Kiều Khả Nam là kiểu người khá dửng dưng.
Hắn không ân hận một khi đã lựa chọn, không thích đấu đá lung tung, nhưng không phải lúc nào cũng có thể đề phòng mọi thứ, có một số việc, nếu đã không tránh được thì cứ thản nhiên giang tay nghênh chiến ── ví dụ như chuyện nảy sinh “tình cảm” với Lục Hành Chi.
Vì dục mà yêu, nghe thật nông cạn, nhưng một khi đã đem phần sâu kín nhất của thân thể thổ lộ, trái tim ư? Ít nhất đến giờ này, Kiều Khả Nam vẫn tin mình có thể kiểm soát hai phần đó thật rạch ròi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu kiểu này, nhưng thực sự nó đã tồn tại.
Có một số việc, phủ nhận một hai lần còn tin được, phủ định ba bốn lần, ngay cả mình còn không tin nổi mình.
Trương Ái Linh viết: Yêu hay không yêu, hỏi có đáng giá không?
(Trương Ái Linh: Nữ nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc)
Tô Phái phản bội ba năm tình cảm của hắn, Kiều Khả Nam đau khổ thì đau khổ, nhưng hắn không ân hận, những gì có thể làm hắn đều đã làm, còn Lục Hành Chi, hắn cũng đã có dự định sẵn rồi.
Nếu thích thì cứ làm thôi! Họ đã sớm kề cận ngày ngày đêm đêm, sống ở trên đời, truy cầu gì hơn việc có thể vì mình sống vui vẻ, nháo qua nháo lại làm gì, tiền tài vật chất sinh thời không có lúc chết không thể ôm theo, tình cảm cũng thế, ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, một mảnh đen kịt, uống một chén canh trên cầu Nại Hà, gì cũng không còn.
Kiều Khả Nam thông báo cho Hoa Cúc: “Bạn của em quyết định tiếp tục cùng người kia làm pháo hữu.”
Hoa Cúc Đen: “Ohhhh”
Joke Nam: “Bạn em nói hắn phát hiện … Hắn rất thích người kia, nếu đã không nỡ bỏ, thì cứ chịu khó mãi dũa lẫn nhau, quay về con đường chính nghĩa không trông chờ vào thiên trường địa cửu.”
Một câu nói này, Kiều Khả Nam gõ rất chậm, rất chậm.
Hắn cứ tưởng mình đã nghĩ thông suốt, nhưng rốt cuộc là sai hay đúng đây?
Kiều Khả Nam không hút thuốc, lúc này lại đặc biệt thèm một cây. “Hoa Cúc, nếu ngày nào đó em chết, anh có nhặt xác em không?”
Hoa Cúc Đen im lặng thật lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, phản hồi lại: “Phỉ phui cái mồm! Chính cậu tự đâm đầu vào hố phân, chết đáng đời lắm.”
Kiều Khả Nam cười, Hoa Cúc không hổ là Hoa Cúc, liếc mắt một cái, đã sớm biết cái gì “bạn của em” “bạn của anh”, tất cả chỉ là ngụy trang.
Vòng bạn bè của Kiều Khả Nam, có người nào Hoa Cúc Đen không biết?
Joke Nam: “Em kì thực rất sợ chết, thà rằng cứ ngày qua ngày vô vị sống, cũng không muốn tìm chết kiểu này. Chuyện của Tô Phái đã như một nhát dao cứa vào tim em, còn lần này em đã chuẩn bị tự mai táng mình rồi, tự đào hố tự lấp đất là xong.”
Hoa Cúc Đen gõ một emo thở dài, nói: “Cậu có chuẩn bị, có thể sẽ không chết quá khó coi.”
Joke Nam: “Em cũng nghĩ vậy.”
Hoa Cúc Đen: “Việc này … Cậu còn suy nghĩ được thế chắc vẫn ổn. Chỉ là đừng chết xong mới gọi anh tới nhặt xác, phàm chỉ còn một hơi thở, nhớ kỹ phải cầu cứu ngay.”
Kiều Khả Nam mỉm cười: “Ừ, em biết rồi, cám ơn.”
◎ ◎ ◎
An Cúc Nhạc và Kiều Khả Nam quen biết đã hai năm.
Ngay từ lần đầu tiên, y đã nghĩ ID người này rất thú vị: Joke Man.
ID của Kiều Khả Nam như chính con người cậu, tràn trề vui vẻ, ở giữa một đám lão Gay đăng toàn status chim chuột nhà mình, cực kì ngây thơ, liếc mắt qua cũng biết hàng mới bóc tem … Cái gì mà: “Dầu bôi trơn nên dùng dạng dầu hay nước thì tốt hơn?”, “Không cẩn thận bắn ở bên trong, lỡ tiêu chảy thì xử lý sao? T_T”
Mấy câu hỏi vụn vặt đó, không hiểu sao lại làm ngươi ta vừa bực mình vừa buồn cười. Sau đó đương nhiên bị một đám lão gay trêu chọc, đến nỗi còn đăng một bài phân trần: Cám ơn mọi người, nhưng tui đã định chung thủy một đời với vợ tui rồi, xin đừng hỏi tui có muốn chơi tình một đêm không ~ Q_Q
An Cúc Nhạc nhìn thấy, rất ngạc nhiên, đàn ông ấy mà, một gã là cầm thú, hai gã là chuồng thú, trong giới hầu như chẳng có ai thủ thân như cậu, huống hồ mấy lần gặp mặt, tất cả mọi người đều khen thằng nhóc này ngoại hình không tệ, nguyện ý “chỉ dẫn” cậu, mặc kệ là 1 hay 0, còn lại chỉ xếp hàng đứng xa xa.
Chỉ là, An Cúc Nhạc với loại người này có hơi dị ứng, không tính toán thân cận, càng không có ý trêu chọc.
Hai người chân chính quen biết, là vì bạn tốt của An Cúc Nhạc gặp phải một vấn đề pháp lí. Gã và bạn trai hùn tiền mua một căn nhà, trên danh nghĩa là bạn cùng phòng, ai ngờ người nọ phản bội, chạy đi kết hôn, gã đau thì đau, nhà vẫn phải đòi, chỉ là đồng chí làm gì có giấy đăng kí kết hôn đảm bảo, dù quyết tâm lôi kẻ kia ra tòa, lại sợ không tìm được luật sư không kì thị gay…
Bình thường Gay toàn ngọa hổ tàng long, y liền lên diễn đàn hỏi, không ngờ Kiều Khả Nam chủ động ném bóng nước, nói: “Nếu anh cần, em có thể giới thiệu cho, mấy luật sư ở chỗ em làm rất thân thiện với dân đồng tính.”
( Ném bóng nước: Chắc là đưa tay giúp đỡ:v)
An Cúc Nhạc hoảng sợ rồi, không ngờ tên ngốc này lại là loại niệm luật như niệm kinh, quả nhiên không thể xem mặt mà bắt hình dong a….
Bạn tốt sau khi tìm đến sở vụ Kiều Khả Nam giới thiệu, nhận được rất nhiều trợ giúp, y liền nhắn tin thông báo cho Kiều Khả Nam: “Cám ơn cậu.”
Joke Man: “He He ~ không có gì.”
An Cúc Nhạc trong nhất thời có thể tưởng tượng vẻ mặt tươi cười đần độn của cậu ta qua màn hình vi tính, dâm tư trêu đùa nổi lên, trả lời: “Nếu không ngại anh sẵn sàng dùng thân báo đáp.”
Vốn chỉ muốn trêu chọc, trên mạng không hiếm mấy lời nửa đùa nửa thật, ai ngờ Kiều Khả Nam trả lời rất nghiêm túc: “Không được! Em có vợ rồi!”
An Cúc Nhạc không ghìm được phì cười, tiếp tục tấn công: “Vậy đừng làm nhà cậu phát hiện, tôi cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự bị mà.”
Joke Man: “Anh anh anh …. không thể làm vậy! Anh phải biết yêu quí bản thân chứ, giữ mình trong sạch, quang minh chính đại sống …”
Blablablablablablablabla…. tỉnh lược một hơn một trăm từ. An Cúc Nhạc mém rớt cằm, không nhịn được thỉnh giáo một tên nghe đâu từng “Giao thủ” với Kiều Khả Nam: “Loại động vật quý hiếm sắp vào bảo tàng còn tồn tại sao?” =口=
ID nào đó: “Thần kì lắm đúng không? Bọn em đều bị hắn im lặng chữa trị, tránh xa bể dục đó ~ >///< “
Thực ra, đêm ấy An Cúc Nhạc vốn đã lên kế hoạch đi bar săn tình, lại bị bài diễn thuyết bi tráng hùng hồn tuyên ngôn con người phải tu tâm dưỡng tính thôi miên làm cụt hết hứng, kể từ đó mỗi lần y thấy ID Kiều Khả Nam đều muốn đi đường vòng, đương nhiên đôi lúc y cũng bám dính cậu trêu chọc: “Hừ hừ hừ, nhìn cái mặt cậu lúc này xem.”
Kể từ đó, hễ y không có gì làm lại chạy đi trêu chọc người ta, đùa giỡn thành quen, cho đến khi cùng tham gia một group chuyên thảo luận các vấn đề xã hội nghiêm túc, họ mới thực sự thân thiết. Khi đó Kiều Khả Nam đã sống cùng Tô Phái hai năm, nhưng quan hệ anh em vẫn rất khăng khít.
An Cúc Nhạc không thể phủ nhận môi trường nuôi dưỡng mình thực quá tệ, y đã trải qua rất nhiều chuyện, làm y không thể sống vô tư một đứa trẻ, tin tưởng trên đời này có hạnh phúc chân thật, tổ tiên xa xưa của con người vốn không phải thiên thần mà… là …động vật, tình yêu chỉ là một kiểu biểu hiện giả dối, giống như trúng thuốc kích thích, khi thuốc hết hiệu lực, hồi ức chỉ còn là ảo cảnh mình tự tạo ra, chỉ còn thấy sai lầm.
Nhưng suy nghĩ của An Cúc Nhạc đang dần thay đổi. Y thích Kiều Khả Nam, thật lòng cầu mong cậu và Tô Phái có thể hạnh phúc lâu dài … Nói thực, y cũng từng có suy nghĩ tìm một người vượt qua cả đời, càng ngày tuổi càng lớn, bỗng dưng thấy thật ghen tị với hoa hoa nhà hàng xóm a….
Thời gian thấm thoát, y và Kiều Khả Nam kết bạn hai năm, thời gian không tính dài, nhưng đủ để chứng kiến bước chuyển ngoặt đáng kinh ngạc của tên nhóc đó.
Người đã từng thủ thân như ngọc vì người yêu, sau khi bị phản bội cư nhiên đồng ý theo người ta chơi 419, Kiều Khả Nam không biểu hiện ra ngoài, nhưng có thể thấy chuyện Tô Phái ngoại tình, đã khiến cậu bị đả kich đến mức nào.
An Cúc Nhạc dấy lên xúc động muốn bóp chết Tô Phái.
Kiều Khả Nam cũng biết, bọn họ tuy hợp tính, nhưng không thể biến quan hệ hai người tiến thêm một bước được.
Thế mà bây giờ, Kiều Khả Nam đã bị hố.
Trong xương thằng nhóc đó là một đứa trọng tình trọng nghĩa, nhìn bề ngoài có vẻ cứng rắn, nhưng thực tế lại vô vàn lỗ hổng. Chuyện Tô Phái tuy làm cậu bị thương phải thu mình vào vỏ ốc, nhưng bản chất lạc quan vẫn nguyên vẹn, cho nên, dù người đang cặp với cậu là ai, kẻ rơi vào bẫy tình trước vẫn là cậu, điểm này Hoa Cúc Đen đã sớm dự cảm.
Trong đời mỗi người tổng sẽ sinh ra vài lần suy nghĩ muốn chết, An Cúc Nhạc cũng thế, giống như phượng hoàng tự thiêu, hồi sinh sau mỗi lần thay da đổi thịt, cuối cùng tự thôi rèn mình thành một thanh sắt. Thế nhưng Kiều Khả Nam, y thực sự không nỡ.
Trong tương lai chắc chắn sẽ có một ngày, y không chỉ một lần hối hận: Đáng nhẽ lúc đó mình phải ngăn Kiều Khả Nam sớm hơn.
Kiều Khả Nam cứng đầu, đi trên một con đường đen kịt, mặc dù biết đi sai đường, chắc chắn phải khó khăn vấp ngã, đầu rơi máu chảy, nhưng cậu sẽ không chịu quay đầu.
Y đã hút chết một lần, rất sợ chết, nhưng y không muốn thành kẻ tham sống sợ chết.
Vào lúc này, An Cúc Nhạc sẽ không nói nhiều, y vẫn như trước chúc phúc, hi vọng Kiều Khả Nam sẽ tìm được hạnh phúc.