháu sẽ làm. Đương nhiên, nếu Dung a di nói tốt giúp tiểu Xuyên, vậy đúng là một công đôi việc rồi" Doãn Xuyên mạnh dạn nói ra lời trong lòng. Bởi vì nữ nhân gã muốn có được đâu chỉ có hai người.
 
"Cậu thật liều lĩnh" Dung An Dao có vẻ bực mình. Dù sao suy nghĩ như vậy thật không hợp lý, cũng không hợp pháp.
 
"Cháu không liều lĩnh. Đó là lời thật lòng của cháu" ý chí của Doãn Xuyên kiên định đến vượt ngoài dự liệu của người khác. Đó là tính cách của Doãn Xuyên. Chỉ cần gã cho rằng quyết định đó là chính xác, gã sẽ tuyệt đối không dễ dàng thay đổi.
 
"Nếu cô không đồng ý?" Dung An Dao cười lạnh.
 
"Vậy thì để cho tiểu Phi và tiểu Lôi chọn lựa đi" Doãn Xuyên chơi bài ngửa, đá quả bóng lại cho hai tỷ muội Vân gia. Gã làm vậy đương nhiên là có nguyên nhân đều thích cả hai tỷ muội. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó là vì hai chiếc chén. Nếu chỉ cưới một người, vậy thì cũng chỉ có thể lấy được một chiếc chén sứ men vàng. Nếu có thể cưới được cả hai người, vậy thì cả hai chiếc chén kia đều là vật trong túi mình rồi.
 
Dung An Dao suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Không cần chọn nữa, nếu như cậu đã có quan hệ với tiểu Phi, hơn nữa còn làm cho dư luận xôn xao, cậu cứ cưới tiểu Phi đi. Chọn ngày lành xong, quyết định mọi việc. Đương nhiên, cậu cũng phải nói chuyện với phụ mẫu, trưng cầu ý kiến của người lớn"
 
"Cháu cũng có quan hệ với tiểu Lôi rồi" Doãn Xuyên chỉ đành miễn cưỡng bồi thêm.
 
"Cái gì? Cậu, cậu....." Dung An Dao giật nẩy người.
 
"Vì thế, Dung a di muốn cháu bỏ bất kỳ ai trong đó, cháu đều không làm được. Nếu cháu bỏ một người, vậy cháu không phải là người dám chịu trách nhiệm" Doãn Xuyên nói tiếp.
 
Dung An Dao lắc lắc đầu, thật bất lực nói: "Đó không phải là vấn đề chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm, cho dù cầu có quan hệ với cả hai đứa, cậu cũng bắt buộc phải chọn lấy một đứa. Hoặc không chọn cả hai đứa, cậu tự tìm hạnh phúc cho mình đi"
 
"Cũng tốt. Là cô nói nhé. Vậy cháu thẳng thắn không chọn cả hai. Con gái cô xinh đẹp như vậy, không lo không tìm được nam nhân" Doãn Xuyên quyết tâm đổ một ván. Gã chơi trò lấy lùi làm tiến.
 
Dung An Dao không ngờ Doãn Xuyên lại cứng đầu như vậy, càng không ngờ gã ngang ngược không giảng đạo lý như thế. Lại nghĩ con gái mình mặc dù không phải là dạng lá ngọc cành vàng, vậy cũng là người được cực kỳ sủng ái, đâu từng chịu quá sự ức hiếp như vậy, tròng lòng nổi giận, cũng chẳng nói thêm, đứng dậy định đi.
 
Doãn Xuyên đột nhiên buông tiếng thở dài: "Cháu có thể không cưới hai cô con gái của cô. Nếu như có thể chọn lựa, cháu càng muốn cưới một người hơn."
 
Dung An Dao đã đứng lên nghe thấy câu đó, trong lòng chợt động. Có điều nàng vẫn cười lạnh: "Cậu thích cưới ai thì đi mà cưới người đó, chúc cậu như nguyện"
 
Doãn Xuyên mừng húm. Gã chính là đợi câu này của Dung An Dao.
 
"Cô nói đấy nhé, người cháu muốn cưới là cô, cô, Dung An Dao" Doãn Xuyên tung ra một trái bom hạng nặng.
 
Câu nói đó quả thật như một trái bom hạng nặng. Dung An Dao ngẩn ra mấy giây, thân thể nhũn ra, ngã ngất xuống sô pha.
 
Doãn Xuyên hoảng hồn, lòng nghĩ lần này làm lớn chuyện rồi. Gã vội vàng đặt Dung An Dao nằm thẳng ngay ngắn. Nhà không có đá lạnh, gã vội vàng lấy chén hứng một chén nước máy, sau đó bắt đầu nới lỏng y phục của Dung An Dao. Nhưng hôm nay Dung An Dao lại mặc kiểu áo chui đầu, hơn nữa lại bó sát nên rất khó cởi. Trong lúc cấp bách, Doãn Xuyên kéo mạnh hai tay, tấm áo theo đó bị Doãn Xuyên xé rách tung thành hai mảnh. Trên người Dung An Dao chỉ còn lại chiếc áo ngực bằng ren. Màu sắc của chiếc áo ngực đó là màu da trong suốt, chất liệu vừa nhẹ vừa mỏng. Doãn Xuyên không cần phải tháo móc khóa áo ngực cũng có thể bắt đầu cứu giúp. Hai tay gã án lên vùng tim Dung An Dao, ôn nhu ấn xuống, sau đó tăng dần lực. Nhìn thấy dấu hiệu Dung An Dao có hô hấp, Doãn Xuyên vội vàng hớp một ngụm nước sau đó phun lên mặt Dung An Dao.
 
Bị nước lạnh làm cho giật mình, Dung An Dao yếu ớt tỉnh lại. Nhưng lúc này, Doãn Xuyên đưa ra một quyết định lớn gan. Gã cúi thấp người xuống, dùng miệng mình đối chuẩn miệng Dung An Dao để tiến hành hô hấp nhân tạo. Chỉ là thông thường hô hấp nhân tạo đều là hà hơi hút khí, còn Doãn Xuyên lại không phải hô hấp nhân tạo, mà là hôn môi nhân tạo.
 
Dung An Dao đã tỉnh lại, nhưng toàn thân không còn một chút sức lực nào. Nhìn Doãn Xuyên hôn như mưa lên môi mình, nàng đến cả gắng sức tránh né cũng làm không nổi. Còn chết người hơn là, tay Doãn Xuyên đang ấn lên nhũ phong của nàng bắt đầu chuyển động. Gã nắm lấy nhũ phong của Dung An Dao từ từ xoa nắn nhẹ, còn cố ý trêu ghẹo nhũ đầu của Dung An Dao, xem thì vô tình, nhưng thật ra lại hữu ý.
 
Đương nhiên Dung An Dao biết rõ Doãn Xuyên đang khinh bạc nàng. Thân thể mẫn cảm của nàng mặc dù phát sinh một chút biến hóa, nhưng nàng vẫn nôn nóng tích cóp sức lực, muốn đẩy Doãn Xuyên ra.
 
Dường như Doãn Xuyên hiểu được suy nghĩ của Dung An Dao.
 
"Cởi cả nội y ra càng tốt hơn. Như vậy có thể không làm ảnh hưởng đến hô hấp." Nói rồi, không đợi Dung An Dao đồng ý, gã liền cởi phắt nội y của Dung An Dao ra, cầm ở trong tay. Hai bầu nãi tử lại một lần nữa hiện ra trước mặt Doãn Xuyên. Lần này, Doãn Xuyên không để mất cơ hội thưởng thức. Gã còn cố ý nói một câu suồng sã: "Dung a di, nội y của cô thật đẹp. Cô mặc thứ gì cũng đẹp" Nói rồi, tay Doãn Xuyên lại một lần nữa ốp lên nhũ phong bên trái của Dung An Dao.
 
Nhũ phong của Dung An Dao rất phong mãn, tay Doãn Xuyên không hề nhỏ, những cũng chỉ có thể phủ lên được ba phần tư.
 
"Dung a di, ngực cô thật đẹp, tiểu Xuyên ấn như vậy, có phải cô cảm thấy dễ chịu hơn" Doãn Xuyên tỏ vẻ nghiêm túc hỏi Dung An Dao.
 
"Cô, cô muốn, mặc, mặc y phục" Dung An Dao đã khôi phục lại cất tiếng. Mặc dù thanh âm còn rất nhỏ, nhưng đủ để Doãn Xuyên nghe thấy.
 
"À, cô muốn cởi quần à? Được rồi" Doãn Xuyên cố tình nghe lầm lời của Dung An Dao, cũng chẳng buồn lý đến sự ngăn cản yếu ớt của Dung An Dao nhanh gọn dứt khoát thoát quần Dung An Dao xuống, chỉ để lại một tấm nội khố bằng ren nhỏ xinh. Nội khố bằng ren không những nhỏ, còn là màu da người, gần như trong suốt. Một đám cỏ thơm đen mượt tự do lòa xòa khắp nơi, còn có vài cọng ngỗ ngược chui xuyên qua lớp ren, lộ ra một đoạn ngắn.
 
Tình cảnh tuyệt vời như vậy, tức thì khiến Doãn Xuyên được mở rộng tầm mắt. Cờ xí của gã cũng đã giương cao.
 
Gần trong gang tấc nên Dung An Dao cũng phát hiện ra sự biến đổi của thân thể Doãn Xuyên. Nàng kinh hoàng nỗ lực dồn sức, lớn tiếng kêu: "Buông ta ra"
 
Tiếng kêu lớn đột ngột làm Doãn Xuyên giật nảy người. Gã có vẻ bớt phóng túng, nhưng cũng không cam lòng. Có điều câu tiếp theo của Dung An Dao làm gã quyết tâm hơn.
 
"Cậu đều đối xử với con gái ta như vậy sao?" Dung An Dao không muốn chọc giận Doãn Xuyên, nàng hạ giọng nói.
 
"Đương nhiên không phải" Ngoài mặt đương nhiên Doãn Xuyên không thừa nhận, nhưng trong lòng lại biết rõ quả thật mình cũng dùng thủ đoạn như vậy mới chinh phục được Vân Vũ Phi.
 
"Dung a di, cô quả thực rất xinh đẹp" Doãn Xuyên quyết định cũng dùng thủ đoạn đối phó với Vân Vũ Phi để đối phó với Dung An Dao.
 
"A, thật sao? Thật ra cô không cảm thấy vậy. Nữ nhân sau khi thoát y thì chẳng khác gì nhau cả" Dung An Dao ra sức nói bản thân thành bình thường, làm giảm bớt cảm giác thần bí và mới lạ của Doãn Xuyên đối với nàng. Thậm chí nàng không đề cập tới việc mặc y phục.
 
"Không giống nhau" Doãn Xuyên nói.
 
"Có gì không giống nhau? Cậu nói nghe xem. Thân thể con gái cô cậu cũng thấy rồi, thân thể nó còn đẹp hơn cô, dễ nhìn hơn. Cô biết cậu thích cô, hơn nữa biết rằng cậu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mỗi nam nhân lần đầu tiên nhìn thấy cô, đều sẽ thích cô. Nhưng thích thì thích, bọn họ tuyệt không lỗ mãng." Dung An Dao nói chuyện một cách bình thản, giống như là đang nói chuyện với bạn bè vậy.
 
Doãn Xuyên ngắm lướt qua thân thể Dung An Dao. Toàn thân Dung An Dao ngoại trừ chiếc nội khố nhỏ xíu ra đều đã hiện ra trước mắt gã. Da dẻ trắng ngần mềm mại, nhũ phong chắc mẩy cao vút, bụng dưới bằng phẳng, lại còn cặp đui đẫy đà, mọi thứ sao mà đẹp thế, sao mà mê người thế. Nhưng so với thân thể Vân Vũ Phi, ngoại trừ cặp đùi đẫy đà ra, Dung An Dao không có chỗ nào khác biệt. Có thể nói, còn kém hơn. Doãn Xuyên phát hiện bản thân đã mất dần hứng thú với Dung An Dao.
 
Tất cả những thứ đó đều không thoát khỏi ánh mắt của Dung An Dao. Nàng chầm chậm thở ra một hơi, nói với Doãn Xuyên bằng giọng nói thê lương nhất: "Cô thật hy vọng cậu đối xử tốt với tiểu Phi. Cậu không biết chứ, lúc sinh tiểu Phi, cô bị đẻ khó, mất rất nhiều máu, máu chảy khắp nơi, ai!"
 
Không có ai trời sinh lại có thiện cảm với máu, trừ phi là quỷ hút máu. Cách miêu tả đó của Dung An Dao khiến Doãn Xuyên nghe mà nổi hết da gà, còn đâu hứng thú tính dục?
 
Thấy Doãn Xuyên đang do dự, Dung An Dao lại bồi thêm một câu: "Dung a di tim không khỏe, một khi bị kích động là ngất ngay, cho nên không thể chịu đựng kich thích quá lớn"
 
"Dung a di, cháu đồng ý với cô, sẽ đối tốt với tiểu Phi. Chuyện hôm nay là tiểu Xuyên hồ đồ, cô đừng để trong lòng" Nội tâm Doãn Xuyên bắt đầu có chút hổ thẹn. Vừa nói xong, gã liền chạy vào phòng trong, lấy ra một tấm chăn mỏng, đắp lên người Dung An Dao.
 
Dung An Dao không nói năng gì, nhưng trong cặp mắt lại lướt qua một tia đắc ý.
 
"Nào, Dung a di, cô uống nước đi" Doãn Xuyên còn rót cho Dung An Dao một ly nước ấm.
 
Lúc này, Dung An Dao mới nói một câu "cảm ơn"
 
"Dung a di, cô xem, y phục của cô hoặc là ướt, hoặc là rách, bây giờ phải làm sao?" Doãn Xuyên nhỏ giọng hỏi.
 
"Rất đơn giản à, Tây Uyển chúng ta có mấy cửa hàng thời trang, cậu tùy tiện mua một bộ là được" Dung An Dao đáp.
 
"Được, cháu hong khô váy của cô trước đã, sau đó đi mua. Cô nghỉ ngơi một chút." Doãn Xuyên gật đầu, nhặt chiếc váy cùng tấm áo bị xé rách lên bước ra ngoài ban công. Thời khắc đó, Doãn Xuyên thật sự muốn khóc. Gã biết, sau khi trải qua chuyện này, gã muốn sửa chữa phục hồi quan hệ với Dung An Dao thật không có nhiều khả năng. Doãn Xuyên cảm thấy vô cùng hối hận trước sự xung động của mình.
 
Phơi đồ không phải là việc của nam nhân. Cho nên Doãn Xuyên chân tay vụng về, cái váy dài vừa treo lên, lại rớt xuống, không nghiêng không lêch, rơi đúng vào đầu Doãn Xuyên. Một mùi hương nhàn nhạt từ chiếc váy lọt vào mũi Doãn Xuyên, tiến vào trong suy nghĩ. Trong ký ức, làn u hương thoang thoảng đó sao mà quen thuộc thế, ấn tượng sao mà sâu sắc đến vậy.
 
Doãn Xuyên đột nhiên nhớ tới lúc ân ái cùng Vân Vũ Phi đêm qua, người nhìn trộm kia, làn u hương thoang thoảng này đã xuất hiện ở nơi người nhìn trộm ẩn thân.
 
Vì sao lúc trước ngồi trong xe lại không ngửi thấy? Chẳng lẽ loại u hương này chỉ xuất hiện ở nơi gần sát với nội khố? Doãn Xuyên tự hỏi. Điều đó khiến gã đột nhiên nảy sinh hứng thú với Dung An Dao. Khi Doãn Xuyên lại nghĩ tới một vấn đề khác, niềm hứng thú của gã với Dung An Dao càng lúc càng đậm.
 
"Xem ra vấn đề này phải để Dung a di của chúng ta trả lời rồi" Doãn Xuyên nở nụ cười quỷ quyệt.
 
Thấy Doãn Xuyên từ ban công trở vào, Dung An Dao đã dự tính lúc nào thì Doãn Xuyên đi mua y phục giúp nàng. Trong lòng nàng đã thầm phát thệ, chỉ cần Doãn Xuyên vừa ra khỏi cửa, nàng sẽ gọi điện thoại bảo tiểu Phi và tiểu Lôi đến đón nàng. Nàng tuyệt đối không thể tha thứ cho hành vi vô sỉ như vậy của Doãn Xuyên, càng không thể đem hai con gái gả cho nam nhân nguy hiểm đó.
 
Nhưng, Dung An Dao nhận ra Doãn Xuyên không hề có dấu hiệu sẽ đi ra ngoài. Doãn Xuyên huýt sáo, chậm rãi đóng kín các ô cửa sổ lại, sau đó mở loa bật một bài tình ca có tên "Vô tội".
 
"Có lẽ đây là lần thử thách cuối cùng, khi em gặp anh lần thứ hai, là số phận đã trói buộc chúng ta, hoặc là tình yêu tin tưởng vào ký ức. Sự lừa dối của anh không làm em rơi nước mắt...."
 
Ca khúc đau đớn động lòng người, đến cả Dung An Dao cũng cảm thấy thật hay.
 
"Dung a di, bài hát này hay không?" Doãn Xuyên hỏi.
 
"Cô rất ít khi nghe những ca khúc này. Đó đều là những bài thanh niên thích nghe" Đương nhiên Dung An Dao không thể tán dương kẻ khi phụ nàng.
 
"À, vậy sau này cháu gọi cô là Dung tỷ được rồi" Doãn Xuyên cười nói.
 
Dung An Dao cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, có điều nàng vẫn dằn lòng đáp: "Cũng được, như vậy có vẻ cô trẻ hơn chút"
 
"Đương nhiên chị trẻ rồi, xem ra không lớn hơn em nhiều lắm. Dung tỷ, em có thể hỏi chị mấy vấn đề được không?" Doãn Xuyên hỏi.
 
Dung An Dao đương nhiên không thể nói là không thể. Nàng tiếp tục nín nhịn, mỉm cười trả lời: "Có thể chứ, cậu hỏi đi"
 
"Vì sao chị đẹp như vậy?" Doãn Xuyên cười híp mắt hỏi vấn đề đầu tiên.
 
"Đó là câu hỏi gì chứ? Cậu bảo tôi làm sao trả lời cậu đây?" Dung An Dao muốn bật cười, nhưng nàng cố nén lại. Từ trước tới nay nàng chưa từng nghe qua lại có kiểu đặt câu hỏi với người ta như vậy.
 
"Vậy em lại hỏi chị, Dung tỷ chị vì sao lại nhìn trộm em và tiểu Phi ân ái?" Vấn đề thứ hai của Doãn Xuyên mới là điều gã muốn hỏi.
 
"Cậu nói lung tung gì vậy? Tiểu Xuyên, cậu, cậu nhất định điên rồi" Dung An Dao lấy tay day day đầu. Nàng cảm giác đầu đau như búa bổ.
 
"Không thừa nhận à? Người lớn không nói dối à nha. Đêm qua lúc chị nhìn trộm, mùi vị trên cơ thể em ngửi thấy rồi, đó là mùi vị trên váy của chị. Mùi vị đó đến từ cơ thể chị. Em dám đảm bảo, trên người chị có một nơi có mùi vị này, hơn nữa còn là ngọn nguồn của mùi vị này." Doãn Xuyên cười. Ánh mắt gã nhìn chằm chằm Dung An Dao, dường như muốn nhìn xuyên qua nàng.
 
"Căn bản là nói bậy. Tôi thấy cậu mắt hoa, mũi nghẹt rồi. Hừ, không ngờ ở nhà tôi mà còn làm những chuyện đó, cậu không nói tôi còn không biết, trở về xem tôi xử lý con nha đầu tiểu Phi đáng chết đó thế nào" Dung An Dao lớn tiếng phản kích.
 
Doãn Xuyên cười lạnh. Gã bước tới trước mặt Dung An Dao, đột nhiên lột tấm chăn mỏng ra. Dung An Dao phản ứng chậm mất một nhịp. Doãn Xuyên cởi nội khố của nàng ra, tiếng kêu của nàng mới vang lên.
 
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv