Dịch: Sói Già Đơn Độc
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Trong sơn động âm u, hàn khí bao phủ bốn phía.
Ứng Tư Tuyết đứng bên cạnh vũng bùn, cận thận quan sát xung quanh. Toàn bộ vũng bùn cạnh nàng đã bị huyết thuỷ lấp đầy. Nhưng quỷ dị ở chỗ huyết thuỷ từ dưới đất trào lên này không có tràn ra xung quanh mà duy trì cùng một độ cao so với viền hố. Độ cao mặt nước không còn phun lên, huyết thuỷ đã ngừng phun ra.
Vũng bùn dưới chân Ứng Tư Tuyết lúc này đã hoàn toàn biến thành một đầm nước đầy tràn huyết thuỷ. Bên trong đầm lúc này có một nam nhân thân hình cao lớn đang nằm, chủ có điều lúc này đối phương không phát ra bất cứ âm thanh gì. Bởi vì huyết thuỷ quá nồng đậm nên không có cách nào thấy rõ tình trạng của người nằm trong nước. Chủ có thể khẳng định là Dương Húc Minh lúc này vẫn còn sống. Hoặc là nói hắn đang rơi vào một trạng thái rất kì quái.
Sau khi hắn nằm xuống, cả cơ thể được huyết thuỷ bao phủ, liền ngừng hô hấp. Dưới mặt nước cũng không có bóng khí nổi lên, bên trong cũng không có bất kỳ động tĩnh, giống như một vũng nước đọng. Nếu như không nhờ có lực xuyên thấu của năng lực lệ quỷ, giúp Ứng Tư Tuyết miễn cưỡng cảm giác được bên trong suối máu quả thật vẫn còn một người sống đang nằm, thì có lẽ nàng thật sự tin rằng Dương Húc Minh đã bị truyền tống đến một thế giới khác.
Mà dòng huyết sắc phun ra từ vũng bùn này chính là truyền tống môn.
Mà cái này tuôn ra đầy huyết sắc nước suối vũng bùn, chính là cái kia truyền tống môn.
Nhưng cho dù có nói thế nào thì thời gian nãy giờ trôi qua cũng đã lâu.
Đứng bên cạnh vũng bùn, Ứng Tư Tuyết có chút lo lăng. Bởi vì nàng có thể cảm giác được tình huống lúc này có chút không ổn. Từ lúc Dương Húc Minh nằm đến giờ, những quỷ ảnh trong bóng tối xung quanh một lần nữa hoạt động trở lại. Tiếng khóc thê lương, những lời cầu xin tràn đầy tuyệt vọng, còn có cả tiếng bước chân càng ngày càng vang dội…lũ quỷ này không ngừng hoạt động, muốn thử tiếp cận tới gần Ứng Tư Tuyết. Còn về phần bọn chúng muốn làm gì thì không cần phải phỏng đoán.
Địch ý nồng đậm tràn ngập trong không khí, còn có cả hàn ý đáng sợ, đó chính là biểu hiện sát ý thường thấy của lũ quỷ. Sau khi Dương Húc Minh rời đi, Ứng Tư Tuyết chỉ còn một mình. Nàng nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của toàn bộ trành quỷ trong sơn động.
Tiếng bước chân bốn phía càng lúc càng gần khiến tâm tình của Ứng Tư Tuyết bắt đầu có chút u ám lo lắng.
Dương Húc Minh, cái tên chết dẫm này rốt cuộc đến bao giờ mới trở lại đây. Cho dù biết lúc này có hối cũng vô dụng, nhưng nàng vẫn không cách nào thoát khỏi sự nôn nóng. Bởi vì nàng rõ ràng đã cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Lũ trành quỷ này giống như đã bắt đầy mất kiên nhẫn hoặc có thể đó là mệnh lệnh của chủ nhân bọn chúng. Tóm lại, lũ trành quỷ lúc này đã không còn tâm lý nước sông không phạm nước giếng với Ứng Tư Tuyết như trước nữa. Bọn chúng rõ ràng muốn giết chết người sống duy nhất trong cái sơn động này.
Ứng tư tuyết sắc mặt âm trầm nhìn về bốn phía, tự hỏi bản thân có muốn hay không giết gà doạ khỉ, trước tiên triệu hồi hư ảnh thế giới giết chết một hai con trành quỷ không an phận để thị uy với đám này.
Nhưng ngay lúc này ở nơi xa lại đột nhiên vang lên một tiếng quỷ kêu đầy thê lương.
Con trành quỷ này kêu gào thảm thiết, tiếng thét này truyền bên trong sơn động vô cùng chói tai, nháy mắt đã khiến lũ quỷ gần Ứng Tư Tuyết cảm thấy sửng sốt. Sau đó cả quỷ lần Ứng Tư Tuyết đều nhìn về phương hướng phát ra tiếng quỷ kêu.
Từ xa, Ứng Tư Tuyết liền nghe được một âm thanh quen thuộc, giọng nói âm trầm tức giận vang lên từ cửa động: “Chúng mày mở đại tiệc sao? Một đám rác rưởi tập trung một chỗ, còn kêu gào cái gì?
Mặc dù Ứng Tư Tuyết đã tính toán dựa theo hướng phát ra âm thanh đến chỗ mình vẫn còn rất xa nhưng nàng vẫn cẩn thận tắt đèn pin trong nháy mắt, tránh bị đối phương chú ý đến.
Sau khi tắt đèn pin, Ứng Tư Tuyết lặng lẽ trốn sau tảng đá, chăm chú nhìn về hướng phát ra âm thanh. Rất nhanh lại nghe được tiếng giận dữ đầy khinh thường của Ngô Tiểu Tùng: “Mộ Dung Ngọc! Mày cảm thấy chỉ dựa vào một đám rác rưởi này thì có thể ngăn cản được tao sao?”
“Cút ra đây mà nhìn tao này!”
“Con đàn bà tâm địa độc ác! Tao hôm nay trở về giết chết mày đây! Bảy năm trước tao đã từng nói, chờ đến khi tao trở lại thì sẽ khiến mày chết không toàn thây, đến mảnh xương vụn cũng không còn. Hiện tại tao trở về thực hiện lời hứa, mày ở đâu?.”
“Con tiện nhân, thứ tạp chủng độc ác, lăn ra đây đối mặt với tao!”
Tiếng gầm gừ giận dữ đầy phẫn nộ của Ngô Tiểu Tùng truyền khắp sơn động. Sóng âm không ngừng va chạm vào vách động vang lên vô số tiếng vang, giống như boss cuối trong mấy bộ anime, luôn có kĩ xảo âm thanh đặc biệt.
Ứng Tư Tuyết ngồi xổm phía sau tảng đá, im lặng nghe tên gia hoả này gầm thét, cảm nhận được lửa giận của đối phương giống như một ngọn núi lửa không ngừng phun trào.
Quả nhiên thời điểm lúc ở Giang Tây, mục đích gia hoả này cố gắng giữ tỉnh táo thì ra là để áp chế lực lượng kinh khủng này của bản thân sao? Ngô Tiểu Tùng lúc này có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng được luồng tà khí cuồng bạo, lực lượng này mạnh hơn so với lúc trước mà bọn Ứng Tư Tuyết gặp được. Nhưng cái giá phải trả là cảm xúc của nó lúc này không ổn định, giống như một quả bom lúc nào cũng có thể phát nổ. Ứng Tư Tuyết luôn có cảm giác một giây sau nó sẽ mất khống chế.
Xem ra, gia hoả này đối với nữ quỷ trong quan tài máu đã từng hại chết nó thì vô cùng căm hận.
Ứng Tư Tuyết yên lặng suy nghĩ những tin tức vừa mới lấy được. Nữ quỷ trong quan tài máu tên là Mộ Dung Ngọc sao? Nhưng tại sao Ngô Tiểu Tùng lại mắng nàng là tạp chủng? Dựa theo tính cách của Ngô Tiểu Tùng, loại sỉ nhục này chắc chắn không phải là vô tình mà phải mang một ý thâm hiểm nào đó.
Nói cách khác, nữ quỷ Mộ Dung Ngọc trong quan tài máu là hỗn huyết sao? Mang họ Mộ Dung? Vậy kết hợp cùng với*Tiên Ti tộc nhân*? Là Tiên Ti tộc kết hợp với Hán tộc? Hay là Tiên Ti tộc với một chủng tộc khác?
Ứng Tư Tuyết bắt đầu tự hỏi mình về những tin mới, vô ý thức nhìn về huyết trì bên cạnh. Lúc này bên trong vẫn yên tĩnh, Dương Húc Minh đang nằm trong huyết thuỷ cũng không bởi vì ác quỷ khủng bố mới đến này mà có chút phản ứng nào.
“Anh ấy còn chưa tỉnh sao?”
Ứng Tư Tuyết bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ngô Tiểu Tùng đã tìm đến tận cửa, thế mà anh ta còn chưa tỉnh lại? Rốt cuộc phải mất bao lâu nữa đây?
Mặc dù nơi này tương đối vắng vẻ, nhưng sơn động cũng không phải quá lớn. Nếu như Ngô Tiểu Tùng đến gần chút, không chừng sẽ phát hiện ra nàng, đến lúc đó nàng còn phải nghĩ xem làm thế nào để che giấu bản thân.
Đột nhiên tất cả trành quỷ trong sơn động đồng loạt hét lên. Sau đó dưới ánh mắt khó có thể tin, Ứng Tư Tuyết nhìn thấy từ hướng của Ngô Tiểu Tùng, tất cả hình bóng quỷ ảnh dày đặc bên ngoài đều đang thét lên chói tai lao thẳng về phía nàng.
Kiệu phu mặc áo đỏ…Đội ngũ cầm kèn đón dâu. Dẫn đầu là một lão quỷ mất đầu chỉ còn một lớp da gắn trên cổ…một dàn tiểu quỷ dày đặc máu me bê bết khắp người…Tất cả đều lao thẳng về phía nàng. Khí thế mãnh liệt như thế khiến nàng trong thoáng chốc có cảm giác giống như mình đang đứng trên một thảo nguyên ở Châu Phi, trước mặt có một bầy ngựa chiến đang di chuyển.
Theo bản năng, Ứng Tư Tuyết gọi ra hư ảnh thế giới. Nhưng sau khi quỷ anh xuất hiện, những kẻ vọt tới lúc nãy lại giống như không thèm để ý đến nàng. Tất cả trành quỷ đều thét lên chói tai, hướng về phía sau lưng nàng mà bỏ chạy. Trực tiếp khiến thân hình đang đứng của Ứng Tư Tuyết bại lộ trước cặp mắt của ác quỷ đang từ từ đi tới phía trước.
Tiên Ti: là tên gọi một dân tộc du mục ở phía bắc Trung Quốc, hậu duệ của người Sơn Nhung. Người Sơn Nhung bị liên quân Tề Yên tiêu diệt vào năm 660 TCN buộc họ chạy lên vùng đông bắc và bị đồng hóa thành người Đông Hồ.
Mọi người thông cảm, mấy nay em bị sốt nên không ra đều được. (Và em không bị cô vít nhé ??)