Diệp Linh Lang lại đem tấm da dê đặt trước mặt Tạ Lâm Dật.
“Ấn dấu tay đi, đừng do dự, sớm ấn sớm trả tiền.”
“Đại sư huynh! Ngươi đừng xúc động, ta còn chưa đem hết bản lĩnh ra, ta chưa chắc đánh không lại hắn!”
“Dung Nguyệt, ta biết ngươi đang đau lòng ta, có phần tâm ý này ta làm gì đều đáng giá!”
“Nhưng mà ta không muốn ngươi vì ta hy sinh nhiều như vậy!”
Mắt thấy hai người lại muốn trình diễn một hồi vở tuồng tình cảm cẩu huyết lại cảm động đất trời, Diệp Linh Lang thân là một khán giả qua đường vai ác đúng lúc chen vào một câu.
“Nếu ngươi đã luyến tiếc hắn hy sinh, vậy số nợ này hai ngươi chia đều đi, như vậy cũng không cần đau lòng đối phương nữa.”
Tạ Lâm Dật cùng Diệp Dung Nguyệt đều sửng sốt.
Giây phút đó, trên mặt Tạ Lâm Dật hiển nhiên tràn đây chờ mong, mà trong ánh mắt Diệp Dung Nguyệt tất cả đều là cự tuyệt.
“Thôi, việc này cùng Dung Nguyệt vốn không hề liên quan, nàng là người vô tội không cần bị cuốn vào.”
Tạ Lâm Dật nói xong thì không chút do dự ấn dấu tay lên.
“Dung Nguyệt, ta ấn rồi, bọn họ sẽ không làm khó muội nữa.”
Diệp Dung Nguyệt ngây ra, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Tạ Lâm Dật, lại nhớ tới hắn trước nay luôn luôn chiếu cố mình, cảm xúc trong lòng không ngừng cuồn cuộn, cuối cùng nàng cũng quyết tâm, tránh đi Quý Tử Trạc rồi ấn một dấu tay lên tấm da dê kia.
“Đại sư huynh, chúng ta có nạn cùng chịu.”
Tạ Lâm Dật đang vô cùng cảm động nhìn Diệp Dung Nguyệt, trong mắt cũng sắp tràn ra hơi nước, người qua đường Diệp Linh Lang lại đúng lúc xen mồm một câu.
“Có nạn cùng chịu, nhưng có phúc không cùng hưởng đúng không? Chỉ là quả Xích Diễm đều luyến tiếc chia phần mà.”
“……”
Biểu tình trên mặt Diệp Dung Nguyệt nháy mắt vỡ ra, có thể đừng nhắc tới quả Xích Diễm nữa được không?
Sắc mặt Tạ Lâm Dật lúc này cũng vô cùng khó coi, hắn rất tức giận, chưa từng giận như vậy.
Hắn cùng Dung Nguyệt thật vất vả mới kéo gần cảm tình một chút, Diệp Linh Lang này sao lại có cái miệng lại xấu xa như vậy chứ? Cùng nàng có quan hệ gì chứ? Một hai phải đem cảm tình của hắn làm loạn mới chịu sao?
Nhìn thấy biểu tình của cả hai người đều không tốt, Diệp Linh Lang tâm tình lập tức tốt lên nhiều.
“Việc hôm nay chỉ đến đây thôi, ta cũng không rảnh nhìn các ngươi nói chuyện yêu đương đâu, rốt cuộc loại chuyện không phù hợp với trẻ em này, ta chỉ là một tiểu hài tử chưa cập kê xem nhiều sẽ gặp ác mộng mất. Nếu là đối tượng của ta trong tương lai có đức hạnh giống như các ngươi, vậy còn không bằng một tát chụp chết hắn.”
“Diệp, Linh, Lang!” Tạ Lâm Dật nghiến răng nghiến lợi.
“Làm gì? Bây giờ muốn trả trước một phần linh thạch sao? Nhiều ít? Ta phải ghi lại đã.”
“……”
“Lấy ra nha, chẳng lẽ một viên đều không có? Nghèo kiết xác như vậy còn muốn đi yêu đương? Có rảnh thì đi kiếm tiền nhiều chút không được sao?”
Tạ Lâm Dật sắp tức điên rồi, hắn từ nhẫn lấy ra 500 linh thạch trung phẩm ném tới trước mặt Diệp Linh Lang.
“Cầm lấy, ngươi cút cho ta!”
“Nha, không hổ là diễn tinh, 500 linh thạch cũng có thể ném ra khí thế của năm vạn linh thạch.”
Diệp Linh Lang không hề tức giận mà ngồi xổm xuống nhặt linh thạch trên mặt đất, sau đó ở trên bảng giấy nợ ghi chú một cái, sau đó ngẩng đầu hỏi Diệp Dung Nguyệt: “Ngươi đâu? Ngươi muốn đưa nhiều ít?”
Diệp Dung Nguyệt cũng tức giận vô cùng, nhưng nàng đánh không lại Quý Tử Trạc nên chỉ có thể nén giận, đang êm đẹp sao lại phải chịu tội như vầy chứ? Trước đó khi nàng đoạt được quả Xích Diễm không phải người người đều cực kỳ hâm mộ sao?
Nàng móc ra một túi linh thạch đưa cho Diệp Linh Lang.
“Một ngàn.”
“Được, ta nhớ kỹ, ngươi muốn kiểm tra một chút không?”
Diệp Linh Lang đưa tới trước mặt khiến Diệp Dung Nguyệt tức giận xoay người lại, không cần lấy thứ này ra nhục nhã nàng được không?
“Không cần!”
Diệp Linh Lang cũng không tức giận, vô cùng vui vẻ đem giấy nợ cất vào nhẫn.
“Thu được tiền làm tâm trạng ta rất tốt, miễn phí tặng cho các ngươi một câu.”
“Không cần!”
Diệp Dung Nguyệt cùng Tạ Lâm Dật lúc này vô cùng đồng lòng mở miệng.
“Nếu các ngươi đều không muốn nghe, vậy ta tự mình nói nha. Tỷ tỷ, kỳ thật ta không hiểu được tỷ coi trọng Tạ Lâm Dật ở điểm nào, hắn thực lực không bằng tỷ, ngay cả linh thạch cũng không nhiều bằng tỷ nữa đó.”
Diệp Dung Nguyệt bị chọc giận suýt chút ngất đi, không chút nghĩ ngợi liền phản bác.
“Ta căn bản không coi trọng hắn có được không?”
Tạ Lâm Dật sửng sốt, trên mặt tràn ngập hai chữ bị thương.
Diệp Dung Nguyệt cũng phản ứng lại, nhanh chóng quay sang xin lỗi.
“Thật xin lỗi đại sư huynh, ta không phải muốn nói trắng ra như vậy, đều là Diệp Linh Lang hại ta, ngươi đừng nóng giận.”
“Tỷ tỷ, tỷ cũng không cần dỗ dành hắn như vậy đâu, nếu không phải hắn ghen ghét quá mức đuổi Tư Ngự Thần đi, thì tỷ cũng không cần phải chịu cơn giận của ta nha, nói cho cùng thì hắn thiếu tỷ tương đối nhiều đó.”
Diệp Dung Nguyệt sửng sốt, đúng vậy, Tư Ngự Thần không đi thì nàng cũng sẽ không bị khi dễ như vậy!
Hơn nữa, Diệp Linh Lang bọn họ vốn dĩ là cầm giấy nợ tới đòi chứ không phải được Tạ Lâm Dật bảo vệ một đường, Tạ Lâm Dật lại giấu kín không nói ra, thẳng đến khi Diệp Linh Lang làm khó dễ nàng mới biết được.
Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về Tạ Lâm Dật, Tạ Lâm Dật bị nàng nhìn chằm chằm thì cả người đều khẩn trương.
“Dung Nguyệt, muội nghe ta giải thích đã!”
............
Sau đó hai người bọn họ làm sao lôi kéo tình cảm thì Diệp Linh Lang hoàn toàn không có hứng thú, sau khi thu được giấy nợ thì nàng liền vui vẻ mang theo các bạn nhỏ xuất phát.
Tư Ngự Thần nếu biết nhất định sẽ cảm tạ nàng, rốt cuộc nàng vì thúc đẩy tình cảm của nam nữ chủ mà có cống hiến rất lớn, là thần trợ công đó.
Nàng vừa đi vừa nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác, chắc là trong khoảng thời gian mười ngày nữa, Diệp Dung Nguyệt cùng Tư Ngự Thần sẽ cùng nhau tìm được lối ra của bí cảnh này, sau đó mang theo mọi người bị nhốt ở bên trong rời đi, được rất nhiều người cảm kích.
Cho nên, nàng chỉ còn có mười ngày để thăm dò bí cảnh, điên cuồng gom tiền, mười ngày sau phải đi theo Diệp Dung Nguyệt ra ngoài rồi.
Nàng cần phải nắm chặt thời gian, khi Diệp Dung Nguyệt cùng Tư Ngự Thần tách ra nàng phải tiếp tục chạy đua, lúc Diệp Dung Nguyệt cùng liếʍ cẩu mâu thuẫn nàng phải nỗ lực chạy đua, khi Diệp Dung Nguyệt trái phải vì nam nhân nàng cũng phải chạy đua!
Còn may cơ thể này vẫn là trẻ vị thành niên, loại phiền não của Diệp Dung Nguyệt nàng không có.
Nam nhân hả, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ chạy đua của nàng thôi!
Sau khi cùng nhóm người Diệp Dung Nguyệt tách ra, sáu người bọn họ hướng tới nơi càng sâu trong bí cảnh mà đi.
Ở bên kia linh khí càng ngày càng nồng đậm, nhưng cũng càng ngày càng nguy hiểm, nhưng mà nơi càng nguy hiểm thì bảo vật cũng sẽ càng nhiều, cho nên đoàn người bọn họ ăn ý tiếp tục đi sâu vào trong, không ai do dự.
Trải qua một đường đánh gϊếŧ, bọn họ đi tới một cánh rừng rậm có linh khí rất nồng đậm.
Cánh rừng này cùng những nơi khác không giống nhau, trên mỗi một thân cây đều có rất nhiều linh quả, phẩm cấp của linh quả cũng cao hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Nhóm người Diệp Linh Lang nhìn thấy liền bắt đầu hái, không chút nào nương tay, toàn bộ hái bỏ vào bên trong nhẫn của mình.
“Hử?”
Diệp Linh Lang đột nhiên nghi ngờ kêu lên một tiếng, khiến những người khác đều nhìn qua.
“Làm sao vậy?”
“Mọi người nhìn cái cây đằng kia đi.”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Diệp Linh Lang, chỉ thấy một thân cây vốn dĩ treo đầy linh quả chớp mắt đã thiếu mất một nửa, mà vị trí thiếu hụt kia vừa khéo giống hệt như vị trí và số linh quả mà bọn họ đang hái bên này.
“Không chỉ có cây bên đó, còn có bên này, toàn bộ cây xung quanh đều như vậy!”
Chỉ cần bọn họ hái bất kỳ linh quả nào trên cây này, thì tất cả những cây khác cũng sẽ bị mất linh quả đúng vị trí đó.
Cái này giống như là cả cánh rừng này thật ra chỉ có một thân cây mà thôi, những cây xung quanh đều chỉ là bóng dáng của nó.
Thấy như vậy, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
Đúng lúc này, Diệp Linh Lang bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì ở phía sau chạm vào nàng, nàng lập tức quay đầu lại.