Hoàng đế dứt khoát xử lý chuyện này: Lý gia tru di cửu tộc, Tề vương không thể gia phong, ở trên Thụy hiệu lời tốt ý hay, lại thương hắn không con nối dõi, để Tam Hoàng tử làm con thừa tự trên danh nghĩa của Tề vương, kế thừa tước vị, thế tập võng thế. (tước vị giữ nguyên qua các đời)
Tân Di lại không hề rời khỏi kinh thành, không hề rời khỏi Tề vương phủ, Hãn Úc ở chỗ này, nàng sẽ ở chỗ này, nàng biết linh hồn của hắn sẽ không đi xa, hắn sẽ ở trên tầng mây bảo vệ nàng, nhìn nàng xuống tóc, truy y (mặc y phục đen, nhà chùa thường hay mặc áo đen), sách cổ xanh đèn.
Lúc Hoàng đế đến thăm nàng, ngầm cho phép nàng danh phận Tề Vương phi.
Có lẽ hắn cái gì cũng biết, tất cả mọi người chỉ là quân cờ trong tay hắn, hắn càng tinh tường hơn bọn họ, cho nên tính toán chính xác tình cảm Hãn Úc đối với nàng như vậy, tính toán Hãn Úc không hạ thủ được, một hòn đá ném hai con chim, trừ được sạch sẽ bao nhiêu, cũng không tổn thương tình thân, cũng không tổn hại thánh danh của hắn.
Cũng có thể hắn cái gì cũng không biết, chỉ là đơn thuần thích một nữ tử giang hồ, gieo xuống ác nhân*, trời xui đất khiến, kết thành thiện quả, khiến họa trong nhà tiêu tan vào hư vô.
*nhân này là chữ nhân trong nguyên nhân, nhân quả
Bất quá đều không quan trọng.
Tân Di nhắm mắt lại, tràng hạt trong tay nàng, mỗi một hạt đều có khắc hình dáng thiếu niên thanh lệ nọ nhiều năm về trước, hắn mặc xiêm y gấm vàng chói, mang mũ nhỏ bằng gấm, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, thế nhưng con mắt đen như vậy, đen đến mức tựa như ánh sao trời đêm sâu thẳm chiếu vào yên tĩnh, nàng thấy không rõ con ngươi của hắn sâu bao nhiêu, giống như trước giờ thấy không rõ, tình hắn đối với nàng rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Nếu như sáng sớm thì sẽ thấy rõ ràng, phải chăng rất nhiều năm trước, hắn có thể lựa chọn không ly khai rừng cây hạnh?
Thế nhưng con người trước giờ đều nhìn thấu người khác, lại không nhìn thấu chính mình.
Ngẩng đầu lên, nhạn thu trở về, lại một năm mộc lan hoa nở.