Lời nói của bóng người lưng còng khiến Dương Húc Minh nhíu mày. Hắn hỏi: “Ý ngươi muốn nói, năm đó khi ta thức tỉnh năng lực của người dẫn đường đã đánh bại Ngô Tiểu Tùng? Năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Từ Huyên lại một mực chờ đợi trong thế giới huyết hà? Trong sự kiện vào bảy năm trước, cô ta có vai trò như thế nào?”
Đây chính là vấn đề Dương Húc Minh cực kì quan tâm, càng là bóng tối không cách nào tiêu tan trong nội tâm của hắn. Hắn có một phỏng đoán đáng sợ, nhưng dù chuyện đó có đáng sợ đến đây thì hắn cũng buộc phải đối mặt, hỏi thăm vấn đề và tìm ra đáp án.
Nhưng bóng người bên vách núi vẫn cúi đầu, động tác điêu khắc đồ trong tay càng ngày càng gấp rút. Đồng thời vì góc nhìn nên Dương Húc Minh không thể nhìn thấy rốt cuộc đang khắc thứ gì.
Vài giây sau, Dương Húc Minh mới nghe được giọng nói nhỏ chậm chạp khàn khàn: “Mở cửa huyết môn, đưa năng lực của ngươi vào, hơn nữa còn là đưa đến huyết hà bỉ ngạn là một việc vô cùng nguy hiểm, cần phải có sự giúp đỡ của trợ thủ.”
“Không giống với những người khác, bản thân ngươi bởi vì có sự tồn tại của ta làm môi giới chỉ dẫn, nên mới có thể tự do đến nơi này. Nhưng cha ngươi và Từ Huyên thì lại không có sự môi giới giống vậy, bọn họ muốn đến nơi nay thì bắt buộc phải tự mình đi mở đường.”
“Quá trình này vô cùng gian nan, bọn họ cũng phải một cái trả giá vô cùng đắt đỏ. Cái giá này thậm chí còn vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.”
“Kết quả cuối cùng thì cũng giống như ngươi đã nhìn thấy, cha ngươi chết thảm, biến thành một lệ quỷ đi lang thang bên ngoài huyết môn, vĩnh viễn bảo vệ năng lực của ngươi, chờ ngày năng lực của ngươi trở về. Mà Từ Huyên thì bị lưu lại bên trong thế giới huyết hà, biến thành nửa người nửa quỷ, một tồn tại quái dị không thể luân hồi. Người không ra người, quỷ không ra quỷ, không có niềm vui, cũng chẳng có đau khổ. Không có bi thương cũng không có ý nghĩa, bị tước đoạt thứ tốt đẹp nhất của cuộc sống.”
“Không sống, nhưng cũng không thể chết. Thứ duy nhất nàng còn xót lại, chính là chấp niệm đối với ngươi. Còn có tình yêu vặn vẹo một cách mãnh liệt không có cách nào hoá giải.”
Nói đến đây, bóng người lưng còng dừng một chút rồi nói tiếp: “Không cần phải cảm thấy áy náy, cũng đừng cảm thấy bất an, chuyện năm đó cùng với trong tưởng tượng của ngươi không giống nhau lắm.”
“Vai trò của ngươi trong sự kiện đó, không phải là một đứa nhỏ bày ra mấy trò đùa quái ác, mà là giống như một người anh hùng có sức mạnh ngăn cơn sóng dữ. Chỉ tiếc rằng sức mạnh của anh hùng này quá lớn, ngược lại tạo thành bi kịch nghiêm trọng. Nhưng lỗi lầm cũng không phải tại ngươi.”
“Chờ đến khi ngươi khôi phục được toàn bộ kí ức, sẽ dần dần minh bạch những chuyện này.”
Bóng người lưng còng chậm rãi nói: “Đã đến lúc rồi, ngươi cũng nên rời đi.”
“Ngươi còn điều gì muốn hỏi sao? Hiện tại hỏi hết một lần đi. Trong khoảng thời gian cuối cùng mà ta còn tồn tại, ta sẽ giải đáp tất cả các vấn đề của ngươi.”
Bên trong mảnh hoang vu thế giới, từng mảng mê vụ huyết sắc nhàn nhạt trôi lững lờ. Dương Húc Minh đứng bên vách núi, nhìn về thân ảnh còng lưng phía trước có chút bán tín bán nghi, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
"Ta có thể cứu Từ Huyên không?”
Bóng người lắc đầu."Không thể, cũng không cần. Từ Huyên không cần ngươi cứu, ngươi cứu nàng cũng vô dụng.”
“Đối với ngươi lúc này mà nói, nàng chính là uy hiếp khó giải quyết nhất, ngươi phải luôn cảnh giác, cẩn thận đối phó nàng mới đúng. Kế hoạch của nàng sắp thành công rồi. Đợi tới khi nàng chân chính đứng trước mặt ngươi ở thế giới thật, lúc đó ngươi sẽ phát hiện ra cô gái này chính là đối thủ khó khăn nhất trong suốt cả cuộc đời của bản thân.”
“Mặc dù mực lượng của cô ấy không có mạnh như vậy.”
Bóng người cong lưng buông đao khắc trong tay xuống. Từ sau khi Dương Húc Minh xuất hiện đến giờ, hai cánh tay của bóng người vô cùng bận rộn, lúc này rốt cuộc cũng bình tĩnh buông xuôi. Nó ngồi im ở đó, ngắm nhìn bình nguyên phía xa, hai tay rủ xuống ở bên người, chậm rãi nói."Đừng để tình cảm dao động nội tâm của ngươi, tình trạng của ngươi bây giờ rất nguy hiểm.”
“Hiện tại ngươi chuyện gì cũng không biết mà đã bắt đầu có sự mềm lòng đối với nàng. Nếu như vào lúc ngươi nhớ lại tất cả những ký ức trước đây mà nàng tìm tới…”
Bóng người bên vách núi nghiêng đầu sang chỗ khác, đờ đẫn nhìn Dương Húc Minh, phun ra một câu lạnh lẽo không chút tình cảm: “Ngươi sẽ chết!”
Huyết quang u ám chiếu rọi, Dương Húc Minh im lặng không nói gì. Hắn nhìn người trước mắt có dáng dấp cùng khuôn mặt giống y mình, trầm mặc một lúc sau mới hỏi: “Ngươi đã làm xong rồi sao?”
Bóng người nhẹ gật đầu: “Đã làm xong.”
Dương Húc Minh lại hỏi, “Vậy bây giờ chúng ta có thể đi sao?”
“Có thể,” bóng người lần nữa gật đầu. Nó quay đầu, chậm rãi đứng lên, trong tay cẩn thận từng li từng tí bưng một vật gì đó.
Nhìn thấy động tác nhẹ nhàng cẩn thận này của nó, Dương Húc Minh hỏi: “Hiện tại có thể nói cho ta biết, trong tay ngươi là thứ thì không? Tại sao ngươi khăng khăng phải khắc nó?”
Bên trong huyết quang âm u, bóng người bên vách núi chậm rãi xoay người lại. Nó nhìn Dương Húc Minh, bình tĩnh nói: “Chỉ là một món đồ vật rất bình thường, ta cũng không biết tại sao lại nhất định phải làm nó. Nhưng chính bản năng của ngươi đã thúc giục ta phải làm như vậy.”
“Ta đã khắc bảy năm, bị hỏng vô số lần, nhưng rốt cuộc hôm nay cũng thành công, là tác phẩm hoàn mỹ nhất. Đáng tiếc chỉ có thể lưu lại ở nơi này, không có cách nào cho ngươi mang ra ngoài.”
“Mặc dù đối với ta ngay cả đáng tiếc là gì cũng không hiểu, nhưng bản năng của ngươi nói cho ta biết, nhất định phải làm như vậy, nhất định phải điêu khắc ra nó, đây là điều ngươi muốn làm.”
Bên vách núi, bóng người cong lưng giơ thứ vừa được khắc trong tay lên, mặt không biểu tình nhìn Dương Húc Minh nói:
“Bản năng của ngươi nói cho ta biết, ngươi bây giờ vĩnh viễn không có cách nào có thể trở về thời điểm khi còn bé.”
“Dù ngươi có tìm về được ký ức trước đây, nhưng tâm cảnh của ngươi cũng không thể nào trở về như trước. Ngươi bây giờ đã có quá nhiều tình cảm không thể dứt bỏ, cũng không còn cách nào dùng ánh mắt như khi còn bé nhìn về những việc trước đây. Cho nên tối thiểu nhất phải có một người khắc ghi nàng, cần một người đến yêu thương nàng, cần có một người vĩnh viễn ghi nhớ nàng là sinh mệnh duy nhất của ngươi.”
“Đây chính là điều duy nhất mà bản năng của ngươi điều khiển ta phải làm.”
Trong huyết quang u ám, nhìn xuống vật được điêu khắc trong tay của bóng người vô cùng rõ ràng. Đó là một pho tượng hình người, có gương mặt đang mỉm cười, khoé miệng hơi cong, giống như đang vui vẻ vì một trò đùa tinh quái.
Tại một chỗ nhỏ trên bức tượng có khắc tên của một cô gái - Từ Huyên.
Bóng người chận rãi nâng hai tay lên, đem tượng đá đưa cho Dương Húc Minh, khàn khàn nói: “Ghi nhớ thời khắc này. Mặc dù ngươi rất nhanh sẽ quên đi.”
“Nhưng tối thiểu nhất vào lúc này, hãy nhớ rằng, trong một đoạn thời gian của sinh mệnh, tâm của ngươi chỉ yêu thương một người.”
“Vào lúc đó, người con gái này đối với ngươi là duy nhất.”
“Không có ai có thể thay thế.”
Bóng người chận rãi nói nhỏ từng âm thanh khàn khàn, rồi từ từ biến mất bên người Dương Húc Minh. Chỉ có tượng đá nho nhỏ đang được nâng lên bằng bàn tay run run của hắn, dưới huyết quang u án ngửa đầu, nhìn về phía hắn nở nụ cười hoạt bát. Một Từ Huyên cười đến vô cùng đáng yêu.