Khi ấy Tôn Hành Giả cầm thiết bảng nhảy lên mây hét lớn rằng:
- Người là tà ma ở chốn nào, nay đi đâu mà làm oai dữ vậy?
Con quái ấy hét lớn rằng:
- Ta là Tiên phuông của Thại Thái Tuế, ở núi Kỳ lân, động Giải trại. Nay vưng lệnh đại vương đến bắt hai nàng cung nữ về hầu hạ Kim thánh nương nương, ngươi là người gì dám đón ta mà hỏi?
Tôn Hành Giả nói:
- Ta là Tề Thiên đại thánh Tôn ngộ Không, bỏa hộ Ðường Tăng sư phụ đi thỉnh kinh, đến đây thấy việc bất bình, vì lũ bay khi vua hiếp chúa, nên hỏi thăm đường đi kiếm chúng bây; thời may ngươi đến đây nạp mạng.
Con quái ấy nghe nói nổi nóng, không biết hay dở, liền đư giáo đâm đùa.
Tôn Hành Giả đưa thiết bảng ra đỡ.
Ðoạn hai người hổn chiến trên mây ước đặng vài hiệp, Tôn Hành Giả đập một bãng gãy hai cây giáo, con quái ấy hãi kinh bại tẩu, Tôn Hành Giả không đuổi theo, liền nhảy xuống miệng hang kêu lớn rằng:
- Sư phụ thỉnh Bệ Hạ đi ra, yêu quái đã chạy mất rồi.
Nói rồi liền dở nắp đá.
Tam Tạng mới đỡ Vua Châu Tử ra khỏi miệng hang, thấy trời đất tỏ rạng đã kết khí yêu.
Vua Châu Tử lại tiệc rượu rót một chén đưa cho Tôn Hành Giả mà nói rằng
- Trẫm xin tạ thần tăng một chén.
Tôn Hành Giả mới bưng chén rượu chưa kịp trã lời.
Xãy thấy quan vào báo rằng:
- Lửa cháy thành Tây!
Tôn Hành Giả bưng chén hắc qua phia Tây, sút tay rớt chén xuống đất, Vua Châu Tử thất sắc, liền bái mà nói rằng:
- Hay là thần tăng chấp trẫm chăng? Quã nhơn xin chịu lỗi. Kính mời lên điện, trẩm tạ lỗi thần tăng!
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Không chuyên chi lỗi, Bệ Hạ chớ nghi nan.
Giây phút quan vào báo rằng:
- Lửa cháy thành Tây xãy đâu trời mưa như xối, hơi rượu bay nực nồng, không biết điềm gì lạ vậy!
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Con yêu bại tẩu, tôi chẳng hề đuổi theo, song nó hoãng kinh, phóng hỏa đốt thành Tây mà chạy; nên sẳn chén rượu ấy, tôi mượn hóa làm mưa mà chửa lửa, thiệt không có ý gì, xin Bệ Hạ đừng ngại!
Vua Châu Tử nghe rõ rất mừng càng thêm kính phục, mời bốn thầy trò lên đền báu, có ý tính nhường ngôi, Tôn Hành Giả cười rằng:
- Con yêu hồi nãy là tiếp phuông của Thại Thái Tuế, đến đòi hai nàng cung nữ, nay tôi đánh nó bại tẩu, chắc là về báo với chúa động, chi cho khỏi chúa động đến đánh với tôi; sợ Bệ Hạ hãi kinh, bá tánh đồ khổ. Tôi muốn tính lên nửa lừng đón đánh bắt nó, mà đem Kim thánh cung về. Song chẳng biết động nó ở đâu, đường đi mấy ngàn dặm?
Vua Châu Tử phán rằng:
- Trẩm sai quân tuần ban đêm đi thám thính; bọn nó đi hơn một tháng hai ngày mới tới động nó ở Chanh Nam, cách thành ba ngàn dặm.
Tôn Hành Giả nghe, nói rằng:
- Vậy thì Sa Tăng, Bát Giới ở đây bảo hộ thầy, đặng Lão Tôn phá ổ nó.
Vua Châu Tử kéo lại phán rằng:
- Xin thần tăng nán lại một ngày, đặng phơi cơm khô, và cụ bị vật thực; với lựa một con ngựa hay cởi đi đánh mới đặng?
Tôn Hành Giả nói:
- Bệ Hạ luận theo việc lặn suối trèo non, nên mới tính như vậy! Tôi nói thiệt cho Bệ Hạ nghe: Giá ba ngàn dặm đường, Bệ Hạ rót một chén rượu hâm, tôi đi tới động trở về, chén rượu chưa nguội.
Vua Châu Tử cười và phán rằng:
- Xin thần tăng miển chấp, vì lời trẩm nói thiệt tình: Trẩm coi tường thần tăng như vượn già, lẽ nào pháp lực như vậy?
Tôn Hành Giả nói:
- Lão Tôn nguyên trước là Thạch hầu vương, học thất thạp nhị huyền công, biến hóa vật chi lại không đặng! Chẳng màng đằng vân giá vỏ làm chi. Lão Tôn có học phép cân đẩu vân, nhảy một cái tới mười muôn tám ngàn dặm, giá ba ngàn dặm có bao xa?
Vua Châu Tử nghe nói, nửa mừng nửa sợ, cười chúm chiếm, rót chén rượu dưng lên và phán rằng:
- Xin thần tăng uống một chén ngự tửu cho thêm oai?
Tôn Hành Giả nói:
- Xin Bệ Hạ để đó cho tôi, đợi đi về sẽ uống.
Nói rồi hú một tiếng, nhảy vọt lên mây, ai nấy ngó theo không kịp!
Chúa tôi đều hãi kinh, trong lòng kính phục.
Còn Tôn Hành Giả mới nhảy lên, gặp núi cản lại, liền đứng trên chót núi, coi cửa động chổ nào; xãy thấy trong sườn núi lửa chiếu sáng lòa, hơi dử bay lên độc hơn lửa!
Tôn Hành Giả không hiểu cớ gì, liền hóa ra con quạ lửa, bay vào trong lửa xuống tới đất, ngó lên lửa đã dịu, xãy nghe tiếng đồng la inh õi!
Tôn Hành Giả nghĩ rằng:
- Chắc mình đi sái, không phải động yêu ở đây, tiếng đồng la rất gần, chắc là quân tuần đi theo đường lộ.
Nói rồi hiện nguyên hình tìm tới chổ gióng mã la, xa xa ngó thấy một con yêu nhỏ vác cờ vàng, và mang đãy thơ và gióng mã la mà chạy.
Tôn Hành Giả cười thầm rằng:
- Nói vậy không phải quân tuần ấy là con yêu đi thơ, song không rõ thơ chi đó. Ðể mình xem thử cho rành.
Nghỉ rồi hóa ra mãnh trung là con bồ cào nhỏ, bay đậu trên đãy thơ.
Giây phút nghe con yêu ấy đi và nói lầm thầm rằng:
- Ðại vương mình thiệt độc quá! Năm kia bắt vợ Vua Châu Tử, vô phước không rờ đặng tới mình! Túng bắt cung nga về xài đỡ, sức cao lớn bằng mười, hại hai nàng chết hết, sau bắt hai nàng khác về chịu đặng ít tháng rồi cũng xong đời, hai lần sau hại chết bốn nàng nữa! Năm nay cũng còn sai tiên phuông đi bắt nữa, rủi bị Hành Giả đánh chạy thì thôi! Nghĩ nào đại vương lại giận người ta, sai hạ chiến thơ mà đánh Vua Châu Tử! Chắc là Vua Châu Tử đánh không lại, e bị thiêu cả nước, không sót một người; đại vương mình làm vua thì mình đặng làm quan cũng vinh hiển, song hiếp người lắm, sợ trời đất không dung.
Tôn Hành Giả khen thầm rằng:
- Tuy là tiểu yêu, cũng biết nhơn nghĩa, song không rõ vì cớ nào chúa động không gần đặng Kim thánh cung? Ðể hỏi thăm cho rõ.
Nghĩ rồi, bay tới trước ít dặm, hóa ra đạo đồng chừa hai vá, mặc áo phá nạp và gõ mõ và ca. đợi tiểu yêu đi trờ tới, liền bái và hỏi thăm rằng:
- Chẳng hay thượng quan đem công văn đi đâu đó?
Con yêu ấy thôi đánh đồng la liền đáp lễ, cười và trả lời rằng:
- Ta vưng lịnh đại vương, đi hạ chiến thơ cho Vua Châu Tử.
Tôn Hành Giả hỏi:
- Chẳng hay đại vương đem Kim thánh cung về động, mà có thuận hay chưa?
Tiểu yêu nói:
- Từ đại vương đem Kim thánh cung về động, có ông tiên lén cho Kim thánh cung một cái áo ngũ sắc mặc vào cả mình đều mọc kim chơm chởm, bởi có ấy nên đại vương không dám động tới mình, nếu rờ tới thì kim mọc ra chích tay chảy máu, nên thấy thời ngó chớ không dám động tới mình. Hồi ban mai sai tiên phuông bắt hai nàng cung nữ, bị Tôn Hành Giả nào không biết, đánh đuổi tiên phuông. Ðại vương hay tin ấy nổi giận, sai ta đi hạ chiến thơ, định ngày mai sẽ đối địch.
Tôn Hành Giả nói:
- Như vậy đại vương dương tức mình lắm?
Tiểu yêu nói:
- Phải, người hãy vào động ca cho đại vương giải buồn, chắc là đặng trọng thưởng.
Tôn Hành Giả nói:
- Phải.
Liền bái một bái rồi đi.
Tiểu yêu gióng mã la cứ việc đi tới.
Tôn Hành Giả quay lại lấy thiết bảng đập đầu, tiểu yêu chết tốt.
Tôn Hành Giả ăn năn than rằng:
- Phải chi hỏi tên họ con yêu nầy, rồi sẽ đập chết!
Vừa nói vừa mở đãy lấy chiến thơ bỏ vào tay áo rồi lấy cờ vàng và đồng la giấu vò bụi nắm giò con yêu chết, ướm vụt xuống khe, xảy nghe tiếng len ken coi lại là đính bài đeo trong lưng, lòng thòng khua với dây đay nhận ngọc.
Tôn Hành Giả mở đinh bài coi, có khắc chữ như vầy:
- Tâm phúc tiểu hiệu, tên là Hữu lai hữu khứ, còn nhỏ chưa râu, hắn đeo đính bài nầy, nếu không có đính bài thì là quân giả mạo.
Khi ấy Tôn Hành Giả xem rồi cười rằng:
- Té ra thằng nầy tên là Hữu lai hữu khứ, nay bị Lão Tôn đập một bãng, thiệt là Hữu khứ vô lai.
Nói rồi đeo đính bài vào lưng muốn quăng thây xuống suối rối nghĩ rằng:
- Lửa khói mịt mù, nhắm bể khó tìm động nó, chi bằng đem thây tiểu yêu về dưng công.
Nghĩ rồi lấy thiết bảng bêu thây Hữu lai hữu khứ, cần đẩu vân về tới đền, vụt thây tiểu yêu giữa sân chầu, kêu Bát Giới bảo rằng:
- Thỉnh sư phụ lại đây xem thử.
Nói rồi đút chiến vào tay áo Tam Tạng và dặn nhỏ rằng:
- Thầy cất thơ nầy, đừng cho vua ngó thấy.
Dặn rồi, kế Vua Châu Tử đi tới phán hỏi rằng:
- Chẳng hay thần tăng đánh yêu ra thể nào?
Tôn Hành Giả chỉ thây yêu mà nói rằng:
- Lão Tôn đạp chết yêu tinh, đem thây về đó.
Vua Châu Tử phán rằng:
- Thiệt là thây yêu, song chẳng phải thây Thại thái Tuế; bởi trẩm thấy Thại Thái Tuế đã hai lần, mình cao phỏng mười tám thước, tiếng vang như sấm sét, mặt chiếu sáng như hào quang; có đâu nhỏ thó như vậy?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Bệ Hạ nhìn không lầm, thiệt chẳng phải Thại Thái Tuế, ấy là con yêu đi báo tin, bị Lão Tôn đạp chết, đem thây về nạp mà báo đầu công.
Vua Châu Tử phán khen rằng:
- Thần tăng thiệt có tài lắm! Trẫm sai quân thám thính nhiều phen mà chưa ra mối. Nay thần tăng mới đi một chút, giết đặng một con quái đem về, thiệt thần thông quảng đại! Nội thị hâm rượu cho mau, đặng trẫm kính mừng trận thứ nhứt.
Tôn Hành Giả nói:
- Việc uống rượu là tiểu sự, chẳng vội gì. Ðể tôi hỏi thăm Bệ Hạ một chuyện. Khi Kim thánh cung bị yêu tinh bắt, có để vật chi lại làm tin hay chăng? Xin đưa cho tôi một món.
Vua Châu Tử nghe nói, động lòng và khóc và nói rằng:
- Trong lúc ấy đương sảng sốt, rảnh lòng đâu mà để của tin!
Tôn Hành Giả nói:
- Kim thánh cung còn vật chi là của yêu dùng, sin đưa cho tôi một món mới đặng?
Vua Châu Tử phán hỏi rằng:
- Thần tăng dùng vật ấy làm chi?
Tôn Hành Giả nói:
- Con yêu ấy thiệt thần thông có tài đổ lửa, nên tôi không chắc rằng bắt đặng nó. Ví dầu bắt đặng nó, lại e Kim thánh cung thấy tôi lạ mặt, cũng không chịu đi theo; nên phải có vật quen làm tin.
Vua Châu Tử phán rằng:
- Còn một xâu chuổi vàng ngọc báu, là vật của Kim thánh cung đeo thường bởi năm trước coi đua ghe trong tiết đoan dương, nên cởi ra mà đeo đồ ngủ sắc; nay trẩm còn để trong hộp, không dám dở ra, vì thấy vật ấy thì đau lòng lắm!
Tôn Hành Giả nói:
- Ðừng nhắc làm chi chuyện củ, hãy đem xâu chuổi ấy cho tôi!
Vua Châu Tử truyền Ngọc thánh cung lấy chuổi ra, vua ôm bụng mà đưa chuổi cho Hành Giả.
Tôn Hành Giả lấy đeo vào bắp tay, cân đẩu vân bay riết.
Ðoạn Tôn Hành Giả đến núi Kỳ lân, đương đi kiếm động, ngó thấy quân yêu giữ cửa hơn năm trăm.
Tôn Hành Giả thối lui, về chổ đập tiểu yêu khi trước, biến ra hình Hữu lai hữu khứ, kiếm đồng la và cờ vàng, và đánh đồng la và đi vào động Giải trại.
Xảy nghe gia nhơn ra cửa động nói rằng:
- Hữu lai hữu khứ đã về tới!
Tôn Hành Giả gặc đầu.
Gia nhơn hối rằng:
- Ði cho mau, kẻo đại vương ngồi đợi tại Bác bì đình.
Tôn Hành Giả vào cửa trong, thấy chúa yêu ngồi tại nhà mát.
Tôn Hành Giả cố ý day mặt ra ngoài, cứ gión mả la inh ỏi!
Thại thái Tuế hỏi:
- Hữu lai hữu cứ về đó sao?
Hỏi luôn hai ba lần, cũng không day lại.
Thại thái Tuế nhảy xuống, kéo và hỏi rằng:
- Vô tới rồi còn gióng mả la làm chi. Sao hỏi không them nói lại?
Tôn Hành Giả làm bộ ổng ảnh, ném mả la mà nói:
- Còn hỏi giống gì nửa? Tôi nói không dám đi một hai cũng ép mãi! Tôi đi đến đó thấy họ dàn binh, họ thấy mặt tôi đồng hô lớn lên rằng:
- Bắt yêu! Bắt yêu! Rồi áp lại dẩn óc tôi vào thành ra mắt Vua Châu Tử.
Vua Châu Tử truyền chém.
May nhờ có các quan văn can rằng:
- Tuy hai nước đua tranh, song chẳng phép chém sứ.
Vua Châu Tử lấy chiến thơ, rồi bắt đánh tôi ba chục trượng mới chịu tha về, không bao lâu chắc kéo binh đến phá động.
Thại thái Tuế dỗ rằng:
- Tội nghiệp thì thôi, bảo ngươi mang khổ quá chừng! Hèn gì hỏi không thèm nói lại cũng phải! Chẳng hay binh tướng nó bao nhiêu?
Tôn Hành Giả nói:
- Tôi bị đòn đã điếng hồn, rảnh đâu mà nhắm chừng binh tướng? Song ngó thấy đông như kiến, chẳng biết là muôn ngàn nào.
Thại thái Tuế cười rằng:
- Không hề gì đâu, dấu nó đông bực nào, ta đốt một mủi lửa cũng cháy sạch. Ngươi hãy vào báo cho Kim thánh cung hay, bảo đừng phiền muộn, bởi hồi sớm nghe ta hăm đánh Vua Châu Tử, Kim thánh cung phiền não khóc hoài! Nay người nói rằng:
- Binh tướng Vua Châu Tử mạnh hơn chắc là mình phải sút.
Nói gạt như vậy kẻo Kim thánh cung khóc hoài!
Tôn Hành Giả mừng thầm, liền đi ngay vào phía hậu; thấy nhiều con hồ ly cái, và hưu nai thành tinh, đều ăn mặc đồ mỹ nữ, đứng hầu hạ hai bên, Kim thánh cung ngồi giữa, dựa gò má trên bàn tay, đương lau nước mắt!
Khi ấy Tôn Hành Giả bước tới bái một cái có chừng rồi làm bộ mặt hí hởn!
Kim thánh cung nổi giận quở rằng:
- Con quái nầy vô lễ lắm! Nghĩ lại khi trước ta còn ở với Vua Châu Tử dầu Thái sư thấy mặt cũng phải quì. Sao ngươi dám vô lễ!
Các thế nữ thưa rằng:
- Xin Nương nương bớt giận, Hữu lai hữu khứ là đứa tâm phúc của Ðại vương, đi hạ chiến thơ mới về đó; xin bà đừng chấp làm chi!
Kim thánh cung nghe nói gượng gạo hỏi rằng:
- Ngươi đem chiến thơ có gặp Vua Châu Tử chăng?
Tôn Hành Giả nói:
- Tôi đem chiến thơ tới đền vàng, vua xem rồi phê ngày giao chiến, vua đã nói với tôi rồi, song còn nhắn một lời thăm nương nương, nên tôi phải đến đây mà thưa lại, ngặt tả hữu đông người, không lẽ thuật chuyện nhớ thương cho cặn kẽ.
Kim thánh cung nghe nói liền bảo tả hữu ra ngoài.
Tôn Hành Giả đóng cửa cung, rồi lấy tay vuốt mặt mình một cái hiện nguyên hình nói rằng:
- Xin Nương nương đừng sợ, tôi là sãi ở Ðại Ðường, vưng chỉ đi thỉnh kinh; thiệt tên họ tôi là Tôn Ngộ Không. Còn thầy tôi là Ðường Tam Tạng đem điệp vào Bệ Hạ xin ghi, đặng đi qua nước khác, vừa ra gặp hoàng bảng, kén lương y trị bịnh vua, tôi cho thuốc mạnh rồi, Bệ Hạ tạ ơn và đãi yến. Trong lúc ăn tiệc, vua than thở về sự yêu quái bắt Nương nương, tôi xưng có tài bắt yêu, nên vua cậy trừ loài tà cứu Nương nương về nước. Nên tôi đánh tiên phuông bại tẩu, rồi đón Hữu lai hữu khứ giết chết bỏ thây, mới hóa hình nó vào đây báo tin.
Kim thánh cung nghe nói ngồi ngẫm nghĩ làm thinh.
Tôn Hành Giả lấy xâu chuổi dưng lên nói rằng:
- Nếu Nương nương không tin, xem thử vật nầy thì rõ.
Kim thánh cung xem thấy vật cũ rồi rơi lụy, bước xuống lạy mà thưa rằng:
- Xin hòa thượng làm phước cứu tôi về trào, chẳng dám quên ơn cả.
Tôn Hành Giả hỏi:
- Chẳng hay nó có bửu bối chi, mà hóa lửa hóa khói và hóa cát?
Kim thánh cung nói:
- Chẳng phải bửu bối chi, ấy là ba cái lục lạc vàng, nếu nó lúc lắc cái thư nhứt thì đổ lửa cao ba trượng; lúc lắc cái thứ nhì thì khói bay ba trượng; lúc lắc cái thứ ba thì cát bay ba trăm trượng. Song lửa khói hãy còn vừa vừa, có một thứ cát vàng rất độc nếu bay vào lỗ mũi thì chết tức thì.
Tôn Hành Giả nói:
- Món ấy rất độc! Song không biết nó cất lục lạc ấy tại đâu!
Kim thánh cung nói:
- Nó chẳng hề nới ra, cứ cột trong lưng chặt cứng.
Tôn Hành Giả nói:
- Nếu Nương nương muốn về nước, thì phải giải việc ưu phiền, làm màu vui vẻ đàm đạo với nó cho hết lời, và bảo nó đưa lục lạc ra cho Nương nương cất, tuy nói vậy chớ để ngoài đó, đặng tôi thừa cơ ăn cắp lục lạc ấy thì bắt đặng yêu; cứu Nương nương về cung như cũ.
Kim thánh cung y lời.
Tôn Hành Giả hóa lại hình Hữu lai hữu khứ, mở cửa kêu các con đòi vào cung, Kim thánh cung bảo rằng:
- Hữu lai hữu khứ, người mau ra ngoài nhà mát, mời đại vương vào đây cho ta nói chuyện.
Khi ấy Tôn Hành Giả vưng lời, đến Bát bì đình thưa rằng:
- Kim thánh cung thỉnh đại vương vào trong đàm đạo.
Thại thái Tuế mừng rỡ nói rằng:
- Nương nương bình thời hay mắng ta lắm; sao bữa nay lại cho mời?
Tôn Hành Giả nói:
- Nương nương mới hỏi thăm tôi về việc nước Vua Châu Tử ra thể nào? Tôi trả lời rằng: Vua Châu Tử không màng nương nương nữa, đã lập hoàng hậu khác rồi. Nương nương nghe nói như vậy, nên hết lòng mơ ước nữa, mới sai tôi thỉnh đại vương.
Thại Thái Tuế mừng quá nói rằng:
- Người thiệt là đáng dùng lắm! Ðợi ta lấy nước Châu Tử rồi, sẽ phong ngươi làm tể tướng.
Tôn Hành Giả làm bộ mừng rỡ tạ ơn, rồi đi theo Thại thái Tuế vào sau động.
Kim thánh cung làm mặt vui mừng nghinh tiếp và nắm tay dắt vào.
Thại thái Tuế thối lui mà nói rằng:
- Không dám, không dám! Tuy nhờ Nương nương thương đến, song tôi sợ đau tay lắm, nên không dám đứng gần.
Kim thánh cung nói:
- Xin đại vương ngồi, đặng tôi nói chuyện.
Thại thái Tuế nói:
- Có chuyện chi thì nói mà nghe?
Kim thánh cung nói:
- Tôi nhờ ơn đại vương thương tới, nay đã ba năm, tuy chưa đặng nằm chung một gối mặc lòng, song cũng nhơn duyên hồi trước. Ðã gá tiếng vợ chồng, sao đại vương không mang tôi, chẳng đãi theo vợ chông! Nghĩ lại khi trước tôi làm hoàng hậu tại nước Châu Tử, các nước đem cống sứ nhiều vật châu báu vua xem rồi thì giao cho tôi cất. Còn như động nầy thì không vật chi báu, dầu có bửu bối cũng chẳng giao cho tôi. Ðến nổi ba cái lục lạc, đi đâu cũng mang theo, ngồi đâu cũng mang theo, chi bằng để tôi cất cho, khi có dùng sẽ lấy, như vậy mới phải đạo vợ chồng, vì có lòng tin cậy, nếu không phú thác, thì có khác nào người dưng?
Thại Thái Tuế cười và chịu lỗi rằng:
- Nương nương trách phải lắm! Bửu bối ở đây, muốn cất thì cất lấy.
Nói rồi mở lục lạc ra, lấy bông nhét miệng lục lạc lại, rồi để vào đãy da beo, đưa cho Kim thánh cung mà nói rằng:
- Của tuy nhỏ mọn, song phải hết lòng giữ gìn; chẳng nên lúc lắc nó.
Kim thánh cung cầm đãy ấy nói rằng:
- Tôi biết mà, để trên ghế phấn son của tôi, thì không ai động tới.
Nói rồi truyền dọn tiệc rượu, Kim thánh cung cứ ép Thại thái Tuế uống hoài.
Còn Tôn Hành Giả thừa lúc Thại Thái Tuế say, lén lấy đãy lục lạc ra nhà mát tức thì, ngó xung quanh không có ai, mới mở túi ra lấy lục lạc xem thử, thấy ba cái lục lạc lớn bằng bắp tay, liền gở bông mà coi cho thấy trong ruột, chẳng ngờ giựt bông ra động lục lạc khua một tiếng, khói lửa bay ra.
Tôn Hành Giả nhét lại không kịp, nhà mát bị lửa chay, tiểu yêu hải kinh về báo, vân vân.
Thại thái Tuế hoảng hồn chạy ra hối chửa lửa.
Khi ấy coi lại thấy Hữu lai hữu khứ còn cầm lục lạc trên tay.
Thại thái Tuế hét lớn rằng:
- Thằng mọi ăn cướp, sao mi dám lén lấy bửu bối của ta mà làm nhăn như vậy? Chúng bây bắt nó cho ta.
Bầy yêu vưng lịnh xông vào.
Tôn Hành Giả hoảng hồn liền quăng lục lạc, hiện nguyên hình lấy thiết bảng giải vây. Thại thái Tuế lấy bửu bối rồi truyền đóng cửa ngoài, quyết bắt cho đặng.
Tôn Hành Giả biết thể khó ra, liền biến làm con ruồi bay đậu tren cục đá.
Bầy yêu kiếm không đặng, liền báo rằng:
- Ðại vương ôi! Nó đã chạy mất rồi!
Thại thái Tuế hỏi:
- Nó chạy ra cửa động phải chăng?
Các tiểu yêu thưa rằng:
- Cửa động còn đóng không biết nó chạy ngỏ nào!
Thại thái Tuế đi kiếm khắp nơi không đặng, nổi giận nói rằng:
- Không biết thằng nào cả gan quá, dám hóa ra Hữu lai hữu khứ mà trả lời, lại theo ta vào nhà trong mà ăn cắp bửu bối, may mà không gió, phải đem ra ngoài có gió thì cháy động ra tro.
Hổ tướng thưa rằng:
- Tôi xét lại không phải người nào, chắc là Tôn Hành Giả nó đánh tiên phuông chạy rồi, sau đón đường giết chết Hữu lai hữu khứ, lấy đồng là và cờ vàng với đính bài, giã hình vào động gạt mà Ðại vương.
Thại thái Tuế nói:
- Phải rồi, vậy thì các người đừng mở cửa ngoài, rán kiếm bắt đừng cho nó thoát.
Ấy là:
Làm khéo trở nên vụng,
Tính thiệt hóa ra chơi.