Lance nắm chặt sợi dây chuyền cổ trong tay, An của anh cho tới bây giờ cũng không phải là cô nhi. Đây cũng là chuyện mà cô vẫn canh cánh trong lòng, nếu cô ấy biết được mình có một người mẹ yêu thương hết mực, tựa như cô ấy yêu Tiểu An vậy, như thế này cô ấy nhất định sẽ vui mừng không thôi.Bên trong biệt thự nhà Corrine, Diệp Tiểu An mới vừa tập đi, cái này mới vui vẻ, nơi này cực kì rộng lớn, trên sàn nhà lót một tấm thảm thật dày, mấy thứ trang trí trong nhà vừa nhọn vừa sắc toàn bộ đều bị Hứa Lam Thanh cất đi hết.Cặp chân ngắn ngủn mập mạp của Diệp Tiểu An bước đi từng bước nhỏ, đang cố gắng đi về phía trước, thằng bé rất mập, luôn làm cho người ta cảm giác nó giống như một con lật đật, chẳng biết được sẽ bị ngã lúc nào không hay, Hứa Lam Thanh và Dean vẫn đi theo sau lưng thằng bé, chỉ sợ nó té ngã xuống sàn.'Bịch' một tiếng, dù có cẩn thận đến mức nào đi nữa thì Diệp Tiểu An vẫn bị ngã sấp xuống, thằng bé có chút mếu máo nhìn về phía Hứa Lam Thanh, nhưng không hề khóc, cong cái mông be bé của mình lên chậm rãi đứng dậy, tiếp tục lắc la lắc lư đi về phía trước.Đứa nhỏ này cũng thật là quật cường ghê, ngã sấp xuống rồi nhưng nó vẫn tự mình đứng dậy, quyết không để cho người khác đến đỡ mình, Dean đứng bên cạnh thực vừa lòng mà gật gật đầu, Tiểu An, quả không hổ là con cháu nhà Corrine họ. Té ngã cũng tự mình đứng lên, con trai đã làm ông thấy rất kiêu ngạo rồi, giờ đến cháu cũng không làm ông thất vọng.'Bang bang', ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng đập cửa, mấy người hầu vốn đang vui vẻ đứng ở một bên nhìn tiểu thiếu gia tập đi, đến khi tiếng động ngoài cửa vang lên được một lúc lâu sau mới biết có khách, vội vàng chạy ra mở cửa."Xin hỏi, các người tìm ai?" Cô có chút kỳ quái nhìn mấy người lạ mặt này."Chúng tôi đến tìm Diệp An An, xin hỏi cô ấy ở đây sao?", Ti Hạo ôn nhu cười, trên mặt giống như rắc lên một lớp ánh sáng mặt trời, vô cùng ấm áp, nhìn thấy người hầu có chút ngơ ngác, không khỏi tự thán, người đàn ông này cười thật đẹp....Ti Lạc nhếch nhếch khoé môi, lại một người nữa bị bề ngoài của đại thiếu gia lừa, kỳ thật, một khi anh ta bắt đầu trở nên đáng sợ, chính là khiến người ta phải thấy ác mộng."Anh tìm Thiếu phu nhân sao, cô ấy ở đây, mời vào, mời vào...", người hầu vội vàng mời họ đi vào, cũng có thể là vì nụ cười của Ti Hạo thật sự đã làm cho cô ta choáng váng."Cám ơn", Ti Hạo lịch sự mỉm cười, rồi sau đó đi vào. Mới vừa đi được vài bước, liền nhìn thấy một quả cầu thịt nhỏ đang chạy về phía mình, anh vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi quả cầu thịt kia chạy đến bên cạnh mình, lại còn ôm chầm lấy chân anh, thật đúng là một đứa nhóc thông minh, biết ôm lấy đồ vật này nọ để không bị ngã sấp xuống.Diệp Tiểu An ôm chặt lấy chân Ti Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một đôi mắt tím hồn nhiên ngây thơ mở to nhìn về phía anh
"Oa, ánh mắt màu tím, thật đúng là hiếm thấy a", Ti Lạc đang đứng đằng sau anh kinh ngạc kêu lên, còn có diện mạo của quả cầu thịt này quả thực là rất xinh đẹp, cơ mà có chút hơi béo béo.Hứa Lam Thanh nhìn thấy người lạ mặt, quay sang nhìn Dean một chút, cũng không hiểu được, người hầu như thế nào lại cho phép bọn họ đi vào nhà. *dại trai chứ gì nữa =]]"Chào hai bác, tôi là anh họ của Diệp An An, tên là Ti Hạo", Ti Hạo để mặc cho quả cầu thịt nho nhỏ đang ôm chân mình, hướng về phía hai vợ chồng Dean lễ phép chào hỏi. Hai người kia là quý tộc ở Anh quốc, vả lại khi anh nhìn thấy màu mắt của Dean cũng biết, ông ta cùng với quả cầu thịt nhỏ này có quan hệ gì.Anh họ của An An? Hứa Lam Thanh cúi đầu trầm tư, An An nói, con bé không còn người thân nào, sao đột nhiên lại xuất hiện một người anh họ đây?Phía sau, Diệp An An đang đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một đĩa đồ ăn, đi phía sau Lance cũng bưng một cái y vậy. Bây giờ anh rất thích được ở cùng một chỗ với cô, anh chỉ là đi theo giúp một tay, đứng ở một bên nhìn cô, cảm giác thực hạnh phúc."Ti đại ca", Diệp An An nhìn thấy người đứng ngoài cửa, có chút bất ngờ kêu lên, Hứa Lam Thanh thấy mọi người cũng là quen biết nhau, lúc này mới yên tâm."Tiểu An, lại đây với bà nội nào", bà cúi đầu, nói với thằng nhóc vẫn đang ôm chân người ta kia.Diệp Tiểu An nghe được thanh âm của Hứa Lam Thanh, quay đầu lại, nhưng lại bị Ti Hạo bế lên. Nó chớp chớp mắt một cái, cũng ôm sát cổ Ti Hạo, hiển nhiên không phản đối cái ôm của anh
"Lão Đại, có thể cho em ôm quả cầu thịt này một cái được không?", Ti Lạc ở bên cạnh ngưỡng mộ nói, mặt mũi thằng nhóc này thật khá, cũng thực mềm mại quá đi."Nó có tên, gọi là Tiểu An", Ti Hạo hiện tại chỉ chú ý đến đứa nhỏ trong lòng mình, ngay cả Ti Lạc cũng không để vào mắt, Ti Lạc nhún vai, lão Đại thật nhỏ mọn.Diệp An An đem đĩa đặt trên bàn, nhìn Ti Hạo đang đi về phía mình."An An, đã lâu không gặp", anh cười nói, trong đôi mắt có vui mừng, cũng có nhớ thương, anh có thể nhìn ra, hiện tại cô rất tốt, sau này, có Ti gia ở đây, không ai có thể khi dễ cô được nữa."Corrine tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau", anh ôm Diệp Tiểu An nhìn về phía Lance, còn Diệp Tiểu An ngay lúc này cũng vươn hai cánh tay nhỏ bé mập mạp ra."Ba ba, ôm một cái", Lance nhấc lấy đứa nhỏ trong lòng Ti Hạo, gật đầu một cái với anh, "chúng ta ăn cơm trước đã", tất cả mọi chuyện, đợi cho cơm nước xong xuôi rồi nói sau, An của anh đã tốn rất nhiều thời gian để làm, anh không muốn lãng phí chút nào.Trên một chiếc bàn thật lớn, bên trên bày mấy món ăn gia đình, nơi này mọi người đã quen được thưởng thức tay nghề của Diệp An An, cho nên, thời gian gần đây đều là do cô vào bếp, thậm chí, ngay cả cơm hộp của Lance cũng đều do cô chuẩn bị hết.Ti Hạo cũng không phải lần đầu tiên được nếm món ăn do Diệp An An làm, trước kia, họ ở Mục gia cũng đã được thưởng thức qua vài lần, hương vị đã lâu chưa được nếm lại, thật sự là hoài niệm. Diệp Tiểu An đã bị người hầu ôm đi, đương nhiên những món này thằng bé cũng không ăn được, nó chỉ uống sữa thôi.Cơm nước xong, vợ chồng Hứa Lam Thanh cùng Tiểu An chơi đùa, trong phòng khách chỉ còn Diệp An An cùng Lance, còn có mấy người Ti Hạo, có một số việc, bọn họ tuy rằng rất kỳ quái, nhưng cũng không mở miệng hỏi ra, chuyện nên biết, đến lúc thích hợp sẽ được biết thôi.Ti Hạo lấy từ trong túi ra một chiếc dây chuyền."An An, em biết thứ này sao?"Diệp An An nhận lấy, đây là, cô nhìn sợi dây chuyền trong tay, gắt gao nắm chặt ngón tay mình."Làm sao vậy, An?", Lance ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, cảm giác tâm tình của cô lúc này đang dao động, anh biết, cô bây giờ, có lẽ đã không còn bình tĩnh được nữa.Anh nhìn về phía Ti Hạo, Ti Hạo cũng chỉ là gật đầu một cái lại với anh."An An, em không phải là cô nhi, anh không biết tại sao em lại không có chút kí ức nào về quá khứ, khi em được ba tuổi, vẫn còn sống cùng với mẹ em, cũng chính là cô của anh, tên thật của em là Ti Tiểu Uyển, tên theo họ mẹ, cho nên, anh chính là anh họ của em".Thanh âm Ti Hạo có chút nhẹ nhàng, quá khứ thật sự không thể chạm đến, cô, cô có nhìn thấy không, Tiểu Uyển của cô tìm được rồi, hơn nữa, cô ấy còn có một đứa con, cũng chính là cháu của cô đấy.Diệp An An cúi đầu, nhìn vòng cổ trong tay, hắn quả thật không có chút kí ức nào của trước kia, kí ức của cô bắt đầu từ cô nhi viện, nhưng là, hình dáng lúc còn nhỏ của mình, vòng cổ này của cô, chính là thứ duy nhất mang ở trên người lúc đó, thế nhưng, bên trong ảnh chụp cũng không phải cô lúc ấy, mà lại trở thành ảnh chụp chung cùng một người phụ nữ khác.Cô ấy rất đẹp, cũng rất cao quý, người này, chính là...mẹ của cô sao?Một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống, ngay trên mặt pha lê của sợi dây chuyền, rất nhanh tan ra, người phụ nữ trong ảnh chụp tựa hồ mỉm cười càng thêm tuyệt mỹ.