Thông báo đến mọi người một tin không vui vì laptop trục trặc và Tà đang bận nên đợt này sẽ không có chương mới + update chậm nha :((
Khi Uyển Uyển tới tim họ, trán Tống Phưởng đang dựa vào vai Giang Ký Minh, tay vòng qua ôm cổ anh. Không biết Tống Phưởng đang nói gì, Giang Ký Minh nghe xong khẽ cười, hôn xuống trán cô.
Sau đó Uyển Uyển nghe thấy bạn mình sẵng giọng: “Anh đừng hôn em nữa đi! Em bị hôn tê cả người rồi đấy!”
Hai anh chị ơi.
Em mới đang run nè anh chị!
Hai cánh tay đều bị bọn họ buồn nôn sởn gai ốc cmnr!
Không thể nhịn được.
Hơi nắm tay đặt trước môi, ho hai tiếng, lúc này hai người cách đó không xa đang tình tứ muốn cọ xát mới chậm chạp phát hiện cô tồn tại. Tống Phưởng nhìn thấy Uyển Uyển, dán mặt vào vai Giang Ký Minh hơi xấu hổ, đại khái là lo lắng cô ấy nghe được những lời vừa rồi của mình. Thật là xấu hổ mà, hai tai đều đỏ bừng lên rồi.
Dáng vẻ xinh đẹp kia, không biết cô lại thấp giọng lẩm bẩm nói câu gì với Giang Ký Minh mà sau khi nghe anh lại cười trầm một tiếng, lần thứ hai hôn xuống đỉnh đầu Tống Phưởng.
Tống Phưởng bị hôn tê cả người, lại xù lông, “Đã bảo anh không được hôn nữa cơ mà.”
Giang Ký Minh nói: “Anh đã đồng ý đâu.”
Nhờn đòn…!
Uyển Uyển ôm ngực, vai dựa vách tường, nhìn hai người kia, nói: “Aiz, hey hey, hai người đã hẹn hò xong chửa? Bọn A Kỳ chuẩn bị đi rồi, kêu em tới gọi hai người đấy.”
Người yêu trong ngực đáng yêu ngay cả khi xù lông, anh đâu rảnh quan tâm chuyện đi hay không, trong mắt chỉ có cô, cứ thế trả lời: “Vẫn chưa hẹn xong.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Uyển Uyển tối đi nhiều.
Hôn hôn hôn, nhìn xem đã nưa tiếng rồi còn chưa sờ soạng xong à? Hai người chuẩn bị đứng đây đến bình minh ngày mai à?
“Anh đừng loạn.” Tống Phưởng thoáng nhìn sắc mặt Uyển Uyển, lẩm bẩm một câu với anh, lập tức rời tay khỏi cổ anh, nói với Uyển Uyển: “Hẹn xong rồi, xong rồi.”
Đúng lúc đó, bên kia hành lang truyền đến tiếng chân chạy, âm thanh bịch bịch bịch rất lớn, còn kèm theo cả giọng nói tiếng Trung Quốc không trôi chảy gọi Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển. Âm lượng lớn như thế, cả thế giới đều biết cậu ta đang gọi Dư Uyển Uyển.
Mà người bị gọi nghe thấy tiếng, sắc mặt vốn không dễ nhìn lại tối thêm vài phần, nhưng cô ấy lại như chẳng nghe thấy gì, bởi vì cô ấy vô cùng bủn xỉn không hề quay sang nhìn bên kia một cái.
Uyển Uyển đứng thẳng người, nói với họ: “Hai người nhanh lên đi, em té trước đây.” Nói xong, xoay người, nhấc chân muốn rời khỏi, nhưng giày cao gót chưa rời đi được mấy bước đã bị Koki nắm chặt cổ tay, ép dừng bước.
Cô ấy không quay đầu, dường như nghiến răng nói: “Buông tay.”
Koki hiếm khi bật lại: “Anh không buông!” Nếu lần này buông lỏng ra, đợi lát nữa càng không biết phải làm thế nào mới khiến cô ấy nguôi giận được.
Uyển Uyển cười lạnh nói: “Anh được đấy, giỏi đấy.”
Koki: “Anh chỉ muốn em không tức giận.”
Uyển Uyển như nghe được chuyện hài: “Không tức giận? Anh không muốn em giận thì đừng có làm loại chuyện như thế chứ.”
Lúc này Tống Phưởng yên lặng ăn dưa ở bên cạnh mới dần hiểu ra tại sao từ đầu Uyển Uyển vẫn cúi mặt, hóa ra là cãi nhau.
Tống Phưởng hiểu rõ tính Uyển Uyển, mắt thấy tòa núi lửa Uyển Uyển sắp phun trào, đương nhiên là —— tranh thủ thời gian chạy! Nếu không đợi thêm một lúc lửa giận lại lan sang chỗ cô mất.
“Chúng ta đi mau.” Động tác cô nhanh nhẹn, nắm tay Giang Ký Minh đi về phía trước. Bước chân rất nhẹ, hy vọng mình có thể trở nên vô hình trong tầm mắt Uyển Uyển.
Khói lửa chiến tranh phía trước còn đang lan ra.
Chiến tranh thế giới lần thứ n sắp bùng nổ ——
Koki: “Anh giải thích với em, không, anh thề với em.”
Uyển Uyển: “Lời thề của Hàn Quốc các anh không cùng tần số với lời thề Trung Quốc chúng em.”
Lạy hồn, lời thề chứ có phải tiền tệ đâu, còn chia cái gì thông với không thông nữa?
Koki: “Anh thật sự không có gì với cô ta hết. Cô ta không xinh đẹp bằng em, dáng không đẹp như em, dán kϊƈɦ mí cũng không tự nhiên giống em, sao anh có thể thích cô ta được!”
Lại là dán kϊƈɦ mí, người anh em à, cậu biết cách an ủi đấy.
Sau khi Uyển Uyển nghe xong cười lạnh: “Không có gì hết? Là không liếc mắt đưa tình với cô ta hay là không trò chuyện thả thính cô ta?”
Koki nghe muốn sụp đổ, “Liếc mắt đưa tình cái gì! Ai nói với em vậy! Lại còn thả thính? Căn bản là không có gì cả!” Em trai nhỏ Hàn Quốc vội đến mức tốc độ nói tiếng Trung nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Lời giải thích đó vào tai Uyển Uyển chỉ là gió thoảng không có tác dụng. Đôi mắt lại lạnh đi vài phần, tầm mắt nhìn về một góc hành lang, chỉ sợ không hề nhìn Koki chút nào.
Đúng lúc này, Tống Phưởng kéo Giang Ký Minh đi qua sau họ, chuẩn bị đi qua họ rời khỏi. Koki nghe thấy tiếng động, bỗng quay đầu lại, đáng thương, lành như kem đánh răng, lúng túng nói: “Thật, thật sự không có gì mà. Anh còn không biết chữ ‘thính’ viết như thế nào ấy chứ.” Đây là lời nói thật, trừ họ tên Uyển Uyển ra thì cậu ta sẽ không khua chân múa tay viết quá tám chữ Trung Quốc.
Tống Phưởng bị phát biểu bất thình lình làm nhảy lên một cái. Ánh mắt em trai Hàn Quốc quá hy vọng, là ánh mắt kêu gọi sự trợ giúp tại trường quay. Dưới ánh nhìn chằm chằm đáng thương kia, đáy lòng cô sinh ra một chút ‘cảm giác nghĩa hiệp’.
Tống Phưởng nuốt mạnh một ngụm nước bọt, chuẩn bị ngước mí mắt nhìn Uyển Uyển. Đáng tiếc, mới chỉ vừa nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ‘cảm giác nghĩa hiệp’ chết queo dưới ánh mắt sắc bén kia, khí thế vừa mọc lên cũng héo luôn trong chớp mắt.
Tống Phưởng có lòng, nhưng không đủ dũng khí…
Đồng bọn duy nhất bại ngay bởi một ánh mắt của Uyển Uyển, cả người Koki như nhăn như cà tím trong sương, rũ mắt, lại gục đầu xuống. Yếu đuối dễ thương, như một chú mèo con thất bại, Tống Phưởng không nhịn được nói: “Ờm, sau, sau này tôi dạy cậu cách viết chữ ‘thính’! À, thêm cả chữ ‘phóng túng’ nữa!”
…Ủa nói nhăng nói cuội gì thế chài ai!
Koki nghe xong càng như đưa đám.
Cậu ta không hề muốn học cách viết chữ đâu nhé, cậu ta chỉ muốn làm hòa với Uyển Uyển thôi.
Dáng vẻ kia làm cô giáo Tống Phưởng dạy thư pháp không nhịn được lại muốn mở miệng an ủi cậu ta hai câu.
May mà khi cô vừa hé môi chưa kịp nói chuyện đã bị Giang Ký Minh chặn họng thành công. “Chúng ta đi trước đi.” Anh vừa dứt lời, bước chân đi vượt qua họ, kéo Tống Phưởng đi về phía trước.
Tống Phưởng và Uyển Uyển quen biết nhiều năm, vô cùng hiểu rõ tính tình như núi lửa phun trào của Uyển Uyển, đến giờ cô vẫn chưa tìm được cách đối phó nên không thể nào giúp ích gì được cho em trai Hàn Quốc. Điều duy nhất cô có thể làm là, trước khi Giang Ký Minh kéo đi, hơi quay nửa người làm động tác cổ vũ Koki, hy vọng cậu ta có thể vượt qua cửa ải chết chóc này.
Cũng coi như là cố gắng thiết lập quan hệ ngoại giao Hàn – Trung.
Bên kia Koki nhìn đồng bọn bại trận rời đi, bị dồn đến đường cùng, không còn lựa chọn khác. Cậu dứt khoát quyết định, cắn răng một cái, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Uyển Uyển như một đứa trẻ con lì lợm: “Hôm nay em không hết giận thì anh không buông đâu Uyển Uyển nhé.”
Uyển Uyển bị cậu ta làm giật mình, cánh tay trái mọc ra một con gấu koala vùng thế nào cũng không ra, tức giận nói: “Anh dở hơi à? Buông ra cho em.”
Koki nghĩ một hồi, đúng là buông ra thật, nhưng ngay một giây sau, cánh tay dài ôm thẳng Uyển Uyển vào trong ngực, mặc cho cô ấy giãy giụa như thế nào cũng không chịu giảm bớt sức lực. Thậm chí level lưu manh trong lời nói cũng thăng cấp: “Đời này em không nguôi giận thì đời này anh không buông ra.”
Lời này làm động tác Uyển Uyển giãy giụa khựng lại, giọng điệu vẫn lạnh băng, nhưng hình như vẫn tốt hơn lúc trước, “Chẳng lẽ anh ôm em đi thi đấu?”
Koki hừ khẽ một tiếng: “Thế lại càng tốt. Anh ôm em thi đấu, em ở trong lòng anh bình luận.” Đắc ý.
Uyển Uyển: “…Có mà vào rừng mơ.”
Nhưng tình cảnh này làm Tống Phưởng hoàn toàn hoa mắt.
Tình huống gì đây?! Drama 8 giờ tối sao lại đột biến thành phim thần tượng Đài Loan thế này?!
Ông trời ơi. Trong lòng Tống Phưởng ngất 100 lần bất tỉnh 100 lần trước em trai Hàn Quốc.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ngọn núi lửa đang hoạt động tắt lửa chỉ với hai, ba câu nói. Hê, hôm nay đúng là ngày thần kỳ.
Không thể kìm được lòng kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe chỉ thiếu dính lên thân hai người kia, không hóng hớt được bao lâu, cằm cô chợt bị một bàn tay to giữ lấy, quay mặt lại.
Giang Ký Minh dừng bước, đứng trước mặt cô. Anh đội ngược ánh sáng, vầng sáng rất nhạt độ trêи người anh, toàn bộ người như sắp thoát xác. Anh cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt, hỏi: “Nhìn đẹp lắm à?”
Tống Phưởng bị anh nhìn đến mức nói lắp, “Cũng, cũng được.” Rất thành thật.
Giang Ký Minh nhướng mày, “Đẹp hơn anh không?”
Tống Phưởng: “Vẫn chưa đến mức đó.” Cực kỳ thành thật.
Giang tiên sinh nhận được câu trả lời hài lòng liền cười khẽ, âm thanh trầm thấp nặng nề nhưng anh không đáp lời, chỉ nhìn cô.
Ánh mắt kia làm Tống Phưởng hơi đỏ mặt, cô bỗng như nghĩ tới gì đó, chân cố tình lùi về sau một bước, hai tay chụp lên đỉnh đầu mình, “Hôm nay anh không được hôn em nữa đó.”
Xin lỗi he, đã sử dụng hết số lần hôn hôm nay rồi, mời mai hẵng xài tiếp.
Anh nghe xong lại cười tiếp, nghiêng người qua, chỉ một cái nhíu mày đã đủ để Tống Phưởng xin hàng. Chóng mặt ngây ngất, cô không biết cánh tay dài của anh đã vòng qua eo mình ôm từ bao giờ nữa, ngay cả khi bị đôi môi kia hôn xuống cũng bị mê hoặc quên chống cự.
Tỉ mỉ gặm nuốt, trái tim cũng sắp tê dại vì nụ hôn này rồi.
Giữ lại một tia lí trí cuối cùng còn tồn tay, cô nắm tay thành quyền đập lên ngực anh, nói không rõ: “Giang Ký Minh, lát nữa chúng ta còn phải đi ăn cơm đó!”
Giang Ký Minh cắn xuống môi cô không nặng không nhẹ, “Tập trung đi nào.”
Lúc hôn nhau.
Phải tập trung chút.
…
Chân trước Giang Ký Minh trở lại phòng nghỉ của RG, chân sau Koki cũng đến.
Ánh mắt mọi người trong phòng lướt qua mặt bốn người, sau đó chậc chậc vài tiếng, lần lượt ra khỏi phòng nghỉ.
11 không thể nhìn nổi, lúc sắp đi còn chỉ chỉ môi mình, ây dà, đúng là người có tình yêu có khác.
Hai bên đều nhìn sang đối phương.
Úi giồi, hai người thật là. Á, đợi chút —— hình như là hai chúng ta cũng đâu khá khẩm hơn?!
(*) Chỗ này nghĩa là Giang Ký Minh – Tống Phưởng và Uyển Uyển – Koki nhìn đối phương ‘phê phán’ nhưng cuối cùng mới ngộ ra hình như mình cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao :v
…
Trong quán rượu.
RG bao một phòng riêng lớn.
Lần này chủ sáng lập RG cũng có mặt, một đoàn người ngồi hai bàn lớn. Huấn luyện viên và A Kỳ với ông chủ ngồi một bên, thành viên trong đội lại ngồi một bàn khác.
Lần đầu tiên chủ KingB nhìn thấy Tống Phưởng, phản ứng y hệt những người khác, vô cùng ngạc nhiên, Tống Phưởng lại trở thành khỉ con trong sở thú lần thứ hai.
(*) Chủ sáng lập ở đây rất nhiều người chứ không phải một nha cả nhà.
Bọn họ lôi kéo Tống Phưởng hỏi đông hỏi tây. Thứ lỗi cho bọn họ, làm gì có ai không tò mò đối với bạn gái của Giang Ký Minh chứ.
Nhưng thật đáng tiếc, khó lắm mấy người hóng hớt nghi hoặc đầy bụng mới giải quyết được một chút thì người trả lời câu hỏi —— Tống Phưởng —— đã bị Giang Ký Minh kéo qua bàn khác.
KingB nói: “Ế, Akoo giữ bạn gái ghê vậy?”
Giang Ký Minh không quay đầu lại, trả lời anh ta hai chữ: “Đúng thế.”
KingB làm như gặp quỷ, nhìn về A Kỳ, kinh ngạc cảm thán: “Đậu móa, đây có đúng là Giang Ký Minh không đấy?”
A Kỳ gật đầu, “Tôi hiểu lòng anh mà.” Lúc trước anh ta cũng bị sợ không nhẹ, rơi cả cằm luôn.
Tống Phưởng ngồi xuống cạnh Giang Ký Minh, Uyển Uyển ở bên tay phải.
Sắc mặt Uyển Uyển tốt hơn ban nãy rất nhiều, quả nhiên tình yêu thẩm thấu thật đáng gờm.
Koki ngồi bên cạnh Uyển Uyển, cười tủm tỉm, nhếch môi, giống hai đứa đần nhà hàng xóm.
Nhân viên phục vụ bưng mấy đĩa đồ ăn lên, Koki ân cần gắp thức ăn cho Uyển Uyển, chân chó hơn cả Demacia.
Tống Phưởng chống đầu lên mu bàn tay nhìn bọn họ, cười hai tiếng, dùng tay chọt chọt Uyển Uyển: “Uyển Uyển, bạn trai tốt như thế, giận dỗi làm gì nhỉ?”
Koki nghe thấy, dường như muốn nói đúng vậy đúng vậy, cuối cùng vẫn cố nhịn. Nói nhiều lại hớ, nói nhiều lại lỡ miệng.
Còn Uyển Uyển nhìn Koki lại nhìn Tống Phưởng, muốn nói lại thôi, môi mím thành một đường.
“Soraka!” Phía sau có người gọi cô.
Tống Phưởng quay đầu lại, là 11.
“Sao ạ?”
11 bẹp miệng, lườm Giang Ký Minh, nói: “Anh muốn kêu cậu ta cùng đi hút thuốc cậu ta lại không chịu, nói là em không cho hút. Tiểu thư Soraka, em làm ơn, xem như anh đáng thương, hôm nay đặc xá cho cậu ta được không?”
Tống Phưởng khựng lại, quay sang nhìn anh, nói: “Em nói anh bớt hút thuốc, chứ đâu nói không cho phép anh hút thuốc.” Đúng là cô cũng muốn anh cai thuốc, nhưng loại chuyện này không vội vàng được, đột nhiên ngừng hẳn có khi lại không tốt, vẫn cứ chậm rãi thôi.
Bàn tay cô xoa nhẹ lên má anh, xúc cảm không tệ: “Anh đi đi kìa.”
11 ở bên cạnh lại bị khinh thường một phen, hai tay ôm ngực, dùng sức xoa mạnh, kêu to: “Nài, mỗi lần gặp mặt hai người không làm tôi buồn nôn là không thoải mái hay gì?”
Giang Ký Minh nắm chặt tay cô, đưa xuống môi hôn nhẹ, vẫn không quên đáp lại anh ta: “Đúng rồi đấy.”
Con mẹ nó ngày nào cũng như con trai lột lớp da cuối cùng của con rắn.
Lại bị hai người kia làm tứk nội thương luôn.
Nói thêm vài câu nữa, Giang Ký Minh mới sóng vai đi cùng 11 ra khỏi phòng bao.
Một màn vừa rồi đều lọt vào mắt Uyển Uyển ở bên cạnh, cô ấy than nhẹ một tiếng, đợi bọn họ đi mới nói với cô: “Tớ cứ tưởng hai người ở bên nhau cậu sẽ bị Akoo lấn lướt, bây giờ nhìn lại hình như là tương phản rồi nhỉ.”
Tống Phưởng nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Tớ nghĩ là cả hai chúng tớ đều lấn lướt đối phương chặt đấy.” Bởi vì rất để ý đối phương nên phương diện ‘lấn lướt’ này mới từ hai phía.
Uyển Uyển bị dáng vẻ nghiêm túc bất thình lình của Tống Phưởng chọc cười, “Được, được, ai cũng biết hai người rất ân ái.”
Tống Phưởng chớp mắt nhìn bạn tốt, hỏi: “Còn cậu, sao vừa rồi lại cãi nhau với Koki?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Uyển Uyển lại buông tiếng thở dài, giương mắt nhìn Koki bên cạnh đang tám với Hầu Tử, thu hồi tầm mắt, dùng tiếng địa phương thành phố A nhỏ giọng nói với Tống Phưởng: “Tớ cảm thấy chuyện này ——“
“Hửm?”
“Là lỗi của tớ.”
Hả???? Hiếm có khó tìm, Dư Uyển Uyển lại nhận lỗi nhanh vậy sao???!
“Tớ biết anh ấy và coser kia không có quan hệ gì, nhưng tớ vừa thấy anh ấy đứng cùng một chỗ với cô nàng coser ăn mặc trễ ngực kia thì tự dưng lại tức giận. Trước đó có những người lắm mồm nói bb* bên tai tớ anh ấy và cô ta như thế nào. Đương nhiên tớ không tin, chẳng lẽ tớ còn không biết bạn trai mình? Còn cần ai đến giới thiệu chắc? Tớ ở bên anh ấy vì tớ thích anh ấy, tất nhiên người tớ thích sẽ không hề có vấn đề gì về nhân phẩm, làm gì có chuyện ăn vụng bắt cá hai tay. Tớ đều biết rõ, nhưng tớ vẫn rất tức giận.”
(*) Có ai nhớ “Nói b/bb” không? Là nói chuyện bừa bãi, bậy bạ.
Uyển Uyển nói rối rắm nhưng Tống Phưởng đã hiểu đại khái, “Còn liếc mắt đưa tình, thả thính cậu nói là sao?”
Tống Phưởng biết rõ, dù có là bố mẹ ruột Uyển Uyển cũng không chịu nổi cái tính kia của cô ấy.
Tống Phưởng đột nhiên nghèo từ, không biết nên nói gì, trong đầu Uyển Uyển như một mảnh bột nhão, càng nghĩ càng phiền, cuối cùng che mặt, buồn bực nói: “Cũng là vì anh ấy đối xử với tớ tốt quá thôi, nếu anh ấy bớt tốt với tớ có phải đỡ hơn không, tớ cũng đỡ sợ hãi mất đi anh ấy.”
Khi Uyển Uyển học cấp hai, bố mẹ ly hôn, tính cách cô ấy gặp khó khăn ở phương diện tình cảm.
Koki bên kia nhìn thấy dáng vẻ này của Uyển Uyển nên kinh hãi nói, vội vàng quăng Hầu Tử đi, gấp gáp xoay người, lo lắng hỏi thăm: “Uyển Uyển, Uyển Uyển sao thế?!” Lại ngẩng đầu nhìn Tống Phưởng: “Hai người vừa liến thoắng cảm giác vậy!” Vừa rồi bọn họ nói tiếng thành phố A, Koki nghe không hiểu một chữ bẻ đôi.
Tống Phưởng còn chưa đáp lời, Uyển Uyển bỗng nhiên buông tay che mặt xuống, hai tay nắm chặt cổ áo hoodie của Koki: “Thằng nhóc này! Anh nghe cho rõ đây, sau này đối với em đừng ——”
Koki ù ù cạc cạc: “Hở? Đối với em sao cơ?”
Uyển Uyển mãi không nói hết được mấy chữ sau, cuối cùng như hạ quyết tâm, lực nắm cổ áo cậu cũng tăng lên: “Sau này phải đối tốt với em một chút.”
Koki nghe xong mới giãn lông mày vừa nhíu chặt, cười nói: “Đương nhiên anh sẽ đối tốt với em rồi.”
“Ê Hoàn Tử, em bóp chết Koki của bọn anh thì phải đền một TOP solo đấy nhá?”
Giọng nói cà lơ phất phơ của 11 truyền từ phía sau tới.
Tống Phưởng xoay người, nhìn thấy Giang Ký Minh đang đi về phía mình.
Mang đến một thân mùi thuốc lá.
Uyển Uyển buông tay nắm chặt cổ áo Koki ra, chuyển thành vòng lấy cổ cậu ta, cười đắc ý: “Bạn trai em tốt như thế, sao em nỡ lòng nào bóp chết anh ấy được.”
Koki được khen như vậy cũng vểnh đuôi lắc tới lắc lui, “Uyển Uyển, em cũng rất tuyệt!”
Cả người 11 đều không ‘tuyệt’, chỉ vào hai người kia, không ngừng cảm thán: “Đám người có tình yêu kia! Cả đám đều không sợ trúng độc.”
Một vị nhân sĩ trúng độc khác – Giang Ký Minh – một tay kéo ghế ngồi xuống.
Thấy Tống Phưởng khẽ cau mày, anh hỏi: “Mùi khói nồng quá hả?”
Tống Phưởng: “Không sao, vẫn ổn.”
Giang Ký Minh: “Anh chỉ hút mỗi một điếu.” Lại nhìn cô: “Khen anh đi.”
Tống Phưởng cười, đưa tay vuốt phần tóc ngắn trước trán anh, nói: “Ừm, khen anh nhé.”
Không lâu sau, đồ ăn đã mang lên đủ, trêи bàn thủy tinh tròn bày đầy món ngon.
Giang Ký Minh gắp thức ăn vào bát cô, cô không có khẩu vị, chỉ lo cúi đầu nghịch tay khác đang rảnh của anh, ánh mắt vừa vặn rơi xuống mu bàn tay anh.
Trắng nõn sạch sẽ lại lộ ra chút màu đỏ, đan xen rõ rệt, một mực kéo dài đến khớp xương ngón tay mới biến mất. Nói thật, kể cả độ cong ngón tay của anh cũng khiến cô thấy đẹp, hoàn toàn hết thuốc chữa.
Bỗng Tống Phưởng nhớ đến gì đó, ngẩng đầu hỏi anh: “Lần đó anh đưa em về nhà, anh cố ý vung vẩy tay trước mặt em đúng không?”
Lần ấy anh hết lúc xoay cổ tay thì lại gập ngón tay, rồi xòe năm ngón tay liên tục đong đưa trong tầm nhìn của cô.
Thế mà cô còn tưởng là tay anh khó chịu.
Bây giờ nghĩ lại.
Ha ha, ngây thơ.
Nhắc lại chuyện xưa, lật giở lịch sử đen tối.
Giang Ký Minh ho nhẹ hai tiếng, lại gắp một đũa lớn vào bát cô, bình tĩnh nói: “Ăn cơm.”
Tống Phưởng cứ như không nghe thấy, vẫn cúi đầu, lắc lắc tay anh. Nửa ngày sau, cô mới nhẹ nói một câu: “Em thích anh.”
Tay cầm đũa khựng lại, anh nói: “Em đang thích tay anh hay là thích anh đấy?”
Cô nàng ngốc cười tủm tỉm, lúm đồng tiền nhạt bên gò má, “Em thích cả.”
Tham lam.
Cô nói hết lời, kéo tay anh đặt bên môi, hôn xuống một cái, tiếng ‘mwah’ rất lớn.
“Ừm. Nhưng mà ——” Giang Ký Minh nhướng lông mày, nghiêng đầu liếc cô một cái, sau đó ung dung rút tay về, ăn miếng trả miếng nói với cô: “Chúng ta đã nói rồi, hôm nay em không được hôn anh nữa đâu.”
Tống Phưởng: “…” Bê đá đập chân mình là có thật.
Ngạo kiều đáng chết.
Này, em thấy anh đang cười trộm rồi đấy nhé!