Trên thế giới này sao lại có người thích đem tôn nghiêm của người khác đạp ở trên mặt đất, nghiền áp nhiều lần như vậy chứ? Loại người này sao lại cố tình để cho hắn gặp tận hai lần chứ?
Một khắc kia, sắc mặt Tạ Lâm Dật càng trắng bệch, đem nửa câu chưa nói ra toàn bộ nuốt trở về, dưới ánh nhìn chăm chú của đồng môn nhà mình cùng đối phương, dùng sức ho khan vài tiếng, che giấu xấu hổ.
Khụ khụ khụ, hắn thuận thế ngồi xuống.
Hai bên bảo trì hòa bình, vừa mới không có việc gì phát sinh.
Diệp Linh Lang cũng mặc kệ hắn, trực tiếp trở lại địa bàn bên mình ngồi xuống.
“Tiểu sư muội, vừa mới mạo hiểm như vậy muội không bị thương chứ?” Nhị sư tỷ Kha Tâm Lan dò hỏi.
“Không có bị thương, nhưng mà dán quá nhiều bùa gia tốc, siêu tốc siêu đến choáng váng luôn.”
Lúc này, tứ sư tỷ Hoa Thi Tình lập tức từ nhẫn cầm ra một viên đan dược đưa cho Diệp Linh Lang.
“Tiểu sư muội mau ăn đi, đây là do ta tự luyện chế, ăn xong thì tất cả cảm giác khó chịu đều sẽ biến mất hết.”
Diệp Linh Lang nhận lấy đan dược bỏ vào trong miệng, hương vị quen thuộc ở trong cổ họng lan tràn, cả người thoải mái hơn nhiều, đây là làm từ mật của băng sương mù hoa, hiệu quả so với chỉ uống mật hoa cao hơn rất nhiều.
Vì thế, nàng lập tức từ nhẫn lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Hoa Thi Tình.
“Đây là mật hoa trước đó muội lấy được, muội không biết luyện dược nên trực tiếp ăn cũng rất lãng phí, nghe nói tứ sư tỷ am hiểu luyện đan, vậy đưa cho tứ sư tỷ, coi như là quà gặp mặt đi!”
Hoa Thi Tình tiếp nhận bình nhỏ hơi ngửi ngửi một chút, lộ ra biểu tình vô cùng vui vẻ.
“Đây là mật hoa của băng sương mù hoa đó, muội sao lại có được? Một lọ thật lớn nữa!”
“Hả? Bình này rất lớn sao? Muội lúc đó cũng chỉ kịp lấy bao nhiêu đây thôi, muội còn tưởng rằng rất ít đó.”
“Không ít đâu! Một lọ mật hoa này của muội, ta có thể dùng để luyện chế ra ít nhất hơn một ngàn viên thanh tâm đan! Thật cám ơn tiểu sư muội, lễ vật này ta rất thích!”
Nghe được lời này, Diệp Linh Lang còn không phản ứng gì, nhóm đệ tử Thất Tinh Tông bên kia đã trước hít ngược một hơi khí lạnh.
Hơn một ngàn viên thanh tâm đan đó! Một viên đã không rẻ rồi, một lần làm ra hơn một ngàn viên, so với bọn họ mỗi người làm nhiệm vụ bình thường một năm đổi được còn nhiều tiền hơn, cái này không phải là trực tiếp phát tài lớn luôn sao?
Nàng vận khí cũng thật tốt quá rồi? Vậy mà vừa tiến vào liền gặp băng sương mù hoa còn lấy được mật hoa nữa!
Một lọ lớn như vậy nói tặng liền tặng, cọng giá kia là đồ ngốc sao? Đây cũng không phải là thứ hàng rẻ tiền đâu!
Chỉ nhìn thôi cũng đã đỏ mắt, trong lòng cũng thấy chua.
Hình như vị thiên tài tiểu sư muội kia của bọn họ, với cọng giá này là cùng một đợt thu đồ đệ đúng không? Người ta đưa quà cho sư tỷ thôi đã hào phóng như vậy, còn vị thiên tài tiểu sư muội kia cái gì cũng chưa có đưa qua đó!?
Chẳng những không có đưa qua, còn đem thứ tốt của sư phụ toàn bộ bá chiếm hết, làm cho bọn họ không được phân chia thứ gì cả.
Lúc này, Diệp Linh Lang đối với thanh tâm đan này cũng không có khái niệm gì, nàng cảm thấy sư tỷ vui vẻ là được rồi.
Vì thế, nàng lại từ nhẫn móc ra một khối vàng rất to, đưa cho Mạc Nhược Lâm ở bên cạnh.
“Tam sư tỷ, muội nghe Thất sư huynh nói tỷ am hiểu luyện khí, cái này là lúc bọn muội ở bên ngoài Đại Kim Sơn bắt rất nhiều Kim Sí Điểu, từ trên người chúng nó luyện ra, tặng cho tỷ làm lễ gặp mặt.”
Mạc Nhược Lâm tiếp nhận một khối vàng to nặng kia, cũng rất kích động.
“Ta trước đó đã nghe Đông Phương huynh nói qua, bên ngoài có một tiểu cô nương rất lợi hại, bắt hàng trăm hàng ngàn Kim Sí Điểu đi luyện kim, thì ra là tiểu sư muội nha! Ta lúc ấy nghe nói còn hâm mộ muốn điên rồi, không nghĩ tới chỉ chớp mắt số vàng kia đã đến trong tay ta rồi!”
Diệp Linh Lang cười nói: “Còn chưa hết đâu, nó quá nhiều, muội từ từ đào ra cho tỷ, chờ chút.”
Vì thế, dưới ánh mắt vây xem của nhóm đệ tử Thất Tinh Tông, Diệp Linh Lang lấy ra từng khối từng khối vàng đưa cho Mạc Nhược Lâm, chỉ là mở nhẫn ra lấy đã hơn trăm lần, nhiều lần móc ra khối vàng đều rất lớn, có thể tưởng tượng nếu hợp lại hết thì to lớn cỡ nào.
Xem đến bọn họ đôi mắt lại đỏ lại hồng, trong lòng chua càng thêm chua.
Vốn dĩ bị tiểu tông môn không biết tên này thực lực nghiền áp cũng đã đủ khổ sở, kết quả còn muốn ngồi xổm chen ở trong góc nhìn bọn họ đưa từng món lễ vật giá trị cho nhau, đây quả thật chính là trên tinh thần nhận rất lớn đả kích, nghĩ lại vô cùng ủy khuất.
“Tiểu sư muội, cũng quá nhiều rồi!” Mạc Nhược Lâm nhận lấy mà tay đều phát run, nhưng Diệp Linh Lang vẫn còn đang lục lọi nhẫn của mình, “Nhiều vàng như vậy, đủ để ta luyện cho mỗi người trong tông môn vài bộ vũ khí phòng hộ luôn rồi!”
“Vậy luyện thôi, luyện ra xong thì chúng ta chọn lấy những cái tốt nhất, dư lại không dùng được thì cầm đi bán, không lãng phí.”
“Được! Ta nhất định nắm chặt thời gian luyện chế, tranh thủ cho các ngươi mỗi người đều đổi trang bị mới.”
Đệ tử Thất Tinh Tông phía sau đều sắp nghe đến khóc rồi, nghe một chút đi, đằng kia đang nói tiếng người sao?
Bọn họ trăm cay nghìn đắng làm nhiệm vụ tích cóp điểm, cũng rất lâu mới có thể đổi một bộ Linh Khí, kết quả người ta tùy tùy tiện tiện mỗi người vài bộ, chướng mắt còn phải đem đi bán.
Đây rốt cuộc ai mới là đại tông môn, ai mới là nhà kho nhỏ đây?
“Nhị sư tỷ, muội cũng có chuẩn bị lễ vật cho tỷ.”
Diệp Linh Lang lại tìm trong nhẫn một hồi, lấy ra vài quyển pháp quyết đưa cho Kha Tâm Lan.
“Nhị sư tỷ, đây là muội chọn lựa pháp quyết cho tỷ, ở đây có tầng sáu cũng có tầng bảy, tỷ tự nhìn xem quyển nào thích hợp.”
Kha Tâm Lan sửng sốt, tầng sáu tầng bảy pháp quyết, đây chính là đại bảo bối đó!
Nàng càng xem càng thích, càng xem càng vui vẻ, cầm ở trong tay không ngừng lật lật.
“Tiểu sư muội cũng quá lợi hại rồi? Có nhiều cao giai pháp quyết như vậy!”
“Ta đều cho mọi người trong Thanh Huyền Tông phân phát, không tính là chuyện gì lớn, lần này không có chuẩn bị lễ vật đặc biệt gì, lần sau gặp được thứ tốt lại giữ cho tỷ.”
Diệp Linh Lang cũng không có cố tình nói quá, nhưng kẻ xui xẻo kia lại kích động hô to một tiếng: “Cái gì? Người của Thanh Huyền Tông đều phân phát, cũng quá xa hoa rồi đó? Đây còn không phải là so với Thất Tinh Tông Ẩn Nguyệt Cung gì đó còn thoải mái hơn sao?”
Hắn rống một câu này, Thất Tinh Tông đệ tử càng hụt hẫng.
Diệp Linh Lang quay đầu nhìn về phía kẻ xui xẻo kia: “Ngươi là vị nào nha? Không nghe nói Thanh Huyền Tông chúng ta còn có một người như vậy đó.”
“Ta chính là tán tu thôi, tên ta là Đông Phương Tẫn, vừa vặn bị sương mù cuốn vào thì gặp ba vị sư tỷ của người, lúc cùng các nàng đồng hành thì vào nhầm hẻm núi này.”
“Tiểu sư muội, Đông Phương huynh là người tốt, hắn từng nhiều lần chiếu cố chúng ta, không giống như vài người luôn cầm cờ hiệu danh môn đại phái lại đi làm những chuyện táng tận thiên lương.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu.
“Đúng rồi tiểu sư muội, chúng ta còn không có chính thức giới thiệu bản thân nữa. Ta là Nhị sư tỷ Kha Tâm Lan, đây là Tam sư tỷ Mạc Nhược Lâm, đây là tứ sư tỷ Hoa Thi Tình, tiểu sư muội tên là gì vậy?”
“Muội gọi Diệp Linh Lang.”
“Tên hay, về sau chúng ta chính là người một nhà rồi.”
Lúc này, Tạ Lâm Dật bị nhục nhã một đường nhịn không được cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: “Xác thật là người một nhà, lập tức sẽ chết cùng một chỗ, cũng coi như là một nhà đoàn tụ.”
Hắn vừa ra tiếng, sáu người bên này nháy mắt lạnh mặt nhìn qua hắn.
Nhìn đến những người này bị mình chọc giận, Tạ Lâm Dật vừa lòng, cũng không thể chỉ có bọn họ luôn bị khinh bỉ được? Cũng phải nhường đối diện nếm thử tư vị bị người trào phúng chứ!
Hắn đang đắc ý, Diệp Linh Lang bỗng nhiên cười.
“Ai nói chúng ta lập tức muốn chết chung? Đa tạ đại sư huynh Thất Tinh Tông nhắc nhở nha, ta đã nghĩ ra biện pháp đi ra ngoài.”
Tạ Lâm Dật tươi cười cứng đờ, tuy rằng bọn họ có một đường sống, nhưng vì sao hắn cứ cảm thấy Diệp Linh Lang tươi cười đáng sợ như vậy?
Thực mau, hắn dự cảm liền trở thành sự thật, bởi vì Diệp Linh Lang lập tức tiếp theo một câu.
“Chẳng qua cần phải vất vả các đồng đạo Thất Tinh Tông, ra thật nhiều sức lực đó.”