Chỉ là, cô thật không ngờ, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, lời nói tiếp theo của người đàn ông mới chính là làm cho cô toàn thân lạnh toát không chút độ ấm nào, thì ra, thiên đường vẫn cách cô rất xa, mà địa ngục thì lại ở gần cô như thế.
Mục Nham bước qua cô, đột nhiên quay đầu lại, con ngươi đen híp lại, giống như còn chê chưa đủ vậy, “Diệp An An, tốt nhất cô nên lấy lại thứ cô tự cho là tình yêu này đi, tôi không cần, người phụ nữ tôi yêu đã quay về, nếu cô vẫn muốn tiếp tục làm phu nhân tổng tài, vậy thì tốt nhất đừng để cho tôi thấy cô làm ra cái chuyện vượt tường gì, nếu không thì chỉ còn ly hôn, mà cô cũng đừng mong là sẽ nhận được thứ gì nữa”. Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, làm như không thể chịu đựng được cô nữa vậy, còn có chính hắn nữa.
Hắn làm tổn thương người khác, từ trước tới giờ vẫn là tổn thương tới cùng, không để cho người ta một con đường sống, đối với kẻ thù là như vậy, đối với phụ nữ lại càng như vậy hơn.
Hắn là không có tình yêu, bởi vì toàn bộ tình yêu của hắn đã giành ột người phụ nữ khác, cho nên bây giờ cũng sẽ không san sẻ cho bất cứ ai khác một chút nào, kể cả Diệp An An.
Đến tận khi đi ra ngoài, lên xe rồi phóng đi mất. Một vài bông tuyết còn lác đác rơi xuống, vạn vật một mảnh trắng tinh, tựa như vừa đến vậy.
Diệp An An gắt gao ôm chính mình, không ngừng run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng bông tuyết rơi xuống, thật sự đẹp quá, trên mặt lại có chút ngẩn ngơ cười. Cuối cùng cô đột nhiên lại cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng, từ trước đến nay cô đã luôn đè nén, chưa bao giờ được khóc một trận cho đã như vậy.
Thì ra, người phụ nữ anh yêu đã quay trở lại. Thì ra, đến cuối cùng thì anh cũng chẳng thèm đến tình yêu của cô, tình yêu của cô là thừa thãi, là rẻ mạt như vậy.
Vậy thì cô còn ở lại chỗ này làm gì nữa đây? Một gia đình không trọn vẹn, người trong nhà chỉ có mình cô, thật quá lạnh lẽo.
“Chồng à, em yêu anh có phải đã mang đến cho anh phiền phức hay không, chồng, thực sự anh yêu cô ấy đến như vậy sao?”.
“Chồng à…Chỉ là, em thật sự không ngừng được tình yêu với anh, làm sao bây giờ, nói cho em biết, làm sao bây giờ?”
Cô thì thào tự nói, ngồi dưới đất. Từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt, cuối cùng theo một đường qua chiếc cằm của cô rơi xuống đất. Trên mặt đất là dấu vết của cõi lòng cô tan nát.
Thì ra, có chút nước mắt thực là khổ.
Mục Nham lái xe đến một căn biệt thự khác, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, tâm tình của hắn cực kỳ kém, ngay cả chút cảm xúc dường như cũng đã bị người phụ nữ kia ảnh hưởng.
Rõ ràng biết tất cả cũng không phải là lỗi lầm của cô, tình yêu của cô dành cho hắn, hắn cũng hiểu được. Nhưng vẫn không chịu nhận, hắn thực chờ mong tấm áo len kia, về sau lại được mặc trên người đàn ông khác. Hắn hiểu được, cái này gọi là ghen tị.
Thật sự là buồn cười, hắn xuống xe, còn chưa đến cửa thì cánh cửa kia đã muốn mở ra. Cố Nghê Y ở ngày hôm sau đã bị Mục Nham đón đến nơi này, đây cũng là một phần tài sản khác của Mục gia, nhưng là nơi này vẫn cách rất xa căn nhà mà hắn yêu thích, theo bản năng hắn muốn bọn họ cách xa một chút, không biết hắn đang lo lắng điều gì.
“Nham..”, Cố Nghê Y vừa nghe đến tiếng xe, vội vàng mở cửa, khuôn mặt cô trang điểm rất nhẹ, trên người mặc một bộ váy hoa, mái tóc quăn màu rượu vang xõa trên vai, càng làm cho cô lộ thêm vài phần xinh đẹp, cô biết cách ăn mặc ra sao để làm nổi bật thêm ưu điểm của mình, cũng biết làm thế nào sẽ khiến cho người đàn ông này thích. Dễ thấy được cô vô cùng am hiểu Mục Nham.
“Nham…”, cô đi nhanh đến trực tiếp ôm lấy thắt lưng người đàn ông, tựa đầu lên bờ vai của hắn, Mục Nham chính là theo bản năng ôm lấy thắt lưng của cô. “Nham, sao bây giờ anh mới về, làm em đợi mất mấy tiếng”. đôi môi của cô khe khẽ lướt trên mặt người đàn ông. Mục Nham chỉ cúi đầu nhìn cô, đây mới là người phụ nữ hắn yêu, nhưng cảm giác lại là một trận hoảng hốt.