Phải buông tha sao? Nhưng rõ ràng cô là người đã có gia đình, hơn nữa còn rất hạnh phúc, thực sự anh muốn làm thật sao?
Không thể phủ nhận, lúc này anh đang vô cùng mâu thuẫn.
Lại qua vài ngày tiếp theo, đã nhiều ngày rồi mà Lance vẫn chưa tới công ty, Diệp An An ôm Diệp Tiểu An đi trên đường, trên đầu Diệp Tiểu An đội một chiếc mũ ông mặt trời xinh xắn. Mấy thứ này đều là do Giản Tiểu Phương mua cho thằng bé, trong nhà cô bây giờ, quần áo của Tiểu An chắc đã xếp thành một đống được rồi, bà mẹ nuôi Giản Tiểu Phương này, thật đúng là xứng chức mà.
Diệp Tiểu An đang chơi đùa với mấy sợi tóc trên bờ vai mẹ, bàn tay bé xíu nắm lại rồi lại buông ra, ánh mắt thỉnh thoảng đảo quanh, tò mò nhìn mọi thứ ngoài kia, với nó mà nói, cơ hội để được mẹ mang ra ngoài chơi như vậy cũng không nhiều, cho nên nó tỏ ra vô cùng hiếu kì, cũng rất thích thú.
Lúc này, ở một công ty bách hóa, Mục phu nhân vừa ở bên trong mua một vài đồ này nọ xong đi ra ngoài, đến khi đang đi về phía xe của mình, bà liền nhìn thấy một phụ nữ đang ôm một đứa bé, mà sườn mặt của người kia, rõ ràng là làm cho bà có chút quen thuộc, người phụ nữ này, bà có quen sao, bà có chút nghi ngờ đi về phía đó, nhìn ra được hoá ra là người mà bọn họ vẫn đang tìm.
Bà nhìn không chớp mắt đứa bé đang nằm trong lòng Diệp An An, bởi vì Diệp Tiểu An đưa lưng về phía bà nên bà chỉ có thể nhìn được bóng lưng nho nhỏ của thằng bé, còn có cặp mông trơn bóng. Có điều, từ quần áo mặc trên người thằng bé thì có thể nhìn ra nó còn rất nhỏ, nghiễm nhiên chưa đến hai tuổi.
Diệp An An cảm giác có một tầm mắt đang nhìn mình chăm chú, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mục phu nhân đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm về phía này, cô chấn động một chút, vội vàng ôm Tiểu An trốn sang một bên, không dám đi ra, cô không muốn nhìn thấy người nhà Mục gia, cũng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để gặp lại bọn họ.
Cô ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, Diệp Tiểu An cũng cảm giác được mẹ đang căng thẳng, hai tay gắt gao ôm lấy cổ cô, giống như đang an ủi cô vậy.
Mục phu nhân bên kia rốt cục cũng rời đi.
Lúc này cô mới dám đi ra, Diệp Tiểu An trong lòng cô xoay mình lại, thỉnh thoảng chớp chớp đôi mắt mình, bàn tay nhỏ bé thì lại túm chặt áo trước ngực của cô.
“Lão phu nhân, bà đã trở lại”, lái xe vội vàng mở cửa xe ra, để cho bà ngồi lên xe, mà hai tay bà vì đang kích động mà trở nên run lên, ấy vậy mà bà đã được gặp cháu trai của mình, đứa bé trai mà Diệp An An đang ôm kia, chắc chắn là cháu nội của bà, không thể tưởng tượng được người mà bọn họ đang đi tìm, hoá ra vẫn luôn nằm trong tầm mắt của họ, chẳng qua là do Diệp An An đang lẩn trốn thật.
Còn có đứa nhỏ kia, rõ ràng là cùng tuổi với Mục Khả Tâm, như thế nào lại nhỏ như vậy, cháu bà thực đáng thương, xem ra cuộc sống nhất định không được tốt lành gì, đứa nhỏ của Mục gia từ trước đến nay đều là thiên chi kiêu tử*, sao có thể đáng thương như vậy.
* thiên chi kiêu tử: con cưng được cha mẹ vô cùng nuông chiều.
Xe dừng trước cửa toà nhà tập đoàn Mục thị, Mục phu nhân nghênh ngang đi vào, hiển nhiên tất cả mọi người ở đây đều biết rõ thân phận của bà, cũng không có người nào dám đi lên ngăn cản lại.
Mục phu nhân không thèm để ý tới sự can ngăn của thư ký trực tiếp xông vào phòng hội nghị của Mục Nham, lúc này, Mục Nham đang cùng vài quản lí công ty họp bàn, khi cánh cửa hung hăng bị đẩy ra, hắn lạnh lùng nhìn về phía cửa, đến khi nhìn thấy người bên ngoài thì trên mặt chỉ còn một tia bất đắc dĩ.
“Chúng ta buổi chiều tiếp tục”, hắn phất phất tay mình một chút, những người khác đều lên tiếng chào hỏi Mục phu nhân vừa vào rồi sau đó cùng đi ra ngoài.
“Mẹ, có chuyện gì mà gấp như vậy?”, hắn thu thập tài liệu trên bàn, tuy rằng người vào là mẹ của mình, nhưng trong lúc đang làm việc, hắn vẫn không muốn bị người nào đến quấy rầy.
“Nham, mẹ vừa nhìn thấy Diệp An An, cũng nhìn thấy cháu của mẹ”, Mục phu nhân đi thẳng lên, có chút sốt ruột mà nói.
Tài liệu trong tay Mục Nham rơi xuống đất, hắn có chút không thể tin được nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ vừa nói cái gì?”, hắn phát hiện, ngữ khí của hắn tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng là, cuồng loạn trong mắt cũng lại bán đứng hắn. Tin tức này với hắn mà nói, thật sự vô cùng quan trọng, cũng quá mức bất ngờ.
Hắn sợ mình đã nghe lầm, càng sợ mẹ đã nói sai.
Diệp An An hắn tìm đã rất lâu rồi, nhưng mãi vẫn chưa tìm được, hắn thật sự sợ, sợ hãi, cuối cùng cũng không tìm được hai mẹ con cô. Hoặc là có tìm được nhưng cũng là vài năm sau, vài chục năm, thậm chí cả đời. Như vậy hắn sẽ không thể nào mà chịu đựng được.
Bên trong biệt thự, hiện tại chỉ có hắn, bảo mẫu và Mục Khả Tâm, mỗi ngày trừ việc ngủ trong căn phòng mà Diệp An An từng ở ra mới có thể cảm nhận được một chút của cô trong quá khứ, còn lại liền không có gì hết. Nhìn Mục Khả Tâm, hắn sẽ nghĩ đến đứa con mà hắn chưa từng được thấy mặt kia của mình, không biết, hai mẹ con cô sống có tốt hay không.
Mục phu nhân so với Mục Nham còn sốt ruột hơn nhiều, cháu của bà thiếu chút nữa là ôm được vào tay rồi, hai tay bà đặt trên bàn hội nghị của Mục Nham, hiển nhiên còn chưa hết kích động vì nhìn thấy hai người khi nãy, nhất là đứa bé trong lòng Diệp An An. Thực sự đáng thương, đứa nhỏ đưa lưng về phía bà, giá mà nó quay mặt lại, vậy thì bà đã có thể biết được mặt mũi cháu mình như thế nào rồi.
“Nham, con mau tìm bọn họ, nhất định phải nhanh lên”, cứ nghĩ đến đứa cháu bà rõ ràng đã hai tuổi, hiện tại thế nhưng lại không lớn được bằng Mục Khả Tâm, trong lòng bà lại nổi lên một trận đau lòng. Cháu trai đáng thương, đi theo Diệp An An nhất định là phải chịu không ít khổ sở, đợi khi tìm được nó, bà nhất định sẽ tự mình chăm sóc cho nó, không để nó phải chịu thêm chút khổ sở nào nữa.
Mục Nham đứng lên, hai nắm tay buông xuống hai bên hông nắm chặt lại, thì ra, người bọn họ vẫn tìm kiếm khắp nơi mà không thấy, thế nhưng lại ở ngay trong thành phố này, mà còn cách bọn họ gần như vậy.
Diệp An An, lần này, hắn nhất định sẽ không để cô rời xa mình nữa, nhất định là không.
Lúc này, trong đôi con ngươi đen của hắn ngập tràn kiên định, đối với người phụ nữ kia, hắn biết, hắn không bao giờ buông tay nữa, đương nhiên còn có con trai của họ.
Nếu đã biết cô cũng đang trong thành phố này, vậy thì việc tìm cô cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
________________
Diệp An An có chút kích động ôm Diệp Tiểu An trở về nhà mình, cô gắt gao ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, hai bàn tay Diệp Tiểu An nắm lại thành nắm đấm, để trên ngực Diệp An An. Tuy rằng bị mẹ ôm có chút chặt, nhưng đứa nhỏ rất hiểu chuyện, không hề giãy dụa, chỉ im lặng ghé vào ngực mẹ mà măm măm ngón tay của mình.
Cô ôm Diệp Tiểu An ngồi ở trên giường, nhìn thấy Mục phu nhân làm cho cô thật sự sợ hãi, cô hơi hơi buông lỏng con trai, liền nhìn thấy hai ánh mắt màu tím vô cùng trong suốt của Tiểu An đang nhìn chằm chằm mình, đứa nhỏ đứa nhỏ, diện mạo không giống cô chút nào, nhưng lại cực kì giống cha của nó, người đàn ông tên Lance Corrine kia.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì cái gì phải sợ hãi chứ, dường như đây là bản năng, bản năng sợ người khác cướp đi đứa nhỏ của cô, cả Mục Nham và Lance cũng thế. Chẳng qua, cô cúi đầu xuống, mi tâm hơi hơi nhăn lại, Diệp Tiểu An vươn bàn tay ra vuốt ve gương mặt cô, thỉnh thoảng lại gọi ‘mẹ mẹ’, con cô chưa từng gọi ba, chỉ biết gọi mẹ, vì không ai đến dạy nó, mà nó lại không biết, trên thế giới này nó còn có một người cha.
“Như thế này, đối với người đó được không?”, cô lại một lần nữa ôm Tiểu An, đột nhiên, trong ngực không nhịn được một trận chua xót, nếu không gặp được Lance, cô sẽ cứ như vậy mà mang theo Tiểu An sống một cuộc sống bình thường, nhưng cô lại gặp anh, và cũng biết anh chính là người đàn ông bên bờ biển kia, vậy thì cô có nên ích kỷ mà độc chiếm Tiểu An mà không cho anh biết, sự thật anh có một đứa con trai không?
Thế nhưng, cô thật sự không dám để mất Tiểu An của cô.