Ngày hôm sau là ba mươi Tết, năm cũ sang năm mới, phải tế tổ, túc trực đêm, toàn gia đoàn viên, vô cùng náo nhiệt hoan hỉ. Lục Lâm từ sáng sớm đã được phụ thân bọc thành một quả hồng đỏ béo múp chắc nịch, đầu đội mũ nhung nho nhỏ, ngực đeo khóa trường mệnh, tinh thần sẵn sàng, đang chạy tới chạy lui bên trong trúc đình pháo nổ tung trời.
“Cha Trúc Tử, chúc mừng năm mới!”
Nó nhảy cẫng reo hò, không ngừng giẫm ra liên tiếp những dấu chân lộn xộn trong tuyết.
Lục Hoàn Thành mang theo một ngọn đèn lồng nhỏ từ trong nhà đi ra, thấy Lục Lâm hưng phấn như vậy, lắc đầu cười trừ, quay người đi tới chỗ Yến Sâm, cầm ngọn đèn lồng nhỏ trong tay treo lên trên cây trúc.
“A Sâm, hôm nay là giao thừa, trong nhà rất bận. Buổi chiều tế tổ, đêm đến ăn cơm đoàn viên, ta và Duẩn Nhi sẽ luôn ở tiền viện. Ngọn đèn lồng nhỏ này là do Duẩn Nhi dùng tương hồ với giấy ngói dính từng ly từng tí một, nói là muốn làm lễ vật chúc mừng ngươi. Ngươi cứ giữ nó trước, chờ ban đêm chúng ta ăn xong bữa cơm đoàn viên… liền trở lại đón giao thừa với ngươi.”
Y gảy gảy ngọn đèn lồng nhỏ, tua rua khẽ động, mềm mại lướt qua ngón tay.
Trước khi Lục Lâm sinh ra đời, ngày lễ Tết tại Lục gia vẫn luôn chưa từng được coi là ăn mừng thực sự, có lẽ là bởi nhân khẩu ít ỏi, phí tâm tô son điểm phấn nên náo nhiệt rồi cũng lộ ra sự giả tạo, vậy thì dứt khoát giản lược hết thảy, cứ chiếu theo tập tục mà làm là xong việc.
Thế nhưng từ sau khi Lục Lâm ra đời, một nhà bốn người lại may mắn là tam đại đồng đường, có thể nói là vạn hạnh từ trên trời rơi xuống, trăm phúc mới đạt được. Lục mẫu trong lòng mừng vui, nói đây là điềm lành kéo dài hương hỏa, không chịu ăn Tết qua loa, mọi thứ đều muốn đích thân lo liệu, dán câu đối, đánh trống, hò chiêng, đốt pháo… Năm nào cũng làm đến hết tết Nguyên Tiêu.
Đêm trừ tịch (đêm 30 Tết) bày gia yến, mâm cỗ mười tám vật phẩm, mâm ngọc cỗ vàng, sơn hào hải vị ăn đến nứt bụng.
Lục Lâm ngồi trên gối bà nội, một tay cầm muỗng nhỏ húp canh cá bạc nấu đậu hũ. Lục mẫu từ ái nhìn cháu trai mình, một bên lau miệng, một bên gắp thức ăn cho nó, trong chén nhỏ chất đầy cá thơm thịt mềm. Lục Lâm ăn không hết, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn về phía Lục Hoàn Thành cầu cứu viện, Lục Hoàn Thành cười cười, đưa cho nó một ánh mắt khích lệ, liền tiếp tục uống rượu tán gẫu với nhị đệ Lục Hoàn Khang. Năm nay làm ăn tấn tới, y có ý định năm sau sẽ hướng về phía nam mở rộng thương lộ (thị trường kinh doanh)vật liệu gỗ, liền thuyết phục Lục Hoàn Khang tạm thời gác lại công danh, thử đi theo con đường của y.
Bên cạnh vị trí của y bày một bộ bát đũa, là để cho Yến Sâm.
Tiểu hỏa lô ấm áp lại thêm mỹ tửu, rót nửa chén, mỗi năm đều như vậy.
Lục Lâm ngay dưới mắt y mà ngang nhiên gây sự, vụng trộm nắm lấy một miếng cá mềm, nhúng đủ nước chấm, thừa dịp mọi người không chú ý liền đáp về phía trước người Nhị thúc. Dưới đáy bàn lập tức thò ra một cái móng vuốt mèo, phối hợp rất ăn ý, bắt lấy miếng cá tha đi.
Lục Hoàn Thành bất động thanh sắc nhìn, đợi đến lúc Lục Lâm lặp lại chiêu cũ, mới đột nhiên ho khan một tiếng.
Lục Lâm cứng đờ, nơm nớp lo sợ giữ lấy miếng cá không dám động, đành phải nhét vào miệng mình, không khéo lại bị Lục mẫu nhìn thấy. Lục mẫu liền kinh ngạc kêu lên: “Tiểu tổ tông, đũa con đâu? Sao có thể dùng tay cầm thức ăn chứ? Tay mình không sạch sẽ đâu! Đến đây nào, phủi tay đi, bà nội cho con ăn.”
“Tạ… tạ ơn bà nội.”
Vẻ mặt Lục Lâm mất tinh thần hẳn, bất đắc dĩ đành khuất phục.
Dưới đáy bàn hiện lên một đôi mắt xanh thẳm, đối với Lục Lâm trưng ra bộ mặt ai oán, tiếp đó liền quăng cho Lục Hoàn Thành một ánh mắt sắc nhọn.
Đang giữa lúc cả nhà vừa ăn vừa nháo nhiệt tình, đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Trước tiên là ba lần, dừng một chốc, lại thêm ba lần nữa.
Âm thanh nói chuyện với nhau đã ngừng lại.
Đám người đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, mặt lộ vẻ nghi hoặc, không biết đêm ba mươi ai lại đến nhà —- cánh cửa tiền thính chưa khóa, chỉ vì ngăn khí lạnh đêm tuyết mới khép lại, nếu là thị nữ đến đây đưa đồ ăn, đẩy cửa vào là được.
Lục Hoàn Thành cau mày, đột nhiên một suy nghĩ rõ ràng từ trong đầu lóe lên, sắc mặt y đại biến, thình lình đẩy ghế ra bật người dậy, ba chân bốn cẳng chạy lên mở cửa phòng.
Bông tuyết tung bay, trong đêm tối lặng yên chao động.
Thanh niên y ngày nhớ đêm mong đứng ở trước cửa, một bộ áo lụa đơn bạc, trên tóc vương đầy vụn tuyết, thân hình gầy gò ốm yếu, trong tay còn nắm chặt một chiếc đèn lồng giấy đỏ nho nhỏ.
“Ngươi nói, ban đêm các ngươi ở lại tiền viện… Ta… ta liền tới…”
Yến Sâm liếc nhìn y, có chút lo lắng.
Lục Hoàn Thành không nói một lời, quay người từ trên ghế dựa quơ lấy áo khoác lông cừu dùng sức tung ra, bao bọc Yến Sâm từ đầu đến chân cực kì kĩ càng, kế đó kéo chặn lại, đẩy hắn giấu vào trong bóng đêm ngoài cửa, cúi đầu hôn lên.
“Hoàn Thành… Hoàn… Ưm…”
Yến Sâm vội vàng không kịp chuẩn bị, ngọn đèn lồng nhỏ sẩy tay rơi xuống, lăn xa mấy thước. Hắn khe khẽ giãy dụa, thế rồi ngượng ngùng ban đầu nhanh chóng tan đi, thân thể dần dần buông lỏng, dựa vào vách tường nghênh đón nụ hôn này.
Đã quá lâu rồi.
Tưởng niệm khiến cho người ta trở nên điên cuồng, cũng khiến cho người ta trở nên bình thản.
Hắn đội tuyết mà đến, đi qua một đoạn đường đêm thật dài, thân thể đã sớm đông cứng, quá khao khát được vây bọc bởi nhiệt độ nóng bỏng. Lục Hoàn Thành dùng nhiệt tình không thể chống lại hôn ấm đôi môi hắn, xoa nóng đôi tay hắn, làm cho hắn biến thành một vò mỹ tửu, cất vào hầm đã lâu, một khi bóc mở, liền tỏa ra khí lạnh năm tháng tích tụ, thoảng bay nhàn nhạt trúc hương.
Chỉ khi ở trong lồng ngực Lục Hoàn Thành, hắn mới tìm được cảm giác đích thực khi quay về nhân thế.
Nụ hôn sâu tạm ngơi nghỉ, hai người không nói gì nhìn nhau, trong mắt đôi bên đều ướt đẫm. Lục Hoàn Thành dém lại cổ áo cho hắn, quan tâm hỏi: “Người ngươi có lạnh không?”
“Không lạnh.” Yến Sâm nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngươi ôm ta… Ta sẽ không lạnh nữa.”
Vừa dứt lời, mũi hắn bỗng ngưa ngứa, rất không nể nang mà hắt hơi một cái.
Lục Hoàn Thành bật cười, dắt tay hắn dẫn vào nhà. Yến Sâm bỗng nhiên xấu hổ, nghĩ đến cả nhà đều đang ở trong phòng, hắn lại thỏa thích đắm say bên ngoài với Lục Hoàn Thành, cũng không biết rốt cuộc đã hại người nhà đợi bao lâu, hai gò má không khỏi ửng hồng, xấu hổ không chịu đi vào.
Lục Hoàn Thành ấm giọng nói: “A Sâm đừng sợ, đều là người một nhà, sớm hay muộn gì rồi cũng phải gặp thôi, đúng không?”
“Thế nhưng…”
“Cha Trúc Tử?”
Tiếng hài đồng hết sức nhỏ bé vang lên bên tai, Lục Lâm nhô cái đầu nhỏ ra khỏi cửa, đôi mắt nhất thời trở nên đen láy, liên tục muốn vượt qua ngưỡng cửa, giang hai cánh tay nhào vào trong ngực Yến Sâm.
Cục bông nhiệt tình như lửa, suýt chút nữa đụng ngã Yến Sâm, Lục Hoàn Thành vội vàng duỗi tay giữ lấy.
“Duẩn Nhi, Duẩn Nhi ngoan…”
Yến Sâm ôm đứa nhỏ, một lần lại một lần gọi lên nhũ danh của nó, hơi nước trong mắt càng nhiều thêm.
Đây là bảo bối hắn để lại thế gian này, được Lục Hoàn Thành dốc lòng chăm sóc bốn năm, nuôi đến thiên chân khả ái như vậy. Hắn sợ cốt nhục chia lìa, mỗi người một ngả, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra.
Lục Lâm thân mật với Yến Sâm trong cây trúc suốt mấy tháng, vừa ôm một lần, liền lập tức tìm về cảm giác quen thuộc. Nó mở to hai mắt ngắm nghía mặt mày Yến Sâm, vui vẻ reo lên với Lục Hoàn Thành: “Giống như đúc! Con với cha Trúc Tử giống nhau như đúc!”
Lục Hoàn Thành buồn cười: “Con là do cha con sinh, đương nhiên là giống nhau như đúc rồi!”
Lục Lâm không quan tâm, vẫn nhận định đây là một việc cực kì thần diệu, tay nhỏ mơn trớn lông mày, cặp mắt, cái mũi của Yến Sâm, càng xem càng kinh ngạc, kéo lấy tay Yến Sâm kích động nói: “Cha Trúc Tử, chúng ta đi ra cho bà nội với Nhị thúc nhìn, đi ra cho A Huyền nhìn, chúng ta sinh ra giống nhau như đúc!”
Hài tử cười không ngớt, Yến Sâm quả thực mừng khôn xiết, những ngượng ngừng cùng toàn bộ chua xót không còn nữa, liền ngoan ngoãn chiều nó: “Được, vậy chúng ta đi ra cho bà nội với Nhị thúc nhìn.”
.