Tống Phưởng đứng ở vỉa hè, gió đông lạnh lẽo, chóp mũi cô bị đông đỏ lên.
Cô đi hơi cà nhắc, thò đầu ra thấy một chiếc SUV màu bạc bật đèn pha lái về phía mình.
Cô vội vã chạy tới, mở cửa xe ngồi vào.
Ngồi trêи ghế, xoa tay xua khí lạnh đi.
Uyển Uyển bên cạnh tỏ rõ vẻ áy náy: “Xin lỗi xin lỗi, ngày hôm nay hầm canh cá trích hơi lâu một chút. Ơ――!” Cô ấy nói một nửa lại dừng lại, sán lại gần như phát hiện gì đó, cười híp mắt nhìn cô.
Tống Phưởng bị ánh mắt kia nhìn đến tê dại, “Làm gì đấy?”
Uyển Uyển đưa tay ra, chỉ lông mày cô, trong mắt đầy vẻ trêu ghẹo, “Trước đây cậu thích kẻ chân mày sắc cơ mà, hôm nay lại vẽ lông mày cong cơ đấy.”
Tống Phưởng chột dạ ho một tiếng, “Không, không được phép đổi kiểu hay sao?”
Uyển Uyển ngồi về chỗ ngồi khởi động động cơ xe, thong dong nói: “Được, làm gì mà không cho phép. Ây da sức hấp dẫn của căn cứ RG lớn thật đấy. Đi ăn cơm với mình còn lười makeup mà đến căn cứ RG lại đổi cả kiểu lông mày luôn.”
Tống Phưởng bị phát hiện tâm tư im lặng không lên tiếng.
Một bên gò má đỏ bừng.
Hôm qua Uyển Uyển gọi điện nói muốn đến căn cứ thăm hỏi Koki, bạn trai mới vừa xác định quan hệ hôm trước, hỏi cô có muốn đi cùng không.
Cô ra vẻ rụt rè suy nghĩ ba giây, lập tức đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, cô lấy toàn bộ quần áo treo trong tủ ra, phối hợp từng cái một. Chọn xong quần áo, cô lại bắt đầu ngồi trầm tư ở bàn trang điểm. Chỉ nghĩ nên dùng thỏi son nào mà cũng tốn cả một tiếng.
Kϊƈɦ động cả buổi tối không ngủ được, như thiếu nữ mới biết yêu.
Có 100 con nai vàng ngơ ngác chạy trong lồng ngực cô.
Hỗn loạn không thôi.
Nửa giờ đi xe, cuối cùng hai người đã đến căn cứ RG.
Vừa mới xuống xe đã thấy vài căn nhà kính, trêи đỉnh một tòa nhà gần nhất treo chữ ‘RG’ màu trắng dễ thấy.
Bước vào quầy lễ tân, cô nghe thấy mấy tiếng mắng ‘AC’ ‘AC’.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là bạn trai mới tậu của Uyển Uyển đang chơi bóng bàn với 11.
11 phát hiện ra các cô trước, nhíu mày, cầm vợt bóng bàn chỉ về phía các cô.
Koki khó hiểu quay đầu, khi nhìn thấy Uyển Uyển thì đôi lông mày vốn nhíu lại lập tức giãn ra.
Cậu ta ném vợt bóng bàn đi, đẩy cửa ra chạy về phía hai người các cô.
Cậu ta đứng cạnh Uyển Uyển.
Nói tiếng Trung Quốc vẫn khó nghe, nhưng mỗi chữ đều nghiêm túc: “Sao Uyển Uyển tới muộn thế, anh chờ em lâu lắm rồi.”
Uyển Uyển lắc hộp giữ ấm trong tay, “Em muốn hầm ngon một chút nên thời gian hơi lâu.”
Hai người này sau khi yêu đương còn ngọt ngào hơn trước kia.
Tống Phưởng không chịu được, giả ho hai tiếng, “Khụ khụ, ở đây còn một người nữa đấy.”
11 cũng đẩy cửa đi ra, tới trước mặt mấy người, nhìn Tống Phưởng cười: “Em gái Soraka cũng đến à? Chậc, hôm nay Bàn Tử xin nghỉ về nhà, tên này thiếu máu* ghê.”
(*) Đề cập đến những tổn thất đặc biệt, ở đây thì hiểu là vụt mất cơ hội gặp Tống Phưởng.
Uyển Uyển liếc nhìn Tống Phưởng, hỏi 11: “Còn Akoo đâu?”
11 hất cằm lên tầng 2: “Live stream bù.”
Tống Phưởng ngước mắt nhìn về phía tầng 2.
Bên trong lớp kính trong suốt là một loạt máy tính.
Cô nhìn thấy mấy bóng lưng tụm năm tụm ba, tìm nửa ngày cũng không thấy anh.
Chắc là anh ngồi bên trong.
Cô thu hồi ánh mắt, hơi mất mát.
11 nói vài câu chuyện phiếm với bọn họ rồi lên lầu live stream bù.
Koki kéo Uyển Uyển đi vào thế giới của hai người.
Uyển Uyển không lay chuyển được cậu ta, lúc rời đi bảo Tống Phưởng chờ ở tầng 1 đừng đi lung tung, cô ấy đã hỏi qua 11 rồi, khoảng chưa tới 20 phút nữa chắc chắn anh ấy sẽ xuống.
Sau khi cằn nhằn bàn giao một đống, cô ấy bị Koki tha đi.
Tống Phưởng tự đi dạo một mình quanh tầng 1.
Lầu 1 RG rất lớn.
Ở phía bên trái của quầy lễ tân là một bức tường quán quân, không tiếng động mà kể rõ vinh quang những năm nay RG đạt được.
Trêи tường có vài giá gỗ với đèn vàng bên trêи, ở sau đó là một loạt cúp màu bạc.
Tống Phưởng đi vào, phát hiện đều có album ảnh cỡ trung bình ở giữa mỗi hàng.
Trêи cuốn sổ nhỏ màu đen, có những bức ảnh dán lại với nhau. Mỗi trang có chữ viết tay màu trắng. Chữ viết tay rất đẹp, có lẽ được fans của RG làm.
Tống Phưởng thấy trang thứ 3 của cuốn sổ đang mở, cô nhìn thấy Giang Ký Minh.
Anh mặc đồng phục đội, đứng giữa năm người. Những mảnh giấy màu tung bay, ánh đèn neon nhiều màu chiếu xuống, bọn họ giơ cúp, gương mặt ai cũng có vài phần kiêu ngạo.
Qua bức ảnh, Tống Phưởng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt huyết này.
Một cảm giác không biết tên đang dâng trào ――
Bên bức ảnh kia cũng có một hàng chữ ——
“Không đến yêu thích lúc bạn huy hoàng nhất, cũng không quay lưng rời đi khi bạn khó khăn.”
Một câu danh ngôn nổi tiếng trong vòng gạo* được viết cạnh sát bức ảnh này
(*) 饭 [fàn]: Gạo có cách đọc giống fan, được dùng để chỉ người hâm mộ ? vòng gạo là vòng fan hâm mộ, hay dễ hiểu là fanclub.
Ý nghĩa đối với RG, ý nghĩa đối với anh rất khác nhau.
Cô nghiêm túc đọc từng dòng chữ.
Tiếng chuông giòn giã chợt vang lên trêи cầu thang.
Tống Phưởng sững sờ, quay đầu lại nhìn thấy Demacia từ trêи tầng đang chạy về phía cô.
Lần nào Demacia thấy cô cũng rất vui mừng.
Biểu hiện cụ thể của vui mừng chính là xoay vòng quanh cô, miệng không ngừng kêu gâu gâu.
Tống Phưởng bị nó chọc cười ra tiếng.
Một đôi mắt lại không tự chủ nhìn về phía tầng 2.
16 phút 32 giây.
Giang Ký Minh ơi, chó của anh đã xuống rồi, sao anh vẫn còn chưa thấy bóng dáng.
Có Demacia ở đây Tống Phưởng cũng coi như không cô đơn nữa.
Boss lông vàng dẫn cô đi quanh căn cứ ngắm cảnh, nhìn gian phòng này, ngắm căn phòng khác. Bước chân con boss cuối cùng dừng lại trước tủ chứa đồ trong nhà bếp.
Tống Phưởng tự mình thăm dò, mở cửa tủ chứa đồ ra, nhìn thấy vài túi thức ăn cho chó.
Cô lấy thức ăn cho chó ra, ngồi xổm xuống hỏi nó: “Em muốn ăn cái này à?”
Demacia sủa lên ba tiếng gâu gâu gâu.
Tống Phưởng bất đắc dĩ: “Nhưng chị không biết bát của em ở đâu.”
Demacia nghe vậy xoay người tới một cái tủ thấp hơn, ngậm tay cầm mở tủ ra, tha ra một cái bát xanh lam lớn giữa một đóng bát màu mè hoa lá.
Quay trở lại.
“Lạch cạch” một tiếng, nhả cái bát xuống trước mặt cô.
Tống Phưởng há hốc mồm.
Nó là chó thành tinh rồi à!
Tống Phưởng ngồi xổm người xuống, đổ đồ ăn và nước vào cái bát màu xanh lam.
Demacia vẫy đuôi rất hớn hở.
Cô xoa đầu nó nhìn nó ăn.
Demacia ăn rất nhanh, một đống đồ ăn đã thấy đáy trong chốc lát.
Sau khi ăn xong nó lại kéo túi thức ăn tới bên chân cô.
Tống Phưởng nhìn túi bao bì màu xanh lam này, hơi ngơ ngác, “Em muốn ăn nữa á?!”
Demacia sủa hai tiếng.
Tống Phưởng xem như đã hiểu ngôn ngữ của boss, biết hai tiếng gâu gâu này của nó phiên dịch sang ngôn ngữ người chính là: Muốn ăn.
Cô rất kinh ngạc.
Hóa ra boss đều ăn được nhiều thế ư?
Cô thong thả đưa tay cầm hai bên bao bì chuẩn bị mở ra thì cửa bếp truyền đến giọng nói quen thuộc: “Đừng cho nó ăn.”
Tiếng nói trầm thấp nặng nề, khàn hơn bình thường mấy phần.
Tay Tống Phưởng hơi khựng lại, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy Giang Ký Minh ôm ngực dựa vào khung cửa, áo len cổ tròn màu đen, quần baggy màu be sẫm, anh mặc cái gì cũng rất dễ nhìn.
Anh nhìn cô, nói: “Nó béo quay đấy.”
Demacia bên cạnh như nghe hiểu, không hài lòng sủa gâu gâu hai tiếng về phía chủ nhân.
Ánh mắt hai người giao nhau trêи không trung.
Tống Phưởng nuốt nước bọt.
19 phút 16 giây.
Thật là vừa vặn.