Ta nhớ ra rồi, trong truyện Hoa Thiển là con gái duy nhất ở Hoa phủ, vì vậy Hoa tướng đành tìm thân thích trong Hoa thị đưa vào cung, coi như ta phải gọi nàng ta một tiếng đường tỷ.
Nhưng người tỷ tỷ này ấy à… thật ra chính là nhân vật quan trọng khiến cả nhà Hoa phủ bị lôi ra chém đầu.
Đầu tiên nàng lợi dụng thế lực của Hoa gia từng bước bò lên đài cao trong hậu cung, sau này thấy Hoa tướng yếu thế lập tức trở mặt đâm sau lưng một nhát, quay ngoắt đi lấy lòng Mục Dao. Đương nhiên trong truyện kết cục của nàng ta cũng chẳng tốt đẹp gì, loại này giống như cỏ dại cấp cao mọc ven đường, chỉ là một tấm bia đỡ đạn mà thôi.
“Hoa mỹ nhân lặng yên không tiếng động đứng sau lưng ta có chuyện gì không?” Ta buông khăn lau tóc xuống, giả bộ không để ý hỏi.
Thấy thái độ ta hờ hững, ánh mắt Hoa mỹ nhân lóe lên nét khinh khi, dù vậy vẫn duy trì nụ cười nói: “Sao bây giờ Thiển muội muội lại xem ta như người lạ vậy? Nhớ ngày nào hai chúng ta vẫn rất thân thiết mà.”
Tuy nói Hoa phủ bị trừng trị là đúng tội, nàng ta phản bội coi như là trừ hại thay dân, nhưng loại nữ nhân này chỉ là cỏ mọc đầu đường, phản bội vì lợi ích cá nhân, ta không nhìn nổi. Ta chưa vội đáp lời, xoay người cầm lược bắt đầu chải tóc.
Nhìn qua gương, thấy nàng vì thái độ thờ ơ của ta mà trên mặt đã hiện rõ lửa giận, lúc này ta mới mở miệng: “Hoa mỹ nhân đã vào cung rồi, sau này đừng xưng hô tỷ muội với ta nữa, miễn khiến cho người khác cười chê.”
Chỉ có những nữ nhân trong hậu cung mới xứng làm tỷ muội của nhau thôi.
Tuy trong mắt Hoa mỹ nhân đã bắt đầu lay động, nhưng vẫn không dám phát tác cơn giận với ta, dẫu sao cha nàng không có tiền đồ, chỉ là một tiểu quan thất phẩm, nàng hoàn toànphải dựa dẫm vào thế lực của Hoa tướng mới có thể đứng vững ở hậu cung, từng bước trèo cao.
“Là ta lỡ lời, lâu rồi chưa được gặp Tấn vương phi, vất vả lắm mới sắp xếp được dịp gặp gỡ, nhất thời vui quá nên mới nói nhầm.” Nàng biết co biết dãn trả lời.
Ta chợt khựng lại, nắm chặt cây lược trong tay, quay đầu hỏi nàng: “Sắp xếp?”
Mặt Hoa mỹ nhân mất tự nhiên, cố gắng giải thích: “Bên cạnh Tấn vương phi có rất nhiều người, thái hậu cũng đặc biệt để ý tới, ta muốn nói chuyện với tẩu chỉ có thể ra hạ sách này.”
“Người vừa nãy do ngươi sắp xếp…” đẩy ta xuống nước?
“Bên bờ sớm đã có ma ma chờ sẵn, sẽ không để Tấn vương phi bị thương…” Hoa mỹ nhân vội vàng giải thích: “Trong hậu cung có nhiều tai mắt, làm như vậy để không bị người khác chú ý.”
Đáy lòng càng ngày càng lạnh, còn lạnh hơn lúc bị rơi xuống hồ.
Nàng chẳng qua chỉ là một mỹ nhân nhỏ bé, sao có chuyện một tay che trời ở hậu cung? Nhớ lại lúc nãy thái hậu như có như không nhìn ta, không biết bà có cho rằng ta cố tình đứng ở mép ngoài phối hợp hành động với Hoa mỹ nhân không nữa?
Một bụng căm tức.
Truyện chủ yếu xoay quanh nam nữ chính, nữ phụ Hoa Thiển và Hoa mỹ nhân bia đỡ đạn chỉ đơn giản là cấu kết với nhau một chút, lén lút truyền tin tình báo, nhưng trong truyện lại không nói rõ họ cấu kết thế nào.
Bây giờ ta xuyên qua, có lẽ để bổ sung những chuyện bên lề tuyến tình cảm.
Trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Ta định bụng chặt đứt mọi liên hệ với Hoa mỹ nhân, một là chặt đứt tay chân của Hoa tướng ở hậu cung, hai là xử lý tai mắt của Hoa mỹ nhân… hoa dại ven đường.
“Hoa mỹ nhân lo lắng quá rồi, việc lớn đến đâu mà không nói trực tiếp được với ta, cần gì phải che che giấu giấu?” Ta lạnh giọng hỏi.
Hoa mỹ nhân sửng sốt, uyển chuyển đáp: “Chuyện trong hậu cung nhiều vô kể, có vài chuyện muốn phiền muội muội hồi bẩm với Hoa tướng…”
“Hoang đường!” Ta cố gắng ra vẻ giận dữ quát to: “Chẳng lẽ đầu óc của Hoa mỹ nhân hỏng rồi hay sao? Vì sao cha ta phải biết chuyện trong hậu cung của ngươi!”
Thấy ta ra dáng người đại diện cho lẽ phải, Hoa mỹ nhân hơi bất ngờ, bỗng nhiên nàng cười, mang theo mấy phần tự đắc tới gần: “Chỗ này ta lo liệu cả rồi, không ai nghe thấy đâu, Tấn vương phi có thể yên tâm.”
Sao loại người có chỉ số IQ thấp thế này mà cũng bước chân vào được hậu cung? Trong truyện nàng ta có thể sống đến khi Hoa thị ngã xuống, hẳn là do hoàng thượng giăng lưới, dùng nàng dẫn dụ Hoa phủ, nếu không sao nàng có thể sống lâu như thế?
“Hoa mỹ nhân nói những lời này ta lại càng không hiểu? Có chuyện gì mà phải che che giấu giấu?” Ta giả vờ hồ đồ, cộng thêm dung nhan của Hoa Thiển rất được, trông thật sự vô tội.
Hoa mỹ nhân thấy ta giả ngu mấy lần đã dần lộ ra bản chất, nàng hơi châm chọc: “Tấn vương phi thật đúng là mau quên, trước đây Hoa tướng đưa ta vào cung, hơn nữa còn bồi dưỡng rất nhiều, chẳng phải là vì ta có thể ở hậu cung tương trợ ông hay sao?”
Nghe những lời này, ta làm như mang theo ba phần kinh ngạc, bảy phần khó tin thốt lên: “Hoa mỹ nhân thật sự hồ đồ rồi ư? Trước kia ngươi thật lòng muốn tiến cung, tiếc rằng chức quan của thúc phụ quá thấp đành bất lực, phụ thân nể tình người thân nên mới vươn tay giúp đỡ, sao ngươi đạt được mục đích rồi lại bảo ông muốn thêm quyền thêm quý?” (quyền trong quyền thế, quý trong phú quý)
Hoa mỹ nhân bị kĩ năng diễn xuất ba xu của ta dọa sợ, chắc hẳn chưa bao giờ thấy dáng vẻ ngu ngốc này của ta.
Ta cố gắng làm ra vẻ vô cùng đau đớn, không chờ nàng đáp lời đã nói tiếp: “Nể tình ngươi là đường tỷ trên danh nghĩa của ta, chuyện rơi xuống nước lần này ta sẽ không nói ra bên ngoài, chỉ mong sau này Hoa mỹ nhân đừng tự ý đùa giỡn như vậy nữa, ảnh hưởng đến tình nghĩa năm xưa.”
Ai mà không biết bán thảm, mượn cơ hội này chặt đứt liên hệ với nàng ta luôn cũng tốt. Hoa phủ có tội, Hoa tướng là kẻ mưu mô, nhưng không cần loại tiểu nhân này đến đổ thêm dầu vào lửa.
“Tấn vương phi làm ma rồi vẫn sợ ư? Nếu không phải trước đây ngươi si mê Tấn vương, Hoa tướng việc gì phải đưa ta vào cung lót đường cho hắn?” Hoa mỹ nhân bị ta quở trách, cuối cùng thẹn quá hóa giận phản bác.
Ta giả bộ che ngực làm như đau xót lắm, phát huy hình tượng bạch liên bông Hoa Thiển đến cực điểm: “Hoa mỹ nhân, những lời ngươi vừa nói làm người khác tổn thương lắm đấy. Ta một lòng hướng về Tấn vương không phải là giả, nhưng nếu phụ thân thật sự muốn gài người vào hậu cung, gia tộc Hoa thị nhiều mỹ nữ như vậy, hà cớ gì phụ thân phải chọn ngươi? Ngươi từng nói ngươi một lòng say đắm hoàng thượng, phụ thân nể tình nghĩa với thúc phụ nên mới giúp ngươi, thương thay ý tốt của phụ thân lại bị người ta hiểu lầm.”
Hoa mỹ nhân tức đến nỗi mặt đỏ cả lên, bởi vì ta không những đổi trắng thay đen mà còn chê nàng ta xấu xí.
Không đợi nàng phản bác, ta lại nghiêm túc mở miệng: “Sau này ta sẽ nói với phụ thân không nên vì tình thân mà phá vỡ nguyên tắc nữa. Hoa mỹ nhân, nếu ngươi một lòng một dạ với hoàng thượng thì nên đặt tâm tư ở chỗ khác đi, đạo lý theo một bề đến chết này không cần ta phải dạy chứ?”
Nói xong ta tóc tai bù xù đi ra ngoài tìm nha hoàn chải tóc cho, bước đi rất nhanh, hoàn toàn không cho nàng ta có thời gian phản ứng.
Vừa ra đến cửa, mơ hồ thấy ở ngã rẽ hiện ra một cái bóng màu vàng, đang muốn đi qua kiểm tra thì nghe thấy tiếng nha hoàn gọi lại. Tóm lại biểu hiện vừa rồi của ta vô cùng chính trực đại nghĩa, không sợ có người nghe trộm, vậy nên ta giả bộ không biết gì đi theo nha hoàn chỉnh lại tư trang.
Chải tóc xong theo nha hoàn về cung thái hậu, vừa bước qua cửa đã có một bóng người cao lớn vọt tới trước mặt, cùng lúc đó một đôi tay lớn nắm bả vai ta.
“Nàng không sao chứ?”
Thấy ánh mắt của Trọng Dạ Lan tràn đầy quan tâm quan sát ta từ đầu đến chân, trong lòng ta mặc niệm:
Đây là nam nhân của nữ chính… Đây là nam nhân của nữ chính…
Sau khi tẩy sạch não, ta mới làm bộ cúi đầu ngượng nghịu, giấu đi đôi mắt không một chút tình cảm của mình: “Vương gia không cần lo lắng, ta không sao.”
Nói rồi mới phát hiện có chỗ không đúng, chữ “ta” nói quá thuận miệng, hẳn phải xưng là “thần thiếp” mới phải.
Nhưng không ai bắt lỗi ta xưng hô không hợp, thái hậu luôn coi trọng lễ giáo, ấy vậy mà giờ đây lại mỉm cười: “Vừa rồi nếu không có ta ngăn lại, sợ rằng Lan Nhi sẽ chạy như bay đến sườn điện tìm vương phi của nó mất, đúng là không yên tâm với ta.”
Trọng Dạ Lan không khách sáo, nửa oán trách nói: “Người đang yên đang lành, giao cho mẫu hậu chưa đến nửa ngày đã xảy ra chuyện, sao con yên tâm được đây?”
“Thằng nhóc không có lương tâm, có cháu dâu quên luôn mẫu hậu.” Thái hậu giả vờ giận dữ nói, nhưng trong mắt không có lấy nửa phần tức giận, ánh mắt nhìn ta đã dịu dàng hơn chút, quả nhiên… đoán đúng.
“Sao náo nhiệt thế này? Trẫm đã bỏ lỡ gì sao?” Trọng Khê Ngọ đẩy mành đi vào, mọi người vội vàng quỳ xuống. Hắn không hề ra vẻ đế vương, cười cười phẩy tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh thái hậu.
“Nói trong mắt hoàng huynh của ngươi chỉ có kiều thê, bắt đầu thuyết giáo lão già này rồi.” Thái hậu cười, đùa Trọng Khê Ngọ.
Trọng Khê Ngọ nhìn ta, dừng lại một lát mới thu ánh nhìn. Còn ta mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi xuống theo Trọng Dạ Lan.
Thái hậu cười đùa một lúc rồi vẫy tay với ta: “Thiển nha đầu, con đến chỗ của ta.”
Bầu không khí trong phòng ngưng đọng, rất nhiều người, bao gồm của Trọng Dạ Lan đều tỏ vẻ ngạc nhiên, hiếu kì tại sao thái hậu đột nhiên thân thiết với ta như vậy.
Ta chậm chạp đi tới.
Bước đến gần, thái hậu đột nhiên kéo tay ta, sau đó tháo vòng ngọc trắng trên cổ tay mình đeo lên cổ tay ta nói: “Đây là thứ tiên đế từng ban thưởng cho ta, bây giờ ta tặng nó lại cho con.”
Ta hoảng hốt, vội vàng từ chối: “Vậy sao con dám giữ…”
Tay chưa kịp rút ra đã bị thái hậu nắm chặt lại, bà còn nói: “Ta biết con là đứa trẻ hiểu chuyện, biết cái gì nên làm… Ta đã ban cho con rồi, con cứ nhận lấy đi.”
Ngước mắt chống lại đôi mắt thâm sâu của thái hậu, tâm chợt hoảng hốt. Bàn tay đầy nếp nhăn vỗ vỗ mu bàn tay ta, dường như vỗ cả vào lòng, cảm giác vô cùng nặng nề.
Đây là lấy lòng, cũng là… cảnh cáo. Quả nhiên, việc rơi xuống nước vừa nãy không đơn giản.
“Mẫu hậu có ý tốt, Tấn vương phi cứ nhận đi.” Trọng Khê Ngọ ngồi một bên cuối cùng cũng mở lời.
Ta chỉ đành cúi đầu tạ lễ, rõ ràng cảm giác có một ánh mắt khác chiếu vào, làm lưng ta bất giác đổ mồ hôi. Thấp thỏm lo lắng ăn trưa mới rời khỏi hoàng cung, thái hậu cũng không nói thêm gì nữa.
Trong xe ngựa.
Trọng Dạ Lan đột nhiên mở miệng: “Hôm nay hình như A Thiển khiến mẫu hậu rất vui, chưa thấy mẫu hậu thân thiết với nàng như vậy bao giờ.”
Ta sửng sốt, ý hắn nói là hắn vẫn luôn biết thái hậu không thích ta? Cho nên hôm nay thái hậu đối xử hòa nhã với ta hắn nhận ra ngay.
Ban đầu cho rằng hắn thấy ta bị thái hậu dạy dỗ nhưng không đứng ra nói đỡ chỉ đơn giản là vì hắn không biết thái hậu có địch ý với ta, giờ mới biết, thì ra hắn biết, vậy nên mới có thể nhìn ra điểm khác thường.
Đúng là nữ phụ, để thỏa mãn tấm lòng ghét ác như thù của độc giả mà chuyện gì bản thân cũng phải gánh.
Trọng Dạ Lan tuy luôn mồm nói yêu thương Hoa Thiển, nhưng từ những chi tiết nhỏ hoàn toàn có thể nhìn ra nhiều điểm không đúng. Bây giờ ta càng ngày càng có cảm giác Hoa Thiển bị hắc hóa không phải chỉ vì thái độ của Trọng Dạ Lan.
Thản nhiên chống lại ánh mắt dò xét của hắn, ta cố nén mình nổi da gà, dịu dàng đáp: “Chắc chắn là vì vương gia, mẫu hậu yêu chim yêu cả lồng.”
Có lẽ Trọng Dạ Lan nhận ra mình đã lỡ lời, hắn không tiếp tục hỏi nữa, cười cười thoải mái nắm tay ta: “Sao lại vì ta được, A Thiển tốt như vậy, ai tiếp xúc đều rõ.”
Mu bàn tay ta cứng đờ, nỗ lực kiềm chế không hất tay hắn ra, trưng khuôn mặt tươi cười chuẩn bạch liên bông.
Kế hoạch cải mệnh của nữ phụ độc ác chuyển sang bước thứ hai, chịu những thứ người thường không chịu được.
Quay về Tấn vương phủ, Trọng Dạ Lan vội vội vàng vàng chạy tới thư phòng làm “việc công”, ta cũng về phòng mình nghỉ ngơi, lo lắng đề phòng ở hoàng cung cả ngày trời, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi. Nhưng có người lại không muốn để cho ta an nhàn.
“Vương phi, sắc trời đã tối mà vẫn chưa thấy vương gia qua đây, lão nô đã chuẩn bị chút canh tẩm bổ, không bằng bây giờ vương phi qua thăm vương gia đi.”
Người vừa nói là của hồi môn đi theo Lý ma ma, là người vô cùng trung thành tận tâm với Hoa Thiển, và cũng chính là ma ma của Hoa Thiển ta.
Đưa canh gì chứ, rõ ràng muốn ta đi cầu sủng, trong lòng ta không nhịn được: “Vương gia có chuyện bận rộn, ta không đi làm phiền thì hơn.”
Nghe lời của ta, Lý ma ma chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Sao vương phi vẫn còn chưa hiểu, đêm tân hôn vương gia không về phòng, nếu bây giờ vẫn còn ở chỗ khác, người ngoài mà biết e rằng sẽ chê cười vương phi. Lúc vương phi còn ở Hoa phủ luôn biết cách nắm bắt tâm tư của nam nhân, sao vừa gả đi đã mất cảnh giác, phải biết rằng…”
“Ta đưa, ta đưa!” Thấy Lý ma ma thao thao bất tuyệt không chịu dừng, ta rất mau yếu thế trước.
Lý ma ma hài lòng gật đầu, mặt hiện lên chữ “cổ vũ” to đùng nhìn ta rời đi.
Mang theo Thiên Chỉ, ta lê thân thể mệt mỏi đi tới thư phòng.
Bước vào thư phòng đã thấy Trọng Dạ Lan cầm bút lông đang viết gì đó, thấy ta qua hắn gác bút lại, hỏi: “Sao A Thiển lại tới đây?”
Ta ra hiệu bảo Thiên Chỉ đưa canh lên: “Nghe nói vương gia bận chính vụ nên ta đặc biệt sai hạ nhân làm chút canh bổ, vương gia đừng để bản thân mệt quá.”
“Cảm ơn tấm lòng của nàng.” Dừng lại một lát Trọng Dạ Lan nói thêm: “Hôm nay hoàng thượng lại giao cho ta xử lý chuyện quan trọng, mấy ngày này e rằng khá bận…”
Hắn đang khéo léo nói cho ta biết hắn không thể tới chỗ ta, thật tốt quá. Ta vô cùng hiểu chuyện: “Không có chuyện gì thì vương gia cứ làm việc trước, thiếp không quấy rầy nữa…”
Thiên Chỉ đứng một bên cũng mang vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép giống y như Lý ma ma. Trọng Dạ Lan không nghĩ tới ta sẽ từ bỏ nhanh như thế, hắn hơi sửng sốt: “Ta… không phải ta đang đuổi nàng đi.”
“Thiếp vốn định đưa xong canh sẽ đi ngay, vương gia chú ý sức khỏe, thiếp về phòng trước.” Không đợi hắn trả lời, ta đã bước thật nhanh ra khỏi thư phòng.
Đã hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng cũng được về đánh một giấc thật ngon.
“Tiểu thư…”
“Không cần nói.” Giọng của Thiên Chỉ vừa vang lên đã bị ta ngắt lời, ta không muốn nghe người khác dạy cách làm người nữa.
Về đến phòng, Lý ma ma thấy ta đi một mình, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi. Ta vờ như không thấy.
Tắm rửa xong, thấy Thiên Chỉ mang một lễ vật màu đỏ ra: “Mời vương phi xem qua, đây là lễ vật về lại mặt.”
Tay đang chải tóc chợt khựng lại, đúng rồi, thời cổ đại có phong tục “tam triều lại mặt” (ngày thứ ba sau khi cưới vợ chồng về thăm nhà mẹ vợ). Nói như vậy ta sắp được gặp nhân vật phản diện lớn mạnh nhất trong truyện, cũng chính là phụ thân của Hoa Thiển, tể tướng đương triều Hoa tướng.
Mặc định nhân vật phản diện chẳng bao giờ có một kết cục tốt, mà muốn kéo Hoa tướng về con đường chính đạo khả năng không cao, ta chỉ có thể lên kế hoạch để tay hắn bớt chút tội nghiệt, như vậy sau này lúc hắn rơi đài, tội danh sẽ không nhiều đến mức liên lụy tới người trong gia tộc. Dù sao bây giờ ta đã là người Hoa thị, có phúc cùng hưởng mà có họa cũng cùng chia.
Ngày thứ ba sau lễ thành hôn về lại mặt, sáng sớm ta đã bị Thiên Chỉ kéo dậy.
Cổ nhân hình như hơi chịu khó quá rồi thì phải? Trời vẫn còn tờ mờ tối.
Sau nửa canh giờ chuẩn bị xong tư trang thì Trọng Dạ Lan xuất hiện, cùng nhau ăn bữa sáng xong, hai người ngồi xe ngựa rời phủ.
Xe đi được nửa đường, đột nhiên có thị vệ gõ nhẹ xe ngựa, ghé vào tai Trọng Dạ Lan bẩm báo. Thấy đôi mắt thất thần của Trọng Dạ Lan ta hiểura ngay. Trong truyện Mục Dao nhân lúc Trọng Dạ Lan đưa Hoa Thiển về thăm nhà trốn khỏi Tấn vương phủ, sau đó suýt chút nữa bị quan binh bắt, may mà Trọng Dạ Lan chạy đến kịp thời.
Nghĩ tới đây, ta mở miệng: “Nếu vương gia có việc thì đi giải quyết trước đi, thiếp về trước, ở Hoa phủ chờ vương gia.”
“Như vậy sao được?” Miệng nói là thế nhưng rõ ràng ánh mắt hắn đang dao động.
Ta lại đưa thêm một bậc thang: “Thiếp đã nói rồi, vương gia cứ đi đi.”
Trọng Dạ Lan cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn chọn áy náy nhìn ta rồi rời đi.
Thiên Chỉ ngoài xe ngựa bị hành động của ta làm tức chết đến nơi rồi. Nha đầu này là đại nha hoàn bên người Hoa Thiển, trong truyện cũng là người hung ác tàn nhẫn, nhưng vẫn luôn một lòng trung thành tận tụy, không hẳn đã hết thuốc chữa.
Xe ngựa bất chợt dừng lại, hại ta lảo đảo thiếu chút lăn ra ngoài, vừa ngồi vững lại đã nghe thấy người vừa được ta khen ngợi Thiên Chỉ nổi giận quát: “Kẻ ăn xin đáng chết từ đâu đến, dám cản xe ngựa của Tấn vương phủ, không muốn sống nữa à?”
… Đúng là tác phong của nhân vật phản diện.
Ngoài xe ngựa truyền tới thanh âm nịnh hót của người đàn ông trung niên: “Kẻ ăn xin này trộm tiền của tiểu nhân, chạy bừa đụng phải xe ngựa của quý nhân, tiểu nhân lập tức đưa nó đi.” Sau đó nghe thấy tiếng đấm đá và cả những tiếng kêu rên.
Thanh âm của Thiên Chỉ lại vang lên, phỏng chừng vẫn tức việc Trọng Dạ Lan đột nhiên bỏ đi, cho nên nói năng không hề khách khí: “Muốn đánh muốn giết gì thì kéo ra xa một chút, đừng để xe ngựa của chúng ta lây nhiễm xui xẻo.”
Những lời lấy lòng lại truyền tới, duy chỉ không nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của người bị đánh.
Ta thở dài, tuổi Thiên Chỉ còn nhỏ, vì Hoa Thiển nên em ấy cũng lây nhiễm tính bất lương, cực kì giống tiểu nhân ỷ mạnh hiếp yếu. Nhưng vì lòng trung thành của em ấy, ta nguyện giúp em ấy quay về chân tâm.
“Thiên Chỉ, ai cho phép em gọi một tiếng kẻ ăn xin đáng chết?”
Ta vén mành che lên bước xuống, Thiên Chỉ sửng sốt, bước nhanh qua nói: “Sao vương phi lại xuống đây, người vẫn nên quay lại xe đi, đừng để kẻ ti tiện này làm bẩn mắt người.”
“Để ta nghe em gọi người khác kiểu này một lần nữa, phạt một tháng tiền thưởng.” Mặt ta không đổi sắc nói.
Thiên Chỉ tỏ vẻ oan ức, nhưng không dám nhiều lời nữa.
Ta vòng qua em ấy đến trước mặt những người kia. Thấy một đứa trẻ đang ngồi co ro, chắc chỉ chừng mười mấy tuổi, áo quần rách tươm, gầy trơ xương, rất giống hình ảnh những người dân châu Phi chạy nạn ta từng được xem. Bên cạnh có hai kẻ đang đánh đập, còn có một gã thương nhân tầm tuổi trung niên mang khuôn mặt tràn ngập tươi cười đứng đối diện ta, người lúc nãy nói có lẽ là người này.