(*) Thổi (吹): Người khen ngợi và đề cao người khác một cách bừa bãi, quá đà (Các chương trước mình có ghi là nâng, tâng bốc,… nên cũng không nhớ đã từng chú thích chưa nữa)
Tuần diễn bắt đầu, thềm thang máy từ từ lên cao, đưa Đường Ngu mặc váy đen vào tầm mắt của khán giả.
Tiếng trống vang lên lần đầu tiên, tiếng hát của cô ấy cũng cất lên, tất cả khán giả đều hô to tên Đường Ngu.
Tống Phưởng đứng cùng các staff khác sau sân khấu.
Tất cả khán giả trêи khán đài và trong sân đều bật đèn pin điện thoại, ánh sao lấp đầy sân vận động. Ánh sáng đung đưa hai bên theo nhịp điệu của người hát trêи sân khấu, tỏa sáng như những làn sóng ánh sáng rực rỡ chảy chầm chậm.
Mấy cô gái bên cạnh cô nhỏ giọng kinh ngạc. Oh my gosh, đẹp quá đi. Đúng đúng, ai bảo không đẹp nào, lãng mạn quá.
Cô gái bên cạnh bọn họ như không nghe thấy lời khen ngợi, cũng không nâng mí mắt lên xem xét, chỉ dán vào màn hình điện thoại của mình.
Cô gái nhỏ khó hiểu quay đầu lại nhìn, chị Tống, chị đang xem gì thế?
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt.
Hóa ra là một trận thi đấu.
Mấy vị tướng đụng phải quân địch trong bụi cỏ đợi gank SP quân địch chạy từ đường dưới lên. Hai bên ném skill cho nhau, màn hình toàn ánh sáng của skill, nhìn mà hoa mắt váng đầu.
Bởi vì Tống Phưởng đeo tai nghe nên bọn họ không nghe thấy tiếng game, nhưng nhìn cũng có thể cảm nhận được tình hình chiến đấu này cực kỳ kịch liệt.
Một cô bé nào đó ngạc nhiên nói: “Ô đây là LOL hả chị Tống? Chị cũng thích à?! Bạn trai em mê trò này lắm luôn.”
Cô ấy nhắc tới hai chữ ‘bạn trai’ lập tức nhận được nhiều tiếng đáp lại: “Đúng đúng đúng, bạn trai tôi cũng cực thích chơi cái này, mỗi lần chơi trò này đều quăng tôi qua một bên luôn.”
“Bạn trai tôi cũng vậy. Anh ấy rất thích đội JKO, còn mua đồng phục của họ trêи Taobao, thực sự sa mạc lời luôn.”
“Bạn trai tôi là fan đội khác ——” cô ấy chỉ vào màn hình hô lên ngạc nhiên, “Chính là đội này nè, tên RG, tôi có xem vài trận đấu cùng anh ấy, đội trưởng của họ cực đẹp trai.”
Nhắc cũng khéo, cô ấy vừa dứt lời, đúng lúc ống kính góc trái chuyển từ AD qua MID RG.
Camera đặt vị trí vừa xinh, quay được toàn bộ gương mặt Giang Ký Minh.
Người đàn ông nghiêm túc chơi game rất mê người.
“Đấy, chính anh ấy! Đẹp trai kinh nhờ!”
“Ờ không thể đồng ý hơn, thật đẹp trai.”
Đề tài buôn chuyện của mấy cô gái lại thay đổi, không còn nói chuyện ánh sáng dưới sân khấu nữa mà chuyển sang người trong màn hình điện thoại này ——
“JKO với RG ai mạnh hơn?”
“Không rõ, nhưng bạn trai tôi thích JKO lắm, cho nên tôi bầu một phiếu cho JKO, JKO rất lợi hại.”
“Hừ —— còn tôi thấy đội trưởng RG rất tuấn tú, bỏ một phiếu cho RG, RG rất lợi hại.”
Các cô gái không ngừng líu ríu, đội màu đỏ cũng công phá đến trụ trong của địch, nắm chắc cơ hội có bùa Baron, xông thẳng vào.
Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm màn hình vài giây mà chẳng hiểu gì. Chả biết chơi vui điểm nào, mười người đánh qua đánh lại, cảm giác còn chẳng vui bằng Temple Run, cô ấy lại hỏi Tống Phưởng: “Chị Tống, chị thấy JKO hay RG mạnh hơn?”
“RG.”
“Tại sao vậy?”
Lý do ——
Tống Phưởng cười, chỉ vào tay của vị tuyển thủ MID nào đó ở góc dưới bên phải màn hình, nói với họ: “Bởi vì tay anh ấy đẹp.”
“…”
Trả lời gì mà lung ta lung tung.
Các cô gái khó hiểu, lại nhìn vào màn hình tiếp.
Năm người đội đỏ hạ gục tướng cuối cùng của đội địch, trêи màn hình hiện ra chữ tiếng Anh ‘ACE’. Năm người tiến lên đánh trụ thủy tinh phe xanh đến cạn máu.
Trong nháy mắt trụ xanh nổ tung, trò chơi sẽ thoát ra và giao diện truyền hình trực tiếp chuyển sang ống kính quay người chơi.
Bình luận vui tung nóc, chữ màu trắng nhanh chóng trắng xóa màn hình, không nhìn rõ được livestream.
Mấy câu đều là “6666666” “RG trâu bò” “LPL kinh khủng”, bọn họ còn thấy có người dùng hiệu ứng bình luận câu “Ha ha ha LCK đi mua áo tắm đi là vừa”.
… Bọn họ không chỉ theo dõi game không hiểu mà đọc bình luận cũng hỏi chấm luôn.
Cho nên các cô gái đến hỏi Tống Phưởng: “Chị Tống, “LCK đi mua áo tắm đi là vừa” có nghĩa gì?”
“Huấn luyện viên của đội DG ở LCK đã nói trong một cuộc phỏng vấn trước khi bắt đầu trận đấu liên lục địa rằng nếu LCK thua, họ sẽ bơi về Hàn Quốc.”
“Wow, nói dữ vậy?!” Lại hỏi: “Cho nên bây giờ LPL thắng ạ?”
“Vẫn chưa, còn một ván cuối cùng nữa, thắng tiếp thì LPL mới thắng.”
“Ồ —— vậy tại sao bình luận lại vui như LPL thắng thi đấu rồi thế.”
Tống Phưởng cười: “Có lẽ là cảm thấy không lo lắng trận tiếp theo thắng thua thế nào nữa.”
Các cô gái cũng cười, xem ra dù là LPL hay LCK cũng đều tự tin.
Đường Ngu hát xong bài thứ sáu, bước xuống sân khấu để thay đồ và trang điểm.
Lớp trang điểm vẫn còn tốt, chỉ có khu chữ T hơi ra dầu một chút. Tống Phưởng đứng bên cạnh cô ấy, cầm bông phấn tỉ mỉ dặm lại.
Đường Ngu không động, nhìn Tống Phưởng trong gương, hỏi: “Tâm trạng vui à?”
Tống Phưởng ngẩn người, cười đáp một tiếng.
Đường Ngu híp mắt lại ranh mãnh hỏi: “Lúc trước cô không yên lòng vì bạn trai đúng không?”
Tống Phưởng gật đầu, “Ừ, đúng.”
“Ôi con gái, con gái, con gái.”
…
Buổi diễn đầu tiên của Melbourne đã kết thúc hoàn hảo.
Dọn dẹp sau biểu diễn xong, cảm xúc của staff và Đường Ngu tiếp tục tăng vọt, muốn đến một quán bar gần đó.
Tống Phưởng cũng bị bọn họ kéo đi.
Một quầy bar lớn, bọn họ có thể ngồi đủ.
Đường Ngu uống một chút rượu, đang tán gẫu hăng say với anh tây tóc vàng mắt xanh đẹp trai. Người đại diện của cô ấy sợ đổ hết mồ hôi lạnh, vội vàng kéo Đường Ngu qua, bà cô ạ, cô có thể yên tĩnh chút không, bị chụp thì làm sao đây. Cô nên biết là chức năng mượn góc* của paparazzi rất lợi hại đấy nhé.
(*) Mượn góc/dựng góc: Một thuật ngữ trong nhϊế͙p͙ ảnh chỉ cách sử dụng một góc quay chụp đặc biệt, chụp từ nhiều góc độ khác nhau để làm cho bức ảnh phong phú và thú vị hơn, hoặc thật hơn. Trong quay phim có trường hợp mượn góc để hai diễn viên không cần thân mật mà nhìn vẫn như đang hôn nhau.
Đường Ngu cười ha ha, Emma, cô cũng nên biết, tôi đã nói tôi không thể chống cự trước trai đẹp mắt xanh người Anh rồi mà.
Trêи sân khấu nhỏ có người ôm đàn guitar acoustic ca hát.
Nhạc đồng quê trầm phối cùng ánh sáng nhu hòa không chói mắt, bầu không khí rất tốt.
Tống Phưởng ngồi góc ghế sô pha, các đồng nghiệp bên cạnh đang nói chuyện phiếm bằng tiếng Trung.
“Cô nhìn kìa, người trêи quầy bar, thật là đẹp trai quá đi mất.”
“À, vừa rồi tôi đi qua quầy bar nghe thấy giọng anh ta, tiếng Anh kiểu Úc kia có thể đập tan mọi ảo tưởng của cô với anh ta.”
“Aiz —— còn kia, kia kìa, người ngồi gần cửa sổ thì sao.” Cô ấy không muốn bị đả kϊƈɦ nữa nên lần này hỏi người khác: “Tống Phưởng, cô thấy sao?”
Lúc này Tống Phưởng mới rời mắt khỏi điện thoại, nhìn người đàn ông nước ngoài ngồi bên cửa sổ, gật đầu, “Ừm, được đó.”
Một đồng nghiệp khác trêu chọc Tống Phưởng: “Cả tối cô cứ nhìn điện thoại chăm chăm vậy Tống Phưởng, cô xem gì thế?” Cô ấy ngó đầu qua nhìn màn hình điện thoại cô, ngạc nhiên kêu lên: “‘KaKa LOL chuyện thi đấu: Chúc mừng LPL chiến thắng LCK, giành chức vô địch Liên lục địa’?! Có nhầm không vậy Tống Phưởng!”
Các cô gái vừa rồi cũng nhao nhao ‘tố cáo’: “Vừa rồi chị Tống ở sau sân khấu cứ xem miết ấy. Chị ấy thích chơi Liên minh huyền thoại lắm.”
“Ồ?! Không ngờ nha.”
Có đồng nghiệp nam nghe thấy ‘LOL’ lại gần: “Tôi có vừa nghe nhầm không thế, mọi người đang nói về ‘LOL’ hả?! Thật là thần kỳ, hôm nay mọi người lại không tám chuyện phấn phủ, son môi, phấn mắt và cọ trang điểm mà nói về LOL?”
“Chúng tôi đang nói Tống Phưởng, Tống Phưởng thích chơi LOL.”
Anh ta lại giật mình: “Tống Phưởng thích chơi LOL á?!”
Tống Phưởng vội vàng giải thích: “Không phải không phải, không phải tôi thích chơi LOL mà là ——” Người cô thích thích LOL, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô cũng thích theo thôi.
Cô còn chưa dứt lời, đồng nghiệp truy hỏi: “Mà là cái gì cơ?!”
Không đợi Tống Phưởng lên tiếng, có cô gái chen lời: “Em biết nè! Chị Tống xem không phải vì thích chơi game mà vì thích tay một tuyển thủ trong đó, chị ấy theo dõi trò chơi vì người kia đó.”
“…”
Cô ấy nói vậy kể cũng đúng.
Đồng nghiệp nam có vẻ đột nhiên hiểu ra: “Bảo sao.” Lại nói: “Tôi nhớ là… Tay của Akoo rất là đẹp, có phải cô thích anh ấy không? Fan hâm mộ của anh ấy điên cuồng lắm, lần trước tôi đi xem tại hiện trường, ối giồi ôi, những cô bé đó to mồm đến mức tôi điếc cả tai.”
Tống Phưởng đã xem tại hiện trường quá nhiều lần. Năng lực của fan Akoo và RG lợi hại là hoàn toàn đúng, nhất là fan nữ, bọn họ tự chứng minh một câu —— ‘Một fan nữ chấp mười fan nam’.
Các đồng nghiệp nhanh chóng chuyển chủ đề,
Hai chữ ‘fan nữ’ làm họ cua gắt từ giới eSport sang showbiz.
“Muốn nói fan nữ phải nhắc đến fan Từ Kiệt, chẳng lẽ mọi người không thấy chương trình quay trước kia, những sasaeng fan* đó thật sự làm tôi sợ.”
(*) Sasaeng fan, hiểu nôm na là fan cuồng, được biết đến rộng rãi như là người hâm mộ bị ám ảnh quá mức bởi làn sóng Hallyu. Mặc dù “sasaeng” phần lớn không được coi là người hâm mộ, nhưng nhiều nguồn vẫn gọi họ là “sasaeng fan”. Các Sasaeng fan chủ yếu là nữ ở độ tuổi từ 13-21 (st)
“Tôi nghe nói hình như có người còn giả làm nhân viên đêm khuya lẻn vào khách sạn, gõ cửa phòng Từ Kiệt ấy. Nếu tôi là Từ Kiệt thì sợ phát ốm mất.”
“Ngành giải trí là vậy đấy, không hot không được, hot quá cũng không được. Cũng chẳng trách lúc trước Vương Phỉ nói ‘Phiền não của tôi là quá nổi tiếng’.”
Tống Phưởng không biết nhiều về showbiz nên không góp vui, lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe họ nói.
Đám người chỉ nói chuyện phiếm vẻn vẹn năm phút đã cho Tống Phưởng biết không ít bí mật showbiz, phá vỡ hiểu biết trước kia của cô về giới giải trí.
Khi bọn họ nói ai ai ai từng quá hạn phá thai vì ai ai ai, Tống Phưởng kinh ngạc đến cắn cả lưỡi được.
Cô nghe bọn họ trò chuyện hết sức chăm chú, đến mức phải có đồng nghiệp nhắc cô mới biết điện thoại đang kêu, “Tống Phưởng, có phải điện thoại cô đang kêu không kìa?”
Tống Phưởng lấy điện thoại ra khỏi túi.
Ba chữ không ngừng lóe trêи màn hình khiến cô nhíu mày.
Cô bật dậy cực nhanh, đẩy cánh cửa kính lớn đi ra ngoài.
Các đồng nghiệp bên kia vẫn đang tiếp tục.
Đồng nghiệp nam nói: “Akoo cô vừa mới nhắc ấy, vài fan bạn gái của anh ấy cũng là một khối u ác tính lớn trong giới eSport, chỉ cần mắng Akoo là hộp thư riêng sẽ ăn chửi đến nổ luôn, lại còn muốn thịt người* nữa cơ, kinh khủng thấy bà.”
(*) 人肉 (thịt người): Tìm kiếm tất cả thông tin của một người qua Internet. Ví dụ thông qua IP có thể tìm ra những trang web khác mà người kia đã đăng nhập và sau đó kiểm tra thông tin của người đó.
“Hình như tôi có nghe bạn trai nói qua rồi, A thổi gì đó.”
“Đúng, thật ra bản thân Akoo rất tuyệt vời nhưng anh ấy bị anti vì đám A thổi kia kìa. Có lần đám thổi chuyên nghiệp nói anh ấy sốt 40 độ còn lên sân thi đấu, phục luôn. Đám người đó thổi không có não à?”
“Ha ha ha ha, giới eSport cũng không thoát nổi sốt cao à?”
“Bốn mươi độ ăn thua gì, trước tôi còn nghe fan nhà Từ Kiệt nói chủ nhân nhà mình 46 độ còn đến phòng tập luyện nhảy. Tôi nhất thời không phân được thật ra cô ta là fan hay anti nữa.”
…
Tống Phưởng ấn nút kết nối, dán điện thoại bên tai.
Bên kia không nói chuyện, yên lặng đến nỗi nghe được cả tiếng dòng điện.
Cô nhẹ giọng gọi tên anh: “Giang Ký Minh.”
“…” Không nói chuyện.
“Giang Ký Minh?”
“…” Vẫn không lên tiếng.
“Anh còn bơ em nữa là em cúp ——”
“Tống Phưởng.” Anh nói, “Gọi tên anh thêm lần nữa đi.”
“Giang Ký Minh.” Cô nhận ra sự khác thường của anh, khựng lại mấy giây, nói: “Anh uống say à?”
“Hình như thế.”
Cô nghe thấy tiếng ồn ào bên đầu kia, tiếng của 11 và Bàn Tử là to nhất.
“Ừm, bây giờ các anh đang ăn tiệc mừng phải không?”
“Ừ.”
Cô dặn dò: “Anh đừng uống nhiều quá nhé.”
Anh ừ, nói: “Tống Phưởng.”
“Hả?”
“Tống Phưởng.”
“… Sao thế?”
“Tống Phưởng.”
“…”
Anh liên tục gọi tên cô như điên rồi.
Mà ông trời ơi, muốn Tống tiểu thư chết hay sao.
Cô đang đeo tai nghe, âm lượng điện thoại để mức giữa, khi anh nói chuyện cảm giác như đang dán vào tai cô nói vậy. Mỗi lời anh nói đều khiến tim cô đập nhanh hơn, tim sắp bật ra khỏi cổ họng.
Ánh đèn đường phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô.
Cô khẽ chọc mũi chân xuống đất, hơi bất đắc dĩ cũng hơi ngượng ngùng: “Giang Ký Minh, anh có độc.”
“Ừ,” anh cười, lại nói: “Tống Phưởng.”
Tống Phưởng cảm thấy Giang Ký Minh lúc say thật ngốc, trong lòng không khỏi muốn khinh bỉ, nhưng khi nghe… Anh lại gọi tên mình, cô lại cười ngây ngốc.
Khóe môi không ngừng nhếch lên, kiểu gì cũng không nhịn được.
Đêm ở Melbourne thơm mùi kẹo đào, lên men từng chút, đậm đà.
Tống Phưởng nói: “Hôm nay em có em các anh đấu với DG đấy, các anh chơi hay lắm! À phải! Chúc mừng anh! LPL thắng rồi!”
Trước khi kết quả của trận chung kết được công bố, trái tim của Tống Phưởng thót lại, cô cũng biết bạn trai mình háo thắng nhường nào, cô sợ anh thua, sợ anh sẽ buồn.
Sự chú ý ở phía bên kia hoàn toàn không tập trung vào ‘trận đấu’ mà nghiêng về một điểm kỳ lạ, giọng điệu nặng nề: “Các anh?”
Kinh nghiệm yêu đương hơn nửa năm với Giang Ký Minh cho phép Tống Phưởng nhanh chóng hiểu được ý trong lời nói của anh, nhanh chóng nói: “Trong đó MID của RG là mạnh nhất, trưởng thành đẹp trai đã đành, đến cả thao tác trò chơi cũng tinh tế không bắt bẻ nổi. Đúng là làm người ta không khỏi ngưỡng mộ.”
Anh cười nhẹ: “Còn gì nữa không?”
… Còn nữa?
Tống Phưởng hắng giọng, trong đời này anh chưa bao giờ cường điệu ai nhiều như vậy: “Còn đôi tay kia, thật sự đẹp đến cực điểm, có thể khiến ta nghiện cả đời.”
“Chỉ mỗi tay?”
“Tất nhiên quan trọng nhất vẫn là người.” Cô nói, “Thậm chí tên anh ấy còn rất hợp ý em, Giang Ký Minh, Giang Ký Minh, em chưa bao giờ nghe thấy một cái tên đẹp như vậy.”
Tống Phưởng ——
Nhà vô địch mới của A thổi, fan hâm mộ số một trong số fan hâm mộ toàn vũ trụ của Giang Ký Minh.
…
Phải nửa tiếng sau họ mới cúp máy.
Lý do cúp máy không phải vì hai người nói chuyện chán rồi, mà là bởi vì đám Bàn Tử kéo Giang Ký Minh đi uống rượu, bắt anh mau cúp máy đi, đừng có dính bạn gái nữa, yêu đương vui hơn uống rượu chỗ nào?
Giang Ký Minh cực kỳ không muốn, nhưng anh không chịu nổi đám người đã say đến bảy phần kia, không cam lòng kết thúc cuộc trò chuyện với bạn gái mình.
Những ngôi sao trêи đầu tỏa sáng như những ngọn đèn bạc, tô điểm màn đêm đen như mực.
Tống Phưởng không lòng dạ nào ngẩng đầu thưởng thức. Cô tựa vào đèn đường bên cạnh, nhìn xuống điện thoại di động bấm bấm, lẩm bẩm nói: “Vé máy bay từ Melbourne đến thành phố A…”