Trong gió đêm, sau khi nghe được câu nói của bóng đen bên vách núi, Dương Húc Minh liền lộ ra biểu tình khiếp sợ.
“Tôi thiếu mất một bộ phận? Anh đang nói cái gì vậy?”
Dương Húc minh vô ý thức tiến về phía trước một bước, biểu cảm có chút kích động. Nhưng bóng đen lại lắc đầu nói: “Bình tĩnh, không nên kích động.”
Vẫn giữ tư thế quay lưng về hướng hai người Dương Húc Minh, giọng nói rất bình tĩnh: “Cái gì của mình thì cuối cùng sẽ trở về với mình.”
“Nếu không phải của mình, có cầu cũng không được. Cho nên cứ thoải mái đi, thời gian của chúng ta còn rất nhiều, ta có thể từ từ nói cho ngươi biết.”
Bóng đen lại tiếp tục nói: “Cuốn sách đang nằm trên người của ngươi gọi là sinh tử lục nhỉ?”
“Đó vốn là tín vật truyền đời của người dẫn đường, tràn ngập sự bất thường cùng tà ác, nó không nói cho ngươi biết trên thân thể những người sử dụng có một thiếu sót rất lớn sao?”
Dương Húc Minh im lặng nấy giây, sau đó mới nói: “Ta không phải người dẫn đường, cuốn Sinh Tử Lục này chỉ vì nể mặt người dẫn đường đời trước mới chịu giúp ta kéo dài sinh mạng, đối với những chuyện khác đều không tiết lộ. Giống như bây giờ, sau khi giúp tôi tìm được thân thể của bạn gái, không còn bị nàng uy hiếp nữa thì quyển sách này liền triệt để im lặng, không cho tôi bất kỳ lời chủ dẫn nào nữa, giống như chưa từng tồn tại vậy.”
Nghe được câu trả lời này, bóng đen nhè nhẹ gật đầu: “Thì ra là vậy, ngươi không phải người dẫn đường thật sự.”
“Nhưng đó cũng không phải nguyên nhân khiến cuốn sách im lặng. Sự thật thì bởi vì ngươi vốn đã đánh mất một thứ có liên quan đến bí mật của bảy năm về trước. Vô Thường Lục cũng chỉ có thể thông qua manh mối từ sự tồn tại của nữ quỷ trong quan tài máu mới biết được mối quan hệ giữ bí mật bảy năm trước với đồ vật ngươi đánh mất. Nhưng cụ thể là gì thì chỉ có sinh tử lục mới biết được.
“Vô Thường Lục chỉ biết cái chết, Sinh Tử Lục chỉ dẫn sự sống. Ngươi nhất định phải hỏi bằng được Sinh Tử Lục, chỉ có nó mới có thể giải đáp vấn đề của ngươi, nói ra đáp án ngươi thiếu thốn là gì.”
Lời nói của Lâm Tông Lễ khiến Dương Húc Minh không biết phản bác thế nào. Hắn lấy Sinh Tử Lục từ trong túi áo ra nhìn lại. Từ sau khi trở về từ Cửu Giang đến nay, quyển sách này vẫn im lặng như điện thoại mất sóng. Hắn còn tưởng nguyên nhân là do rời khỏi khu vực địa mạch dị biến như Lục Bàn Thuỷ. Nhưng hiện tại bọn hắn đã về lại nơi này nhưng quyển sách vẫn không có phản ứng. Bất kể Dương Húc Minh có ghi cái gì ở trang thứ ba cũng không có câu trả lời.
Bây giờ hắn mới hiểu, thì ra ngay từ đầu, nguyên nhân Sinh Tử Lục chịu giúp đỡ là vì để hắn có thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Lý Tử.
Mà bây giờ, khi Dương Húc Minh đã nhận được Dương gia bí pháp, chữa trị được thân thể của Lý Tử và làm cho nàng không còn muốn lấy mạng hắn nữa. Coi như đã khiến hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Còn về chuyện Dương Húc Minh tìm Quỷ Diện báo thù hay muốn giết chết Ngô Tiểu Tùng, đó đều là ân oán cá nhân. Hắn đoán có lẽ Sinh Tử Lục không muốn nhúng tay vào chuyện tranh đấu của người sống cho nên mới một mực im lặng. Bây giờ Lâm Tông Lễ vừa xuất hiện lại bảo hắn nhất định phải hỏi Sinh Tử Lục.
Dương Húc Minh cười khổ: “Biết hỏi thế nào? Sinh Tử Lục không trả lời tôi.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng hắn vẫn mở trang thứ ba của Sinh Tử Lục ra, lấy bút viết lên mặt giấy - Ta rốt cuộc thiếu mất thứ gì? Bí mật bảy năm trước là sao? Ta phải làm thế nào mới có thể tìm lại đồ vật đã đánh mất?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Hàng chữ mà Dương Húc Minh viết xuống vẫn như cũ tồn tại không có biến mất. Có nghĩa Sinh Tử Lục không hề có ý định trả lời hắn.
Đối với kết quả này, Dương Húc Minh cũng không có ngạc nhiên nhiều. Hắn nhún vai nói: “Xem đi, cuốn sách nát này không chịu trả lời tôi.”
Đúng lúc này, Ứng Tư Tuyết đột nhiên mở miệng: “Lâm Tông Lễ, anh nói Dương ca thiếu một thứ rất trọng yếu, nhất định phải lấy về sao?”
Bóng đen bên vách núi không hề quay đầu, vẫn lặng lẽ ngồi im ở đó. Nhưng lời nói lại giống như truyền thẳng vào tai của hai người: “Rất quan trọng, mà chỉ có bây giờ mới có thể đạt được. Vô Thường Lục nói cho ta biết, thứ mất đi của Dương Húc Minh nhất định phải ngay khi nữ quỷ trong quan tài máu xuất hiện mới có cơ hội tìm về. Đây là cơ hội duy nhất, dù sao nữ quỷ trong quan tài máu này đã bị phong ấn ở đây nhiều năm mới có thể tìm được một người sống đầy đủ ưu tú để thay thế cái đầu đã mất của nàng.”
“Bỏ lỡ lần này, e rằng về sau sẽ không bao giờ có thêm mộ cơ hội khác nữa.”
Nghe được những lời này, Ứng Tư Tuyết khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi. Nhưng mà em có thể hỏi anh một chuyện nữa được không?”
“Nói đi”
“Vô Thường Lục cùng Sinh Tử Lục rốt cuộc là thứ gì?” Ứng Tư Tuyết vội hỏi.
Vấn đề này khiến bóng đen trầm mặc mấy giây. Sau đó nói: “Sinh Tử Lục và Vô Thường Lục vốn là hai thứ hoàn toàn trái ngược nhau.”
“Sinh Tử Lục chỉ dẫn người sống, là tín vật của các đời người dẫn đường, tuy rằng không phân rõ tà ác nhưng nó giúp cho người dẫn đường có thể trấn áp tiêu diệt những khu vực xuất hiện lệ quỷ, giữ cân bằng sinh tử.”
“Vô Thường Lục lại hoàn toàn ngược lại, nó chỉ có thể dẫn lối cho người chết, là vật truyền thừa của người chết. Mặc dù rất lương thiện nhưng vĩnh viễn chỉ có thể cùng người chết làm bạn. Từ xưa đến nay, tất cả những người sở hữu Vô Thường Lục đều là người chết. Ngay cả người sống nếu như sử dụng thì cũng sẽ nhận phải cái chết thê thảm, hoặc là trở thành người kế nghiệp sử dụng Vô Thường Lục, hoặc trực tiếp tử vong, thần hồn câu diệt.”
“Đây chính là bản chất của Sinh Tử Lục và Vô Thường Lục.”
Bóng đen lại bình tĩnh nói: “Ngươi yên tâm, cho dù có trở thành người dẫn đường thì cũng sẽ không quấy nhiễu sinh hoạt hằng ngày của ngươi.”
Ứng Tư Tuyết lộ ra nụ cười: “Như thế cũng quá tốt rồi.”
Dương Húc Minh lập tức hiểu ý của nàng, trừng mắt nói: “Em muốn làm người dẫn đường? Sau đó giúp anh hỏi Sinh Tử Lục đúng không? Không được! Tuyệt đối không được!”
Dương Húc Minh không chút khách khí từ chối: “Anh thà không đi tìm Ngô Tiểu Tùng báo thù cũng tuyệt đối không để em trở thành người dẫn đường.”
Ứng Tư Tuyết hừ một tiếng nói: “Em muốn cản không cho em làm người dẫn đường sao? Đừng quên, chính Sinh Tử Lục nói em rất thích hợp để trở thành người dẫn đường, mà em cũng đã sớm muốn cầm lấy cuốn sách nát bại hoại này để xử lý nó lâu rồi.”
“Còn nữa, làm một đại sư trừ yêu, người dẫn đường bảo vệ hoà bình thế giới không phải rất oai sao? Ban ngày em là nữ đại gia của Lục Bàn Thuỷ được người người hâm mộ, sống cuộc sống xa hoa nhung lụa. Ban đêm đeo mặt nạ, mặc áo choàng, trở thành người bảo vệ thành phố, trừ ma đánh quỷ…Cái này không phải rất thú vị sao?”
Dương Húc Minh im lặng trừng mắt nhìn nàng rồi nói: “Em nghĩ mình là Batman à! Không nói chuyện này nữa. Anh tuyệt đối không cho em trở thành người dẫn đường, không bao giờ!” Dương Húc Minh vô cùng kiên quyết nói.
Đúng lúc này, quỷ ảnh đang ngồi bên vách núi mở miệng lần nữa:
“Kỳ thật.”
Nó ngửa đầu, nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm, trong giọng nói có một ý cười: “Ta có một biện pháp có thể cạy miệng Sinh Tử Lục.”
“Mặc dù làm như vậy có chút thất đức”