“Chị ơi, chị có thể chỉ cho em đường đến vườn hoa hà thành được không ạ?”
Dưới ánh nắng, một cô bé nhìn rất lanh lợi dường như đang muốn hỏi đường cô gái đang đi trước mặt:
Cô gái này mặc bộ đồ nữ sinh hơi chật, nhưng khi cô ấy quay đầu nhìn lại thì cô bé cùng đám bạn đang đi phía sau đều giật nảy mình. Bởi vì chị gái này có dáng vẻ quá đáng sợ. Khuôn mặt tái nhợt không chút máu, cùng với đôi môi bầm đen khiến nàng giống như một ác quỷ bước ra từ trong phim truyền hình. Nhưng dưới ánh mặt trời, nữ sinh này lại giống như không nhìn thấy được sự sợ hãi của cô bé. Nàng giơ tay lên, chỉ về một hướng phía xa nói:
“Đi vào con đường kia, đến cuối ngã tư thì lại quẹo trái rồi đi thẳng, thì sẽ nhìn thấy vườn hoa.”
Cô bé cúi đầu, lễ phép cảm ơn đối phương, sau đó cùng đám bạn rời đi. Lúc vừa đi, còn có một cậu nam vì hiếu kỳ nên nhìn trộm chị gái này, lại phát hiện chị ấy cũng đang nhìn mình, lập tức bị doạ cho giật mình, vội vàng cúi đầu rời đi.
Đứng dưới ánh mặt trời, đưa mắt nhìn lũ trẻ đang từ từ rời đi, cô nữ sinh lúc này mới lắc đầu, chậm rãi nói:
“Trẻ con à…”
Nàng sờ bụng của mình, ở chỗ đó dường như cũng đã từng có một đứa bé sắp sửa được chào đời. Nhưng bây giờ lại không có gì ca
Nghĩ tới đây, nàng thở dài đầy cảm thán.
...
Ánh nắng buổi sáng càng ngày càng chói chang, đồng thời cũng chiếu vào một đôi giày thêu màu đỏ đầy quỷ dị, đôi giày này giống như được dùng máu tươi khô cạn đúc thành, nhìn thoáng qua cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Nhưng cô gái lại cầm ở trong tay, nhìn chằm chằm rồi nói:
“Ngươi đi theo ta làm gì? Muốn biết vị trí của ta, sau đó trở về thông báo với A Minh sao?”
Cô gái lắc đầu: “Không có khả năng, nếu bây giờ ngươi không đi, vậy thì vĩnh viễn không có cơ hội trở về nữa đâu. Ta sẽ không để ngươi nói cho anh ấy, khiến nhân sinh tốt đẹp của A Minh bị đảo lộn thêm lần nữa…Cho dù đó là ý tốt của ngươi.”
Ánh nắng chiếu rọi, đôi giày thêu còn đang nằm lẳng lặng trong tay cô gái, không có bấy kỳ phản ứng nào. Nhưng nàng giống như nghe được điều gì đó, lần nữa lắc đầu: “Ngươi muốn đi cùng ta sao?”
“Hazzz, dù sao lần này rời đi, sẽ mãi mãi không trở về được nữa. Theo ta, ta biết một chỗ có phong cảnh rất đẹp, nơi đó có thể trở thành địa phương mai táng hai chúng ta hợp lý đấy.”
…
Cùng lúc đó ở một nghĩa địa công cộng, khi nắng sớm chiếu vào từng hàng bia mộ được sắp xếp thẳng hàng. Trước một tấm bia, xuất hiện một cô gái đứng lặng lẽ không biết từ bao giờ. Cô gái mặc chiếc váy dài trắng noãn, dáng người nhỏ nhắn thon thả, cùng với ánh nắng ban mai chiếu vào nên càng tô lên vẻ đẹp lung linh như thiên sứ trong truyền thuyết. Nàng cúi đầu, lẳng lặng nhìn bia mộ trước mặt, không biết đang suy nghĩ điều gì. Trong ngực ôm một cuốn nhật ký mày đỏ. Mặc dù trong nghĩa trang, thỉnh thoảng sẽ có người đến phúng viếng, nhưng vào buổi sáng sớm ở một nơi rừng núi hoang vắng thế này mà có người tới cúng bái, thì thật sự rất hiếm thấy.
Điều này khiến cho người thủ mộ cách đó không xa cũng phải tò mò nhìn qua.
Cô gái này mặc dù cúi đầu không thể thấy rõ khuôn mặt, nhưng làn da lại rất trắng.
Một cô gái, coi như dựa vào phấn son trang điểm mới khiến khuôn mặt trắng lên, nhưng làn da ở tay thì vẫn phải có chút hơi vàng vàng. Nhưng cô bé trước mặt này lại không giống vậy. Làn da của cô ấy vô cùng trắng nõn. Nếu so sánh thì quả thật có hơi chút giống với…Thi thể.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, người thủ mộ liền lắc lắc cái đầu, đá văng cái suy nghĩ này ra ngoài. Trong nghĩa trang nghĩ đến mấy chuyện này thì sẽ rất xui xẻo.
Quay đầu lại, người thủ mộ không nhìn cô gái kia nữa, hắn lại tiếp tục công việc kiểm tra trong nghĩa trang. Đây là công việc vào mỗi buổi sáng của hắn.
Sau khi hắn đã đi hết một vòng kiểm tra, sau khi trở về phát hiện cô gái kia đã biến mất, phía trước bia mộ đã trống không. Người thủ mộ từ từ đi đến chỗ tấm bia, muốn kiểm tra phía trước có để lại chút rác nào không. Nếu như có hoa hoặc nến, thì hắn sẽ đem nó dọn dẹp cho sạch sẽ.
Nhưng khi hắn đến trước bia mộ, phát hiện ở đây cái gì cũng không có. Không hoa, không nến cũng không tiền giấy, ngay cả hương cũng không được đốt. Cô gái kia giống như chỉ đến đây nhìn một tí rồi rời đi, không hề để lại một thứ gì.
Nhìn thấy cảnh này, người thủ mộ thả lỏng người.
Nếu tất cả người đến phúng viếng đều giống như cô gái này thì tốt biết mấy, bọn hắn sẽ bớt được rất nhiều việc.
Nghĩ như vậy, người thủ mộ định quay người rời đi. Nhưng trước khi đi, hắn lại vô ý thức nhìn cái tên khắc trên bia mộ - Ngô Tư. Mà bức hình đen trắng dán trên tấm bia, lại là một cô gái trẻ tuổi mặc chiếc váy trắng.
Cô bé kia nhìn vào ống kính, biểu lộ có chút đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng người thủ mộ càng nhìn tấm hình này thì lị càng cảm thấy quen mắt.
Đây là ảnh chụp của người chết sao?
Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra hình ảnh cô gái mặc váy trắng đứng trước bia mộ lúc nãy. Khuôn mặt hắn trong nháy mắt liền trở nên vô cùng hoảng sợ.
…
“Ba ơi, bà nội về rồi!”
Trong nắng sớm, cô bé nhỏ nhắn vui vẻ chạy đến nói với người ba đang ngồi đan giỏ trúc trước cửa nhà. Vừa nghe được lời nói của đứa con gái, người đàn ông bỗng nhíu nhíu mày, ngẩng đầy nhìn về sau lưng cô bé. Quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ già nua đang từ từ đi đến dây. Trong nháy mắt khi hai mẹ con chạm mặt nhau, người đàn ông lại bực mình ném giỏ trúc trong tay xuống, khuôn mặt chán ghét nói: “Mẹ vẫn còn mặt mũi trở về sao?”
Bị con trai dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, người phụ nữ có chút đau đớn.
Mụ xấu hổ cười, sờ sờ đầu cháu gái nói: “Mẹ…Mẹ trở về thăm con một chút…”
Người đàn ông lạnh lùng nhịn mụ: “Lại về trộm tiền sao? Dẹp cái suy nghĩ đó đi. Toàn bộ tiền trong cái nhà này đã bị mẹ lấy đi hết rồi. Bây giờ mẹ có tìm cũng chẳng còn gì đâu.”
Thấy người đàn ông nhắc lại chuyện cũ, bà lão biểu lộ càng lúng túng hơn.
Mụ đứng ở nơi đó, trong lòng tràn đầy bứt rứt cùng bất an. Nhưng cũng may lúc này hàng xóm nghe được ồn ào. Sau khi nhìn thấy bà lão thì hơi kinh ngạc: “Chị Thiệu về rồi đấy à?”
Hàng xóm nhìn thấy khuôn mặt còn đang bực bội của người đàn ông thì mỉm cười hoà giải: “Thôi thôi, mẹ cậu đã trở về, thì chắc là biết sai rồi. Tiểu Vườn à, cậu cũng đừng tức giận nữa. Đều là người một nhà cả, có gì từ từ nói, có đúng không?”
Người hàng xóm lại nhìn về phí Thiệu đại nương, vừa cười vừa nói: “Chị à, mau nhận sau với tiểu Vương đi, chắc chắn cậu ấy vẫn còn rất quan tâm đến chị. Sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa là được.”
Thiệu đại nương lúng túng cười: "Đúng đúng, ta cái này là lỗi của ta.”
Ánh nắng ban mai, theo sự trở về nhận lỗi của người phụ nữ này, thì ngôi nhà nhỏ trong thôn lại một lần nữa khôi phục yên bình. Nhưng theo ánh mắt trời càng rời xa, bóng tối lại dần dần bao phủ sơn thôn này. Khiến cho ngay cả không khí cũng trở nên quỷ dị.
…
Quyển sáu: Thời điểm tạm biệt đã đến.
“Thai nhi được bảy tuần tuổi, tình hình phát triển vẫn bình thường, cần phải chú ý ăn uống, ăn ít nhưng nhiều bữa, nhớ phải đầy đủ chất dinh dưỡng đấy.”
“Hai người muốn nhận giấy đăng ký kết hôn? Không cần chọn ngày sao?”
“Dương đại sư?”
“Hử?”
“Anh không hối hận sao?”
“Không có lựa chọn nào khác.”
“Rốt cuộc cũng được đi thực tập, lão Dương, ngươi tính đi thực tập ở chỗ nào? Về nhà hay ở lại Lục Bàn Thuỷ?”
“Ở Lục Bàn Thủy.”
“A? Thật sao? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ về Tương Tây đấy.”
“Anh Vương, anh cảm thấy con người sau khi chết nếu không bị biến thành quỷ, thì sẽ đi đâu? Trên thế giới này liệu có Thiên Đường không?”
“Ta cảm thấy trước tiên ngươi nên thảo luận vấn đề làm thế nào để tìm thấy quỷ đi.”
“Mà có vẻ người sau khi chết thì sẽ biến thành quỷ thì phải.”
“Dương Húc Minh, có một cô nữ sinh tìm ngươi kìa.”
“Ai tìm ta?”
“Không rõ lắm, cô ấy bảo tên là Ngô Tư.”
“Tiểu tử ngốc, lão ba sẽ không để cho con chết, Huyên Huyên cũng sẽ không để con chết đâu, chúng ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp đưa con trở về.”
“A Minh, ta cùng thúc thúc phải đi, ngươi nhất định phải nhanh lên mới được.”
“Huyên Huyên tỷ!... Ngươi lại gặp phải ác mộng sao?”
“Tên hỗn đản này, đừng có mở miệng xin lỗi ta…Với lại, trước kia không phải ngươi luôn mồm gọi ta là đại tiểu thư sao?”
“Chị ơi, một mình chị ở đây làm cái gì vậy?”
“Chị muốn tìm một chỗ để đào hố. Sau đó tự chôn mình, nhưng bảo vệ ở đây không cho, nên chỉ có thể ngồi ở đây phơi nắng.”
“Bây giờ không phải là trời đầy mây sao?”
“Mặc dù trên trời không có mặt trời, nhưng trong lòng của chị lại có ánh nắng. Em nhìn đi, đây là người yêu của chị, rất đẹp trai có đúng không? Chỉ cần nhìn thấy hình của hắn, thì chị cũng cảm thấy rất vui rồi.”
“Ách a a a a a.”
“Không --. Đừng trừng mắt nhìn ta như thế, ta...Ta cũng là bị khu... Bồ Tát nói, chỉ cần làm như vậy.. Chỉ cần làm như vậy...”
“Rốt cục trở về, không khí trong thế giới hiện thực quả nhiên là tuyệt nhật, dễ chịu hơn trong huyết hà rất nhiều.”
"Làm tốt lắm Thiệu đại nương, ngươi vất vả rồi, ta trước tiên sẽ phải...”
“Dương Húc Minh, Sinh Tử lục giống như đang chấn động.”
“Quỷ sơn thôn...Thật sự là hỏng bét, vì cái gì ta lại phải tới chỗ như vậy?”
“Ha ha... A Minh, chúng ta lại gặp mặt nữa. Lần này em sẽ thực hiện ước định lần trước, đến thế giới hiện thực tự mình gặp anh.”
“Buông nàng ra! Từ Huyên! Cô mau buông cô ấy ra, chúng ta có chuyện cần nói.”
“Tiểu Tư. Giúp ta một chút. Cầu xin ngươi.. Giúp ta một chút... Chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta, ta sẽ…”
“Ta biết…Ngay từ lúc mới bắt đầu ta đã biết, bạn học Dương Húc Minh, từ lúc bắt đầu ta đã biết..”
“Tuyệt vọng sao? Đây không phải là chuyện ngươi đã biết từ sớm ư? Từ giây phút ta đưa ra quyết định này, ta đã biết…”
“Nhưng ta sẽ không lùi bước, bởi vì ta không có tư cách để lùi bước.”
"Đại tiểu thư! Ta đến mang ngươi trở về!'
"Thật là một màn khiến người ta đố kị..Quả nhiên rất nhiều chuyện không giống như trong tưởng tượng của ta.”
“Người nào?”
“Có đôi khi, chúng ta đều không có lựa chọn nào khác... Đúng không, A Minh?”
“Thật xin lỗi... Trải qua thời gian dài, ta vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi với ngươi.. Thật xin lỗi...”
“Đừng nói xin lỗi với ta...Hỗn đản.”
“Còn có, ngươi rốt cục chịu gọi ta đại tiểu thư?”