Dương Húc Minh có chút mơ hồ. Tiểu Tư, đây là tình huống gì? Nàng không phải đã mất tích từ lâu rồi ư? Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện? Lại còn không nói năng gì trực tiếp giết chết Ngô Tiểu Tùng nữa chứ? Mặc dù những kẻ địch bị nàng bắt được đều không thể thoát, ngay cả Lý Tử cũng từng trải nghiệm qua loại năng lực mạnh mẽ đó. Nhưng lần này khả năng nắm bắt thời cơ để ám sát của nàng cũng quá đáng sợ rồi. Tất cả người và quỷ, bao gồm cả Dương Húc Minh cũng không phát hiện được trong sơn động này từ lúc nào lại xuất hiện thêm một nữ quỷ. Nàng xuất thủ trong nháy mắt, trực tiếp cướp đi tia hi vọng cuối cùng của Ngô Tiểu Tùng. Loại thủ pháp giết người gọn gàng đầy linh hoạt này, khiến Dương Húc Minh cảm thấy phát lạnh sau gáy.
Dù sao cái nhìn cuối cùng trước khi biến mất của Tiểu Tư cũng có chút không ổn.
Nữ quỷ không đầu ở phía xa vốn đáng đi về bên này, sau khi nhìn thấy cảnh Ngô Tiểu Tùng bị thôn phệ thì đột nhiên dừng lại. Cô ta im lặng nhìn về hướng này mấy giây, rồi xoay người đi về quan tài máu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dương Húc Minh im lặng, chăm chua nhìn nữ quỷ không đầu từ từ nằm lại vào trong quan tài. Mà đám trành quỷ vốn còn đang rướn cổ lên nhìn, lúc này tất cả đều bu lại, nâng cái nắp quan tài bị bật lên lúc nãy, cẩn thật giúp nữ quỷ đậy lại.
Nhìn cảnh quỷ dị này, Dương Húc Minh cũng không biết phải nói cái gì. Chỉ cần phong ấn chưa được phá vỡ, nữ quỷ trong quan tài máu khẳng định không thể nào làm tổn thương đến bọn hắn được. Mà coi như nàng hiện tại không chịu quay về, đợi đến khi Dương Húc Minh chôn lại hai bộ thi thể vừa bị đào ra khi nãy, thì nàng cũng phải ngoan ngoãn trở về mà thôi. Nhưng thấy cô ta dứt khoát quay đầu bỉ đu như vậy, ngay cả ý nghĩ chống đối cũng không có…Nữ quỷ không đầu này cũng chịu phối hợp quá rồi.
Dương Húc Minh cũng không biết phải làm như thế nào. Đậu xanh rau má, nếu không phải đã từng nhìn thấy sự tàn nhẫn, ác độc của nữ quỷ này trong huyễn cảnh, thì bất cứ ai khi nhìn thấy sự tự giác này của nữ quỷ không đầu cũng đều phải khen cô ta là một đứa trẻ ngoan đấy.
Lúc này, Ứng Tư Tuyết cũng chạy tới bên người Dương Húc Minh. Vừa rồi nàng cũng đã nhìn thấy cảnh Ngô Tiểu Tùng bị Tiểu Tư thôn phệ. Lúc này nàng nhíu mày nói:
“Tại sao Tiểu Tư lại ở đây?”
Dương Húc Minh nhìn nàng không nói gì, giơ hai tay ra: “Vấn đề này, anh cũng muốn biết.”
Hai người nhìn nhau mấy giây, không ai nói được câu gì. Sau đó cả hai đồng thời đều quay đầu lại, nhìn về Lưu Cúc cách đó không xa.
Mụ ta lúc này ngồi ở đó, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt biểu lộ sự tuyệt vọng, giống như đã từ bỏ chống cự. Nguyên nhân có lẽ bởi vì Ngô Tiểu Tùng vốn là trành quỷ, cho nên mụ cũng sẽ không chết ngay lập tức giống những người nuôi quỷ khác. Quả trình tử vong của mụ diễn ra chậm hơn rất nhiều, nhưng cái chết sẽ thê thảm hơn những người nuôi quỷ khác. Da trên cơ thể đang từ từ rạn nứt, lộ ra từng miếng thịt nhuốm máu đỏ tươi. Những giọt máu này không ngừng chảy theo làn da, rải đầy cơ thể, nhìn mụ bây giờ không khác một huyết nhân là mấy.
Nhìn thấy Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết đồng thời nhìn về phía mình, Quỷ Diện liền phát ra tiếng khóc tuyệt vọng: “Giết tao đi…Lũ khốn nạn chúng mày…mau giết tao đi…”
Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn mụ, hừ một tiếng đầy khinh bỉ: “Giết cái loại người như mày chỉ thêm bẩn tay tao. Mày cứ từ từ cảm nhận cái chết đi. Mày hại chết nhiều người như vậy, hôm nay hãy dùng máu của mày để trả nợ đi. Bọn họ trên trời có linh thiêng thì cũng cảm thấy được an ủi đôi phần.”
Nhìn thấy thái độ khinh thường này của hắn, Quỷ Diện càng kêu gài tuyệt vọng hơn: “Giết tao…a a a..mau giết tao đi…”
Nhưng Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết vẫn chủ đứng một bên, lẳng lặng nhìn người đàn bà này đau đơn, không hề có ý muốn đến giúp đỡ chút nào. Dần dần, tiếng gào thét của Quỷ Diện càng ngày càng yếu ớt. Làn da bên ngoài cơ thể hoàn toàn vỡ ra, máu tươi nhuộm đỏ cả người. Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc. Theo từng mảnh da bị rách, từng miếng thịt bên trong vậy nà cũng bắt đầu nứt vỡ, tiếng kêu gào của mụ lại càng thê thảm hơn, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Thân thể mụ lúc này giống hệt một quả bóng bị xì hơi, dần dần khô quắt lại. Từng miếng thịt bắt đầu mềm nhũn, sau đó biến thành nhầy nhụa giống như keo dán, rồi như mộ phản ứng hoá học, chất keo đó trở thành một thứ chất lỏng quỷ dị, từ xương chậm rãi chảy xuống, nhỏ từng giọt trên mặt đất. Đến cuối cùng, thứ duy nhất xuất hiện trước mặt hai người bọn họ chỉ còn một bộ khung xương trắng phau, ngay cả một giọt máu cũng chẳng còn. Tất cả máu thịt đều ngấm hết vào trong lòng đất.
Khu vực này toả ra một mùi hôi thối nồng đậm, khiến cho hai người lập tức phải lui về phía xa. Cái mùi thối này giống như một miếng thịt bị để quên bên ngoài hơn chục ngày, mặc dù mới chủ ngửi một chút cũng khiến con người ta buồn nôn đến phát ói.
Khi Dương Húc Minh đem hai cái xác vừa đào lên khi nãy chôn lại về vị cũ thì mới phát hiện ra, cái ao máu lúc nãy hắn đào lên để nằm đã hoàn toàn biến mất. Ao máu lúc đầu vốn ngập tràn, lúc này đã trở nên khô cạn, biến này một mảnh đất bùn. Chạm tay xuống kiểm tra thì phát hiện chỗ này voi cùng cứng rắn. Tại sao bùn đất ở đây lại khô cứng như vậy? Nguyên nhân là gì?
Dương Húc Minh thở dài, cúi xuống nhặt cỗ quan tài nhỏ màu đen lên, nhìn về Ứng Tư Tuyết nói: “Chúng ta đi thôi. Về nhanh còn phải chở em đi trị thương nữa.”
Cánh tay Ứng Tư Tuyết mặc dù đã được băng bó đơn giản, nhưng dù sao vẫn cần phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện chữa trị nữa. Mặc dù hắn vẫn còn muốn ở lại chỗ này để tìm kiếm manh mối biến mất của thi thể cha mình, nhưng lúc này hắn không có thời gian. Dương Húc Minh trực tiếp cõng Ứng Tư Tuyết rời đi.
Khi bọn hắn xuyên qua con đường, bò lên vách đá để đến cưa hang, lúc này mới phát hiện bầu trời bên ngoài mặc dù còn hơi tối nhưng trời cũng sắp sáng rồi.
Điều này khiến bọn họ rất bất ngờ, không thể tin được hai người đã ở trong sơn động lâu như vậy. Nhưng cũng may mọi chuyện đã thành công. May mắn giải quyết được mối uy hiếp to lớn là Ngô Tiểu Tùng, đồng thời hai người cũng không phải chịu quá nhiều tổn thương nghiêm trọng. Về phần những quả địa lôi được chôn bên ngoài sơn động, tất cả đã bị Ngô Tiểu Tùng giải quyết, vô số mảnh vỡ nằm rải rác giữa những bụi cỏ. Chỉ có điều cách giải quyết này của nó khá bạo lực, rõ ràng là phá huỷ tất cả. Bây giờ nếu Lôi Minh nhìn thấy đống đổ nát này, thì chắc hắn cũng không dám tin đó đều là địa lôi do mình chôn đâu.
Dương Húc Minh nhớ lại những vị trí mà Lôi Minh từng chôn địa lôi thì mới gật đầu, tất cả địa lôi đều đã bị Ngô Tiểu Tùng phá huỷ, sau đó mới yên tâm rời đi.
Hắn cõng Ứng Tư Tuyết trở về cái thôn nhỏ trong Thượng Nê pha, đến gia đình mà hắn gửi xe lúc trước, nhìn thấy cửa sổ vẫn đóng kín, thì đoán chắc họ còn đang ngủ. Dương Húc Minh nhẹ nhàng đặt Ứng Tư Tuyết vào ngồi ở ghế phụ, đóng cửa xe, lúc này mới ngồi vào ghế tài. Hắn lái xe từ từ rời khỏi thôn nhỏ trong màn đêm tĩnh mịch.
Dương Húc Minh không đi tìm Tiểu Tư. Bởi vì hắn biết, Tiểu Tư nhất định sẽ tự mình tìm tới cửa. Thời điểm còn ở Cửu Giang, sau khi thôn phệ được dục niệm hoá thân của Lý Tử, Tiểu Tư đã có những biểu hiện không thích hợp. Bây giờ cô ấy còn có thể tự mình hành động, còn thành công giết chết một lệ quỷ kinh khủng như Ngô Tiểu Tùng. Đấy là chưa kể trước đây cô ấy cũng đã nuốt rất nhiều con quỷ. Dương Húc Minh quả thật không có cách nào tưởng tượng ra sự biến hoá trên cơ thể cô ấy. Thứ duy nhất hắn có thể khẳng định, đó là Tiểu Tư lúc này nhất định sẽ không còn chịu nghe lời hắn như trước. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ lại một lần nữa phải đối mặt với người con gái đã từng thâm yêu hắn