Trong phòng tắm lớn, ngoại trừ tiếng vòi sen xối xả, không có bất kỳ tiếng nói nào.
Khuôn mặt của Cố Phán chậm rãi chuyển từ đỏ hồng sang mày trắng bệch.
Cuối cùng, cô chật vật nhắm mắt lại.
Lục Tuyển làm ngơ, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Anh chưa nói cái gì, nhưng Cố Phán vừa nghe đã hiểu ý của anh.
Hơi nóng của nước bốc lên, buộc nước mắt phải trào ra.
Không biết là do thất vọng hay vui mừng.
Sáng sớm hôm sau, Cố Phán tỉnh dậy trong cơn đau đầu.
Không chỉ đầu cô đau như muốn nổ tung, cả người cô cũng đau như muốn rã rời, đặc biệt là eo, cô có cảm giác như mọi bộ phận trên cơ thể đều không phải là của mình.
Sau khi ngây người hai ba giây, Cố Phán đưa tay với lấy điện thoại, muốn xem giờ, nhưng có một luồng hơi ấm xông đến làm cô không kịp đề phòng.
Cô ngay lập tức choàng tỉnh dậy.
Đôi mắt mờ mịt ngay lập tức nhìn thấy bóng hình của người đàn ông đang ngủ say.
Nghĩ đến những gì người đàn ông này đã nói và làm tối qua, Cố Phán không khỏi tức giận, dùng sức đẩy anh ra.
Bàn tay bên hông cô dùng sức khoá chặt cô lại, cô không chỉ không thể đẩy người ta ra mà còn bị người đàn ông nửa tỉnh nửa mê ôm chặt cô hơn.
Cố Phán nhìn chằm chằm vào cơ bụng tuyệt đẹp trước mắt.
Từng dấu vết đỏ trên ngực anh đều là kiệt tác của cô, nhưng cũng không thể trách cô được, nếu muốn trách thì cũng chỉ có thể trách do Lục Tuyển đã trêu đùa cô quá trớn.
Mặc dù cô chưa bao giờ yêu đương nhưng cũng biết Lục Tuyển rất mạnh về mặt này, nhưng không nghĩ đến việc anh mạnh đến như vậy, thật là đáng sợ, chẳng khác nào cầm thú.
Cô nói cô mệt muốn xỉu, muốn được đi ngủ, ngoài miệng anh nói được nhưng sau khi cho cô uống canh giải rượu, ăn chào xong thì tiếp tục lăn lộn với cô đến rạng sáng mới miễn cưỡng dừng lại.
Người nào khôngbieets còn tưởng hai người chạy marathon.
Cố Phán tức giận, dùng chân đá anh một cái.
Tuy rằng cô không đạp mạnh, nhưng dù sao vẫn đánh thức được anh.
Vì vẫn còn đang mơ màng, Lục Tuyển trợn mắt nhìn cô, lại khẽ mỉm cười, khép hờ hai mắt, ôm lấy eo cô, nâng cô lên, cúi đầu xuống hôn cô.
“Đừng ầm ĩ, ngủ đi.” Lục Tuyển siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn ôn nhu đến khó tin, so với ngày thường hoàn toàn là một người khác.
Cố Phán chết lặng.
Cơn run rẩy chạy dọc sống lưng cô, đôi má cô dường như đang bốc cháy.
Cô nhìn gười đàn ông đang ngủ say thêm một lần nữa, tim cô đập loạn xạ không tự chủ được, vành tai ửng đỏ, những vấn đề hôm qua cô hỏi mà anh vẫn chưa trả lời dường như chẳng còn hề hấn gì nữa.
Có lẽ Minh Nhiêu nói không sai, Lục Tuyển là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, nói ít làm nhiều.
Hơn nữa năm bố Lục xảy ra chuyện, ông nội đã tổ chức hôn lễ cho hai người, hai người không thể trở về mối quan hệ lúc còn niên thiếu được nữa.
Cô không thể quá tham lam.
Cố Phán lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lục Tuyển, dùng ánh mắt chậm rãi dò xét từng đường nét trên khuôn mặt anh, sau khi nhìn hồi lâu, cô lấy điện thoại xem giờ.
Tưởng rằng vẫn còn sớm, Cố Phán kinh ngạc khi biết đã gần đến giờ ăn trưa, quay lại nhìn Lục Tuyển, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
Trong WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, bỏ qua tin nhắn của chị Trương, cô lặng lẽ lướt xuống đoạn chat ba người của cô, Thời Vãn và Minh Nhiêu.
Cố Phán đeo tai nghe trên tủ đầu giường vào, chầm chậm đánh chữ: Hôm qua tao tỏ tình Lục Tuyển.
Minh Nhiêu ngay lập tức seen tin nhắn, khiếp sợ trả lời lại.
Minh Nhiêu: Thật á? Cố Phán, mày có đủ dũng khí cơ đấy, cuối cùng mày cũng đã làm được rồi!
Minh Nhiêu: Tao còn tưởng lời nên nói bảy tám năm trước, mày định để dành khi nào con cháu đề huề mới nói cơ đấy.
Cố Phán: …
Cố Phán: Thế là mày nói cho anh trai tao rồi à?
Minh Nhiêu: … Chúng mình vẫn có thể là chị em plastic mà đúng không?
Cố Phán: [Hãy đến và làm tổn thương nhau.jpg]
Hai người đã nói chuyện phiếm rất lâu, cuối cùng Minh Nhiêu cũng quay lại chủ đề ban đầu.
Minh Nhiêu: Thế anh ta phản ứng thế nào.
Cố Phán: Anh ấy cười.
Minh Nhiêu: [Nheo mắt cười.jpg]
Cố Phán: Sau đấy anh ấy nói “Bà Lục”.
Minh Nhiêu: Mày nói hết đi, đừng có mà úp úp mở mở như thế.
Cố Phán: Hết rồi.
Minh Nhiêu:???
Minh Nhiêu: …
Minh Nhiêu: Anh ta có ý gì?
Cố Phán: Tao không biết
Minh Nhiêu: … Tên tra nam Lục Tuyển này!
Minh Nhiêu: [Chờ chút, tao dùng nắm đấm này đánh vỡ mặt anh ta.jpg]
Minh Nhiêu là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Cố Phán nên đương nhiên cũng biết Lục Tuyển, không ngần ngại gì mà thẳng tay mắng mỏ anh ta. Cố Phán nhìn cô bạn vì mình mà chiến đấu, trong lòng giâng lên một cảm xúc ấm áp, chuyện không vui của ngày hôm qua cũng biễn mất, che lấp hết bởi niềm vui mà cô bạn Minh Nhiêu mang lại.
Cô nghĩ ngợi, nhắn lại cho Minh Nhiêu: Thật ra anh ấy khá tốt mà, chẳng qua chỉ là người ngoài lạnh trong nóng mà thôi.
Cố Phán nhấp môi, cẩn thận đan ngón tay vào tay Lục Tuyển, gửi hình ảnh mười ngón tay đan vào nhau vào trong group chat.
Những ngón tay mảnh khảnh tao nhã của người đàn ông nắm lấy bàn tay mảnh mai xinh đẹp của người phụ nữ, đơn giản nhưng lại mang một chút ngọt ngào, mang đến cho người ta cảm giác yên bình.
Vài giây sau, giọng nói của Minh Nhiêu vang đến.
“Lục Tuyển kẻ cuồng công việc vậy mà lại xin nghỉ phép ư?”
Minh Nhiêu không đề phòng mà bị cho ăn một đống cơm chó, khiếp sợ kêu lên, “Cố Phán, mày có còn lương tâm không, hai bọn mày ân ái như vậy không nghĩ đến cẩu độc thân này như tao sao?”
Cố Phán bị chọc cười, lười nhác đánh chữ: Ngày mai tao với anh trai hẹn nhau đi ăn cơm, mày cũng đi với tao.
Minh Nhiêu:?
Minh Nhiêu: Mày nghĩ tao dễ dụ thế á?
Minh Nhiêu: Mày đóng máy, ông chồng của mày nhân cơ hội đó xin nghỉ chăm sóc mày, làm tổn thương trái tim nhỏ bé của tao, mày nghĩ một bữa cơm mà đền được á.
Minh Nhiêu: Đi chơi thâu đêm may ra tao mới không dỗi.
Cố Phán: …
Cảm giác say xỉn cũng không dễ chịu, Cố Phán xoa thái dương, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Hôm qua Lục Tuyển khinh người quá đáng, làm cho tính tình đại tiểu thư của Cố Phán phát tác, vênh mặt sai vặt Lục Tuyển, muốn anh tắm rửa cho cô, chỗ nào cũng phải sạch bóng kin kít, nhưng tẩy trang..
Cố Phán trừng mắt nhìn gương mặt vẫn còn nguyên lớp trang điểm trên mặt, mân mê trong phòng tắm hơn nửa tiếng đồng hồ, sau khi tẩy tráng sạch sẽ mới bắt đầu quy trình dưỡng da.
Cô biết Minh Nhiêu chỉ giỏi nói miệng, thấy anh hai ngoan ngoãn như chim cút, cô dứt khoát hỏi Minh Nhiêu xem cô có thích chiếc túi mới nào của các nhà không (?)
Cố Phán đang nói chuyện vui vẻ với Minh Nhiêu thì đột nhiên Minh Nhiêu thét lên, “Mày nhìn hot search đi.”
Hot search có chuyện gì? Cố Phán cau mày mở Weibo ra, nhìn thấy thông tin được tìm kiến nhiều nhất chính là #Kim chủ thần bí của Thẩm Yên#, trái tim đột nhiên co rút một chút.
Người đăng Weibo này là một V lớn với hàng triệu người hâm mộ, V lớn đã đăng hai bức ảnh, một là Thẩm Yên xuống xe Mercedes trước khách sạn Hoa Duyệt, và bức còn lại là của cô ấy với bức ảnh của Lục Tuyển cùng nhau rời khách sạn.
*V lớn: Dấu tích đỏ lớn trên Weibo, tương tự với dấu tích xanh trên facebook, instagram, v.v. Người có tích đỏ lớn phải là KOL, truyền thông, đối tác truyền thông, công ty, tổ chức phi lợi nhuận.
Khuôn mặt của Lục Tuyển được chụp lại rõ ràng, thân phận đặc biệt nên không được giới thiệu nên không thể xác định được danh tính nhưng chỉ cần chiếc đồng hồ xa xỉ mấy chục triệu trên tay cũng có thể nhận ra anh không phải là người bình thường.
Người đưa tin rất giỏi, không chỉ công khai hai bức ảnh chụp lén, còn nói bóng gió rằng kim chủ thần bí này đã kết hôn, phía dưới Weibo Thẩm Yên có rất comment người mắng mỏ.
【 Tôi đã sớm đoán sau lưng cô ta có người chống lưng rồi, chỉ là không ngờ cô ta còn là người thứ ba. 】
【 Một người mới vô danh, kỹ năng diễn xuất không có gì đặc biệt, vừa ra mắt đã đóng vai chính, trong phim có bao nhiêu ngôi sao hạng A làm cảnh tài nguyên tốt đến mưvs không thể tưởng tượng được. 】
【 Tôi sẽ im lặng như không biết gì chờ kết quả. 】
【 Chẳng có diễn viên diễn suất đỉnh của chóp, chỉ có ông trùm chống lưng mà thôi, Thẩm Yên cút ra khỏi giới giải trí đi. 】
【 Chúng bây lảm nhảm gì thế, Yên Yên của chúng tao sao bọn mày biết là người thứ ba hay không? 】
Quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng nhảy ra, sôi nổi bàn luận, cãi nhau túi bụi với fan Thẩm Yên, rất mau hai hashtag #Thẩm Yên chính là tiểu tam# và #Đời tư Thẩm Yễn hỗn loạn# nhanh chóng đi lên trong xu hướng tìm kiếm.
Rõ ràng là có thuỷ quân.
Cố Phán tâm phiền ý loạn, không kịp nghĩ ngợi gì thì đã có tin nhắn WeChat của chị Trương.
Chị Trương: Ngàn vạn lần, em đừng đứng cùng phe với Thẩm Yên.
Chị Trương: Coi như không thấy cũng được.
Chị Trương: Một câu cũng đừng nói.
Chị Trương có rất nhiều mối quan hệ, chuyện gì cũng biết, Cố Phán biết chắc hẳn chị biết nội tình, huống hồ mẹ Lục cũng rất yêu thương và coi trọng ThẩmYên, lúc nào cũng căn dặn lục Tuyển quan tâm cô ấy một chút, tiến một bước, xem trăm bước, không thể không kìm lòng…
Tiếng chuông điện thoại lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Phán.
Cố Phán quayd dầu lại, thấy Lục Tuyển đã đứng dậy, không biết vì sao mà trong lòng có dự cảm xấu.
“Làm sao thế?” Sau khi nhận được điện thoại, Lục Tuyển đi thẳng vào phòng tắm, giọng nói vẫn còn vẻ ngái ngủ và khàn khàn.
Lục Tuyển có thói quen tập thể dục, đấy là lý do vì sao anh có một cơ thể rất săn chắc, khi mặc đồ trông có thịt nhưng không mập mạp. Cố Phán nhìn những vết đỏ chi chít trên cơ bụng rắn chắc của anh, tất cả đều là chiến tích của cô. mặt hơi đỏ, nhìn xuống lại thấy đôi chân vừa dài vừa thẳng, nhưng cô chẳng dám nhìn thêm.
Lục Tuyển là một người kỳ lạ, bình thường không cho phép có một khuyết điểm gì trên cơ thể, nhưng khi ngủ thì chẳng quan tâm trời trăng mây đất gì nữa.
Cố Phán không yên tâm bấm điện thoại, ánh mắt thoáng thấy người đàn ông lười biếng chải đầu, đi đến phòng tắm, đột nhiên dừng bước lại “hả” một tiếng, trầm giọng hỏi: “Ai? Thẩm Yên?”
Trái tim của Cố Phán đột nhiên nhảy tung lên.
Cô theo bản năng vểnh tai lên nghe ngóng, chỉ nghe thấy một tiếng “Cạch” của cửa phòng tắm, sau đó tiếng nước át đi tất cả mọi thứ.
Mặc dù biết hotsearch này là giả, nhưng Cố Phán vẫn rất lo lắng, trong lòng không khỏi dâng lên một tia bất an.
Cô nhìn chằm chằm về hướng phòng tắm vài giây, sau đó cáu kỉnh bóp chặt điện thoại, gửi cho chị Trương một tin nhắn WeChat.
Chị Trương vội vàng nhắn lại, “Không có uẩn khúc gì cả, một năm nay Thẩm Yên debut, Thịnh Thế không tiếc công bồi đắp, tài nguyên cho cô ấy đều là hạng tốt, cuối cùng cô ấy nói đi là đi, mặc cho Thịnh Thế bị qua cầu rút ván.”
Cho nên Thịnh Thế muốn trực tiếp đối đầu với Lục Tuyển?
Cố Phán vẫn thấy có chỗ nào không đúng.
Chị Trương nghĩ gì mà lại voice đến cho cô, “Chị có nghe nói tổng giám đốc Lục hình như kết hôn rồi, nhưng cũng không rõ lắm, dù sao em cũng đừng nhúng tay vào.”
Khoé miệng Cố Phán lộ ra một tia cười khổ.
Quay lại group chat ba người, tin nhắn chưa đọc là 99+.
Minh Nhiêu: Nhìn tư thế vị kim chủ bí ẩn kia rất giống Lục Tuyển phải không?
Thời Vãn: …
Minh Nhiêu đổ thêm dầu vào lửa: Tao không nói dối mày làm gì cả, Lục Tuyển từ nhỏ đã như vậy rồi, anh ta có khí chất kiêu ngạo khó tả. Nói thẳng ra là người cao lãnh, ngoài lạnh trong nóng, trên thực tế thì kiêu ngạo tuỳ ý, không coi ai ra gì, chỉ là Phán Phán của chúng ta tính tình tốt, ôn nhu thì mới chịu đựng được anh ta.”
Thời Vãn: Mày nhìn kỹ hơn đi, đấy chính là Lục Tuyển mà.
Minh Nhiêu:???
Minh Nhiêu: Không thể nào có chuyện Lục Tuyển có tình ngoài giá thú là Thẩm Yên được.
Minh Nhiêu: Mấy năm trước dì Lục nhận Thẩm Yên làm con gái nuôi, không ít người ở Giang thành biết chuyện này, chỉ sợ hotsearch kia chính là bát nước vấy bẩn cô ấy.
Thời Vãn: Anh ấy xứng đáng.
Minh Nhiêu:?
Minh Nhiêu: Nhưng trước đây đội marketing của Thẩm Yên luôn mạnh, mấy cái bình luận chê bai đều bị xoá trong vỏn vẹn có vài giây, tại sao lần này lại nghiêm trọng, trở thành hotsearch như thế này?
Cô đọc được một nửa đoạn tin nhắn thì thấy điện thoạirung lên.
Là Minh Nhiêu.
Cố Phán cảm thấy kỳ lạ, “Làm sao thế, tao vừa mới—”. Truyện hay? Tìm ngay trang chính ﹏ T𝙍uMT𝙍U𝒴E 𝖭﹒V𝖭 ﹏
“Mau xem hotsearch đi.” Giọng nói của Minh Nhiêu rõ ràng đang kìm nén tức giận, vội vàng nói, “Đọc đi xong bảo Lục Tuyển làm sáng tỏ.”
“Cái gì thế?” Cố Phán đớ người, không phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, Minh Nhiêu đã cúp điện thoại.
Hotsearch lại làm sao vậy?
Cố Phán theo bản năng tìm kiếm trên Weibo, nhìn thấy bảng xếp hạng hotsearch, trong đầu có một tiếng “bang”, cảm giác như có một chậu nước đá dội từ đầu xuống chân, từ đầu ngón tay đến tận ngực đều lạnh lẽo.