Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 62: Mid-season (1)



Mid-season sắp bắn phát súng đầu tiên, tất cả mọi người trong giới eSport đều vô cùng mong mỏi trông chờ nó đến.

Nguyên nhân không gì khác ngoài ba chữ Giang Ký Minh này.

Hiện giờ Giang Ký Minh đã ‘cao tuổi’ 24 tuổi, khả năng rất lớn là đánh xong S7 sẽ tuyên bố nghỉ thi đấu. Anh ôm rất nhiều vinh quang, chỉ thiếu một cái cúp Mid-season là có thể nhận được grand slam.

—— đạt grand slam và cúp chung kết S7, màn rút lui lộng lẫy, đây cũng là kết quả RG và bản thân anh kỳ vọng nhất.

Trêи mạng chia thành hai cực đối lập với ý kiến này.

Một bên cho rằng, biểu hiện của Akoo trong giải đấu mùa xuân rất tốt, hơn nửa kỹ thuật không hề đi xuống vì tuổi tác tăng lên. So với địch thủ cũ là MID FD, trạng thái chia 5-5, thậm chí có thể nói là 6-4.

Một bên khác lại cho rằng, MID FD trẻ tuổi, người trẻ đánh nhau với người già, bạn nói 6-4, khiêm tốn chút đi bớt nâng A đi, chém gió mà không viết nháp. Hơn nữa, RG đi vào chung kết Mid-season hai lần, gặp thoáng qua cúp vô địch nhiều lần, nói cho vuông là RG của mấy người chỉ được thêm buff ‘Tuyệt đối không giành được cúp giải Mid-season’ thôi, giờ có khi tìm thầy phong thủy sang tên đổi họ mới đổi vận được nhé.

Đây là hai nhóm người tụ tập dưới Weibo của RG.

Có thể tưởng tượng được tình hình chiến tranh khốc liệt ra sao.

Đến chỗ nào chỗ đấy ‘Máu me’.

Tống Phưởng lội đến những bình luận kia, lại cảm thán năng lực xé mặt của giới eSport thật khủng.

Ngẫm lại giới làm đẹp các cô, cùng lắm là comment vài câu ‘X ôm em đi’, ‘Từ chối cãi cọ’, ‘Bạn nói kỹ thuật cô ấy kém, có giỏi thì biến thành Avatar đi xem nào’ vân vân ở khu bình luận.

Càng đọc những bình luận anti kia, tâm trạng cô càng không thoải mái.

Bạn trai mình bị người phía trêи nhục mạ như thế, thậm chí bị ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời…

Cô không nhịn được, nghiêm túc trả lời bình luận châm chọc Akoo —— trong khoảng thời gian huấn luyện này anh ấy rất nghiêm túc, rất chịu khó, cả đội đều nghiêm túc chuẩn bị vì lần thi đấu Mid-season này, không hề buông thả không hề lười biếng.

Người kia cũng phản hồi lại cô rất nhanh —— ồ, nói như chui gầm giường tự mắt thấy ý nhỉ. Tém lại dùm. Đám mấy người nâng A lên nghìn dặm đấy à?

Tận mắt thấy? Nói ra có khi bạn không tin, chứ cô thực sự tận mắt thấy đấy. Nhưng có nói thế với người kia thì khẳng định là anh ta cũng không tin.

Tống Phưởng không trả lời lại nữa. Nhưng rất nhanh có người chân chính nâng A ra trận, tiếp nhận ‘công việc’ của Tống Phưởng, khẩu chiến kịch liệt với anti kia dưới Weibo.

Số bình luận tăng lên nhanh chóng.

Những từ ngữ từ lời nói đôi bên lại để Tống Phưởng được mở rộng tầm mắt.

… Hóa ra có nhiều cách để chửi mẹ người khác cơ à.

Mấy giây sau, Tống Phưởng cũng không nhìn nổi nữa, tắt điện thoại, nằm trêи ghế sô pha.

Hai mắt cô vô thần, mãi đến khi Demacia đi đến cạnh mình mới dần dần hồi thần.



Hôm nay cô muốn đi cùng RG đến São Paulo.

Giang Ký Minh biết tật xấu ‘Không đến hai tiếng trước khi đi thì không pack đồ’ của cô, đúng tám giờ tối qua gọi điện thoại nhắc cô thu dọn đồ đạc.

Cũng nhờ có anh mà sáng nay cô không phải vội vàng dậy, lo lắng dọn phòng để xếp hành lý.

Thế là thời gian buổi sáng cô dùng để lăn lộn Demacia.

Ôm Đần vào ngực, hai tay vân vê mặt nó.

“Demacia, em nói đi, lần này bọn họ có thể thắng đúng không?”

“Gâu gâu gâu.”

Tống Phưởng không hiểu tiếng boss, nhưng cô nghĩ nó trả lời là ‘Đúng’.

Cô cười: “Chị cũng nghĩ thế.”

Demacia không thể cùng đến São Paulo.

Vẫn như cũ, nó được gửi nuôi ở chỗ người bạn kia của Giang Ký Minh.

Một tay Tống Phưởng kéo hành lý, một tay dắt Demacia đứng ở cửa khu dân cư —— Giang Ký Minh bảo cô đứng đây chờ người bạn kia của anh.

Thời gian hẹn là một giờ chiều.

Không sớm không muộn giây nào, chiếc BMW màu đen dừng vững vàng trước mặt cô.

Một người đàn ông vóc người cao lớn mặc vest đen xám chỉnh tề đẩy cửa xe xuống, trêи cổ đeo một chiếc cà vạt chấm bi cùng màu.

Ánh mắt cô hướng lên trêи, không nặng không nhẹ rơi trêи mặt người đàn ông.

Có chút lạ lẫm, lại có chút quen thuộc. Tống Phưởng nhíu mày nghĩ nghĩ, cuối cùng nhớ ra trong một góc tâm trí mà cô đã bỏ qua.

Ồ, đây không phải đây là người đàn ông cô thấy từ rất lâu về trước, khi mà Giang Ký Minh tham gia cúp Demacia sao. Khi đó Demacia dính trong lòng cô làm nũng, anh ta gọi nó đi qua còn nhìn cô rất kỹ.

Hóa ra là anh ta.

Người đàn ông nhìn thấy Tống Phưởng cũng kinh ngạc, gật đầu xem như chào hỏi.

Nhưng Demacia nhìn thấy người đàn ông kia cũng không vui vẻ gì, trái lại giống như là biết sẽ phải xa Tống Phưởng, có hơi mệt mỏi.

Người đàn ông đưa tay gãi đầu Demacia, cúi người hỏi: “Sao thế? Nhìn thấy tao không vui nhỉ?”

Nó không trả lời, nhưng cả người lại nghiêng về phía Tống Phưởng hơn.

Demacia có quyến luyến bao nhiêu thì cũng phải rời xa.

Người đàn ông mở cửa xe sau ra, hất cằm với Demacia, ý bảo nó lên xe, động tác quen thuộc, hình như trước đó đã làm vô số lần rồi.

Nó nhìn cửa xe mở, lại quay đầu nhìn Tống Phưởng.

Con ngươi trong vắt hiện lên ánh nước, đôi mắt ướt sũng thổ lộ luyến tiếc.

Cô ngồi xổm người xuống, nói với nó: “Chị và anh ấy sẽ về sớm chút.”

Đầu Demacia cọ gò má cô, lông xù, Tống Phưởng cũng ôm sát nó.

Bốn chân Demacia linh hoạt, nhảy lên chỗ ngồi phía sau xe.

Người đàn ông đóng cửa xe sau lại, Tống Phưởng thấy Demacia nằm ngoài lên cửa sổ xe, miệng chống lên kính, phả ra khí.

“Tạm biệt cô Tống nhé.” Người đàn ông đứng cạnh cửa ghế lái, nói với cô.

“A… Vâng, tạm biệt.” Rất lúng túng, người đàn ông biết họ của cô, cô lại chẳng biết rõ anh ta họ gì tên gì, lại bổ sung một câu: “Đi đường bình an.”

“Ừm.” Anh ta giật nhẹ khóe môi.

Chùm sáng chiếu qua những chiếc lá dày đặc trêи mặt đất, để lại một mảng lốm đốm.

Tống Phưởng đứng dưới tàng cây long não, đưa mắt nhìn chiếc xe càng lúc càng xa kia, hơi hoảng hốt, hơi thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

*

Lần này người nhà theo đội RG không chỉ có Tống Phưởng, còn có vợ mới cưới của Hầu Tử —— Lý Tiêu.

Hầu Tử luôn tính khí nóng nảy, bị người Ionia (1) tôn sùng là ba Hầu, trước mặt vợ lại ngoan ngoãn giống như một con khỉ nhỏ, chị ấy nói đông Hầu Tử tuyệt đối không đi tây. Vợ là số một.

Tống Phưởng nhìn vậy tấm tắc thấy lạ. Nhìn Lý Tiêu nhỏ nhắn xinh xắn lại thuần phục Hầu Tử táo bạo ổn thỏa như thế, thật là bội phục.

11 ở bên cạnh xua tay, không không không, lực chấn động bọn họ cho tụi anh không mãnh liệt bằng em và Giang Ký Minh lúc trước cho đâu. Khi ấy tụi anh nghe Giang Ký Minh làm nũng với em qua điện thoại, cơm tối nhanh chóng sắp bị cậu ta thúc nôn ra.

Mặt Tống Phưởng bị 11 chế nhạo đỏ rực lên,

Giang Ký Minh liếc mắt lạnh qua, 11 lập tức im bặt.

Không biết có phải Lý Tiêu và Tống Phưởng đều là người nhà hay không mà rất hợp nhau, nói mãi không hết chuyện. Nhất là khi Lý Tiêu biết Tống Phưởng đúng là ‘Song’ trong ‘Hãng V X Song’ đang hot gần đây thì kinh ngạc miễn bàn, vốn đã thích càng thêm mấy phần sùng bái.

Lý Tiêu là giáo viên Toán cấp 2, hiện đang làm chủ nhiệm lớp 9. Chị ấy nói: “Lớp chị có một học sinh nữ thích trang điểm, nhưng trường chị lại không cho phép học sinh trang điểm, cho nên con bé toàn trộm make up, có lần chị bắt được con bé đúng lúc nghỉ giữa tiết, lấy được túi trang điểm của con bé.”

“Chị mở ra, đồ trong túi trang điểm kia từ son đến highlight đều là sản phẩm em hợp tác với thương hiệu kia.”

“Chị nói muốn tịch thu túi trang điểm của con bé, con bé dùng sức nắm ống tay áo chị, dáng vẻ khóc đến nơi, nói, cô Lý có thể lấy mạng em nhưng tuyệt đối không thể cướp đi Tiểu Nhật Phưởng của em.”

Tống Phưởng nghe vậy buồn cười, lại cảm thấy khó tin, nhân khí của cô bây giờ nổi vậy ư?

“Thật hay đùa thế ạ?”

“Đương nhiên là thật.” Lý Tiêu nói, “Chị nghe con bé khẩn thiết như vậy thì nghĩ thầm, đồ trang điểm này dùng tốt vậy sao? Vì thế sau đó về nhà lên mạng mua một bảng phấn mắt, nói cũng may, chị cướp được bảng cuối cùng còn lại trêи trang web đấy.”

Tống Phưởng phát hiện, khi Lý Tiêu nói chuyện hưng phấn, khóe môi khẽ nhếch lên, má trái hiện một lúm đồng tiền.

“Bảng mắt đó thật sự dùng rất tốt! Toàn bộ màu sắc, chất phấn đều tuyệt, rất dễ lên màu, rất dễ sử dụng.” Mắt chị ấy nhìn Tống Phưởng đầy sao: “Xin hỏi sao em có thể đưa ra sản phẩm tốt như thế?” Đưa ra sản phẩm tốt vậy đã đành, bản thân còn xinh đẹp nữa chứ. Vừa ghen tị vừa thích mà.

Xong đời.

Lại thêm một fangirl.

Đội quân họ Tống lại lớn mạnh.

Buổi tối, Giang Ký Minh huấn luyện xong trở về.

Đêm đã rất khuya. Đèn vàng trong phòng ngủ vẫn sáng lên.

Tống Phưởng vừa đắp mặt nạ, đi rửa xong, đứng trước bàn trang điểm loay hoay chai chai lọ lọ. Tinh chất này không dùng chung với kem đó được, gần đây trán lên mụn ẩn, cần dùng sản phẩm có chứa ít axit salicylic.

Beauty blogger vừa nghĩ vừa nhìn bảng thành phần sau lọ.

Cô tập trung đọc, không phát hiện cửa phòng sau lưng đã mở ra. Khi Giang Ký Minh ôm cô từ đằng sau, tim như bị ai giật lấy, bị hù dọa.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô dần yên tâm, nghiêng đầu đi chỗ khác sẵng giọng: “Sao anh vào mà không lên tiếng! Dọa chết em!”

Anh ôm lấy eo cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, giọng nói trầm nhẹ: “Đã bảo đừng chờ anh mà.”

“Em đâu có chờ anh, em chỉ đang skincare muộn thôi.”

Anh nhướng mày: “Thoa đến mười hai rưỡi? Đúng là muộn thật.”

Tai Tống Phưởng vừa đỏ vừa nóng, quay đầu không nhìn anh, hơi chật vật và cậy mạnh sau khi lời nói dối bị vạch trần: “Anh đi theo em.” Beauty blogger muốn thoa đến mấy giờ thì thoa nhé.

Giang Ký Minh rửa mặt xong, tắt đèn đi, vón một góc chăn lên, ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào trong ngực.

Ngoài cửa sổ là những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, những ngọn đèn neon đủ màu trong những đám mây đêm phản chiếu sắc đỏ mê hoặc.

Trong phòng tĩnh mịch im ắng.

Im đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Tống Phưởng xoay người, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn vào mắt anh, “Anh căng thẳng sao?”

“Ừm?”

“Ngày kia là thi đấu rồi, anh căng thẳng?”

“Cũng tạm.” Mọi thứ đều đang tiến hành đâu vào đấy, trạng thái bản thân anh và đội viên đều rất tốt, anh cũng không phải là căng thẳng. Nhưng mà —— “Em lo lắng?”

Tống Phưởng nhẹ nhàng “Vâng”.

Đây là trận đấu của anh, một trận quan trọng nhất trong sự nghiệp của anh. Nói cũng buồn cười, thân chủ không hồi hộp mà bạn gái thân chủ lại căng thẳng đến mức nằm mơ.

“Hôm qua em mơ thấy anh thua, rất nhiều người đang mắng RG, mắng bọn họ và anh.” Cô rũ mắt xuống, lông mi dài khẽ run như sàng, “Em sợ quá không ngủ nổi.”

“Mơ là trái ngược mà.” Lòng bàn tay anh có một lớp chai dày, phủ lên trán cô, xúc cảm rõ ràng: “Tống Phưởng, em phải tin anh.”

Tống Phưởng vùi mặt vào ngực anh, nói ra từng chữ: “Ừm, em tin anh.”

Thật lâu sau.

Tống Phưởng hỏi anh: “Anh có hay hồi hộp trước khi thi đấu không?”

“Có đôi lúc.”

“Vậy tại sao lần này lại không?” Trận đấu này quan trọng với anh như thế.

Anh ôm cô, khẽ nói: “Bởi vì lần này có em ở đây.”

Bởi vì lần này có em ở đây.

Cho nên, rất an tâm.

Tống Phưởng cúi đầu cười rộ lên.

(1) Ionia là một vùng đất mang vẻ đẹp sơ khai và những phép thuật đến từ tự nhiên. Những cư dân nơi đây sống trong những khu định cư rải rác khắp hòn đảo khổng lồ này, và họ là những người duy tâm với mong muốn được sống một cách hòa hợp và cân bằng với thế giới. Có rất nhiều hiệp hội và môn phái ở Ionia, mỗi hội đi theo một định hướng và lý tưởng của riêng mình (và thường mâu thuẫn với nhau).

Các vị tướng xuất thân từ Ionia hầu hết đều sở hữu bộ kỹ năng với độ cơ động đáng nể, dựa trêи nền tảng võ thuật từ các môn phái khác nhau: Zed, Shen, Akali là những Nhẫn giả, Yasuo sở hữu môn kiếm pháp Phong tuyệt kỹ trứ danh, Lee Sin là một võ sư trong khi Master Yi cùng đồ đệ của ông ta – Ngộ Không cũng là một bậc thầy Wuju…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv