Tất Cả Boss Hắc Hóa Đều Là Bạn Trai Tôi

Chương 6: Vườn trường cấm kị(6)



"Cái kia...". Tô Kính Ngôn có chút chật vật siết móng tay mình, nhìn chằm chằm nam sinh trầm mặc ít nói trước mặt, cuối cùng vẫn đưa ra lời mời, "Bữa trưa hôm nay, chúng ta cùng đến rừng cây nhỏ ăn cơm đi! Cùng với Cô Lỗ!"

Con ngươi Lục Nghi Sâm âm trầm nhìn chằm chằm cặp mắt nai con trong veo đã lộ ra ánh sáng rực rỡ.

Dục vọng trong lòng bành trướng càng ngày càng sâu, giống như cái động càng lấp lại càng sâu thêm.

Không đủ, không đủ!

Hắn muốn nhiều hơn thế!

Nhiều hơn nữa!

Tô Kính Ngôn chờ mong nhìn hắn, chỉ nghe được Lục Nghi Sâm nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừm."

Tô Kính Ngôn lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị đi về hướng tòa nhà dạy học lớp 12.

Đột nhiên, cậu như là nhận ra được một vấn đề nghiêm trọng, dừng lại, xoay người, phát hiện Lục Nghi Sâm còn đứng tại chỗ không có động.

Lớn tiếng hỏi, "Cậu học lớp mấy khối nào vậy!"

Nói xong, gương mặt Tô Kính Ngôn lại có chút phiếm hồng.

Thật là! Quen nhau lâu như vậy mà lại quên hỏi đối phương ở mấy tuổi, lớp nào.

Con ngươi Lục Nghi Sâm lóe lóe, trầm mặc sau một lúc lâu mới trả lời, "Em ở lớp 11-4."

Tô Kính Ngôn hiểu rõ gật gật đầu, sau đó tiếp tục bước về hướng tòa nhà lớp 12. Đột nhiên, cậu như là lại nghĩ tới thứ gì, lại một lần dừng lại bước chân.

Cậu xoay người, Lục Nghi Sâm như cũ không nghiêng không lệch đứng ở tại chỗ, chăm chú nhìn vào bóng dáng rời đi của cậu.

Tô Kính Ngôn đứng lại, biểu tình hơi cứng lại.

Loại cảm giác này thực vi diệu, thật giống như mặc kệ cậu đi bao xa, mặc kệ đi đến chạy đi đâu, Lục Nghi Sâm đều sẽ đứng ở tại chỗ, chờ cậu quay đầu lại.

Tô Kính Ngôn trong lòng xúc động, la lớn, "Lục Nghi Sâm! Giữa trưa lại gặp!"

Sau đó như là đứa nhỏ làm chuyện xấu, nhanh chóng chạy trốn, rời khỏi hiện trường.

Chờ bóng dáng Tô Kính Ngôn hoàn toàn biến mất, vốn dĩ Lục Nghi Sâm đang ở chỗ kia cũng ngay sau đó như bọt biển, biến mất không thấy.

Học trưởng......

_____________________

"Đàn anh Kính Ngôn!"

Tô Kính Ngôn vừa mới ra khỏi phòng học, đang chuẩn bị đi WC.

"Hả?" Cậu quay đầu lại nhìn xem nơi phát ra âm thanh, hơi hơi sửng sốt.

Tống Khả Ngâm đang đứng ở bên ngoài hành lang, vẫn mặc chiếc váy dài nàng thích như mọi khi, nhưng cũng không biết có phải do ảo giác của cậu hay không mà cậu luôn cảm thấy giờ này khắc này hốc mắt Tống Khả Ngâm có chút phiếm hồng, thậm chí ngay cả khí chất đều có chút biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Giống như là cái loại khí chất coi thường sống chết vô cùng bắt mắt này.

Trên hành lang còn tụ tập không ít fanboy fangirl mỗi ngày mỏi mắt trông mong chờ Tô Kính Ngôn ra khỏi cửa lớp.

Làm những người fan xứng chức, nguồn tin tức của họ phi thường nhanh, không chỉ biết sáng hôm nay Tô Kính Ngôn ngồi ở trên ghế sau người khác tới trường học, càng biết Tống Khả Ngâm là xã trưởng tân nhiệm xã hội họa Olive, cũng chính là đàn em cùng hệ với Tô Kính Ngôn.

Tuy rằng Tống Khả Ngâm làm tốt xây dựng trong lòng, nhưng khi nàng thật sự lại một lần nữa nhìn thấy học trưởng sống sờ sờ, có thể chạy có thể nhảy, sự chua xót đáy lòng nàng cùng cảm giác bừng tỉnh như mộng lập tức tất cả đều tràn ra.

Tô Kính Ngôn thấy nàng vẫn luôn đứng tại chỗ, liền đi qua hỏi "Làm sao vậy?"

Tống Khả Ngâm nghe được âm thanh của đàn anh, há miệng thở dốc, cũng không biết trong đầu nghĩ cái gì, nước mắt cứ thế không khống được chảy ra, hơn nữa căn bản là không phải bộ dáng ngày thường khóc như hoa lê đái vũ, là cái loại này không màng hình tượng đáng nói nghẹn ngào cùng với nức nở.

Tô Kính Ngôn hoảng sợ, chân tay có chút luống cuống, căn bản không biết dỗ nàng như thế nào.

Tống Khả Ngâm nhìn đến bộ dạng này của đàn anh, thế nhưng không biết vì sao cười ra tiếng.

Trong mắt Tô Kính Ngôn càng thêm khó hiểu.

"Không có việc gì, em chính là đột nhiên muốn gặp đàn anh, cho nên mới lại đây kêu anh một tiếng." Tống Khả Ngâm cười cười, nhưng không biết vì sao, không hiểu sao có một cảm giác chua xót.

Làm thế nào mà đột nhiên? Đột nhiên vừa tan học, nàng liền từ tòa dãy lớp 10, chạy như bay đến lầu 4 lớp 12, chỉ vì gặp mặt đàn anh.

Chính là vì xác định lúc này đàn anh bình yên vô sự sống ở trên thế giới này, còn có nụ cười đã từng vẫn luôn ôn nhu thuần thúy, xác định trước mắt hết thảy không phải là một hồi mộng đẹp, giấc mộng như bong bóng, chạm liền vỡ tan.

Đôi mắt Tô Kính Ngôn cong lên, cặp mắt nai con xinh đẹp trước sau như một mang theo ánh sáng.

Thật sự vô cùng ôn nhu.

Tống Khả Ngâm mím môi, cố kiềm nước, hít một hơi thật sâu, tự mình điều chỉnh cảm xúc xong tiếp tục nói, "Đàn anh Kính Ngôn nhất định phải bảo vệ tốt chính mình đấy!"

Tô Kính Ngôn ngẩn người.

Tống Khả Ngâm phất phất tay, không giải thích, xoay người rời đi, ở trong nháy mắt xoay người kia, tâm tình rốt cuộc không nhịn được nữa, nàng gắt gao bưng kín miệng mũi, giống như điên rồi, lại một lần chạy lên, như là tính toán tìm một góc nhỏ để khóc lớn một hồi.

Tô Kính Ngôn nhìn bóng dáng nàng chớp chớp mắt, có chút mờ mịt.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều, dừng một chút, liền lập tức hướng WC đi.

Trong một góc âm u tựa hồ có người trộm nhìn trước mắt một màn này, phát ra tiếng cười lạnh dữ tợn, lộ ra răng nanh sắc bén, như là một dã thú phát cuồng.

Học trưởng.

Anh sao lại không ngoan như thế?

Chậc.

Tức giận đến mức em lại muốn giết người.

Nhà vệ sinh nam của trường cấp 3 Kỷ Nguyên văn minh ở chỗ là ngay cả bồn tiểu đều có cách gian, còn có khoá cửa, bằng không liền chỉ dựa vào nhân khí của Tô Kính Ngôn, nếu cậu đi WC, cởi quần đến có bao nhiêu người mỏi mắt trông mong nhìn chằm chằm, đừng đem người sợ tới mức nước tiểu không ra.

Tô Kính Ngôn yên lặng đem quần của mình cởi ra, cũng không biết có phải hay không bị Lục Nghi Sâm kích thích thị giác, cậu lần này vậy mà nhìn chằm chằm vào phía dưới của mình.

Giống như......

Cũng không có rất nhỏ ha?

Ý thức được trong đầu mình đều miên man suy nghĩ cái quỷ gì, khuôn mặt Tô Kính Ngôn lập tức đỏ ửng, thu hồi ánh mắt, hết sức chuyên chú tiếp tục đi WC.

Chỉ chốc lát sau, trong WC liền vang lên từng đợt tiếng nước.

Đôi mắt lúc nào cũng rình coi, làm càn giám thị người trong lòng.

Đôi mắt đen láy đảo quanh, thậm chí không chớp mắt, giống như là thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ, ánh mắt vô cùng say mê cùng si mê.

A.

Học trưởng......

Tô Kính Ngôn một bên đi WC, một bên run người một cái, không hiểu sao cảm thấy phía sau lưng mình có chút lạnh cả người.

Rốt cuộc chịu đựng đến giữa trưa, Tô Kính Ngôn hít một hơi thật sâu, gấp lại cuốn tập đen đã viết đầy chữ, buông bút trong tay mình xuống.

Trường cấp 3 Kỷ Nguyên ở thành phố A tuy không thể nói là trường cấp 3 đứng đầu, nhưng cũng tuyệt đối xếp hạng cao, là trường cấp 3 thứ hai thứ ba, mặc kệ là từ tỉ lệ nhập học hay đậu các trường đại học danh tiếng, đều vô cùng trâu bò.

Tuy thành tích của Tô Kính Ngôn không phải trình độ của mấy tên đầu lớp, nhưng ở lớp cũng nằm trong top 5, chỉ cần cậu chịu học và ổn định trạng thái, dù thi không được trường đại học lớn, cũng có thể dễ dàng vào trường bình thường.

Học sinh lớp 12-4 đều rất rõ ràng thói quen ăn cơm trưa của giáo sủng lớp mình, nhất định là chờ đến mọi người đi hết mới có thể từ trong phòng học đi ra ngoài đi ăn cơm, nếu là người bên ngoài vẫn còn nhiều, cậu dù là đói bụng, cũng không muốn đi ra ngoài.

Bởi vì trường cấp 3 Kỷ Nguyên có quy định bất thành văn, là không cho phép ăn đồ ăn vặt hoặc là thức ăn nhanh linh tinh trong phòng học.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, rốt cuộc trên thế giới này, không có ai sẽ hy vọng muốn được cảm giác mặc kệ chính mình làm cái gì đều có hơn một trăm ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm chính mình.

Cũng không nhớ rõ rốt cuộc ai là người đầu tiên phát hiện bí mật này, nhưng là chờ chuyện này truyền ra, cơ bản học sinh toàn trường học đi ăn cơm tốc độ đều nhanh hơn, vừa đến giờ cơm liền lập tức hướng nhà ăn, người không biết còn sợ không phải cho rằng đồ ăn căng tin ngon đến mức nào.

Mà các fan hâm mộ ngồi xổm nhìn Tô Kính Ngôn cũng thức thời để lại cho cậu không gian riêng.

Đây là yêu khắc chế.

Một khi bị người ta biết có ai ác ý theo dõi Tô Kính Ngôn, chặn đường cậu, như vậy học sinh toàn trường đều sẽ lại đây dạy cho ngươi cách làm người.

Điều này ở trường cấp 3 Kỷ Nguyên về cơ bản đã trở thành quy tắc mặc định.

Tô Kính Ngôn vẫn ngồi một mình ở trên chỗ ngồi của mình chờ người khác rời đi trước, nhưng bất đồng chính là lúc này cậu rõ ràng khác ngày thường càng thêm khẩn trương đến không chờ nổi muốn sớm một chút đi ra ngoài.

Mũi chân nhắm ngay hướng cửa phong học, trong tay cầm hộp tiện lợi chứa đồ ăn Trung Quốc, vẻ mặt gấp gáp không kiềm được.

Rốt cuộc, thật vất vả chờ đến khi mọi người đi gần hết, cậu nhanh nhẹn từ trên ghế ngồi dậy, sau đó ngựa quen đường cũ hướng về phía rừng cây nhỏ.

Trưa hôm nay lại có thể nhìn thấy Lục Nghi Sâm!

Ăn vẫn là cơm hộp tình yêu do đối phương làm cho mình.

"Cô Lỗ! Cô Lỗ!" Tô Kính Ngôn theo thường lệ tiến vào rừng cây nhỏ liền kêu gọi tên mèo cam.

Một lát liền nghe được âm thanh rung sàn sạt, là tiếng lá cây khô bị người ta dẫm nát.

Tô Kính Ngôn quay đầu lại.

Nam sinh mặt chán đời trong tay ôm một con mèo vàng khô gầy, cúi đầu, không ngừng vuốt ve bộ lông trên người nó, chậm rãi đã đi tới.

"Nghi Sâm!" Khóe mắt Tô Kính Ngôn cong cong.

Vẻ mặt Cô Lỗ dịu ngoan nằm ở trong lòng ngực Lục Nghi Sâm, vẫn không nhúc nhích, nếu không phải hai tròng mắt còn chuyển động, sợ Tô Kính Ngôn đều phải cho rằng Cô Lỗ có phải bị bệnh hay không.

Ánh mắt Lục Nghi Sâm lóe sáng.

Bởi vì chỉ có hắn biết, con mèo vàng nhìn dịu ngoan này kỳ thực đang run rẩy biên độ nhỏ, đó là sợ hãi đến từ nội tâm nó, tay hắn chỉ đụng vào nó một chút mà thân thể nó đều trở nên cứng đờ.

Tô Kính Ngôn tiếp nhận Cô Lỗ từ trong lòng ngực Lục Nghi Sâm, dùng cái mũi của mình cọ cọ khuôn mặt nhỏ Cô Lỗ, sau đó thật cẩn thận ôm ở trong lòng ngực.

Cô Lỗ ngửi được mùi hương quen thuộc, vốn dĩ cái đuôi rũ xuống lập tức liền vểnh lên, đôi mắt vô thần cũng lóe sáng như là nháy mắt liền có sinh mệnh.

Nó dùng đầu mình cọ cọ ngực Tô Kính Ngôn, thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kỳ.

Tô Kính lúc này mới chú ý tới trong tay Lục Nghi Sâm không có mang hộp cơm, hơi nhíu mày.

Buổi sáng lúc ăn cơm, cậu còn tưởng rằng Lục Nghi Sâm đã ăn rồi, cho nên mới không ăn miếng nào. Khi nhìn thấy trên bàn chỉ có một hộp cơm, cậu cũng nghĩ là do Lục Nghi Sâm đã nhét phần của mình vào cặp sách từ sớm.

Bây giờ nghĩ lại, cậu đột nhiên ý thức được Lục Nghi Sâm có thể suốt nửa ngày chưa ăn.

Tô Kính Ngôn nheo mắt, "Cơm trưa của em đâu?"

Mặt Lục Nghi Sâm không đổi sắc, "Em ăn rồi."

Tô Kính Ngôn căn bản là không tin.

Ôm Cô Lỗ trực tiếp ngồi xuống đất, sau đó dùng cặp mắt nai con đẹp đẽ nhìn Nghi Sâm, ngẩng đầu hung dữ nói, "Nói dối! Mau ngồi xuống!"

Học trưởng......

Thật đáng yêu.

Con ngươi tối nghĩa khó hiểu của Lục Nghi Sâm hơi lóe lên, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu, ngực không vì sao xẹt qua cảm giác chua xót giống như ăn mật.

Tô Kính Ngôn mở ra hộp cơm của mình, không xem không biết, vừa thấy bị dọa nhảy dựng.

Cơm hộp Tô Kính Ngôn khá lớn nhưng cậu cơ bản mỗi ngày đều chia một nửa đồ ăn trong hộp cơm vừa đủ cho mình cùng Cô Lỗ, hai người ăn.

Mà cơm hộp Lục Nghi Sâm chuẩn bị cho cậu, nhét vào đến tràn đầy, không chỉ có cơm nắm, viên nhỏ, còn cho thịt gà thả, thịt bò, cà rốt, dưa chuột, bông cải xanh, ngoài ra còn có dâu tây cùng cà chua bi.

Chay mặn phối hợp, rau dưa trái cây cái gì cần có đều có.

Điểm quan trọng nhất chính là, bên trong vậy mà còn có một quả trứng chiên thành hình trái tim!

Tô Kính Ngôn vốn tức giận nhìn thấy phần cơm hộp này liền nhịn xuống, kể cả lời giáo huấn vốn muốn nói ra bị kẹt ở cổ họng Lục Nghi Sâm đều đột ngột bị cắt ngang, khuôn mặt cậu đỏ bừng.

Lục Nghi Sâm sao lại trêu người như vậy!

Tô Kính Ngôn bĩu môi, trong lòng hiện lên một tia ngọt ngào, nhưng ở trên mặt vẫn nghiêm mặt, không biểu hiện vẻ hưng phấn của cậu quá mức rõ ràng.

Tô Kính Ngôn vẫn luôn có thói quen mang đũa dùng một lần trong túi xách, bởi vì mỗi buổi trưa anh cùng Cô Lỗ ăn cơm, thân mật đến mấy cũng cần chú ý vệ sinh.

Tô Kính Ngôn đỏ mặt từ trong túi đựng cơm hộp lấy ra dùng đũa một lần đưa tới tay Lục Nghi Sâm, thẹn thùng nói, "Dù sao em chuẩn bị nhiều như vậy, chúng ta cùng nhau ăn đi."

Dứt lời, ánh mắt mang theo ánh sáng nhìn chằm chằm Lục Nghi Sâm, khóe mắt cong cong, sạch sẽ đến không thể tưởng tượng nổi.

Lục Nghi Sâm không nói gì.

Một số người đang ở trong bóng tối, nhưng trái tim của họ khao khát ánh sáng.

Tô Kính Ngôn thấy Lục Nghi Sâm không nói lời nào, có chút tức giận, trực tiếp cúi đầu, dùng đũa gắp một miếng thịt đưa vào miệng Lục Nghi Sâm.

Lục Nghi Sâm không hề phòng bị, thịt cũng đã nhét vào trong miệng của hắn.

Tô Kính Ngôn giống như một đứa trẻ ăn vụng đồ ăn vặt, nhìn biểu tình sửng sốt ngây ngốc của Lục Nghi Sâm, cười đến thoải mái.

_______________________

Lời editor: Đúng ra định comeback tới chương 10, nhưng deadline nhiều qué!!! Và do t ra raw nên khá tốn tgian.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv