Khi giải đấu mùa xuân bắt đầu cũng là lúc vụ hợp tác làm đẹp triển khai.
Sau buổi gặp ngày sinh nhật, y như dự đoán lúc trước, thời gian bọn họ gặp mặt ngày càng ít.
RG cực kỳ coi trọng giải đấu mùa xuân lần này, dáng vẻ chắc chắn phải đạt được cúp quán quân lần này.
Cuối tuần thi đấu, đấu luyện từ thứ Hai đến thứ Sáu. Làm quần quật không nghỉ suốt ngày đêm, không ngừng bận rộn.
Đây là khoảng thời gian lâu nhất, phải đến hai tháng rồi Tống Phưởng chưa gặp Giang Ký Minh.
Anh rất nhớ cô.
Mỗi lần có thời gian dư dả là phải tận dụng triệt để, gọi điện thoại gọi video.
Có lần cô bận làm việc, điện thoại đặt trong túi để im lặng, không nghe được chuông.
Đến lúc nghỉ ngơi, Tống Phưởng mở điện thoại đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, dòng chữ màu đỏ nhìn mà khϊế͙p͙ người.
【 Giang Ký Minh : Vẫn đang làm việc sao? 】
【 Giang Ký Minh : Anh nhớ em. 】
Tống Phưởng lén chạy ra ngoài, gọi điện thoại cho anh.
Sau mấy phút trò chuyện cô mới biết, hóa ra là bạn gái Hầu Tử đến căn cứ thăm cậu ta. Giang Ký Minh ở bên cạnh nhìn hai kẻ show ân ái, lại nghĩ đến bạn gái đã hai tháng không gặp của mình, thấy nhói lòng.
Tống Phưởng nói khô cả cổ mới an ủi được tâm hồn yếu đuối của bạn trai.
Trở lại phòng họp.
Đồng nghiệp cười cô: “Cậu chiều bạn trai quá nhỉ, chỉ là không nghe mấy cuộc điện thoại thôi, có cần phải gấp đến thế không?”
Tống Phưởng: “Anh ấy nói nhớ mình.”
Đồng nghiệp kinh ngạc: “Có thể anh ta chỉ tiện mồm nói thôi, cậu nghiêm túc vậy sao?”
“Không phải tiện đâu,” Cô bình tĩnh nói với đồng nghiệp: “Nếu bạn trai mình nói nhớ mình, nghĩa là anh ấy thật sự nhớ mình.”
Đồng nghiệp sửng sốt nửa giây, cười: “Cậu hạnh phúc thật đấy.”
Hạnh phúc ư? Sau khi ở bên anh, đúng là rất hạnh phúc.
Đông qua xuân tới, nháy mắt đã qua một nửa tháng Tư.
Chiều ngày 16, giải mùa xuân hằng năm tuyên bố kết thúc.
RG lấy thành tích 14 thắng 2 hòa xếp hạng nhất tổ A.
Tin vui nối tiếp nhau. Tại bán kết chiều ngày 22, RG thực hiện 2 pha rượt đuổi và 3 lần hạ gục JKO, tiến thẳng vào chung kết giải mùa xuân.
Trận đấu kia chơi đẹp đến mức khiến người ta tê cả da đầu. Sau khi kết thúc thi đấu, dưới Weibo chính thức của RG là một mảnh fan reo hò.
【 Akoo lấy lại phong độ rồi, A thần S5 trở lại!】
【 Hóa ra quán quân giải mùa xuân đã định sẵn là RG. 】
【 Này này này, không chỉ là cúp mùa xuân đâu, cả chức vô địch chung kết thế giới S7 cũng là của chúng ta! 】
Trận đấu bán kết đó, Tống Phưởng xem livestream trêи Civet cat.
Sau khi bình luận viên nói “Chúc mừng RG”, Tống Phưởng cũng như fan ở khán đài trong video, đứng lên reo hò, không ngừng nhảy cẫng lên.
Đường Kiêu chê cô mất mặt, ấn cô về lại ghế ngồi, xin cậu nhỏ âm lượng xuống, tất cả mọi người đang nhìn chúng ta kia kìa.
Chung kết thế giới diễn ra vào ngày 29.
Sau trận đấu bán kết, có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi chuẩn bị.
Giang Ký Minh muốn xin nghỉ phép hai ngày về thành phố A, khi được hỏi lý do, anh trả lời thẳng là về với bạn gái.
Huấn luyện viên anh B biết lâu rồi hai người chưa gặp nhau, thoải mái đồng ý, nhưng sau khi trở về phải tập trung đánh chung kết cho tốt.
Anh đi máy bay về thành phố A.
Anh về đến nhà, vừa mở cửa, Demacia đã lao từ trong phòng khách ra.
Nó thấy anh, vui vẻ quay vòng quanh anh.
Hình như nó lại mập lên một chút, tròn vo, Giang Ký Minh vuốt lông nó: “Lại mập lên à?”
Đang là giao mùa xuân hạ, Demacia cũng đến kỳ rụng lông.
Trong phòng rụng đầy lông đã đành, ai chạm vào nó cũng dính lông lên người luôn.
Trêи người thư ký Trương cũng dính không ít. Anh ta nhặt mấy nhúm lông vàng ném vào thùng rác, đáp lại Giang Ký Minh: “Dạo này nó ham ăn hơn cả trước kia, tôi không giấu được nó nữa, lần nào nó cũng mò ra được. Haiz, không ngăn nổi.”
Demacia gâu gâu hai tiếng, ngoắt ngoắt đuôi đi qua thư ký Trương. Để Mị nói cho mà nghe, mấy chiêu trò vặt vãnh sao qua nổi mắt Mị.
Giang Ký Minh cười: “Mày giỏi phết nhỉ.”
Đáp lại anh là hai tiếng gâu gâu.
Thư ký Trương đưa Demacia về nhà Giang Ký Minh rồi đi.
Giang Ký Minh dắt Demacia xuống lầu, đến nhà Tống Phưởng.
Nhấn chuông cửa không có ai ra, không biết là cô có nhà hay ngủ thϊế͙p͙ đi rồi. Giang Ký Minh hy vọng là cái sau.
Cũng may anh có chìa khóa nhà Tống Phưởng, mở cửa vào là một mảnh đen kịt, không một bóng người.
Cô chưa về nhà.
Anh buồn bực ngán ngẩm, một người một chó đi dạo khắp nhà.
Dưới sự lôi kép của Demacia, cuối cùng bước chân của anh dừng trước tủ lạnh.
Lông mày nhướng lên, nhìn con boss kia: “Lại đói à?”
Demacia vẫy đuôi, trong mắt viết hai chữ, đúng rồi.
Giang Ký Minh đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, cuối cùng mở cửa tủ lạnh ra, xắn tay áo lên, đổi nghề làm đầu bếp.
Lông vàng lại vui vẻ quay vòng.
Không lâu sau, trong phòng bếp bắt đầu tràn ngập hương thơm, từ xa đã có thể ngửi thấy.
Giang Ký Minh nếm thử canh, vị rất ngon.
Demacia ngồi xổm trêи gạch men sứ chờ mong nhìn anh, thấy anh nếm thử, bắt đầu gào lên. Anh nên đút cho tôi đây nài.
Nào ngờ chủ nhân vô lương tâm kia đặt thìa về chỗ cũ, cầm cái bát inox nhỏ, tùy tiện cho vào một ít đồ chó có thể ăn rồi phi đến trước mặt nó.
Cái bát ma sát sàn gạch men sứ phát ra tiếng kêu lanh lảnh, Demacia nghe mà run sợ.
Mắt chó ngập nước như là một giây sau sẽ có thể khóc ngập thành Vạn Lý. Ngài làm nhiều món như thế, cho tôi có tí tẹo tèo teo à? Anh không biết ngượng hả? Hả?
Giang Ký Minh coi thường ánh mắt kia, giễu cợt nói: “Giảm béo đi, đồ chó mập. Mày có biết bây giờ nhìn mày giống một con chó ngao Tây Tạng màu vàng lắm không.”
Demacia sắp tức chết rồi.
Tôi gì mà xấu như chó ngao Tây Tạng chứ?
Đồ loài người thiếu hiểu biết!
Khi Tống Phưởng mở cửa vào, mùi hương tràn ngập khoang mũi, trái tim lập tức bay lên vạn trượng.
Cô đứng im tại chỗ một lúc, rất lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
Cô không kịp thay giày cao gót, bước chân vội vàng đi vào phòng bếp.
Người đàn ông quay lưng về phía cô, thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài thẳng tắp. Chỉ bóng lưng thôi cũng đủ để người ta mơ màng nửa ngày.
Đầu óc Tống Phưởng trống rỗng, nhưng lại nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Hình như người đàn ông nghe thấy tiếng động phía sau, anh khựng lại nửa giây mới quay lại, ánh mắt vừa vặn giao với ánh mắt cô.
Anh còn đang bưng cái nồi, thật sự có vài phần hấp dẫn của người đàn ông gia đình. Khóe môi anh khẽ động, “Em về rồi.”
Anh vừa dứt lời, cô gái ngơ ngẩn trước mặt ném túi xách trong tay xuống đất, chạy nhanh nhào vào ngực anh. Tay vòng qua cổ anh, khuôn mặt cọ qua cọ lại trước ngực anh, giống như giao thừa mấy tháng trước. Cô khàn giọng nói: “Em nhớ anh lắm.” Người lâu nay chỉ được thấy trong video, đột nhiên được gặp người thật, rất kϊƈɦ động rất kϊƈɦ động.
Giang Ký Minh còn đang bê đồ, không ôm lại cô được, chỉ có thể cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh cũng rất nhớ em.”
Ôm một lúc, Tống Phưởng ngẩng đầu khỏi ngực anh, hỏi: “Anh về lúc nào thế sao không nói với em?”
Giang Ký Minh nhìn vào mắt cô, cười khẽ một tiếng: “Bởi vì anh cũng muốn thấy vẻ mặt đáng yêu của em.”
Tống Phưởng ngơ ngẩn thật lâu mới phản ứng lại được. Đầu lại vùi vào ngực anh, chỉ lộ ra đôi tai đỏ bừng tiết lộ tâm trạng.
Dư Uyển Uyển miệng rộng kia!
Đây là lần đầu tiên Tống Phưởng ăn đồ anh nấu.
Hương vị ngon ngoài sức tưởng tượng.
Sau khi được bạn gái công nhân, ý cười trong mắt anh cũng đậm hơn nhiều.
Khi hai người đang tình cảm thắm thiết, một đống lông vàng đi vào xen ngang.
Tống Phưởng cúi đầu nhìn Demacia đang kéo ống quần mình, và, cái bát bên chân nó.
Tống Phưởng: “Đói bụng hả?”
Demacia liên tục sủa. Đúng thế, đúng thế.
Tống Phưởng gắp hai miếng sườn lớn trong nồi canh ra bỏ vào bát lớn cho Demacia.
Lông vàng cực kỳ vui mừng, thở phì phò ra sức ăn, như là một con chó vừa trải qua nạn đói.
Tống Phưởng biết thừa nhìn người đối diện bàn: “Anh lại bắt nó giảm cân à?”
Giang Ký Minh dừng mấy giây: “Nó mập lắm rồi.”
Tống Phưởng coi thường: “Béo chút cũng được mà, em cảm thấy đáng yêu lắm.” Nói xong, nháy mắt với Demacia, “Đúng không Demacia?”
“Gâu gâu gâu.”
Giang Ký Minh bất đắc dĩ nhìn một người một chó này.
Anh thở dài, “Được rồi, tùy em.”
Demacia yên lặng ăn cẩu lương nghĩ thầm.
Trong nhà này cứ phải bám đít nữ chủ nhân tương lai mới có cơm ăn được.
Hôm sau.
Tống Phưởng và Giang Ký Minh đều ở nhà đến tận trưa, chơi game xem phim này nọ, cặp tình nhân làm gì cũng đều vui vẻ.
Nhưng đến buổi trưa, cuối cùng hai người khó bỏ khó rời cũng phải tách ra —— Tống Phưởng phải đến studio tạp chí D chụp loạt ảnh sản phẩm mới đang hợp tác với hãng M.
Tống Phưởng thay giày ở huyền quan, Giang Ký Minh ở cạnh tựa vào tường nhìn cô.
Giang Ký Minh: “Đúng năm giờ ở phố đi bộ chỗ Starbucks.”
Hai người đã hẹn chờ Tống Phưởng kết thúc công việc sẽ đi ăn cơm. Địa điểm gặp ở Starbucks.
Tống Phưởng: “Anh nói lần thứ ba rồi đấy.”
Giang Ký Minh chớp mắt, nói: “Bởi vì sợ em lại bồ câu anh chứ sao.” Từ sau chuyện ‘tháng Hai’ kia, anh đã mắc phải ‘di chứng hậu bồ câu’.
Tống Phưởng tự biết đuối lý, “Không phải cuối cùng em vẫn chạy vội về rồi sao.”
Giang Ký Minh ngoảnh mặt làm ngơ, hừ nhẹ một tiếng, mắt nâng lên không nhìn cô. Chết vì ngạo kiều.
Tống Phưởng ghé đầu qua rất sát, hất cằm lên: “Em phải đi đây, nào, hôn một cái.”
Giang Ký Minh vẫn không hôn cô: “Anh không muốn hôn bồ câu đâu.”
Loại từ chối này không đủ để ngăn chặn Tống Phưởng. Da mặt cô dày, lại áp sát tới, dùng sức mổ xuống môi anh, cười khanh khách: “Anh không hôn bồ câu thì bồ câu hôn anh.”
Giang Ký Minh không nhịn được, cuối cùng cười nhẹ thành tiếng.
…
Lần này tạp chí D mời ba người quay chụp.
Một người là Tống Phưởng, một vị siêu mẫu rất nổi tiếng tên Đương Hạ, người còn lại là Dư Lâm.
Gần đây người hot trong giới làm đẹp chỉ sau Tống Phưởng chính là cô ta.
Theo lời Đường Kiêu thì dạo này Dư Lâm tẩy trắng thành công, X người, gần bảy nhóm, Weibo và các ứng dụng xã hội khác đều có thủy quân cô ta bơm vào. Vốn là một võng hồng đầy lịch sử đen tối, tẩy thành một đóa bạch liên hoa gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Đa phần dân mạng đều não cá vàng, nhiều người thấy cô ta xinh đẹp, gu ăn mặc tốt lại còn phát súp gà quá nhiều, lập tức chuyển thành fan, không ngừng gọi nữ thần nữ thần.
Đúng là đi đầu giới tẩy trắng.
Nếu cô ta bỏ ra nửa công sức đó vào công việc, có khi sẽ sớm trở thành V siêu siêu siêu siêu lớn nổi tiếng nhất giới làm đẹp Trung Quốc rồi.
Dư Lâm lớn tuổi hơn Tống Phưởng.
Cô ta mặc áo lông màu hồng, bên trong là chiếc váy xám liền bó sát. Phong cách ăn mặc phong cách quý bà, rất đắt đỏ.
Trải qua trăm cay nghìn đắng, tâm nguyện được gả vào nhà giàu của cô Dư cuối cùng cũng thành sự thật.
Tống Phưởng nói chuyện với siêu mẫu, Dư Lâm bước từng bước về phía bọn họ. Lần cuối cùng gần nhất bọn họ gặp mặt, Tống Phưởng tàn nhẫn chế nhạo cô ta một phen, lần này cô ta ngẩng đầu đi tới, giống như đang ra sức khoe khoang áo lông trêи người cho Tống Phưởng thấy. Nhìn tôi đê, không còn là Dư Lâm của ngày xưa, tôi đã thay da đổi thịt.
Dư Lâm cười không lộ răng, nói: “Tống Phưởng, đã lâu không gặp nhỉ.”
Khóe miệng Tống Phưởng giật giật: “Ừm, đã lâu không gặp.”