Chạng vạng nàng vội rời Ô Vưu Tự vào kinh. Tề vương phủ rất dễ tìm, xa xa đã nhìn thấy có người đứng ở trên thềm đá, đến gần mới phát hiện là Hãn Úc, áo trắng như tuyết, kim quan buộc tóc, sắc mặt nhuộm ánh tà dương, đứng ở trước cửa sơn đỏ, khác nào giai công tử nhẹ nhàng trong trần thế.
Hắn cũng nhìn thấy Tân Di, mỉm cười chào đón, miệng nói: "Ta đoán là thời gian này, cuối cùng cũng đã đến rồi."
Không có ai hiểu nàng hơn hắn.
Nói chuyện phiếm mọi việc sau khi xa cách, chỉ hỏi sư huynh sư tỷ có mạnh khỏe không, sư đệ sư muội có nghe lời hay không, còn nói trong ngày xuân mưa nhiều, mộ của sư phụ nên tu chỉnh rồi, lại không đề cập đến những chuyện khác. Dường như trong hai năm này, hắn không hề ngày ngày gởi thư, nói lúc đầu tương tư đứt ruột đứt gan, lại hỏi trăng vẫn sáng như lúc ấy, người liệu có còn là người khi đó chăng? "(*)
(*) câu này lấy ý từ bài từ Tấn vân tùng lệnh của Nạp Lan Tính Đức, thị vệ của Khang Hi, được xưng tụng là" Thanh sơ đệ nhất từ nhân "(Đệ nhất từ nhân đầu đời Thanh). Bài từ có câu:" Tràng đoạn nguyệt minh hồng đậu khấu, nguyệt tự đương thì, nhân tự đương thì phủ? "Tạm dịch: Trăng sáng hồng đậu khấu đứt ruột, trăng này vẫn giống trăng xưa, mà người liệu có còn như thuở đầu? Hồng đậu là hạt tương tư, vì vậy cả câu có ý nghĩa là đang tương tư về cảnh còn người mất.
Cho dù bây giờ trăng vẫn còn sáng, chỉ sợ lại chiếu không tới áng mây.
Nơi chuẩn bị tiếp phong (*) ở trong vườn, Hãn Úc dẫn nàng đi vào, lúc nhìn từ xa còn không cảm thấy, đến gần mới phát hiện, trong ngoài vườn này, sơn thủy trùng điệp tất cả toàn là hoa mộc lan.
(*) Thiết yến khoản đãi người ở xa tới hoặc ở xa về.
Chính là tiết hoa mộc lan nở, trong vườn này nở càng nhiều hơn, một đóa kề một đóa, một đóa chen một đóa, mỹ lệ mà không quyến rũ, thanh mà không thuần, ánh trăng chiếu vào, phảng phất như không trung hiện lên gấm vóc vô biên.
Nhớ tới lời nói cười khi còn bé, Hãn Úc nói, đợi hắn trở về kinh thành, khai nha kiến phủ, sẽ làm cho trong phủ đủ loại mộc lan, đợi nàng trở về. Lúc đó chỉ là nói đùa, chẳng ngờ đều ở trước mắt, nhìn kỹ cây trong vườn đó, thân đều to bằng cái bát, chỉ sợ thật sự trồng lúc xây Phủ.
Trong lòng không khỏi đau xót, lại cưỡng ép nhịn xuống, nàng thuận miệng hỏi:" Thân thể vương phi tương lai, theo vương gia thấy, bệnh trạng thế nào? "
Hãn Úc ngẩn ra, đáp:" Là thiên kim của Lý tướng quân. Ta xem qua mạch của nàng ấy, vốn sinh ra đã yếu, chỉ sợ phải làm phiền tiểu sư tỷ nhiều. "
" Đương nhiên phải vậy. "Tân Di quay mặt qua chỗ khác, hoa và cây trong vườn, đình đài lầu các, hồ nước giả sơn, thấm đẫm ánh trăng, càng thêm xa cách.
Trò chuyện một lúc đã đến Thưởng Tâm đình, Hãn Úc bày gia yến, không mời bồi tọa, cũng chỉ có hắn với nàng, nhưng hạ nhân nô tỳ đứng một vòng, đều nín thở ngưng tiếng, bày trận địa chờ quân địch. Tân Di cũng không thể nói gì hơn, đồ ăn nhẹ ở đây đều là mấy món bình thường nàng thích ăn, lúc này vào miệng đều như nhai sáp nến.
Chén đĩa lần lượt mang lên, lại lần lượt mang xuống, một ngày như bằng một năm. Bỗng nhiên có người trông như tổng quản đến gần, nói vài câu bên tai Hãn Úc, ánh mắt lại hướng lên mặt Tân Di, mà Hãn Úc sắc mặt nhất thời khó coi, cũng không nhìn Tân Di, chỉ nói:" Lập án tiếp chỉ đi! "
Kì thực cũng không có ý chỉ, châu báu tơ lụa hay ngọc đẹp xiêm áo ban thưởng đầy bàn, cuối cùng một cái hộp vàng bát bảo, Hãn Úc đẩy tới trước mặt Tân Di, mở ra, bên trong một nút đồng tâm.
Màu sắc đậu đỏ, người Giang Nam đều biết, đậu đỏ sống ở miền nam, là vật tương tư nhất.
Hãn Úc xanh mặt nói:" Hoàng huynh nói, lấy thân phận sư tỷ vào cung chi bằng từ cung nhân làm lên, huynh ấy không dám ủy khuất sư tỷ, cho nên mời sư tỷ tiến cung từ phủ của ta. "
Hắn tiết kiệm đi chữ" tiểu "kia gọi thẳng" sư tỷ ", ý tứ đã rất rõ ràng, mà Tân Di lại chỉ cười một cái, nói:" Được."
Một chữ vừa dứt như chém đinh chặt sắt, cắt đứt hơn mười năm tình cảm của nàng và hắn.
Hãn Úc vứt bỏ tiệc rượu, phất tay áo bỏ đi.