Nỗi lo lắng của Ứng Tư Tuyết cũng là điều Dương Húc Minh đang nghĩ đến. Đối với bọn hắn mà nói, nếu Từ Huyên thật sự xuất hiện thì sẽ là phiền phức đáng sợ hơn cả Ngô Tiểu Tùng. Mặc dù Ngô Tiểu Tùng lúc này rất mạnh mẽ nhưng nó lại không hiểu rõ về một người qua đường Như Dương Húc Minh. Hai bên đã từng chiến đấu với nhau nên năng lực và thông tin của nó hắn đều nắm rõ. Chưa kể bọn Dương Húc Minh còn có ưu thế tấn công lẫn phòng thủ. Dù nhất thời không giết chết được đối phương thì cũng có thể an toàn rút lui tìm cách đánh khác.
Nhưng Từ Huyên thì lại lại toàn khác. Nữ quỷ này lai lịch không rõ ràng, đối với hắn chính là một ẩn số cực lớn. Không biết năng lực, không biết tính cách cũng không biết động cơ hành động của nàng.
Còn ngược lại, Từ Huyên đối với đám người Dương Húc Minh lại vô cùng hiểu rõ. Thậm chí ngay cả cả món đồ hắn đánh mất là thứ gì, hắn không biết nhưng nàng lại biết. Dưới tình huống này, cho dù năng lực của Từ Huyên không được hack như Ngô Tiểu Tùng, thực lực cũng không mạnh bằng nhưng đối với bọn hắn vẫn tạo thành sự uy hiếp so với Ngô Tiểu Tùng còn đáng sợ hơn.
Cho nên lần này lựa chọn của Dương Húc Minh chỉ có thể giống trước. Mặc dù cách làm hơi khác nhưng vẫn chủ có một nước đó là đi đào huyệt máu lên rồi nằm xuống, sau đó tìm lại đồ vật đã đánh mất của mình.
Nếu có thể bù đắp được bộ phận thất lạc trước đây, có lẽ có cơ hội đối mặt với Từ Huyên.
Nhấc lều vải lên rồi rời khỏi khu đất hạ trại, Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết hướng về địa phương đã đặt đia lôi mà đi. Vì để tăng nhanh tốc độ, hắn trực tiếp bế nàng, để Ứng Tư Tuyết ngồi lên bả vai. Sau đó toàn thân hắn có ngọn lửa đỏ thiêu đốt, tăng cường thể lực lẫn tốc độ để hắn có thể chạy nhanh trên con đường núi, linh hoạt như dê rừng.
Ngồi trên bả vai, Ứng Tư Tuyết bán chặt vào đầu hắn, tránh mình bị văng xuống. Một khi rơi xuống con dốc đáng sợ và cao lớn này thì có khi ngay cả xác cũng không tìm được.
Dương Húc Minh vừa chạy vừa nói chuyện hỏi ý kiến của Ứng Tư Tuyết.
Vô Thường Lục soi sáng cho người chết, Sinh Tử Lục chủ dẫn người sống. Nếu xét theo điều này thì rất có thể Lâm Tông Lễ thông qua Vô Thường Lục đã biết được phương hướng của Từ Huyên.
“Dù loại loại cấp bậc mãnh quỷ như Từ Huyên cũng rất dễ thấy. Nhưng mà nếu cô ta muốn xuất hiện thì hẳn phải giống lần trước, mê hoặc đám người làm vườn chăm sóc hoa Bỉ Ngạn.”
“Mà đám người trồng hoa bây giờ đã hoàn toàn mất đi tin tức, không có dấu hiệu xuất hiện trở lại.”
Dương Húc Minh suy luận thêm nói: “Anh cảm thấy từ nơi của cô ta muốn đến thế giới thực khẳng định cần phải dựa vào đám người trồng hoa bị cô ta mê hoặc. Dù sao cô ta đợi anh ở trong huyết hà, sẽ rất khó xuất hiện ở thế giới thực. Bất luận cô ta muốn dùng thủ đoạn gì hay phương pháp thoát khỏi huyết hà cũng cần phải có sự trợ giúp của người sống. Nếu chúng ta có thể bắt được toàn bộ đám người trồng hoa, có lẽ sẽ phá hư được kế hoạch, khiến cô ta không cách nào xuất hiện.”
Nghe được chủ ý này của hắn, Ứng Tư Tuyết lắc đầu: “Trước hết Lục Bàn Thuỷ lớn như vậy, chúng ta biết đi đâu để tìm được đám người trồng hoa còn lại? Chưa kể trong khoảng thời gian lâu như vậy mà bọn chúng không có hành động gì khác, cho dù chúng có làm gì thì cũng đã trốn xuống dưới mặt đất, không dễ dàng để chúng ta phát hiện.”
“Tiếp theo, anh phải nhớ nữ quỷ Từ Huyên mới là mối đe doạ thật sự. Người trông hoa chỉ là những kẻ sống bị ả ta mê hoặc, không đáng để lo. Nếu như chúng ta không diệt trừ mối hoạ Từ Huyên này, coi như anh có giết hết đám người trồng hoa, thì cô ta sẽ lại đi nê hoặc một đám tín đồ mới để cúng bái hỗ trợ mình. Đến lúc đó những kẻ không có phòng bị như chúng ta sẽ lại càng nguy hiểm hơn.”
Lời này của Ứng Tư Tuyết khiến Dương Húc Minh có chút ngạc nhiên.
“Ý của em là…”
Ứng Tư Tuyết sờ sờ bụng của mình, sắc mặt âm trầm nói: “Trực tiếp tìm ra Từ Huyên rồi xử lý, triệt để đen cái tai hoạ ngầm này bóp chết từ trong trứng. Đay mới là cách giải quyết ổn thoả và an toàn nhất, chấp nhận cực khổ đổi lấy an toàn lâu dài.”
Dương Húc Minh không biết nói gì, suy nghĩ rồi nhắc nhở: “Nhưng em đừng quên, cô ta đang ở trong huyết hà, chúng ta phải làm thế nào mới lôi được cô ta ra mà giết chết chứ?”
Nhìn về sơn động to lớn phía xa,Ứng Tư Tuyết nói: “Nếu bí thuật càn thi của Dương gia đã có cách nhốt cô ta vào trong huyết hà thì chắc chắn sẽ có biện pháp để lôi cổ cô ta ra ngoài giết chết. Khiếm khuyết duy nhất của chúng ta bây giờ là làm sao để giải mã được bí thuật càn thi của Dương gia.”
Ứng Tư Tuyết nói: “Dương đại sư, chờ tới khi anh tìm lại được ký ức trước đây, sau đó có thể sẽ hiểu được bí pháp này. Lấy độ tuổi khi bị mất trí nhớ cùng tình huống trước đây để suy tính, anh lúc trước khẳng định đã có hiểu biết về bí thuật này một cách nhất định. Từ Huyên hiển nhiên cũng biết bí thuật càn thi của Dương gia, mà anh lại sống cùng với cô ta từ nhỏ, còn là truyền nhân chính thống của Dương gia, không có khả năng anh không biết.”
“Những ký ức trước đây anh mất đi, không những có chân tướng của bảy năm về trước, có lẽ còn có cả những kiến thức căn bản của một truyền nhân của Dương gia.”
Những lời này của Ứng Tư Tuyết khiến Dương Húc Minh giật mình. Hắn chưa từng suy nghĩ tới chuyện này. Hoàn toàn chính xác, chắc chắn Từ Huyên có hiểu biết về bí thuật càn thi Dương gia.
Như vậy khẳng định bản thân hắn cũng biết bí thuật này.
Nhưng nếu là như vậy, lúc đó Dương Húc Minh còn rất nhỏ, làm sao có thể khiến cha mình chết thảm? Đẩy Từ Huyên tơi vào huyết hà chứ?
Vậy khả năng lớn nhất chính là bảy năm trước Dương Húc Minh đã dùng thuật càn thi để làm chuyện gì đó nên cha hắn mới vì cứu hắn dẫn đến mọi chuyện xảy ra như bây giờ.
Ý thức được chuyện này, Dương Húc Minh mới thở dài nói: “Trước hết cứ đến sơn động đã.”
Hắn bắt đầu tăng tốc trên đường núi, rất nhanh đã đến thôn nhỏ ở Thượng Nê pha, lập tức mở cốp sau xe oto ném đống lều vải vào đó.
Hắn căn bản không có thả Ứng Tư Tuyết xuống, vẫn được hắn để trên bả vai, theo hắn tăng tốc độ.
Trong sự đung đưa kịch liệt, Ứng Tư Tuyết trợn trắng cả mắt. Lúc đầu còn muốn nói cái anh này, sao không cõng hoặc bế em mà chạy? Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nóng nảy của Dương Húc Minh, nàng cảm thấy mình cũng không nên lắm lời, yên lặng ngồi trên vai, cùng hắn hướng về phía vách núi to lớn phía xa mà chạy như điên.
Mặc dù ban ngày đã đến đường núi này, bây giờ lại trở lại. Nhưng lần này bọn hắn lại không có tâm trạng nhàn nhã nữa. Dù sao lúc này Ngô Tiểu Tùng cũng đang trên đường hướng về nơi này.
Mà bọn hắn muốn ở lại sơn động này bao lâu thì không biết. Dương Húc Minh có chút lo lắng, nếu lúc này chạm mặt Ngô Tiểu Tùng trong sơn động thì mọi chuyện sẽ không ổn chút nào.